Trong màn đêm tĩnh lặng cho dù ngoài trời tuyết đang rơi, người trong phòng lại không hề cảm thấy lạnh, tiếng thở dốc xen lẫn tiếng rên rỉ cùng tiếng da thịt cọ xát không ngừng vang lên, bầu không khí nóng bỏng mà *** mỹ.
"Nhẹ chút.... Nhẹ chút...a~" Giọng nữ kiều mị rên rỉ, bên dưới lại vô cùng thành thật cắn chặt lấy dị vật bên trong không tha, hai bầu ngực căng tròn bị xoa bóp đến biến dạng. Một cái đầu đang vùi trong đó **** *** cắn xé.
Lí trí nói với hắn không nên như thế này, nhưng thân thể không nhịn được cứ tiếp tục mạnh mẽ đưa đẩy, người dưới thân kiều mị dâng lên bầu ngực làm hắn càng thêm dễ dàng hạ miệng, hai chân thon gọn trắng nõn câu chặt lấy hông hắn không buông, bên trong ướt át mềm mại vì động tác ra vào của hắn mà trào ra chất lỏng dính nhớp càng làm hắn phát cuồng.
Điên cuồng ra vào không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nam nhân gầm lên một tiếng bắn ra, phía dưới ngay lập tức bị hút lấy càng thêm chặt chẽ, khoái cảm chạy dọc khắp toàn thân, nam nhân nằm sấp lên thân thể mềm mại dưới thân mình thở hổn hển.
Hai cánh tay tinh tế câu lấy cổ hắn, đôi môi nhỏ nhắn ghé sát vào tai hắn nỉ non: "Anh thật mạnh mẽ~", nói xong vươn đầu lưỡi ướt át **** *** vành tai nam nhân, miệng nhỏ hơi hé thấp giọng rên rỉ.
Vật vừa được phóng thích rũ xuống lập tức bị châm lửa cứng lên, từng tế bào trên người gào thét muốn được thỏa mãn, phần thân chưa kịp rút ra cứng rắn chọc sâu vào lại rút ra bắt đầu một đợt luật động mới, tận cho đến gần sáng.
Bên cửa sổ, Bạch Vũ đưa mắt nhìn từng bông tuyết đang rơi bên ngoài, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể lại không thể lạnh bằng cái lạnh trong lòng.
Giữa mùa hè có thể có tuyết rơi sao? Cái nắng chói chang của mùa hè ngày hôm qua hắn như còn cảm nhận được, sáng này thức dậy đã nhìn thấy một mảnh trời đầy tuyết.
Thẩm Mộc đã thức dậy từ lúc nào đi đến đứng bên cạnh hắn cùng hắn nhìn ra bên ngoài, trên mặt không dấu được lo lắng: "Tại sao lại có tuyết?"
Tuyết rơi rất nặng, trên mặt đất đã bị tuyết phủ kín còn chưa có dấu hiệu ngừng lại, Bạch Vũ lắc đầu nhìn xuống Thẩm Mộc, nhíu mày không vui: "Trời rất lạnh, em mặc thêm áo ngoài được chứ?"
Bất luận là vì sao tuyết lại rơi lúc này bọn họ cũng chỉ biết nhận mệnh, không có cách nào thay đổi được, thay vì vắt óc suy nghĩ lý do chi bằng nhanh chóng hòa nhập.
Từ trước đến nay Thẩm Mộc luôn ngoan ngoãn nghe lời Bạch Vũ, thấy hắn có vẻ không vui lập tức cười mở tủ tìm thêm áo khoác dày, nhân tiện cũng lôi ra một cái phủ thêm cho Bạch Vũ. Bạch Vũ được phủ thêm áo khoác, cảm thấy ấm áp hơn nhiều, hắn ôm lấy Thẩm Mộc hôn xuống hồi lâu mới buông tha cho môi cậu, khàn giọng nói: "Tuyết rơi quá dày, không biết có thể ra ngoài hay không, anh đi gọi bọn họ." Nói xong lại hôn Thẩm Mộc lần nữa mới ra khỏi phòng.
Thẩm Mộc mỉm cười nhìn Bạch Vũ đi ra ngoài, trước ngực hơi căng hai điểm nhỏ có chút đau xót vì cả đêm bị Bạch Vũ dày vò. Từ lúc hai người kết giao Thẩm Mộc đã biết Bạch Vũ rất thích sờ ngực cậu, cho dù đêm đó hai người không làm tình mà chỉ đơn thuần ngủ, Bạch Vũ vẫn phải sờ soạng **** *** hồi lâu, ngủ rồi tay vẫn không chịu rời đi, đây là thói quen cũng là sở thích của hắn, lâu dần Thẩm Mộc cũng quen với việc này.
Bạch Vũ gọi tất cả thức dậy, mọi người ngồi xổm bên cửa sổ vừa nấu cơm sáng vừa tính toán nhiệm vụ hôm nay. Tối qua ai nấy đều tắm rửa sạch sẽ khôi phục diện mạo vốn có, đây cũng là lần đầu tiên Lương Đại Thành nhìn thấy vẻ đẹp của hai người Cố Ân, Diêu Tâm. Dáng người Diêu Tâm rất nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp quyết rũ, mỗi một ánh mắt một hành động đều mang theo mị ý, Lương Đại Thành đều phải chửi thô tục khen một câu thật xinh đẹp, nhìn lại Cố Ân tuy không xinh đẹp được như Diêu Tâm nhưng lại mang nét đẹp dịu dàng mềm mại, cùng người khác nói chuyện ngẫu nhiên sẽ mỉm cười, như cũ khiến trái tim lão nam nhân của hắn bang bang nhảy dựng.
Mặt mũi Lương Đại Thành hết sức bình thường thậm chí còn có chút hung ác, mỗi khi hê hê cười lại trở nên đê tiện cực kỳ, từ trên xuống dưới chỉ được cái thân xác nhiều thịt.
Tuyết rơi quá lớn thực sự không thích hợp đi ra ngoài, ở dưới tầng một và tầng hai có rất nhiều chăn, họ có thể mang lên trải thêm trên giường tránh lạnh, thức ăn còn có thể ăn một thời gian nữa, Bạch Vũ quyết định chờ tuyết ngừng rơi mới ra ngoài.
Nấu bữa sáng không cần nhiều người, nếu đã muốn dùng chăn đệm ở tầng dưới nhân lúc chưa được ăn xuống dưới thu thập một chút cũng tốt. Cố Ân không biết nấu cơm chủ động đứng dậy nói: "Tôi xuống tầng hai mang chăn đệm lên."
Một người xuống dưới lấy lên không được bao nhiêu, Lưu Hoàng Nghĩa cũng đứng dậy: "Tôi cũng đi."
"Đến đây chưa làm được việc gì cho mọi người, tôi cũng đi." Lương Đại Thành cũng đứng dậy.
Tần Hoài Thu nhìn tới nhìn lui, tròng mắt đảo quanh, cười nói: "Chi bằng Đại Thành ca cùng em xuống sảnh xem có tang thi cần xử lý hay không?."
Lương Đại Thành không phản đối, gật đầu đi về phòng cầm theo búa lớn cùng Tần Hoài Thu xuống lầu.
Cố Ân cùng Lưu Hoàng Nghĩa mở cửa từng phòng đi vào kiểm tra, chăn đệm phòng nào còn sạch sẽ thì gom lại xếp gọn gàng. Kiểm tra xong mỗi người ôm một chồng chăn đã xếp gọn đi lên. Trong lúc di chuyển Cố Ân không cẩn thận làm rơi một cái đệm giường, cô cúi người muốn nhặt, không nghĩ tới lại chạm phải một bàn tay khác muốn thay cô nhặt nó.
Da thịt chạm vào nhau một cảm giác khác lạ nổi lên trong lòng, mặt Cố Ân nháy mắt đỏ lên muốn thu tay lại, bàn tay lại đột nhiên bị nắm lấy.
Lưu Hoàng Nghĩa nắm lấy tay Cố Ân, nhấp miệng muốn nói lại không biết phải nói gì.
Hai người đối mặt nhìn nhau, Cố Ân vừa ngượng ngùng lại có chút chờ mong e thẹn cúi đầu, Lưu Hoàng Nghĩa lại hồi lâu không có động tác khác, như vậy quá mức ngượng ngùng Cố Ân giật giật tay muốn rút ra, cằm dưới đột nhiên bị người nâng lên một thứ mềm mại áp lên môi cô.
Chăn đệm đã bị vứt xuống dưới chân từ lúc nào không biết, Cố Ân vòng tay ôm lấy cổ Lưu Hoàng Nghĩa mềm mại đáp lại nụ hôn của hắn.
"Khụ"
Tần Hoài Thu xấu hổ giả vờ ho khan một tiếng, hai người đang ôm hôn nhau thắm thiết phía trên lập tức hoảng hốt tách ra, Cố Ân cũng mặc kệ chăn đệm dưới chân, xấu hổ quay người chạy lên lầu. Lưu Hoàng Vũ cũng đỏ mặt ngượng ngùng cười cười với Tần Hoài Thu còn có Lương Đại Thành đang bị đả kích phía dưới cầu thang, cúi người nhặt chăn lên.
Lương Đại Thành quả thật bị đả kích không nhẹ, nhìn thấy nữ nhân mình để mắt đến ôm hôn nam nhân khác có thể không bị đả kích sao?
Sau một ngày ở đây hắn đã biết Lưu Hoàng Nghĩa và Diêu Tâm không phải một đôi, cho dù trong lòng khó chịu nhưng lại không làm gì được, hai bên ngươi tình ta nguyện lại không phải Cố Ân bị ép buộc, hắn dựa vào đâu có quyền xen vào?
Tinh thần Lương Đại Tài đột nhiên sa sút, không quản Tần Hoài Thu cùng Lưu Hoàng Nghĩa cúi đầu ủ rũ đi lên lầu.