Bốn Lần Gả

Chương 37:




Sau khi Tần Bồng và Tần Thư Hoài thương lượng xong, Tần Bồng liền dọn hết công việc đến thư phòng của Tần Minh, Tần Thư Hoài dạy học ở phía trên, Tần Minh liền ở dưới nghe giảng bài, Tần Bồng lại làm bộ nghiêm túc làm việc ở phía sau.
Tần Bồng làm việc rất đúng mực, tuy rằng mỹ nhân ở phía trước, nhưng mỗi ngày nàng đều tự chủ siêu mạnh mà hoàn thành công việc như cũ.
Từ trước đến nay nàng làm việc rất chuyên chú. Thời còn niên thiếu đọc sách cùng với những công chúa hoàng tử khác, người khác thì học từ sáng đến tối, còn nàng chỉ cố định học một canh giờ, nhưng một canh giờ đó âm thanh gì nàng cũng không nghe thấy, chỉ kiên trì làm một việc, cuối cùng thành tích cũng không hề thua kém so với những người học từ sớm đến tối chỉ đọc sách.
Đương nhiên, nàng cũng nhiều lần so sánh huynh đệ tỷ muội mình với Tần Thư Hoài, loại người này thì không thể so được. Năm đó nàng cảm thấy mình rất có văn hóa, kết quả là thời điểm bắt đầu theo đuổi Tần Thư Hoài liền cảm thấy mình là một người thất học.
Mà hiện giờ Liễu Thư Ngạn, sau khi tiếp xúc cẩn thận, quả thật là có vài phần tương tự Tần Thư Hoài, ít nhất ở trong chuyện đọc sách này, có lẽ nam hài tử Tề quốc đều có thiên phú và sở thích như vậy.
Thời điểm Tần Bồng làm việc, thỉnh thoảng Tần Thư Hoài lại ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú.
Người này ngày thường hay chơi đùa nhưng mà lúc làm việc lại vô cùng chăm chú, ngay cả ánh mắt của hắn cũng chú ý không đến.
Điểm này, quả thật rất giống Triệu Bồng.
Sở dĩ thích Triệu Bồng, đương nhiên là do trên người người này có rất nhiều điểm hắn vừa ý. Ví dụ như điểm chuyên chú này, Tần Thư Hoài cho rằng, trong những người hẳn đã từng gặp qua, có rất ít người so được với Triệu Bồng, cũng chỉ có Tần Bồng hôm nay hắn chứng kiến mới có chút giông giống.
Bởi vì quá tập trung cho nên Tần Bồng làm việc rất nhanh, không đến một canh giờ đã xem xong hết sổ con trên tay nàng rồi. Nàng đặt sổ con đã phê xong một bên, sau đó liền chống cằm nhìn “Liễu Thư Ngạn” hết sức chuyên chú.
Ánh mắt của nàng rất chăm chú, mang theo thâm tình, Tần Thư Hoài muốn không chú ý đến cũng khó.
Lần cuối cùng bị ánh mắt đánh giá trần trụi như vậy vẫn là lúc hắn mười hai tuổi, khi đó hắn bắt đầu cao lớn hơn, mặt mày bắt đầu nở ra, Triệu Bồng cũng bắt đầu khai quật được hứng thú đối với sắc đẹp của mình. Có một ngày nàng đột nhiên nói với hắn: “Tần Thư Hoài, ta phát hiện trong cung này chỉ có ngươi là lớn lên đẹp nhất.”
Từ đó về sau, nàng liền thích nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt của nàng rất có tính xuyên thấu, nhìn ngắm đến trên người của ngươi, mặc kệ ngươi đang làm gì, đều có thể cảm giác được cảm xúc hoàn toàn không thèm che đấu kia.
Bị Triệu Bồng nhìn chằm chằm bốn năm năm, Tần Thư Hoài đã sớm quen với loại ánh mắt này, vì thế hắn làm bộ giống như không cảm giác được, tiếp tục nghiêm túc dạy Tần Minh học.
Tần Bồng không khỏi có chút kỳ quái, động tác nhìn chằm chằm người khác này nàng đã làm rất nhiều lần, cho dù người năm đó được xưng là vui buồn không hiện ra mặt – Tần Thư Hoài bị nhìn như vậy cũng phải đỏ mặt. Tuy rằng sau đó hắn cũng bình tĩnh lại, nhưng mà là bởi vì bị nhìn nhìn chằm chằm quá lâu nên đã miễn nhiễm, Liễu Thư Ngạn sao lại mạnh như vậy? Hoàn toàn không bị quấy rầy?
Tần Bồng nghĩ, cảm thấy đại khái là Liễu Thư Ngạn là nam nhân ưu tú như vậy, hẳn là đã từng bị rất nhiều nữ nhân nhìn chăm chú, có lẽ hắn từng gặp những nữ nhân còn điên cuồng hơn cả nàng.
Vì thế Tần Bồng thay đổi một sách lược khác, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe “Liễu Thư Ngạn” đang nói gì.
“Liễu thư ngạn” đang giảng《 Sử Ký 》cho Tần Minh, Tần Minh nghe rất nghiêm túc, “Liễu Thư Ngạn” bắt đầu giảng từ Ngũ Đế bản kỷ cho Tần Minh, Tần Minh càng nghe càng nhíu mày, Tần Bồng chú ý tới, đang muốn mở miệng thì nhìn thấy “Liễu Thư Ngạn” buông quyển sách trên tay xuống, ôn hòa nói: “Bệ hạ có thắc mắc gì sao?”
Tâm tư tỉ mỉ, chú ý đến người khác, cộng điểm!
Thiện cảm của Tần Bồng với ‘Liễu Thư Ngạn’ lại tăng thêm một tầng, nàng rất muốn biểu hiện một chút, làm ‘Liễu Thư Ngạn’ chú ý tới sự tồn tại của nàng, nhưng mà lại cảm thấy tùy tiện chen vào nói sẽ quấy rầy Tần Minh học tập, vì thế nàng liền nỗ lực nhịn xuống, tạm thời lấy tư thái người đứng xem đi nghe hai sư đồ này nói chuyện.
Nghe thấy ‘Liễu Thư Ngạn’ mở miệng, Tần Minh có chút thấp thỏm, nhưng vẫn dò hỏi: “Mới vừa rồi thái phó có nói, Nghiêu bảy mươi năm đến Thuấn, hai mươi năm đã già, thoái vị hai mươi tám năm đã băng hà, ta muốn biết, Nghiêu là sống một trăm mười tám tuổi sao?”
“Từ《 Sử Ký 》mà nói, ít nhất cũng phải một trăm mười tám tuổi.”
Ánh mắt Tần Minh lộ ra thần sắc khiếp sợ, hắn lại nói tiếp: “Ngài lại nói, Thuấn năm hai mươi tuổi đã có tiếng là người hiếu thảo, năm sáu mươi mốt Đại Nghiêu lên ngôi vua, ba mươi chín năm sau đi săn bắn ở phía Nam, sụp đổ trong vùng hoang dã, vậy Thuấn sống đến một trăm tuổi phải không?”
“Hẳn là vậy.”
“Thái phó.” Tần Minh nhíu mày: “Ngài nói cho trẫm《 Sử Ký 》ghi lại lịch sử có thật, nhưng từ lúc bản kỷ của Ngũ Đế bắt đầu, trẫm đã cảm thấy, cuộc sống được ghi lại trong quyển sách này rất khác so với những gì mà trẫm biết, thái phó cho rằng, đây thật sự là lịch sử thật sao?”
Nghe thấy vấn đề này, Tần Bồng không nhịn được mà ghé mắt nhìn Tần Minh, vấn đề này năm đó nàng cũng từng thắc mắc, nàng và những người như Tần Thư Hoài, Bạch Chỉ chưa bao giờ tin quỷ thần, nếu tin quỷ thần thì làm sao có thể sống nổi trong cung? Trong cung có ai mà không làm chút việc sai trái, trong tay không dính chút máu tươi, nếu là có báo ứng của oan hồn lệ quỷ, sợ là ai cũng không thể chết tử tế được.
Đương nhiên, chuyện này là trước đây, hiện tại Tần Bồng vẫn rất tin vào điều này.
Năm đó nàng cũng từng hỏi Tần Thư Hoài vấn đề này, khi đó Tần Thư Hoài vẫn còn là thiếu niên, nghiêm túc nói với nàng: “Thời đại của Ngũ Đế đã xa lắm rồi, khó có thể khảo chứng, có lệch lạc cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng điều này cũng không chứng minh rằng nó không có giá trị, Thái Sử Công sở dĩ đem Ngũ Đế bản kỷ để vào《 Sử Ký 》là bởi vì hắn đã viếng thăm nhiều nơi, trưởng lão ở những nơi đó đều có truyền thuyết liên quan, được xác minh, lúc này mới quyết định viết chuyện xưa của Ngũ Đế vào sách.”
“Triệu Bồng, với tư cách là một con người, nàng có biết điều tồi tệ nhất của nàng là gì không?”
Tần Bồng nhớ đến ánh mắt bình tĩnh lại lạnh lùng của Tần Thư Hoài khi đó: “Nàng nhìn người nhìn việc, phản ứng đầu tiên luôn là soi mói, bới móc và chỉ trích, từ trước đến nay chưa từng nghĩ theo hướng tốt đẹp, nàng không thể sống như vậy được.”
Thời điểm niên thiếu nàng bị Tần Thư Hoài nói như vậy, cảm thấy có chút tức giận nên đã tranh cãi với hắn một trận. Hiện giờ nhớ lại, kỳ thật Tần Thư Hoài nói cũng không sai.
Nếu ngươi nhìn thế giới này từ hướng tốt, nó là tốt; còn nếu nhìn nó từ hướng xấu, nó là xấu.
Là do nàng khi còn niên thiếu quá cực đoan khắc nghiệt, lúc nhìn người nhìn sự việc thì luôn muốn tìm ra điều gì đó không ổn.
Nghĩ như vậy, Tần Bồng liền cảm thấy Tần Thư Hoài thật sự đã cho nàng quá nhiều thứ trong sinh mệnh của nàng, cho dù kết cục cuối cùng của bọn họ không tính là tốt, nhưng phải nói rằng dù sao ngoại trừ thời điểm cuối cùng thọc một đao thì cái người Tần Thư Hoài này cũng không tồi.
“Thái Sử Công ghi lại, có lẽ có lầm.”
‘Liễu Thư Ngạn’ mở miệng, kéo suy nghĩ của Tần Bồng trở bề, Tần Bồng ngẩng đầu nhìn ‘Liễu Thư Ngạn’, chờ mong ‘Liễu Thư Ngạn’ nói ra một đáp án như thế nào.
Nhưng mà lại không nghĩ rằng, ‘Liễu Thư Ngạn’ há mồm liền nói ra một cái đáp án giống như đúc đáp án năm đó của Tần Thư Hoài.
Sau khi nói xong, ‘Liễu Thư Ngạn’ còn không quên bổ sung: “Nhân lực có hạn, sau này bệ hạ thân là quân chủ, bệ hạ nên suy xét mọi việc từ góc độ bản chất của con người, mọi việc chỉ cần tận lực, không cần trách móc nặng nề quá mức. Đối với tận lực mà cũng không làm tốt việc thì có trách móc nặng nề cũng vô dụng, hãy nghĩ ra những biện pháp khác.”
“Ý tứ của thái phó, trẫm hiểu rõ.” Tần Minh quỳ đến vô cùng đoan chính, giọng nói trong trẻo rõ ràng: “Làm quân chủ, phải phân phối nhiệm vụ cho thần tử một cách hợp lý, đây là chuyện quan trọng nhất của trẫm. Khi phân phối nhiệm vụ trẫm nên nghĩ đến cực hạn của thần tử là ở chỗ nơi nào, nếu làm không tốt thì trẫm nên nghĩ lại nhiệm vụ mình giao có hợp lý hay không trước, nếu thần tử đã tận lực rồi thì không cần trách móc nặng nề.”
“Bệ hạ thông tuệ.”
‘Liễu Thư Ngạn’ cung kính lạy, Tần Minh cũng cung kính đáp lễ lại, hai người lại tham khảo một ít công việc khác thì đã đến giờ tan học.
Tần Minh bị Lý Thục kêu qua đó. Lúc này trong thư phòng chỉ còn lại Tần Thư Hoài và Tần Bồng, Tần Thư Hoài có lòng muốn ở chung với Tần Bồng nhiều hơn để biết càng nhiều tin tức hơn, mà Tần Bồng cũng có lòng muốn ở cùng ‘Liễu Thư Ngạn’ nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm.
Hai người ăn nhịp với nhau, vì thế Tần Thư Hoài chậm rãi thu dọn đồ vật, Tần Bồng hắng giọng, nói: “Hôm nay thái phó vất vả rồi, không bằng dùng bữa cùng bổn cung trong cung đi, thuận tiện còn có thể thương thảo một chút về việc học của bệ hạ, thái phó nghĩ sao?”
Lời Tần Bồng gãi đúng chỗ ngứa của Tần Thư Hoài, hắn ngẩng đầu cười rộ lên, thanh âm ôn hòa: “Công chúa đã có lòng mời, tại hạ nào có thể chối từ? Nhưng mà mở tiệc trong cung không khỏi quá mức hạn chế, tại hạ có biết một tửu lâu, thức ăn cực ngon, không biết ý của công chúa như thế nào?”
Vừa nghe lời này, tim Tần Bồng nhảy lên bịch bịch bịch.
Kinh nghiệm đối với nam nhân của nàng đời này là Tần Thư Hoài, từ trước đến giờ vẫn luôn là nàng truy Tần Thư Hoài chạy, sau đó thì lại trực tiếp thành thân, hai người sống cuộc sống như đôi phu thê già đến khi nàng chết.
Tần Thư Hoài người này cũng không thể nói là không tốt, nhưng mà lại đặc biệt nhàm chán.
Ngươi nói ngươi muốn cái gì, hắn có thể cho ngươi thứ gì mà ngươi muốn, không chút cẩu thả, nói cái gì là cái đó.
Nàng đã từng hỏi Tần Thư Hoài, nàng muốn một chiếc váy màu đen, Tần Thư Hoài cau mày hỏi nàng: “Có quá đơn điệu hay không?”
Nàng nói sẽ không, nàng cảm thấy màu đen rất nghiêm túc và trang trọng.
Sau đó Tần Thư Hoài liền tặng nàng một cái, một chiếc váy thuần đen. Không có bất kỳ họa tiết gì, không có bất kỳ trang trí gì, lại còn nói với nàng: “Thợ may cứ khuyên ta nên thêm chút họa tiết, ta nghĩ nàng thích nên bảo hắn đừng thêm cái gì vào, nàng có thích không?”
Khi đó nàng chỉ muốn tát chết hắn, ta nói váy màu đen chứ có nói với ngươi là không thêm hoa văn sao?
Tần Thư Hoài là một người không có tình cảm mãnh liệt, không thú vị như vậy, mà Liễu Thư Ngạn hiện tại, ngươi còn chưa trêu chọc, chỉ nói một câu mở tiệc trong cung, hắn đã có thể nghĩ đến việc muốn mang ngươi đến một địa phương tốt hơn để hẹn hò.
Không ở trên đường(1)?
(1) Ý tứ ở đây là không giống như cách làm việc bình thường của mọi người, để người ta khó hiểu, có thể nói là hành vi có chút vô lương tâm.
Tần Bồng đè nén chút kích động trong nội tâm, ho nhẹ một tiếng, có chút thẹn thùng cúi đầu, ôn nhu nói: “Có thể dùng cơm cùng Liễu thái phó, cho dù là ở nơi nào thì cũng là cực tốt.”
Tần Thư Hoài gật đầu, hắn vốn còn đang lo lắng Tần Bồng bởi vì thân phận quả phụ này mà có chút câu nệ.
Sau khi hai người quyết định xong, Tần Thư Hoài liền mang Tần Bồng ra cung.
Ngồi ở trên xe ngựa, Tần Bồng nghĩ trong lòng, ‘Liễu Thư Ngạn’ là nam nhân ôn nhu lãng mạn như vậy, nhất định là sẽ mang nàng đi Lưu Li Các hoặc các nơi linh tinh tuyệt đẹp lại có không gian lãng mạn để ăn cơm. Nghe nói ‘Liễu Thư Ngạn’ là lão bản của Lưu Li Các, hắn mang nàng ra cung, tám đến chín phần mười là nơi này.
Tần Bồng tuy rằng chưa từng đến Lưu Li Các, nhưng vẫn từng nghe đến danh tiếng của tửu lâu dành cho này các tình lữ tửu lâu này. Lưu Li Các được xây dựng bên cạnh hồ nước, các phòng đều được ngăn cách riêng biệt, trong phòng được trang trí bằng hoa tươi cùng lưu li, mỗi phòng có mỗi chủ đề khác nhau. Hơn nữa đồ ăn còn vô cùng tinh xảo lại xinh đẹp, mỗi một món ăn đều là một câu thơ tình, thời điểm tiểu nhị đem đồ ăn đều phải đọc câu thơ tình lên, Tần Bồng suy nghĩ một chút, cảm thấy có hơi thẹn thùng.
Nhưng mà nàng không nghĩ đến việc ngăn cản, nàng cũng rất muốn hưởng thụ một chút lãng mạn cùng ôn nhu.
Xe ngựa lọc cọc đi được mười lăm phút, trong xe ‘Liễu Thư Ngạn’ quan tâm săn sóc, lâu lâu lại hỏi một chút nàng có lạnh hay không, có đói bụng không, có muốn ăn chút đồ ăn không.
Tần Bồng nghĩ thầm, nam nhân này thật không tệ, biết nóng biết lạnh.
Chỉ là hỏi vài lần, Tần Bồng cảm thấy hắn có chút nhiều lời.
Mà Tần Thư Hoài cũng có chút phiền, kỳ thật hắn không quá giỏi nói chuyện, nhưng mà Liễu Thư Ngạn lại hay nói, hắn ở cùng một chỗ với Tần Bồng, tới tới lui lui đều là vài câu “Có đói bụng không”, “Lạnh hay không”, “Xe ngựa có rung lắc hay không”, “Có muốn ăn điểm tâm ngọt hay không” như vậy……
Hắn cũng phiền.
Hai người thật vất vả mới đến được nơi đó, Tần Thư Hoài xuống xe ngựa trước, chờ Tần Bồng xuống.
Tần Bồng mang tâm tình vui sướng lại có chút kỳ vọng bước xuống, cúi đầu, nâng tay lên, chuẩn bị đặt tay lên trên bàn tay Tần Thư Hoài, ưu nhã lại rụt rè mà xuống xe.
Nhưng mà lúc này, Tần Bồng lại nghe thấy được một mùi hương canh thịt dê rất thơm, quanh đó cũng vô cùng ầm ĩ, nàng ngẩng đầu, thấy bốn chữ to ánh vàng rực rỡ —— Quán thịt dê cửa đông.
Người xung quanh đến đến đi đi, phần lớn đều là thương nhân, phong cách trang trí cửa hàng này cũng rất phù hợp với phẩm vị của quần thể khách hàng, toàn bộ cửa hàng đều được trang hoàng đến ánh vàng rực rỡ, thể hiện ra hai chữ —— có tiền.
Hoặc là nói, vô cùng có tiền.
Tần Bồng có chút khiếp sợ, nàng ngơ ngác nhìn cái quán bán canh thịt dê này, nghe ‘Liễu Thư Ngạn’ bên cạnh nói: “Tần tiểu thư trực tiếp nhảy xuống là được, người đến nơi này phần lớn đều rất tiêu sái.”
Tần Bồng còn chưa phục hồi tinh thần, nàng quay đầu nhìn ‘Liễu Thư Ngạn’, bên miệng đối phương còn mang theo tươi cười ôn nhu, giới thiệu: “Canh thịt dê của nhà này vô cùng ngon, nhất định phải mồm to uống rượu mồm to ăn thịt, ngài tới nơi này thì không cần câu nệ.”
Tần Bồng: “……”
Nàng cảm thấy, trọng điểm không phải ở câu không cần câu nệ gì, trọng điểm là —— ta đã chuẩn bị thật ưu nhã, vậy mà ngươi lại mang ta tới ăn canh thịt dê.
Liễu Thư Ngạn, ngươi bị bệnh tâm thần hả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.