Bốn Lần Gả

Chương 47:




Tần Thư Hoài nghe vậy, từ trong hẻm nhỏ của xe ngựa hắn lấy ra nhật ký mà gần đây hắn viết, từng hành động của hắn khi làm Liễu Thư Ngạn cùng Tần Bồng đều được ghi rõ ràng rành mạch, cũng đủ để sau này Liễu Thư Ngạn đối phó với Tần Bồng.
Hắn ném cuốn nhật ký ra ngoài, Liễu Thư Ngạn bắt được. Âm thanh Tần Thư Hoài lạnh lùng nói: “Hôm nay ta tới sông Hộ Thành chèo thuyền với Trưởng công chúa, chuyện cụ thể ngày khác ta sẽ nói cho ngươi, ta có chuyện gấp, đi trước.”
“Vậy đánh cuộc của ta và ngươi…”
“Xóa bỏ toàn bộ.”
“Được.” Liễu Thư Ngạn giơ quyển sách trong tay lên: “Sau này không sợ nợ ngươi thứ gì. Chuyện ngươi muốn ta điều tra, ta đã điều tra xong…”
“Giao cho Giang Xuân, nhanh chóng tránh ra.”
Liễu Thư Ngạn có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng biết Tần Thư Hoài đang vội, hắn có chút tò mò, có chuyện gì mà Tần Thư Hoài gấp gáp như vậy. Nhưng lòng hiếu kỳ của hắn cũng không lớn, quay đầu về phủ đệ của mình.
Giang Xuân cùng Liễu Thư Ngạn trở về, sau khi hai người bàn giao rõ ràng, Liễu Thư Ngạn cười nói: “Các người không để ám đinh trong phủ ta chứ?”
“Ngài nên tin tính tình của Vương gia.”
“Ngày thường không thể tin được hắn.” Liễu Thư Ngạn nói thẳng: “Nhưng mà chuyện đã nói xong, hắn là hẳn vẫn sẽ không thoát ra khỏi cái giỏ đó được. Giang Xuân…” Liễu Thư Ngạn ghé sát vào hắn ta, ánh mắt dò xét: “Nói thật, chủ tử nhà ngươi muốn làm gì vậy?”
“Chuyện của chủ tử, không phải là thứ chúng ta có thể đoán.”
Giang Xuân rũ mắt, nhưng nghĩ đến Tần Thư Hoài đã giao quyển sách cho Liễu Thư Ngạn nên đã ăn ngay nói thật, nói: “Nhưng mà ta đoán, ý của chủ tử là muốn Vương phi sống lại.”
“Hắn điên rồi sao?!”
Liễu Thư Ngạn theo bản năng mở miệng, nhưng sau khi nói xong, hắn cảm thấy lời nói như vậy có hơi mất phong độ, sau khi ho nhẹ một tiếng, phất tay nói: “Không có việc gì, ngươi trở về đi.”
Giang Xuân trả lời rồi lui xuống. Liễu Thư Ngạn sắp xếp chính vụ trong mấy ngày gần đây trước, xác nhận Tần Thư Hoài thật sự không gây chuyện cho hắn. Hắn tắm rửa xong, bắt đầu ở trên giường đọc quyển sách Tần Thư Hoài đưa.
Tần Thư Hoài ghi chép đâu ra đấy khiến Liễu Thư Ngạn cảm thấy bản thân đang xem thoại bản, càng xem càng hứng thú.
Tần Bồng trong thoại bản rất sống động, Liễu Thư Ngạn quay đầu nghĩ đến khuôn mặt mỹ diễm của Tần Bồng, phù hợp với hình tượng Tần Thư Hoài miêu tả, không thể nào giải thích được mà nghĩ tới Đổng Uyển Di.
Trên thực tế, hắn và Đổng Uyển Di còn chưa gặp qua vài lần, lần đầu tiên nhớ tới cái tên này, là nàng ấy viết một bài thơ rơi vào trong tay hắn. Đó là do đệ đệ Đổng Càn của Đổng Uyển Di mang tới, bảo hắn đánh giá, nói là thấy một thư sinh viết, muốn xem thế nào.
Bài thơ kia không tính là xuất sắc, nhưng nhìn thấy trong lòng người kia cởi mở, tự tại.
Hắn thích phần ý cảnh kia, thậm chí còn có hứng thú, đọc một bài đã yêu cầu Đổng Càn xin thư sinh kia, hỏi vị thư sinh đó có thể viết tiếp không.
Ngươi tới ta đi, hai người dựa vào Đổng Càn, từ thơ từ đến tranh vẽ. Hắn chậm rãi phát hiện hình như người này không phải thư sinh mà là một cô nương.
Đó là lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác loạn nhịp, khi đó hắn nói với Đổng Càn, hắn muốn cưới cô nương này.
Đổng Càn lập tức sửng sốt, sau đó nhanh chóng lắc đầu nói: “Không phải cô nương, là thư sinh, thật sự là thư sinh.”
Khi đó Liễu Thư Ngạn không tin, ép hỏi Đổng Càn, cuối cùng Đổng Càn cũng nói: “Người kia thật sự là cô nương, chẳng qua không thể gọi là cô nương, nàng là tỷ của ta, Đổng Uyển Di.”
“Ngươi cũng biết…” Đổng Càn uống rượu, có chút mê mang: “Thời điểm thành hôn nàng muốn trốn hôn mà khiến bản thân ngã nằm liệt, hiện tại mỗi ngày nàng đều ở hậu viện không có việc gì làm, gửi thư cho ngươi là vì nàng thiếu niềm vui. Ngươi đừng làm phiền nàng, nàng đã gả cho người ta rồi.”
Liễu Thư Ngạn lúc đó không biết mình nghĩ gì, biết nàng đã xuất giá nhưng vẫn muốn gặp nàng.
Tuy rằng nàng nằm liệt nhưng thỉnh thoảng vẫn đến mua phấn mặt ở Tố Trang Các, đến quán trà uống trà.
Nàng quả thật như hắn tưởng tượng, tuy rằng dung mạo không phải đứng đầu nhưng có khí độ thong dong, giống như nhìn thấu quan hệ giữa sống chết, hoàn toàn bất đồng với những oanh yến đó.
Lúc nàng yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy điềm đạm thong dong.
Nhưng mà ngày thường thì là một người tính tình hoạt bát.
Hắn đi theo nàng hồi lâu, từng thấy nàng vui cười, tức giận, mắng mỏ, khi đó hắn yêu thích nữ nhân này, cho dù nàng đã gả cho người ta, nhưng hắn luôn cảm thấy, hắn không quấy rầy nàng, cứ đứng xa nhìn nàng cũng rất tốt.
Sau đó nàng chết.
Nghe nói nàng bệnh nặng mà chết, nhưng mà cái chết của Đổng Uyển Di kéo theo sự suy tàn của Đổng gia. Chỉ cần là người có não đều hiểu, Đổng Uyển Di không phải chết vì bệnh.
Biết ngày đó Đổng Uyển Di chết, hắn không thể chịu đựng được nữa, chạy đến trước mặt Tần Thư Hoài hỏi hắn, có thể mở nắp quan tài cho mình xem một chút được không.
Vẻ mặt Tần Thư Hoài trầm ổn: “Xem xong thì như thế nào? Không xem thì như thế nào? Nhìn lâu như vậy, ngươi làm được gì?”
Tần Thư Hoài biết hắn luôn rình coi thê tử của mình, nhưng mà vẫn luôn thờ ơ.
Người Liễu Thư Ngạn hắn đối xử như trân bảo mà Tần Thư Hoài lại bỏ rơi như giày rách.
Nhưng như này thì sao?
Hắn điều tra nàng khi còn sống, cuộc sống giống như một búp bê vải.
Là phụ thân nàng cầu xin Tần Thư Hoài cưới nàng, cho dù bản thân nàng không gả nhưng người của Đổng gia vẫn đưa nàng đến Hoài An Vương phủ.
Khi đó Tần Thư Hoài đã nói —— nếu không muốn gả vậy thì không cần gả.
Nhưng người của Đổng gia nhất định phải hoàn thành chuyện hôn nhân này, vậy Tần Thư Hoài mới có thể đối đãi như chính thê, nhiều năm như vậy chưa từng thíu nàng một chút ăn mặc hay tôn nghiêm nào, không nạp thê thiếp, không làm gì có lỗi với nàng, để nàng làm Hoài An Vương phi vô cùng thoải mái, còn gì để phải nói đâu?
Chỉ là hắn không cam lòng, vì thế vẫn ra tay với Tần Thư Hoài.
Cuối cùng hắn hứa với Tần Thư Hoài —— ta nợ ngươi một ân tình, ngươi để ta nhìn nàng một cái.
Cuối cùng Tần Thư Hoài cũng đồng ý với hắn.
Mở quan tài, nàng đi rất bình an, sắc mặt bình tĩnh trầm ổn tựa như vẫn còn tồn tại.
Hắn biết loại độc này, là bí dược trong cung. Hắn run rẩy xoa gò má nàng, đột nhiên vô cùng hối hận.
Nên cưới nàng.
Cho dù nàng cự tuyệt, cho dù thế tục không chấp nhận, cho dù có muôn vàn trở ngại, ít nhất nên nói với nàng một tiếng.
Hắn thích nàng, đồng ý đánh cược mọi thứ để cưới nàng.
Chỉ là người kia đi rồi, chuyện cũ cũng chấm dứt. Người chết như đèn tắt, hạt bụi lắng xuống.
Hắn là một người hay quên, luôn cảm thấy người sống luôn phải tiến lên, nhìn về phía trước. Cô nương hắn từng yêu này, hắn sẽ ghi tạc trong lòng, chờ một ngày hồi tưởng lại, đó đã là một chuyện đủ đẹp rồi.
Nghe nói sau khi thê tử của Tần Thư Hoài chết, hắn vẫn luôn không ra ngoài, giống như chôn vùi mình và Triệu Bồng năm đó vào trong đất.
Nhưng hắn không giống Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài có thể sống như một người chết, nhưng hắn cảm thấy dứt khoát đi tìm chết hoặc là sống thật tốt mới không phụ sự mong đợi của người khác, lãng phí cuộc sống của mình.
Hắn nghĩ sẽ phải đợi rất nhiều năm mới có thể gặp lại một ai đó, nhưng đọc ghi chép của Tần Thư Hoài, không biết thế nào hắn đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian hắn bảo vệ Đổng Uyển Di, khi đó thật tốt đẹp và vui vẻ.
Liễu Thư Ngạn lần đầu tiên cảm thấy Tần Thư Hoài đã làm chuyện tốt, ít nhất lần này đường nhân duyên hắn kết nối không tệ.
Mà sau khi Tần Thư Hoài trở về, lập tức bảo người chuẩn bị đàn.
Hắn tắm gội đốt hương, sau đó mặc y phục khi còn trẻ, dùng dây cột tóc vấn tóc, tất cả đều mặc như hồi niên thiếu.
Hắn cho rằng sau 6 năm có lẽ hắn đã thay đổi rất nhiều, nếu như Triệu Bồng trở lại, không nhận ra hắn, không dám tới gần hắn thì làm sao bây giờ?
Thậm chí hắn còn nhờ Thiên Diện trang điểm cho hắn, trang điểm giống thời niên thiếu. Sau khi làm xong, hắn nhìn dáng vẻ thiếu niên trong gương của mình, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng.
Hắn có chút sợ Triệu Bồng sẽ không tới, nhưng không thể không thử, không thử hắn thật sự không gặp lại Triệu Bồng.
Vì thế hắn hít một hơi thật sâu, đi vào trong viện, bảo người chuẩn bị rượu nhạt và điểm tâm mà Triệu Bồng thích nhất, ngồi khoanh chân, tay đặt trên dây đàn, gảy bài “Tư Quân” mà nàng thích nghe nhất.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển, hắn sợ ánh lửa quấy nhiễu hồn phách nên cho người tắt đèn.
Toàn bộ trong viện tràn ngập u ám, tràn ngập đồ vật gọi hồn dẫn quỷ. Hắn ngồi một mình trong trường đình, màn che lụa mỏng bị gió thổi tung bay lộ ra khuôn mặt tuấn tú vô song, dưới ánh trăng giống như yêu mị.
Giang Xuân đứng canh giữ ở xa xa. Nghe tiếng đàn, Giang Xuân dựa vào cây cột, run run nói: “Ngươi có cảm thấy Vương gia nhà chúng ta càng ngày càng tà rồi không? Từ khi gặp được Tần Bồng kia, ta luôn cảm thấy Vương gia sắp điên rồi.”
Triệu Nhất lẳng lặng nhìn Tần Thư Hoài, ánh mắt không di chuyển, lạnh nhạt nói: “Đừng nói bừa.”
“Thật đấy.” Giang Xuân xoa xoa cánh tay của mình, hắn ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên nói với Triệu Nhất: “Triệu Nhất, ngươi có cảm thấy Tần Bồng kia rất giống Vương phi của chúng ta không? Ta luôn cảm thấy có âm mưu…”
Triệu Nhất không nói gì, một lát sau, hắn ta vỗ vai của Giang Xuân, lạnh nhạt nói: “Ngươi để ý Vương gia.”
Giang Xuân gật đầu, Triệu Nhất xoay người rời đi.
Tần Thư Hoài đang đánh đàn trong đình, lúc đầu hắn còn nghĩ, Tần Bồng ở đây hắn nên nói cái gì.
Nhưng đàn đến nửa đêm, cái loại sợ hãi quen thuộc lại ập tới.
Có phải nàng sẽ không tới không?
Hắn bắt đầu lo lắng, sao còn chưa tới?
Nhất định là hắn đàn chưa đủ.
Không đủ thâm tình, hoặc là không đủ dài, hoặc là hiện tại nàng chưa đến vị trí có thể nghe thấy tiếng đàn của hắn.
Dây đàn khiến ngón tay hắn cảm thấy đau đớn. Giang Xuân nhìn sắc trời, bước lên phía trước, khuyên can: “Vương gia, trời sắp sáng rồi, đừng đàn nữa.”
“Ra ngoài.”
Tần Thư Hoài lạnh giọng quát.
Hắn không thể dừng.
Hắn tự nhủ có lẽ một giây nào đó Triệu Bồng sẽ nghe được.
Giang Xuân mím môi, trong chuyện này hắn ta đã tranh chấp quá nhiều lần với Tần Thư Hoài rồi, trước nay đều là Tần Thư Hoài thắng. Hắn ta có chút mệt mỏi, dứt khoát lui xuống.
Vì thế mọi người nghe thấy trong viện của Hoài An Vương phủ lặp đi lặp lại bài “Tư Quân”.
Lúc bắt đầu mang theo chờ mong và vui mừng, dần dần giống như hú hét và than khóc.
Tần Thư Hoài vẫn luôn không dừng lại, bảo người xin nghỉ lâm triều, nhìn mặt trời mọc phía Đông.
Nhưng mà, nàng không tới.
Ngoại trừ Tần Thư Hoài, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng sẽ không bao giờ trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.