Bôn Nguyệt

Chương 37: Vô tích yêu khuyết




Hai thế lực lớn của yêu giới đối địch, cửa ra vào nhiều hơn tiên giới. Đêm thứ hai, hai người Liễu Sao bị đưa vào yêu giới.
Cảnh vật khác hẳn Hư Thiên ma giới biến hóa khôn lường, yêu giới và nhân giới đều là thực địa, chẳng qua địa thế nổi tiếng nguy hiểm hiếm thấy. Lần đầu tiên Liễu Sao đến yêu giới, phát hiện nơi này Thái Âm khí dồi dào, Thái Dương khí rất loãng, khiến cho cỏ cây cực kỳ tươi tốt. Nơi nơi đều phủ đầy yêu cây quái bụi, lá cây đa phần đều màu đen, không trong sáng như tiên giới, nhìn qua có vẻ âm u như ma giới, chỉ khác là nơi này thanh khí và trọc khí tương đối cân bằng.
Đi chừng hai ngày, phía trước xuất hiện hai tòa nhà lớn chia làm hai bên trái phải, giống như răng nanh mọc trên đất bằng, lại vững chắc như cầu vồng vươn lên từ mặt đất, phía trên điểm rất nhiều đốm xanh lục rất hùng vĩ, đến gần mới thấy thì ra là hai bụi mây quấn lại thành hai tòa lầu.
“Cung nghênh Đài lão trở về,” giữa tiếng hô của đám yêu, Đài lão và mấy tên đài yêu mang hai người Liễu sao xuống dưới lầu.
Hai tòa lầu này có cửa lớn hình vòm, chính giữa được yêu hoa trắng đen phủ thành một con đường lớn, bước chân trên đó rất mềm mại. Hai bên cổ thụ ngợp trời, trên cây thỉnh thoảng vang lên tiếng các yêu vệ ân cần hỏi thăm mọi người xuôi theo đường lớn. Trước mắt dần hiện ra một bóng đen khổng lồ nhìn như một hang động tối tăm rộng lớn, đó làm một gốc hòe yêu cổ thụ không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, sợ là hàng vạn người ôm cũng không hết. Cành lá rậm rạp như một cái ô màu xanh lục, gần như bao phủ cả bầu trời.
Liễu Sao và Lạc Ninh bị khí thế này khiến cho hoảng sợ. Mãi đến khi lại gần mới phát hiện thật ra không phải là một thân cây mà trung tâm có một gốc cây mẹ cổ thụ, hàng trăm nghìn cành rễ phủ trên mặt, vươn ra bốn phía, trên những cành rễ đó lại mọc lên vô số cây nhỏ, nên mới nhìn tựa như một gốc cây.
Đài lão dẫn mọi người xuyên qua cây nhỏ này, đi lên rễ cây, trên đường đi gặp các thủ vệ đều hành lễ với y.
Cuối cùng, cả đoàn người đều vào bên dưới cây mẹ.
Hai nhánh rễ cây cách mặt đất kéo dài về phía trước, phía cuối chợt hiện ra một động cây cao bảy tám trượng, cửa động có rất nhiều cây lá trắng hồng xanh, giống như nhuộm máu yêu, quỷ dị lại trang nghiêm.
Đây là Vô Tích Yêu Khuyết? Liễu Sao và Lạc Ninh không kìm được nhìn nhau.
Một tên mặc áo bào tím bước ra, thấy Đài lão liền cười: “A Phù Quân đã đến, Đài lão mau vào đi thôi.”
A Phù Quân đi đường thủy, sau khi vào yêu giới lập tức mạnh mẽ hơn người, y đã đến Yêu Khuyết trước, Ký Thủy tộc quả nhiên hành động rất nhanh.
Đài lão nhìn yêu nhân kia lên tiếng: “Mời”, sau đó quay lại ra lệnh cho Đài yêu: “Đưa bọn họ đi trước.”
*****
Đài lão tự đi gặp A Phù Quân, Liễu Sao và Lạc Ninh bị đưa đến một đầm nước.
Dựa vào đường đến đây, đầm nước này chắc chắn ở tầng dưới cùng của Yêu Khuyết. Nước sâu không thấy đáy, tối như mực, trên vách tường là vô số rễ cây già cỗi, có nơi là rong rêu dây leo xanh biếc, hai người bị giam trên một sân nhỏ giữa đầm.
Cái sân rất nhỏ, chứa được khoảng mười người, Liễu Sao đi tới đi lui, sờ chỗ này chỗ kia, muốn thử nhảy lên vách đầm.
“Vô dụng thôi, sư tỷ.” Lạc Ninh lắc đầu.
“Ngươi biết gì chứ!” Trên đường đi, Liễu Sao vô cùng oán giận, nhắc tới lại nổi cáu, “Chỉ khiến người ta thêm phiền! Nếu không phải vì ngươi liên lụy ta đã trốn thoát rồi, có lẽ nào bọn chúng lại bắt ta dễ như vậy!”
Cũng chỉ có Lạc Ca mới có thể bảo vệ muội muội tốt đến thế. Trời sinh không trọn vẹn, tu luyện không thể vội vàng, chỉ sợ nàng không tu thành tiên cốt thì mạng sẽ tận, vì khống chế sự trưởng thành của nàng, không biết Lạc Ca đã tìm biết bao thứ thuốc quý hiếm.
Nghĩ vậy, Liễu Sao lại chua xót, quay mặt đi.
Lạc Ninh bị mắng tủi thân: “Ca ca muốn muội đi cùng tỷ, không phải muội cố ý…”
“Ngươi còn giả vờ nữa ư!” Liễu Sao cố tình để lộ ma tướng, đẩy nàng, “Nhìn thấy chưa, ta là ma, ca ca ngươi vốn đề phòng ta! Nếu ngươi gặp chuyện bất trắn, hắn sẽ bỏ qua cho ta sao!”
Lạc Ninh cúi đầu không nói lời nào.
Liễu Sao bước đến bên cạnh, không để ý tới nàng.
Dù bây giờ Lạc Ca đối xử với nàng rất tốt, nhưng lần này khiến cho muội muội bảo bối của hắn bị Yêu Khuyết bắt mất, hắn không tức giận mới lạ.
Ai bảo Lạc Ninh chạy lung tung, không liên quan đến nàng.
Ma lực bị phong ấn, chung quanh lại có kết giới, muốn bỏ trốn cũng không được. Liễu Sao nghĩ đến câu dặn dò “Chăm sóc Ninh nhi” càng nóng ruột lại càng thêm nghi ngờ – bản thân nàng là người duy nhất trong lục giới không bị ảnh hưởng bởi yêu ca của Ký thủy Diệu Âm tộc. Được Kha Na điều đình, yêu quân áo trắng đã buông tha nàng, thậm chí trong trận chiến ma anh còn nể mặt. Kha Na còn nói nếu gặp nạn có thể nhờ Yêu Khuyết giúp đỡ, có thể thấy được áo trắng có thiện ý thả nàng, vì sao lần này y đột nhiên ra tay?
Nếu có Kha Na ở đây thì tốt quá! Liễu Sao thở dài chán nản.
Lạc Ninh mở miệng: “Sư tỷ, thật ra…”
“Câm miệng!” Liễu Sao mất kiên nhẫn.
Lạc Ninh đành im lặng.
Gặp Yêu quân áo trắng sẽ có hy vọng! Liễu Sao nghĩ như vậy, lòng sáng ngời, xoay người ra lệnh: “Ngươi mau nằm xuống, nhắm mắt lại đừng nhúc nhích.”
Lạc Ninh “Dạ” một tiếng, không biết nàng muốn làm gì, ngoan ngoãn nằm xuống.
Liễu Sao ngồi đại xuống bên cạnh sân, đập “ào ào” xuống mặt đầm đen kịt.
“Người đâu, tới đây! Có người chết! Ta muốn gặp áo trắng!”
“Con bé chết rồi, Lạc Ca sẽ không tha cho các ngươi!”
Nàng hét mấy tiếng, không hề có ai đáp lại, Lạc Ninh bèn mở to mắt nói: “Vô dụng thôi.”
“Câm miệng!” Liễu Sao trừng nàng, “Không được nhúc nhích!”
Lạc Ninh đành tiếp tục giả chết.
Liễu Sao kêu nửa ngày, phát hiện không có ai để ý tới mình, chỉ uổng phí sức lực, ỉu xìu đứng dậy: “Còn nằm gì nữa! Ngồi dậy đi!”
Lạc Ninh cũng không so đo, ngồi dậy, mím môi cười.
Liễu Sao đi tới đi lui trên sân mấy chục vòng, vẫn không nghĩ ra kế gì: “Làm sao bây giờ…Này, sao ngươi không nói gì thế!”
Lạc Ninh nói: “Tỷ bảo muội im lặng mà!”
Liễu Sao nghẹn lời: “Người thì biết gì! Áo trắng nhất định sẽ lợi dụng ngươi để khống chế ca ca ngươi!”
Lạc Ninh lắc đầu: “Ca ca muội sẽ không bị khống chế.”
Liễu Sao dậm chân: “Hắn sợ Yêu Khuyết xuống tay với ngươi!”
“Ca ca muội sẽ không đáp ứng điều kiện gì, bọn họ cũng không đụng đến muội,” Lạc Ninh nói tiếp, “Bọn họ lo lắng ca ca muội đối phó với Yêu Khuyết, cùng lắm là giữ muội lại thôi!”
“Nói thì đơn giản!” Liễu Sao bĩu môi, “Sao ngươi biết bọn họ không động đến ngươi!”
Lạc Ninh thành thật: “Muội cảm giác được, các sư huynh thường hay nói chuyện về thế cục lục giới, quan hệ của yêu giới và ma cung…”
Liễu Sao tức giận phất tay: “Được rồi, được rồi, khỏi nghe ngươi nói nhảm nữa.”
“Muội không sao”, Lạc Ninh lo lắng, “Yêu Khuyết nhằm vào sư tỷ đó.”
Việc này, bản thân Liễu Sao cũng cảm thấy kỳ lạ, nàng thật sự hoảng sợ, liền nói năng mơ hồ: “Ta và Yêu quân áo trắng là bạn bè, trước đây áo trắng cũng không đồng ý cho bọn họ ra tay với ta.”
Lạc Ninh nghĩ nghĩ: “Chẳng lẽ A Phù Quân lén hành động, áo trắng vốn không biết chuyện này?”
“Đúng rồi!” Liễu Sao bừng tỉnh, “Thì ra là vậy! Là y giở trò!”
Lạc Ninh nói: “Đợi hai ngày nữa, nếu áo trắng không gặp tỷ thì có thể xác định rõ ràng!”
Liễu sao xác nhận luôn: “Nhất định là A Phù Quân! Y từng muốn bắt ta, chỉ có y mới giở trò như vậy!”
“Y thật đáng ghét,” Lạc Ninh chần chừ, “Nhưng tốt nhất sư tỷ đừng chọc giận y, y… rất lợi hại.”
“Ai sợ y chứ!” Liễu Sao hừ lạnh.
A Phù Quân dám hành động sau lưng áo trắng, chờ sau này gặp Kha Na, nhất định phải nói Kha Na tố cáo tội trạng trước mặt y mới được!
Cảm thấy cánh tay hơi nặng, Liễu Sao xoay mặt lại chợt thấy Lạc Ninh nhích người lại tựa trên người nàng, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Nghĩ lại Lạc Ca từng nói nàng vốn yếu ớt, không thể hao tổn tinh thần, Liễu Sao hoảng hốt, lay nàng: “Ngươi không sao chứ?”
Lạc Ninh nói mơ hồ: “Không sao, chỉ là… Hơi mệt.”
“Ai bảo ngươi…” Liễu Sao lẩm bẩm hai câu, thấy đầm nước tỏa hơi lạnh, vội vàng ôm Lạc Ninh vào lòng.
*****
Mọi chuyện quả như Lạc Ninh dự đoán, mấy ngày tiếp theo, Yêu Khuyết không hề có động tĩnh gì, có thể xác định được là do A Phù Quân tự tiện hành động. Cũng may, sau khi Lạc Ninh nghỉ ngơi, cuối cùng hồn phách cũng ổn định, dần khôi phục lại.
Liễu Sao tin tưởng phán đoán của Lạc Ninh nhưng vẫn lo lắng: “Cho dù bọn họ không động đến ngươi, ngươi cũng không thể ở lại Yêu Khuyết cả đời được.”
Lạc Ninh an ủi nàng: “Đương nhiên là không rồi, ca ca nhất định sẽ cứu chúng ta ra ngoài.”
Đúng rồi, Lạc Ca lợi hại như vậy mà! Liễu Sao không hề nghi ngờ lời nói chân thật này, tâm tình cũng tốt dần lên.
Lúc này, đột nhiên nghe “Rầm” một tiếng.
Mặt nước phía trước cuồn cuộn, sóng gợn tầng tầng lớp lớp, A Phù Quân chậm rãi bước ra từ trong nước, áo trắng ánh lên trong nước đen, vẻ mặt lạnh lùng, giống như hải long vương trẻ tuổi.
Nước tràn lên sân, y bước đi trên nước đến thẳng chỗ hai người.
“Muốn người ta chết đuối à!” Liễu Sao ra vẻ sợ y, chắn Lạc Ninh ở sau người theo bản năng, “Ta muốn gặp áo trắng.”
A Phù Quân giữ chặt cổ tay nàng, mấy luồng khí chạy khắp đại mạch trên người nàng.
Liễu Sao đoán được ý đồ của y, cười ‘Ha ha”: “Đừng uổng phí sức lực!”
A Phù Quân hoàn toàn không để ý tới sự châm biếm của nàng, đích thân xem xét.
Con bé này không bị ảnh hưởng của yêu ca, trên người lại không có gì đặc biệt, lại càng không thấy cái gọi là “Sức mạnh thần bí”. Thảo nào chủ quân lại tin tưởng nó như vậy, xem ra phải mời các trưởng lão trong tộc đến kiểm tra thực hư.
“Đã biết trước ngươi cũng không nhìn ra gì mà!” Liễu Sao đắc ý, “Các ngươi còn kém xa Lạc Ca!”
A Phù Quân nhíu mày: “Sao? Lạc Ca biết ư?”
Nếu nói Lạc Ca không hề phát hiện sức mạnh trên người nàng, Liễu Sao cũng không tin, nhưng hắn chưa từng hỏi nàng. Liễu Sao cũng không xác định rốt cuộc là hắn biết được chừng nào, việc cấp bách là đánh lừa A Phù Quân. Liễu Sao biết quá rõ vị yêu vương lợi hại này, muốn gạt y rất khó. Lạc Ca nổi tiếng lục giới, chỉ có lời hắn nói mới có thể khiến A Phù Quân tin tưởng: “Hắn đương nhiên biết, ta muốn gặp áo trắng…A!”
Gân mạch toàn thân như muốn nứt toác, Liễu Sao đau đớn nhưng không thể làm được gì, kêu lên thảm thiết.
“Liễu sư tỷ!” Lạc Ninh không bị phong ấn, vội vàng chạy qua cứu, có điều pháp lực của nàng yếu ớt vốn không làm nên chuyện gì, nàng gấp đến độ nhào đến gỡ tay A Phù Quân ra.
Liễu Sao giãy dụa hét lên: “Ngươi dám động đến ta, ta kêu áo trắng giết ngươi!”
A Phù Quân nhìn hai người từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng vô tình: “Lạc Ca nói gì?”
Y đã hỏi nhất định đã tin một nửa, Liễu Sao quyết định dùng kế kéo dài. Trước đó nàng ở Võ đạo chỉ tồn tại như một vật bỏ phế, bây giờ bắt buộc phải tự lực đối mặt với chuyện này, nàng cố gắng nhớ lại, bắt chước thủ đoạn thương lượng của Võ đạo, nói năng mập mờ: “Mạng của ta không đáng giá, giết hay không đối với các ngươi cũng không tổn thất gì. Nhưng chẳng lẽ ngươi không muốn thoát khỏi sự khống chế của nước sao? Ký Thủy tộc không phải trốn chui trốn nhủi nữa…”
A Phù Quân ngắt lời nàng: “Ngươi muốn nói, ngươi chính là hy vọng đó?”
“Đúng vậy, ta muốn nói chuyện với áo trắng…” Đang nói , một khối nước lớn trong suốt dán lấy mũi miệng, Liễu Sao cảm thấy hít thở khó khăn.
“Sự kiên nhẫn của ta có hạn.” Giọng nói thờ ơ lạnh lùng, bình tĩnh giống hệt chủ nhân, vốn không chịu ảnh hưởng vì lời nói của người khác, y dùng phương thức này để bức cung.
Thấy y cứng mềm gì cũng không chịu, Liễu Sao đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Yêu quân áo trắng rất hy vọng tộc nhân của mình được giải thoát, không từ bỏ bất kỳ hy vọng gì nên mới giữ mối quan hệ tốt đẹp với nàng. Còn A Phù Quân sẵn sàng bắt người bức cung, chứng tỏ y không hề kiêng dè, bởi vì y vốn không tin, so với Yêu quân áo trắng quả thực là lý trí đến đáng sợ.
Thật ra không chỉ có y, bản thân Liễu sao cũng không tin lời tiên đoán kia, nàng không phải thần huyết để giúp bọn họ.
“Lạc Ca cũng chẳng nói gì cả.” A Phù Quân buông nàng ra.
Lời nói dối bị bóc trần, Liễu Sao thừa dịp y buông tay, há miệng thở hổn hển: “Không sợ yêu ca của các ngươi, ngươi cũng không thể khẳng định ta không giúp được Ký Thủy tộc!”
A Phù Quân nhíu mày.
Con bé này một lòng muốn báo thù Thương Kính, ý đồ lợi dụng chủ quân, dường như chủ quân đã lay động. Ngay cả khi Yêu Khuyết thống nhất yêu giới cũng không thể lập tức đối đầu với tiên giới, đại nghiệp của Ký Thủy tộc sao có thể bị hủy hoại bởi một ma nữ.
Nước lại dâng lên phủ mặt, Liễu Sao bị ngợp đến mặt đỏ bừng, hai tay nắm loạn xạ phía trên, cuối cùng chịu không nổi sóng nước cuồn cuộn trên sân rơi thẳng xuống nước. Liễu Sao không phải là người có thể chịu khổ, nhưng ngược lại ăn nói tùy hứng, không cho ai nhằm vào nàng, phát hiện A Phù Quân muốn giết mình, nàng chỉ mắng: “Được… Cùng lắm thì cá chết lưới rách! Đừng mơ mộng hão huyền ta sẽ giúp các ngươi! Ký Thủy tộc phải vĩnh viễn sống dưới nước!”
A Phù Quân thản nhiên nói: “Ta có thể phế bỏ khí hải ma đan của ngươi, dùng linh thảo giữ mạng, cho ngươi trở thành một phế vật bất tử, cùng Ký Thủy tộc đón nhận lời nguyền này trọn đời.”
“Ngươi… Ngươi! Liễu Sao đạp nước.
A Phù Quân cảm thấy bất thường, xoay người lại nhìn.
Lạc Ninh ngồi khoanh chân trên bãi đá, hai tay nắm chặt, mặt đỏ lên, dáng vẻ hít thở khó khăn. Cũng may pháp lực của nàng không bị phong ấn nên đang vận công nạp khí.
A Phù Quân bất ngờ: “Giá mệnh cộng tê thuật.”
Hai người chung mệnh, thuật pháp hiếm khi sử dụng trong Tiên môn, một người bị thương sẽ trút lên người khác, nếu một người chết, người kia cũng sẽ chết theo. Vừa rồi Liễu Sao bị khống chế, lúc cấp bách nàng nhào lên gỡ tay y thực tế là nhân cơ hội này đặt loại thuật pháp nguy hiểm lên người Liễu Sao, vậy mà đã gạt được yêu vương.
Tiên quang di chuyển khắp toàn thân cô gái trước mặt, vết rách trên hồn thể cực kỳ rõ ràng, giống như trong chớp mắt sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ. Rõ ràng là mệnh hồn đã được tu bổ, thiếu hụt trời sinh ảnh hưởng đến tu hành, pháp lực yếu ớt không thể uy hiếp người khác, nàng chỉ có thể dùng phương thức này để chống lại, giảm bớt đau đớn cho người khác.
A Phù Quân thu tay lại.
Liễu Sao uống mấy ngụm nước, thở hổn hển trên sân, kéo Lạc Ninh mắng: “Ai bảo ngươi nhiều chuyện! Còn không mau giải cho ta! Ai thèm sợ y!”
Lạc Ninh không để ý tới sự giận dữ của nàng, chỉ nhìn A Phù Quân, đôi mắt trong sáng cố chấp: “Ngươi biết bắt ta cũng vô dụng, ca ca thật sự là tiên, lòng mang chúng sinh, sẽ không vì ta mà thỏa hiệp.”
A Phù Quân: “Nếu hắn quả thực vô tình như thế, thì muội muội như ngươi chẳng phải càng bi ai sao?”
Lạc Ninh đáp lại: “Nếu huynh ấy vì ta mà bỏ chúng sinh, chẳng lẽ không phải là nỗi bi ai của ta sao?”
Ánh mắt A Phù Quân rốt cuộc cũng dao động, y nhìn nàng mấy lần đánh giá mới nói tiếp: “Ngươi đã không còn tác dụng…”
“Ngươi sẽ không giết ta,” Lạc Ninh ngắt lời y, “Ta chết ở yêu giới, ca ca ta sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này, đây không phải là kết quả các ngươi mong muốn, yêu giới đề phòng không chỉ Tiên môn.”
Cô gái nhỏ nhắn, pháp lực yếu ớt lại có ánh mắt vô cùng kiên định, thông minh như thế! Lạc Ca chưa bao giờ nhằm vào yêu giới, Yêu Khuyết cũng không muốn trêu chọc hắn. Giữ lại muội muội của hắn chẳng qua là giữ lại lợi thế, thực sự không muốn gây thù với hắn, Yêu khuyết không muốn kết quả như thế. Cô gái đơn thuần, nhìn như không rành thế sự lại có thể đoán ra băn khoăn của Yêu Khuyết, lợi dụng bản thân mình để làm lợi thế bảo vệ một người khác mạnh hơn nàng.
Đây là muội muội của Lạc Ca? Cô gái vô dụng như lời đồn, tồn tại như một đóa hoa tầm thường, dễ dàng vỡ nát dễ dàng bẻ gãy.
A Phù Quân nhìn nàng một lúc lâu: “Ngươi muốn thế nào?”
Lạc Ninh nói: “Ta muốn ngươi đồng ý không động đến Liễu sư tỷ nữa.”
“Được,” A Phù Quân bước thong thả vài bước, che khuất Liễu Sao, “Ngươi có thể giải Giá mệnh cộng tê thuật rồi.”
Liễu Sao nghe vậy định kêu lên, nhưng không nhúc nhích nổi.
Lạc Ninh thở phào nhẹ nhõm, chần chừ hóa giải cộng mệnh thuật, quả nhiên chỉ trong chớp mắt, A Phù Quân xuất hiện phía sau nàng như u linh, đưa tay phất một cái trên đỉnh đầu, cả người nàng mềm nhũn ngã xuống. Từ nhỏ lớn lên ở Tiên môn, dù nàng thông minh cũng thiếu kinh nghiệm thực tế, không biết bên ngoài Tiên môn có rất nhiều việc lật lọng, trước mặt yêu vương thâm sâu này quả thực là vô cùng ngây thơ.
Đối với con tin quan trọng nay, A Phù Quân coi như khách khí, đưa tay đỡ nàng.
Xóa bỏ ràng buộc, Liễu Sao dậm chân mắng: “Ngươi không giữ chữ tín! Đê tiện vô liêm sĩ… Ngươi muốn đi đâu, mau thả muội ấy ra!”
A Phù Quân ôm Lạc Ninh đang hôn mê bước lên đài, biến mất trong làn nước.
*****
Không ngoài dự đoán của Liễu Sao, mục đích của A Phù Quân là điều tra bí mật của nàng, y vốn không tin tưởng nàng.
Nửa tháng sau, các trưởng lão trong Ký Thủy tộc dùng các phương pháp tra xét. Liễu Sao luôn khắc ghi lời dặn của Lục Ly, nếu sức mạnh thần bí kia là mơ ước của Thực Tâm ma và Lư Sênh, ngay cả Lục Ly cũng từng muốn lấy nàng luyện thuốc. Hơn nữa với năng lực đặc thù không sợ yêu ca, nếu thực sự để cho A Phù Quân tìm ra điều gì cũng sẽ trở thành tai họa lớn. Nói không chừng nàng sẽ trở thành vật hy sinh của Ký Thủy tộc. Bởi vậy lúc nào Liễu Sao cũng lo lắng đề phòng, bất luận A Phù Quân ép buộc hay các trưởng lão ngon ngọt dụ dỗ cũng không chịu phối hợp. Cũng may, sức mạnh thần bí kia vẫn ngoan ngoãn ấp nấp trong cơ thể, Liễu Sao nhìn bọn họ không thu hoạch được gì bỏ đi, trong lòng vui sướng.
Kể từ đó, Liễu Sao cũng thường xuyên nếm đau khổ. Mỗi ngày phải nhiều lần tiếp nhận yêu lực vào người, cho dù là ma thể cũng không chịu nổi, gân mạch bị kích thích dữ dội, biến thành màu tím đen, cực kỳ kinh khủng. Trước đây ở Võ đạo cũng chưa từng bị tra tấn như thế này, Liễu Sao không biết bản thân có thể chống đỡ được bao lâu, hơn nữa vì lo lắng an nguy của Lạc Ninh lại càng nóng lòng. A Phù Quân quả thực đã biến thành ác mộng của Liễu Sao.
Càng muốn tránh lại càng không tránh khỏi, A Phù Quân lại xuất hiện, tay cầm một nhành cây đen bao bọc bởi những con trùng đỏ.
Liễu Sao sợ hãi lui về phía sau: “Ngươi lại muốn làm gì!”
A Phù Quân giữ chặt cổ tay nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng khêu lên, bọt nước hóa thành lưỡi dao mỏng, cắt xuống không chút thương hương tiếc ngọc.
Máu tươi chảy ra, Liễu Sao chịu đựng đau đớn, hoảng sợ nhìn y đưa mấy con trùng đỏ kia vào trong máu, đám trùng đỏ lập tức chui từ vết thương vào mạch chủ của nàng.
Y muốn dùng đám yêu trùng này tìm kiếm trong máu của nàng.
Trải qua cảm giác mấy ngày nay, Liễu Sao xác định sức mạnh thần bí kia ở trong mạch chủ, chẳng lẽ thật sự là vấn đề về máu? Lỡ như bị y tìm ra thứ gì, khó mà sống nổi. Liễu Sao hoảng hốt nhưng không dám để y nhìn ra: “Kha Na và áo trắng có giao tình, ta vốn đang muốn giúp các ngươi, ngươi đừng quá phận!”
A Phù Quân ném nàng cho các trưởng lão: “Ngươi có thể giúp Ký Thủy tộc hay không, ta sẽ chứng minh.”
“Dùng máu tươi của thần để xóa bỏ nghiệp chướng của Diệu Âm tộc,” Liễu Sao biết trốn không được bèn mắng ầm lên: “Hừ, Thần tộc đã chết hết rồi, các ngươi nằm mơ đi, xứng đáng bị ở trong nước cả đời!”
A Phù Quân không hề dao động, xoay người ra hiệu, các trưởng lão lập tức tăng thêm yêu lực, yêu trùng chạy trong mạch chủ. Liễu Sao cảm thấy máu trong người rất khó chịu, đối mặt với nhiều luồng yêu lực tìm kiếm, sức mạnh thần bí kia dường như cảm nhận được nguy hiểm, tự di chuyển và tránh né, hai bên chơi trò đuổi bắt.
Liễu Sao giãy dụa không ngừng.
Nửa canh giờ sau, yêu trùng không tìm cũng không bắt được, các trưởng lão cũng bắt đầu chịu không nổi, cùng thêm khúc yêu ca, gia tăng yêu lực gấp bội.
Mạch chủ bị tổn thương khó có thể chịu đựng, tim Liễu Sao đau nhói, hét lên, phun một ngụm máu về phía A Phù Quân, sau đó nằm ngất xỉu trên bãi đá.
A Phù Quân khẽ nhíu mày, vết máu trên vạt áo lập tức biến mất.
Cuối cùng cũng thăm dò thất bại, không tìm ra thứ gì. Con bé này muốn mượn tay Yêu Khuyết đối phó Thương Kinh vì muốn báo thù, lúc này nên xóa bỏ suy nghĩ không thực tế trong đầu chủ quân được rồi.
“Chủ quân triệu kiến A Phù Quân”, rễ cây trên vách tường thủy lao vang lên giọng cung kính.
Áo trắng trở về, việc này không thể giấu được, các vị trưởng lão trong Ký Thủy tộc cũng không đổi sắc mặt, đồng loạt quay sang A Phù Quân.
“Không sao,” A Phù Quân bình tĩnh, “Đây hoàn toàn là chủ ý của ta, mời chư vị trở về.”
“Trên người cô gái này không có gì khác thường, không sợ yêu ca có thể là vì thể chất đặc thù trời sinh, lời nói quả thực không thể tin,” một vị trưởng lão thở dài. “Đừng tranh cãi, chủ quân cũng một lòng vì Diệu Âm tộc, nhất định sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của người, hy vọng của Ký Thủy tộc chỉ còn hai vị thôi.”
“Ta hiểu,” A Phù Quân không quay lại nhìn Liễu sao, dẫn mọi người rời khỏi thủy lao, độn thủy tới đại điện yêu cung.
*****
Trên bậc thềm đại điện, bức bình phong khổng lồ bằng băng vẫn tràn đầy khí thế, thấp thoáng bóng dáng yêu quân áo trắng, cả người y như được bọc trong băng.
A Phù Quân quỳ một gối: “A Phù Quân đến nhận tội.”
Một lúc sau, trong bức tường băng truyền đến tiếng thở dài của áo trắng: “Đệ biết ta sẽ không trách đệ.”
“Các trưởng lão đã thăm dò, chứng minh lời nói của con bé kia toàn là dối trá,” A Phù Quân nói, “Vì nó mà chống lại Tiên môn, thực sự là nguy hiểm cho Yêu Khuyết, chủ quân không nên tiếp tục.”
Áo trắng im lặng một lúc mới nói: “Đồng ý giúp con bé báo thù là do ta khinh suất, ta chỉ là…”
“Tấm lòng của chủ quân, các trưởng lão đều hiểu.” A Phù Quân ngắt lời y, “Chủ quân tính xử lý con bé thế nào.”
Áo trắng trầm ngâm: “Ma tôn Trưng Nguyệt vừa đưa tin đến đòi người.”
Liễu Sao vốn là người của ma cung, Trưng Nguyệt không thể xâm nhập tiên giới cứu người, mà ngược lại lại đòi Yêu Khuyết. Lạc Ca tiết lộ tin tức của nàng cho ma giới đúng là kế sách thần kì, Yêu Khuyết và ma cung Trưng Nguyệt trước mắt vẫn là quan hệ đồng minh, không thể không nể mặt.
“Không hổ là lạc Ca,” A Phù Quân tán thưởng, “Một năm trước con bé này vẫn là người thường luyện võ, không ngờ bây giờ có thể ra chiêu phá yêu thuật của đệ. Tốc độ tu luyện khác hẳn Ma tộc tầm thường, sau này nhất định sẽ trở thành mối đe dọa, không thể đưa về ma cung.”
Áo trắng tiếp lới: “Ý của đệ là?”
“Giết trừ hậu hoạn,” A Phù Quân dừng lại, “Nếu chủ quân không muốn giết nó thì trả về cho Lạc Ca, lấy danh nghĩa chủ quân cho nó một ân tình.”
Áo trắng khẽ thở phào: “Cũng được, giết con bé nhất định sẽ chọc giận Trưng Nguyệt, không cần phải tuyệt đường.”
Cả hai huynh đệ đều là người thông minh, không ai quên được lịch sử yêu giới bị ma giới thâu tóm. Bây giờ ma cung Trưng Nguyệt không đủ sức chống lại liên minh tiên võ, bất đắt dĩ lắm mới phá bỏ liên minh này, khi đó khó mà chứng minh được Trưng Nguyệt không có dã tâm. Trưng Nguyệt coi trọng Liễu Sao như thế đương nhiên có nguyên nhân, trả nàng trở về tăng thêm sức mạnh cho ma cung chi bằng trả lại cho Tiên môn giam lỏng, quăng hết mớ phiền phức này cho Lạc Ca.
“Thương lượng với Lạc Ca, đệ sẽ sắp xếp,” A Phù Quân nói, “Chủ quân đã thấy rồi, những lời tiên đoán dù sao cũng mịt mờ hư vô. Sự thật mới là tương lai của Ký Thủy tộc, bây giờ và sau này chủ quân phải lấy nghiệp lớn làm trọng.”
Áo trắng khẽ “ừ”, “Phải đối xử tử tế với muội muội của Lạc Ca.”
“Đệ biết.”
Có liên quan đến mối quan hệ tế nhị giữa Yêu Khuyết và ma cung, đám người Đài lão không hiểu rõ, nghĩ rằng bắt được Lạc Ninh có thể uy hiếp Lạc Ca. Áo trắng thực sự là đâm lao phải theo lao, nếu cứ như vậy thả Lạc Ninh về đương nhiên trên dưới Yêu Khuyết sẽ bất mãn. Lạc Ca có trả thù hay không cũng khó nói, nhưng không thể không làm gì, đành phải làm như giữ lại con bài chưa lật.
Bóng dáng áo trắng biến mất, A Phù Quân cũng độn thủy rời khỏi đó, Yêu Khuyết đại điện chợt trở nên yên tĩnh.
*****
Trong thủy lao tối tăm cũng lặng như tờ.
Chiếc nhẫn thủy tinh màu tím lóe lên ánh sáng mông lung đẹp đẽ, ánh sáng trong đầm nước tối đen, phản chiếu thấp thoáng bóng đen đang ngồi và cô gái mê man trong lòng hắn.
Ánh sáng tím lóe lên, gân mạch bị thương dần được chữa khỏi.
Trong giấc mộng, cô gái quay trở lại hồi ức đã khắc sâu về một ngày nào đó. Bên cạnh có mây mờ bay bổng, bên tai có tiếng gió, tiếng sóng biển, còn có một cô bé con tươi cười hạnh phúc, đôi mày tự do phóng khoáng đã nhạt đi rất nhiều trong vô thức.
Nhưng không bao lâu sau, nàng cuộn mình lại, sắc mặt vô cùng bất an và sợ hãi.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về người đang run rẩy trong lòng, thở dài.
Hưởng hết mọi sự dung túng hàng đầu thiên hạ, đảo mắt lại nếm trải những nỗi đau khổ tột cùng của nhân gian, có hối hận vì giao dịch tùy tiện này không?
“Ta không sợ các ngươi!” Hét lên trong mộng, phút chốc Liễu Sao mở mắt ra, say đó nàng liền nhìn thấy cái cằm cong hoàn mỹ cùng với chiếc mũ áo choàng đen phủ thấp xuống.
Im lặng.
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, hắn cũng như đang nhìn nàng.
“Ngươi tỉnh rồi à, Liễu Sao nhi” hắn khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên như trước, rất đẹp đẽ.
“Ừ”
“Còn khó chịu không?”
Nàng lắc đầu: “Không.”
Hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Phải học cách lợi dụng sức mạnh trong người, không ai có thể khống chế ngươi.”
“À”, thật bất ngờ là Liễu Sao không hề giận dỗi, cũng không cảm thấy kỳ lạ vì sự xuất hiện của hắn, chỉ cực kỳ chăm chú quan sát hắn từ góc độc này. Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng trường bào màu đen dưới chiếc mũ áo, trên cổ áo thêu hình trăng khuyết rất khác biệt. Còn có sợi dây bạc kỳ lạ trên cổ, hình tròn, nửa hình tròn, cong như lá liễu… Trên đó rõ ràng là hình dạng biến đổi của mặt trăng.
Ánh trăng lạnh lùng vô tình trong trí nhớ thì ra là gần ngay trước mắt.
Liễu Sao nhắm mắt, chậm rãi đưa tay đặt lên ngực hắn.
Hắn cầm bàn tay nhỏ bé kia, giữ lại: “Hành vi bất lương này, con nít không được làm.”
Liễu Sao vẫn không nhúc nhích để mặc hắn giữ chặt. Thật lâu sau, nàng đột nhiên mở mắt ra, có lẽ vì bị thương nên sắc mặt vô cùng tái nhợt, càng làm tôn thêm đôi mắt hạnh đen láy, sóng mắt như cười như không: “Nguyệt, ánh trăng.”
Lúc này đổi lại thành hắn thấy khó hiểu: “Sao?”
“Ngươi, vì sao?” Liễu Sao nhìn mũ áo choàng kéo thấp kia, giống như nhìn thấy được ánh mắt bên trong, “Tương lai của Ma tộc, vì sao lại chọn ta?”
“Bởi vì chỉ có ngươi mới có thể làm được.”
“Đây cũng là lý do ngươi đối với ta như vậy?”
Hắn sửng sốt.
“Từ lúc bắt đầu giao dịch cho đến khi Lục Ly chết, tất cả đều do ngươi dẫn đường, ngươi nắm giữ vận mệnh của ta,” Liễu Sao đột nhiên hung hăng đẩy đôi tay kia ra, rời khỏi vòng ôm ấm áp khiến nàng lưu luyến. “Tương lai của Ma tộc có quan hệ gì với ta đâu! Định gạt ta làm việc cho ngươi ư, ngươi đừng mơ mộng hão huyền!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.