Bốn Lần Gả

Chương 50:




Tần Thư Hoài bóp chặt dây thừng, xông thẳng một mạch vào Vệ phủ.
Trên đường mưa rơi từng hạt tí tách, Giang Xuân theo sau Tần Thư Hoài, vội vàng lên tiếng: “Chủ tử, chậm một chút!”
Tần Thư Hoài không nói gì, tâm trí hắn toàn là bóng dáng của Tần Bồng.
Lần đầu tiên nhìn nàng, trong Hộ Quốc Tự, phong thái trang trọng như vậy, bấy lâu nay, cử chỉ giống nhau của nàng và Triệu Bồng.
Không phải là hắn chưa từng nghĩ đến nàng có quan hệ với Triệu Bồng, nhưng thời cơ nàng xuất hiện quá là khéo léo, lúc ban đầu hắn đã tưởng nhầm nàng bắt chước Triệu Bồng để mê hoặc hắn.
Đáng lẽ hắn phải nghĩ ra sớm hơn mới đúng.
Nếu như nàng thật sự là Tần Bồng, thật sự là Khương Y, tại sao vẫn có thể điềm nhiên đứng trước mặt hắn như thế.
Cho dù là kẻ địch trên chính trường, cho dù hắn hại toàn bộ gia tộc nàng, nàng cũng chưa từng tỏ ra yêu hận hắn một cách cực đoan.
“Công chúa đối xử với ta dường như không có ý thù địch?”
“Mặc dù ta là công chúa nhưng trong cung lại không sống được tốt…”
“Lục Hữu, ngươi phải sống tốt như vậy mới có thể báo thù Tần Thư Hoài cho ta.”
Làm sao Khương Y lại không có chút ý thù địch?
Làm sao Khương Y có thể nói câu “mặc dù ta là công chúa” một cách thuận miệng như vậy?
Lúc Lục Hữu xuất hiện, người sống lại không chỉ có Khương Y mà còn có Triệu Bồng.
Lúc Vương Kha xuất hiện, người sống lại không chỉ có Khương Y mà còn có Triệu Bồng.
Nghĩ đến lúc Tần Bồng nói “như vậy mới có thể báo thù Tần Thư Hoài cho ta”, nàng có ý muốn giết hắn không? Có ý hận hắn không.
Không có.
Nàng đối với cái chết của mình không hề có ý thù hận, cảm xúc khi nói ra lời này, thay vì nói hy vọng Lục Hữu báo thù giúp nàng thì đúng hơn là vì nàng muốn khích lệ Lục Hữu sống tốt hơn một chút.
Ngoài Triệu Bồng ra, những người khác trong mắt họ đều nghĩ là hắn giết nàng.
Nếu như không phải là Triệu Bồng, nếu như không phải là Triệu Bồng người mà biết rõ năm đó rốt cuộc hắn vì sao lại đút thuốc độc cho nàng, làm sao có thể đối diện một cách bình tĩnh như vậy với người đã ra tay giết nàng.
Bởi vì nàng biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên cho dù chính tay hắn đút thuốc cho nàng uống nhưng nàng vẫn không nghĩ đó là lỗi của hắn.
Nhưng vì sao nàng lại không đến tìm hắn?
Tần Thư Hoài đến hậu viện Vệ phủ, đi thẳng đến phòng của Triệu Bồng.
Nhưng khi đã đến được đây, trong phút chốc Tần Thư Hoài lại mất đi hết dũng khí.
Trong đầu hắn vẫn đang nghĩ đi nghĩ lại vì sao nàng đã trở về mà không đến tìm hắn?
Có phải nàng không nhận ra hắn.
Hai người nói chuyện với nhau, trong lời nói, rõ ràng nàng vẫn còn nhớ chuyện cũ, nàng từng nói nàng rất hiểu Tần Thư Hoài.
Nàng nhớ hắn mà, thậm chí thi thoảng ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn chứa đựng vẻ dịu dàng, dường như nhìn hắn thì sẽ nhớ đến chuyện chuyện cũ, vậy tại sao, lý do gì đã khiến nàng không đến tìm hắn?
Tần Thư Hoài đứng trong đình viện, cứ đứng mãi như thế.
Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, hắn bối rối nhìn về phía cửa lớn, nghĩ đến lời của Liệu Thư Ngạn.
“Cho dù nàng ta trở về cũng không yêu ngươi.”
Nghĩ đến lời mà lúc Tần Bồng cho rằng hắn là Liễu Thư Ngạn.
“Cả đời này của Tần Bồng, người nàng thích nhất là Vệ Dương.”
Sau khi nàng chết, chuyển thế thành Tần Bồng.
Nàng đã yêu Vệ Dương, còn vì hắn thủ tiết mười năm.
Hắn quá hiểu Triệu Bồng, con người Triệu Bồng, dứt là dứt, nàng không yêu hắn, nàng đã có sinh mệnh mới, hắn chỉ là chuyện quá khứ gió thoảng mây trôi, càng đến gần nàng lại càng cách xa.
Hắn cảm thấy đầu óc có phần rối loạn, khoảnh khắc chân tướng hiện ra sau lớp mây mù, vậy mà hắn lại đến khóc cũng khóc không được.
Lúc này đã qua thời gian sao Kim sáng, Tần Bồng tỉnh dậy từ giấc mộng.
Nàng mơ nàng mơ thấy lúc nhỏ, Tần Thư Hoài tan học kèm bài cho nàng, hắn dạy nàng viết chữ.
Hắn ở phía sau nàng giống như đang ôm lấy nàng, nắm chặt tay của nàng, viết xuống từng chữ từng chữ tên của hắn, lại viết tên của nàng.
Nàng nghiêng đầu, môi lướt qua má hắn, hắn ngây người, đôi mắt thanh thuần của thiếu niên chứa đầy sự kinh ngạc.
Ánh mắt vừa âm thầm thích thú, lại kinh ngạc mà trong sạch như bầu trời mùa thu, làm nàng cảm thấy mềm nhũn cả lòng.
Nàng tỉnh từ trong giấc mơ, cảm thấy có chút ngột ngạt, lúc nàng mọi người đều đang còn ngủ, nàng khoác áo ngoài, mở cửa đi ra ngoài, ngáp một cái, muốn đi tìm Bạch Chỉ trò chuyện một lát, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tần Thư Hoài đứng ở đó.
Hắn mặc bộ y phục thời thiếu niên, chiếc áo ngoài màu xanh nhạt được làm bằng bông rất nhẹ, lồng thêm một chiếc áo lót màu trắng, mái tóc được buộc nửa bằng sợi dây màu xanh, trông có vẻ toát ra hương vị thiếu thời.
Mưa xối ướt hết toàn thân hắn nhưng hắn dường như không hay biết, đứng trong đình viện, không nói lời nào.
Tần Bồng có chút kinh ngạc: “Vương gia?”
Tần Thư Hoài ngẩng đầu lên, mắt nhìn khuôn mặt Tần Bồng, ánh mắt chứa đựng vẻ mơ hồ và hoài nghi.
Làm sao lại là Triệu Bồng?
Hắn nghĩ.
Không thể nào.
Không thể nào là nàng.
Nhưng lý trí đã phản bác lại hắn, hắn không thể cứ bởi vì không muốn tin mà không tin.
Cho nên cuối cùng hắn cũng cất giọng.
“Công chúa đã từng nghe đến sương hoa chưa?”
“Sương hoa?”
Tần Bồng có chút hoài nghi, dường như đây là lần đầu tiên nghe thấy lời như vậy, vẻ mặt không hề giống như giả vờ.
Quỳnh Châu sương hoa, năm đó lần đầu tiên Khương Y gặp hắn, nàng ấy đã giới thiệu bản thân đến từ nơi sương hoa nở rộ.
Khương Y biết sương hoa nhưng Tần Bồng trước mắt lại không biết.
Hắn không thể lừa mình được nữa.
Hắn nhìn Tần Bồng, người trước mặt giống như là người năm đó ở bên hắn, vui tươi đứng trước mặt hắn.
Hắn không biết cảm xúc của bản thân là gì, vui mừng, đau khổ, tuyệt vọng, bi thương, vô số cảm xúc trộn lẫn vào nhau.
Cách biệt sáu năm, cuối cùng hắn đã gặp lại nàng.
Nàng sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, sống rất tốt, thậm chí là còn tốt hơn năm ấy.
Nhưng nàng lại nhìn hắn với vẻ mặt bình thản, không hận, càng không yêu. Dường như hắn là một người xa lạ với nàng.
Hắn không dám mở lời.
Hắn sợ hắn mở lời thì sẽ phá đi giấc mộng này, làm cho người trước mặt tan biến thành mây khói.
Hắn cảm thấy đi xác thực thân phận của đối phương dường như là câu thần chú hủy hoại giấc mộng này.
Nếu như hắn nói, Triệu Bồng, có phải là nàng không?
Có lẽ hắn sẽ nhận được một đáp án tàn nhẫn, không phải?
Rõ ràng nàng là Triệu Bồng, nhưng nàng sẽ không nói với hắn. Thậm chí sau khi nàng biết được hắn biết thân phận của nàng, sẽ trốn càng xa hơn, có khi không cẩn thận, sẽ không thể tìm ra nàng lần nữa.
Nhưng trong lòng hắn đang có vô số tiếng gào thét, hắn muốn hỏi nàng, Triệu Bồng, nàng còn có lương tâm không?
Bàng quan nhìn hắn đau khổ giãy giụa sáu năm.
Nhìn hắn đắm chìm trong đau khổ mà nàng vẫn có thể lấy thân phận là một người ngoài sống an nhàn.
Triệu Bồng, nàng thật sự từ bỏ rồi sao?
Vì Vệ Dương, sự tồn tại của Tần Thư Hoài không có bất cứ ý nghĩa nào nữa sao?
Khoảng thời gian yêu hận giữa hắn và nàng, với nàng mà nói, không hề để lại một chút vết tích nào hay sao?
“Vương gia.” Thấy Tần Thư Hoài rất lâu không nói, Tần Bồng cau mày: “Vương huynh đêm tối đến thăm rốt cuộc là có chuyện gì? Hay là ta mời tiểu thúc đến, cùng vương huynh nói chuyện?”
“Ta nằm mơ thấy một giấc mơ.”
Tần Thư Hoài nhìn nàng, cuối cùng cũng mở lời. Tần Bồng cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe, Tần Thư Hoài trước nay chưa từng nói những lời dư thừa, chuyện này nàng biết rất rõ.
“Thê tử đầu tiên của ta, ta rất yêu nàng ấy.”
Tần Thư Hoài nhìn chằm chằm nàng, Tần Bồng nghe hắn nói, ánh mắt có phần dao động. Tần Thư Hoài thấy nàng như vậy, bắt đầu cảm thấy đau lòng, hắn nói với giọng khàn khàn: “Sau đó nàng ấy mất.”
“Vậy thì thật tiếc.”
Tần Bồng bình thản đáp. Tần Thư Hoài nhất thời nghẹn lời.
Lúc này, cuối cùng hắn đã xác định, có lẽ với của Tần Bồng mà nói, đây đã là chuyện quá khứ sớm đã không còn, nàng là Tần Bồng, không còn là Triệu Bồng.
Đoạn quá khứ này chỉ còn mình hắn là đang đau khổ vùng vẫy, đắm chìm.
Cho dù hắn có giữ gìn, bảo vệ tốt thế nào, với người này mà nói, không cần, không còn cần nữa.
Câu nói sau cùng hắn không thể nói ra. Hắn rũ mắt, bóp chặt nắm tay: “Trước khi Công chúa ở bên cạnh Vệ Tướng quân, đã từng yêu ai chưa?”
Tần Bồng không ngờ hắn lại hỏi câu này, nàng vốn không muốn trả lời, nhưng nhìn dáng vẻ của Tần Thư Hoài, trong đầu nàng không kìm được mà nhớ đến ánh mắt giống như bầu trời mùa thu ấy.
Nàng dựa vào khung cửa, từ từ nói: “Có lẽ là đã từng.”
“Nếu như, ta nói là nếu như.” Tần Thư Hoài ngẩng đầu, nắm chặt nắm tay, cất giọng khàn khàn: “Hôm nay hắn xuất hiện, Công chúa có gả cho hắn nữa không?”
Tần Bồng không nói lời nào, nàng thầm nghĩ, bây giờ bản thân là Trưởng Công chúa, lại là nữ nhân của Vệ gia, Tần Thư Hoài nói lời này, chẳng lẽ hắn đã tìm được người mà nguyên chủ Tần Bồng từng thích, muốn tác hợp vụ hôn sự này?
Nguyên thân thật sự từng thích một nam nhân nhà nghèo, nhưng cũng chỉ là động lòng thời thiếu niên, so với Vệ Dương mà nói vốn không xem là thích.
Trưởng cng chúa gả cho một thần tử nhà nghèo, với Trưởng công chúa có thể gả cho trọng thần, với sự uy hiếp của Tần Thư Hoài vốn không cùng đẳng cấp.
Tần Bồng đoán ý định của Tần Thư Hoài, chậm rãi nói: “Đương nhiên là không.”
“Tại sao?”
“Vương gia.” Tần Bồng thở dài: “Ta đã gả cho A Dương cũng gần mười một năm rồi.”
“Từ lúc bắt đầu yêu A Dương.” Tần Bồng quay đầu, nhìn về những đường núi ẩn hiện phía xa, giọng điệu mang theo sự thăng trầm: “Tình cảm đó, ta đã buông rồi.”
“Ta với người đó, đời này, không cần gặp lại, không cần nhận ra nhau, không cần đến gần, đây có lẽ mới là tình cảm niên thiếu, là kết quả tốt nhất.”
“Vậy hắn phải làm sao?”
Giọng Tần Thư Hoài run rẫy: “Nếu như hắn vẫn còn yêu nàng…”
“Vậy thì xin hắn hãy quên đi.”
Tần Bồng nói như đinh đóng cột, Tần Thư Hoài im lặng.
Rất lâu sau đó, cuối cùng hắn cũng nói ra lời đấu tranh cuối cùng: “Nhưng, rõ ràng là hắn gặp nàng trước, hắn và nàng yêu nhau trước…”
“Ta cảm kích thời gian mà hắn cùng ta trải qua gian khổ nhất.” Vẻ mặt Tần Bồng bình thản: “Nhưng chuyện tình cảm, điều quan trọng nhất không phải là ai là đến trước, mà là người cuối cùng là ai.”
“Cảm kích hắn, nhưng cũng chỉ là cảm kích mà thôi.”
Tần Thư Hoài không nói lời nào.
Ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh, dù có nhắc đến chuyện gì đều không khiến nàng xao động.
Nàng thật sự như nàng nói, sớm đã buông bỏ.
Nàng yêu Vệ Dương, mười một năm rồi.
Hắn kìm nén tất cả cảm xúc kích động, hắn biết bản thân không có cách nào để suy nghĩ.
Tần Bồng nhìn hắn mãi không nói, cất giọng nhắc nhở: “Vương gia, có chuyện gì vương huynh cứ nói thẳng. Đêm tối đến đây, không phải vì nói với ta vài câu như thế thôi chứ?”
Tần Thư Hoài không dám nghĩ điều gì nữa.
Nguyện vọng duy nhất của hắn cũng chỉ có một.
Hắn muốn giữ nàng ở lại.
Hắn kìm nén tất cả cảm xúc, tiến lên trước dừng trước mặt Tần Bồng.
Cả người hắn toát ra vẻ lạnh lùng, làm Tần Bồng không nhịn được mà cau mày.
Hắn cảm nhận được, lại lùi về sau một bước.
“Vương gia?”
“Trước đây hạ độc nàng, ta xin lỗi.” Vừa nói, Tần Hoài lấy từ trong ngực ra một cái lọ, đưa cho Tần Bồng: “Đây là thuốc cho tháng này, ta sẽ lập tức cho người điều chế thuốc, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tần Bồng không nói lời nào, nàng nhận lấy lọ thuốc, nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Thư Hoài. Luôn cảm thấy Tần Thư Hoài đang cáo chúc tết gà, không yên lòng.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Tần Bồng, trong lòng Tần Thư Hoài vừa đau khổ vừa chua xót.
Hắn gượng cười, khàn giọng nói: “Đêm nay ta mơ thấy Bồng Bồng, có chút buồn. Nàng rất giống nàng ấy, ta có một yêu cầu quá đáng.”
“Ừ?”
“Công chúa điện hạ.” Hắn hơi run: “Có thể cho ta, ôm nàng không?”
“Muốn ôm ta?” Tần Bồng cau mày, cảm thấy lời của Tần Thư Hoài có chút buồn cười, nói đùa: “Đưa cho ta chức Chủ thẩm khoa cử năm nay, ta sẽ cho vương huynh ôm.”
Chuyện này Triệu Bồng đã nghĩ rất lâu, câu này cũng xem như thăm dò, xem thử ý đồ của Tần Thư Hoài đối với vị trí này.
Một cái ôm sao có thể so với chuyện trọng đại này, Tần Bồng cũng không muốn cười nhạo hắn, nói Triệu Bồng quan trọng, nhưng trước quyền lực thì cũng chỉ có thế mà thôi.
Những lời vừa dứt, đối phương đã ôm lấy nàng vào lòng.
Hắn khàn giọng nói: “Được.”
Người trong lòng tươi mát dịu dàng khiến cho người sáu năm qua dần khô héo, cuộc sống gần như kiệt quệ như hắn cuối cùng cũng được một lần ấm áp.
Hắn gắt gao ôm lấy nàng, nước mặt cuối cùng cũng lăn dài.
Hắn rất muốn nói cho nàng biết.
Nàng muốn cái gì, hắn cũng đều cho nàng.
Cho dù là cả thiên hạ, cho dù là sinh mệnh của Tần Thư Hoài hắn, đều cho nàng hết.
“Đừng đi nữa.”
Hắn khàn giọng nói, mang theo tiếng khóc: “Bồng Bồng, đừng rời xa ta, đừng đi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.