Theo dự định, tuần cuối cùng của tháng Sáu, Charles ở Croton. Bàn tay Olivia đã lành hẳn, và đúng như lời hứa, Geoffrey không hé nửa lời. Hơn thế, không điều gì trong cách cư xử của cậu bé để cho người ta nghi ngờ rằng cậu đang giữ một bí mật. Sau những ngày đầu lo lắng, Olivia đã thoải mái hơn. Cô rời Croton khi đã hoàn toàn thanh thản. Ba cô khỏe mạnh, Bertie đứng bên cầm cái khăn mùi soa chấm nước mắt, và ba người nhà Dawson vui vẻ với viễn cảnh về chuyến đi nghỉ bên bờ biển. Charles đã thuế một ngôi nhà vườn ở Newport bang Rhode Island.
Những ngày hè tuyệt đẹp, như những gia đình nhà Goelet, nhà Vanderbielt,… tất cả đều đổ xô đến nơi nghỉ mát này. Những lễ hội, những buổi tiếp tân diễn ra sôi nổi không ngừng trong những dinh thự rộng lớn được gọi một cách khiêm tốn là những “ngôi nhà vườn nông thôn”. Tiết trời rất đẹp, Geoffrey bơi như một chú cá, Charles rạng rỡ. Anh chạy đuổi theo Olivia trên bờ biển, và cả hai người cười như những đứa trẻ.
Mồng bốn tháng Bảy, họ cùng đứng bên nhau ngắm pháo hoa. Nơi họ ở là một ngôi nhà xinh đẹp và tiện nghi. Sau cả tháng Bảy bên cạnh gia đình. Charles quay lên New York ngày mồng một tháng Tám. Giống như tháng Sáu, cứ cuối tuần anh lại về. Thứ sáu tiếp sau đó, Olivia đứng ngồi không yên. cô nóng lòng muốn được gặp lại anh. Cô ở một mình với Geoffrey, suốt cả tuần, dù vậy cậu bé vẫn không một lần gợi lại bí mật của hai người. Mười một tuổi, nó đã hiểu rằng có những điều mà người ta không bao giờ nên nói.
Họ cũng dạo chơi trên bãi biển, uống trà với những người bạn, đều đặn tham dự câu lạc bộ thuyền máy, nhặt các vỏ sò và cùng làm cho Charles các chuỗi vòng. Họ còn tết cho anh một chiếc mũ thủy thủ có gắn những vỏ sò tí xíu. Thứ Sáu sau đó, khi về tới bang Rhode Island anh nhận ra rằng thật khó nhọc mới hoành thành được chuyến đi dài đến thế.
- Anh không biết làm thế nào anh đã sống được trọn tuần mà không có em,- kết thúc bữa tối hôm ấy, anh bảo.
Mỗi một ngày không có cô giống như cả một thế kỷ đơn độc. Ngôi nhà của họ ở New York với anh dường như trống trải một cách vô vọng. Họ cảm thấy như được hồi sinh lại ngay giây phút họ lại được nhìn nhau.
- Nhưng anh đã làm gì trước khi biết em nhỉ? – lát sau, anh ôm hôn cô và hỏi, trên ban công phòng ngủ chan chứa ánh trăng sáng.
Đó là một buổi tối trong trẻo, một đêm hoàn hảo và như mọi ngày, ham muốn được ôm trọn cô trong vòng tay cháy rực lòng anh. Anh tự trách mình đã không biết kiềm chế đam mê… Anh hài lòng được ở bên cô, thích được nói chuyện cùng cô. Nhưng ham muốn thể xác vẫn vô cùng mãnh liệt. Ngay cả khi họ trở vào giường, anh không còn phải trói giữ đam mê của mình nữa. Chuyện ấy giữa hai người đã đặc biệt thay đổi so với tuần trăng mật, cái thời gian cô đón nhận những cố gắng gần gũi của anh bằng một vẻ lạnh lùng băng giá… Rồi lại tỏ ra vô cùng hào hứng một cách trần tục thuần túy như anh từng mong ước. Nhưng tất cả đã thay đổi ngay khi anh thú nhận với cô rằng anh yêu cô.
Đêm hôm ấy, khi đã khuya, ôm chặt tấm thân trần của cô, anh vuốt ve gò má cô bằng những đầu ngón tay. Một câu hỏi anh chưa dám nói ra nóng bỏng trên môi anh. Anh biết ý kiến của cô về vấn đề này. Nhưng, có thể cô đã thay đổi. Có rất nhiều thứ đổi thay đã đến trong hai tháng vừa qua… Cô không nói đến những buổi hội họp về quyền bầu cử nữa, mặc dù cô luôn luôn hối hả đọc tất cả các báo trong ngày, tìm kiếm và nghiên cứu các bài báo về chiến tranh ở Châu u. Và cô đã bỏ thuốc lá. Điều đó chắc chắn rất có giá trị với cô và Charles chỉ ngưỡng mộ cô hơn mà thôi. Người ta hoài công bao biện, nhưng phụ nữ hút thuốc lá không có được mấy tiếng tốt. Ban đầu, anh thấy điều đó thật hay, thậm chí kích thích, rồi anh chán nản, ít nhất cũng vì mùi khó chịu của thuốc lá. Anh còn nhận ra cách cô ngủ cũng khác. Trước, cô nằm xa anh nhất có thể được. Còn bây giờ, cô co mình trong vòng tay anh, hạnh phúc, tin tưởng.
Hôm sau, họ ra bãi biển. Olivia đã chuẩn bị một giỏ đồ ăn dã ngoại để họ cùng nhấm nháp trên bờ cát. Sau đó họ cùng đi chợ. Cô muốn có một chiếc ô mới. Tháng Tám, nắng quá gay gắt làm cô chóng mặt. Geoffrey đòi một đôi xăng đan mới. Nó đã lớn và khó có thể thọc chân vào đôi giày cũ. Họ đi trên vỉa hè và đang tranh luận sôi nỏi khi một bé gái chừng hai ba tuổi chạy bổ xuống đường để lấy lại quả bóng của nó. Nó chui vào giữa hai càng xe ngựa. Một trong hai con ngựa hoảng sợ, chồm lên hí vang. Mẹ của cô bé hét lên. Tất cả giây lát sững sờ, Charles đã sẵn sàng lao vào, nhưng trước khi anh kịp hành động, Olivia đã nhào về phía đứa bé. Cô chụp lấy nó và con ngựa dựng đứng trên hai chân sau trước khi thả mình xuống đằng trước, móng nó sượt qua mình Olivia, cô đã lấy thân mình làm lá chắn bao quanh đứa trẻ. Một đám đông hiếu kỳ bu kín đầu phố. Người chủ ngựa đã dùng roi quất con ngựa trấn an con vật bị kích động, người mẹ nước mắt giàn giụa, cô giữ trẻ bắt đầu lớn tiếng mắng đứa bé đang òa khóc. Charles và Geoffrey bổ lại chỗ Olivia.
- May quá rồi! Em định tự giết mình hay sao? – Anh thét lên, vẫn chưa hết kinh hoàng.
Cô suýt nữa đã bị con ngựa dẫm nát. Cô nhìn thằng vào anh bằng đôi mắt xanh mở to.
- Nhưng Charles… cô bé đấy…
Khi cô đang cố nói nốt câu, cô chợt thấy dường như Charles xa dần… mờ dần… Cô không còn nghe thấy tiếng anh nói nữa, cô thấy đôi môi anh mấp máy nhưng không phân biệt được những lời anh nói. Một tấm màn xám xịt rơi trước mắt cô. Cô nhíu mày ngạc nhiên rồi ngã xuống đất như một con búp bê vải. Anh kịp đỡ ngay trước khi cô ngã xoài trên vỉa hè. Anh tưởng chân con ngựa chỉ sượt nhẹ qua cô thôi. Cõ lẽ đã nghiêm trọng hơn. Một người phụ nữ trong đám đông la lên:
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Quý cô đó bị sao thế?
- Tôi không biết, - anh nói, tâm tri đảo lộn.
Đằng sau anh, Geoffrey khóc như mưa. Charles cố giữ bình tĩnh để trấn an con trai. Nỗi kinh hoàng lại lựa chọn anh. Anh run lên vì sự sống của người phụ nữ mà anh cho là vợ mình. Người phụ nữ mà chỉ mình Geoffrey biết thật sự là ai.
- Sẽ tốt cả thôi, con trai, - anh nói giọng chắc chắn nhẹ nhàng đặt Olivia nằm xuống.
Một ai đó đã đi tìm bác sĩ. Cô gái vẫn nằm bất động mắt nhắm nghiền. Cô không biết gì nữa.
- Không, ba ơi, sẽ không tốt đẹp đâu. Cô ấy chết rồi! – Nó gào lên trong nước mắt.
Đám đông bu kín trên đầu họ. Quỳ gối bên Olivia, Charles xin mọi người hãy tản ra. Một người đàn ông chen thẳng vào, cặp xách trong tay. Ông ta tự xưng là bác sĩ.
Họ chuyển Olivia tới một quán bia gần nhất, đặt cô nằm trên một chiếc ghế băng. Cuộc thăm khám không phát hiện một vết bầm tím, hay một cục u bướu nào trên đầu. Bác sĩ lật mí mắt cô kiểm tra đồng tử. cô không hề bị một cơn chấn động não bất chợt, ông tuyên bố. Chỉ đơn giản là cô bị ngất. ông cọ xát hai bàn tay cô, chườm nước đá lên gáy và thái dương cô. Rất nhẹ nhàng, cô trở lại với thực tại. Cô mở mắt, trắng bệch như tấm ga trải giường và hỏi chuyện gì đã sảy ra.
- Em đã cứu một bé gái, và em đã tí nữa tự nghiền nát mình dưới móng hai con ngựa, - Charles thông báo, trộn lẫn cả nỗi kinh sợ, sự nhẹ nhõm và tức giận. – Lần sau, em hãy vì anh vui lòng để những hành động anh hùng ấy cho người khác, tình yêu của anh ạ.
Anh hôn lên tay cô. Xấu hổ vì nước mắt, Geoffrey lấy mu bàn tay chùi vội.
- Em mệt, - cô thì thào, giọng yếu ớt.
Bác sĩ xếp lại ống nghe. ông ta tỏ vẻ hài lòng về cuộc kiểm tra của mình. Để khỏi áy náy, ông hỏi cô có muốn đến bệnh viện không. Cô trả lời không nhưng khi cô vừa đứng dậy thì đầu óc cô lại quay đảo. Để tránh khỏi bị ngất lần nữa, cô thú nhận với Charles rằng cô cảm thấy không khỏe. Anh giữ cô nằm lại trên ghế.
- Nếu vợ anh nghỉ ngơi ở nhà sẽ tốt hơn, - người bác sĩ cam đoan, - Nóng nực, xúc động đã đánh vào cô ấy… - ông đưa cho anh danh thiếp. – Anh hãy gọi cho tôi tối nay nếu cần.
ông ta đi khỏi. Charles đi kiếm một chiếc ô tô để vợ mình ở lại cùng Geoffrey. Cậu bé nhìn cô tha thiết.
- Olivia, cô có khỏe không. – Cậu thì thào.
- Geoffrey, không được! – Cô nghiêm giọng, mặc dù họ chỉ đang có một mình.- phải nhớ lời hứa chứ.
- Cháu biết... Cháu đã quá sợ... Người ta bảo là cô chết rồi...
Đôi mắt nó loáng ướt. Olivia cầm bàn tay cậu bé.
- Thế đây, cô vẫn sống... Và cô cấm không được gọi cô là Olivia đâu.
Cô mỉm cười với cậu, và Geoffrey cười to.
Charles quay lại. Anh bế cô lên và đưa cô ra tận xe, kinh hãi bởi vẻ xanh xao của cô. Tối hôm ấy, cô bảo không muốn ăn tối, cô cứ thấy buồn nôn.
- Anh sẽ gọi bác sĩ! – Charles thông báo chắc chắn, sau khi hai bố con đã cùng dùng bữa một mình. – Anh không thích diện mạo của em lúc này.
- Cảm ơn vì lời khen của anh, - cô trêu anh.
Anh mỉm cười. cô đã không còn chua cay như trước đây nhưng cô vẫn giữ lại vẻ hài hước tinh nghịch.
- Em biết anh muốn nói gì mà, - anh thở dài và buông mình xuống một chiếc ghế. – Anh đã tưởng chết khi trông thấy con ngựa mõm nhọn ấy tí nữa giẫm lên em. Vì lòng kính Chúa, em đã làm cái gì thế?
- Cô bé đó có thể chết, - cô nói giản dị.
- Em cũng thế.
- Em sẽ khỏe mà, - cô nói và hôn nhẹ lên môi anh.
Nói với anh thế nào đây? Điều này chỉ làm phức tạp tình hình hơn thôi nhưng cô đang mãn nguyện với cả tâm hồn vì niềm hạnh phúc này. Cô sẽ không chối bỏ nó, không, không bao giờ.
- Thậm chí em rất khỏe, - cô dịu dàng nhắc lại.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ngạc nhiên. Đúng là cô như đang muốn nói với anh
điều gì.
- Vậy có nghĩa là sao?
- Em không biết anh đón nhận nó như thế nào ...
Có lẽ anh sẽ không vui đâu. Ngoài ra, cô biết rằng em gái cô không muốn có con.
- Nhưng cái gì đã xảy ra chứ?
Anh có vẻ lo lắng. Cô chỉ có thể lắc đầu và quệt nước mắt.
- Victoria, anh thì thầm, - anh cầu xin em đấy. Em có thể nói với anh tất cả mọi chuyện.
Tình yêu giữa họ, đôi khi làm Olivia sợ hãi. Cô không co quyền với thứ hạnh phúc đánh cắp này... Charles không phải là của cô. Và dù vậy cô vẫn yêu thương anh bằng tất cả tấm lòng mình.
- Em... em... ôi, Charles...
Anh nhìn cô. Nhớ lại sự choáng ngất của cô, anh chợt hiểu.
- Em có thai?
Anh đã không sử dụng biện pháp phòng tránh nào hai tháng gần đây. Cô không hề phàn nàn về chuyện đó. Biết những ý kiến của cô về chuyện con cái, anh cảm thấy nỗi đau khổ dâng lên trong lòng. Không nghi ngờ gì chuyện cô đã giận điên lên vì điều đó. Tuy vậy, cô không hề tỏ ý cáu giận. Cô khóc.
- Đúng vậy, em đang chờ đợi một đứa trẻ.
Có lẽ nó đã được tạo nên vào cái đêm kỷ niệm ngày cưới. Cô đã đến gặp bác sĩ, ông ta khẳng định hy vọng của cô. Cô có thai được hai tháng rồi.
- Anh không phật lòng chứ?
- Phật lòng? – Anh ngạc nhiên, tự hỏi làm sao có thể quên những lý thuyết ngày xưa về việc mang thai.- Tại sao? Chính em mới không muốn nghe nói chuyện con cái... Thế em? Em có giận anh không?
- Em không bao giờ hạnh phúc hơn thế,- cô thì thào.
Anh hôn cô, đắm chìm trong một thế giới tuyệt diệu.
- Anh không thể tin được... Khi nào thì con ra đời?
- Tháng Ba.
Victoria sẽ phản ứng ra sao? Chuyện gì sẽ xảy ra với đứa bé? Nó thuộc về ai? Lần này, vụ tai tiếng sẽ hủy hoại cả gia đình. Thu mình trong lòng Charles, Olivia cầu xin thời gian ngừng trôi... Sẽ tới một ngày, cô mất tất cả. Nhất là nếu họ đòi giữ đứa trẻ. Cô thường tưởng tượng ra tất cả những kết cục khủng khiếp, nhưng, không phải lúc này... Cô nghĩ đến Charles và đứa trẻ.
Họ thông báo tin này cho Geoffrey trước khi trở về New York. Cậu bé tỏ ra hơi ngạc nhiên một chút, nhưng không đặt câu hỏi nào... Cả hai đối xử với Olivia như một đồ mĩ nghệ pha lê dễ vỡ, và điều đó làm cô vừa buồn cười nhưng lại sung sướng. Charles sợ đụng chạm vào cô, anh rất tiếc không được ân ái với cô say mê, mãnh liệt như thường ngày nữa. Theo lời bác sĩ ở Newport, không có nguy cơ không hay gì với Olivia. Trẻ trung, sức khỏe tốt, cô sẽ có một đứa con tuyệt diệu ông ta dự báo... với điều kiện không được lạm dụng một số sinh hoạt vợ chồng mà cả hai vợ chồng đều không sẵn sàng từ bỏ.
Ngay khi họ đặt chân tới New York, Olivia lao về ngôi nhà ở Đại lộ số Năm. Những lá thư chất đầy trong hòm. Ngồi ngay trên bậc thềm, tay run run, cô xé hết lá thư này tới lá thư khác của mình... Victoria vẫn đang ở Pháp, vẫn nơi ấy, cô đang làm việc trong bệnh viện dã chiến. Mỗi lá thư mới của Victoria luôn thực sự là món quà bất ngờ đối với cô. Em gái cô thiếu vắng với cô biết bao và trong một giây trái tìm cô thắt lại với ý nghĩ cô sẽ không được sớm gặp lại em mình. Ngay lúc này, cô biết đó là giải pháp tốt nhất cho cô, cho Charles, cho đứa trẻ.
Trong lá thư, Victoria nói rằng người ta cần cô ở lại, và rằng mặc dù có một vài phức tạp, nhưng cô chưa bao giờ rạng rỡ như thế. Vì một lý do thuộc riêng cô và cô sẽ tiết lộ sau, cô không trở về khi hết mùa hè được. Hiện giờ, sự sống của cô, niềm hạnh phúc của cô phụ thuộc vào những ngày cô ở trên đất nước Pháp. Cô xin chị mình tha thứ... Trái tim Olivia đập dồn dập khi cô đọc những dòng này. Có thể vì tốt cho họ mà số phận đã chia lìa hai người. Một lời cầu khẩn tha thiết bật ra trên môi cô. Rằng em gái cô sẽ bình yên vô sự, rằng sẽ tới một ngày hai chị em cô gặp lại nhau, rằng Victoria sẽ tha thứ cho sự bội bạc của cô.