Bóng Hình

Chương 22:




Tiếng lạo xạo … tiếng la hét … tiếng chim biển … những âm thanh của địa ngục … Ai đó đang túm lấy bàn chân cô kéo đi và mỗi bước đi đầu cô lại bị nảy trên sỏi đá. Cô muốn nói. Nhưng không một từ nào thoát được khỏi cổ họng … Hình như cô đã chết. Nhưng có lẽ không, vì mỗi phần cơ thể cô đang làm cô đau đớn khủng khiếp. Cô mở mi mắt một cách khó nhọc. Khuôn mặt người đàn ông đang kéo chân cô đi để bỏ vào một chiếc quan tài hiện ra trong tầm nhìn.
- Mẹ kiếp, Sean, cô này vẫn còn sống … cô ấy động đậy kìa …
Một cơn ho rũ rượi làm cô chao đảo, một dòng nước mặn chát vọt ra khỏi miệng. Tóc cô dính bết vào da đầu, môi nứt nẻ. Mắt cô đỏ ngầu, hai lá phổi như muốn nổ tung. Đêm đã xuống, một tá những chiếc quan tài ngổn ngang trên bãi cát, mùi chết chóc và mùi tanh của biển bão hòa trong không khí. Những con chim lượn vòng vòng trên bầu trời thẫm đen. Người đàn ông giúp cô ngồi dậy. Dù cố gắng đến mấy cô vẫn không thể làm được điều đó nếu chỉ có một mình.
- Người ta tưởng rằng cô chết rồi – anh ta nói giọng xin lỗi
- Tôi cũng tưởng vậy – cô trả lời
Những người khác đã ra sao ? Những người đồng hành bất hạnh của cô ? Dễ thấy thôi. Hàng trăm cái xác nằm rải rác trên những chiếc áo lễ. Những đứa trẻ, chúng vẫn thật đẹp dù đã chết, những đôi mắt nhìn trân trân hoặc khép chặt. Đây kia, một người mẹ đang khóc ròng trên thân thể đứa con mình.
- Quân Đức đã đánh đắm tàu của cô – người đàn ông thứ hai, người tên Sean giải thích – trong mười tám phút, chỉ còn những mảnh ván trên biển. Lúc ấy là năm giờ. Chúng tôi đã tổ chức ngay một chiến dịch cứu hộ trong khả năng có thể và người ta đã vớt các vị lên giữa những mảnh vụn. Có rất ít người còn sống – anh nói thêm, cái âm nặng của vùng Ai-len bình thường hẳn đã làm Victoria buồn cười – đã ba tuần nay bọn quân ngầm mũi nhọn ấy qua lại vùng biển này. Quân đểu cáng muốn buộc hải cảng cấm vận, cô nắm được chuyện ấy không ?
Cô tự hỏi không biết thuyền trưởng Turner có biết không
- Nào, đi nào – anh nói – tôi sẽ giúp cô đứng dậy nhé. Cô là người may mắn đấy.
Anh ta thận trọng đỡ cô. Bàn chân trần. Tất chân đã mất, chỉ còn lại một phần chiếc váy. Giờ đây trên mình cô chỉ còn lại quần ngắn, cái váy lót đỏ, khoác ngoài là chiếc phao cứu hộ … lần sờ thắt lưng, cô còn thấy cái ví cộm lên … cô tưởng mình đã mất hết.
Cô để cho người đánh cá Ai-len trẻ tuổi đưa mình về hướng một khu công cộng nơi những người sống sót khác đang đợi. Những người dân Queenstown đã tổng động viên tất cả : trưng dụng cả nhà thờ, tòa thị chính, bệnh viện hải quân hoàng gia. Người ta phục vụ trà nóng cho những người vừa thoát chết, và hãng Curnard đã đặt hai nghìn khay trứng.
Bước vào khu nhà chung, dựa vào người đánh cá, Victoria chỉ nhận ra hai khuôn mặt trong cái đám hỗn độn khốn khổ ít ỏi, có thuyền trưởng Turner. Anh ta đã được một tàu hơi nước nhỏ cứu thoát, tàu Bluebell, con tàu đó cũng đã cứu cả Margaret Mackworth.
- Váy áo đẹp chưa này – một người phụ nữ giọng buồn khổ.
Chị ta là một trong những người mẹ hiếm hoi đã tìm lại được con mình an toàn lành lặn. Những người phụ nữ khác đang khóc than cho những cái chết của những người thân yêu : những người chồng và những người con. Họ đã chết đuối ngay trước mắt họ, trượt theo cầu tàu dốc đống, và rớt xuống nước lạnh ngắt. Những người khác bị những mảnh tôn vỡ của tàu bắn ra giết chết. Những người được cứu thoát ngồi đây, gom lại thành một bức tranh được vẽ để diễn tả nỗi niềm tuyệt vọng … Đầu óc Victoria quay cuồng, cô chỉ còn một ý nghĩ trong đầu : báo tin cho chị gái mình, gửi cho chị ấy một bức điện. Sẽ thật nguy hiểm khi muốn liên hệ với Olivia, nhưng cần phải vậy. Cần phải cho chị cô biết rằng cô đã sống sót sau thảm họa này.
Lúc nửa đêm, Wesley Frost, lãnh sự Mỹ, đã đi thăm những người tị nạn. Ông ta thăm hỏi từng người còn sống xem ông có thể làm gì cho họ. Victoria đưa cho ông địa tên và địa chỉ của Olivia với một thông điệp đã được mã hóa. Không ai có thể hiểu được ý nghĩa của những dòng tin ấy ngoài chị gái cô. Có 189 người Mỹ ở trên tàu, nhưng vẫn chưa thể biết được có bao nhiêu người đã thiệt mạng. Những người sống sót với nhiều quốc tịch khác nhau, một số bị thương nghiêm trọng mong muốn được liên hệ với gia đình. Mặc dù họ không nhiều, nhưng hình như cũng được dăm chục … Một đoàn người nhợt nhạt, ngơ ngác, những đôi mắt thất thần, trang phục rách lả tả quanh mình. Một số gần như hoàn toàn trần trụi, quấn tạm bợ bằng những tấm chăn mà những người cứu nạn đã đặt sẵn cho họ.
- Tôi sẽ quan tâm đến điều đó, ngay khi có thể được, cô Henderson – viên lãnh sự đưa cho cô một tấm chăn.
- Cảm ơn ông, sự giúp đỡ của ông sẽ rất quý báu – cô thì thào
Răng cô va vào nhau lập cập, mỗi lần thở người phải co cứng lại. Chỉ trong chốc lát thôi, cô đã rơi vào một thảm cảnh, và giờ đây nằm bệt trên sàn lạnh ngắt, chân tay run bần bật, mắt hốt hoảng điên dại. Cô không thấy lại Alfred Vanderbilt, và cô tự hỏi không biết có phải anh cũng nằm trong số những người đã chết không. Những suy nghĩ của cô bỗng hướng về Geoffrey, nó cũng từng phải sống trong một thảm họa tương tự như thế này và nó đã phải nhìn mẹ nó chìm cùng với con tàu Titanic. Cô chợt cảm thấy một tình yêu thương trìu mến dành cho nó, mong muốn được ôm ghì lấy nó và chị gái mình. Cô nhắm mắt lại để đuổi đi những hình ảnh của cảnh hỗn mang khủng khiếp, nhất là hình ảnh một người phụ nữ trẻ, trước khi chìm trong nước còn hét lên rằng con cô ấy sắp ra đời rồi. Cô như trông thấy Olivia đang ngồi trong căn nhà nhỏ ở New York. “Em vẫn sống”, cô gào to trong ý nghĩ, cầu mong chị có thể nghe thấy lời mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.