Hai cánh tay đã chém tay tang thi đến mức không còn cảm giác nhức mỏi, cơ thể chỉ là phản ứng theo bản năng nâng vũ khí lên rồi chém xuống, trên người dính đầy chất lỏng dơ bẩn cùng với mồ hôi. Trương Hành nhìn tang thi vừa ngã xuống bên cạnh, vẻ mặt hắn chết lặng nhưng trong lòng cuồn cuộn phong ba bão táp, lại có chút không chắc chắn.
Chiếc xe lúc nãy bị chặn hắn nhận ra đó là xe của Bạch Vũ, không biết Bạch Vũ có chạy thoát hay không, nếu chạy thoát một nửa hy vọng Bạch Vũ sẽ quay lại cứu bọn họ, một nửa lại cảm thấy không thể nào, đám cướp này có súng Bạch Vũ cho dù lợi hại cũng không thể đấu, có thể chạy thoát thân đã là không tồi.
Bị bắt nhốt người của hắn không phải chưa từng phản kháng qua, sau đó bốn người vì vậy mà bị giết chết một cách dã man, những người bị bắt trước đó cũng nói không nên phản kháng, phản kháng sẽ không có kết cục tốt đẹp, Trương Hành không cam tâm nhưng lại không thể làm gì khác ngoài phục tùng.
"Đại ca, người của ta quay lại rồi!" Một tên trong số chúng hô to.
Bọn cướp lập tức trở nên hưng phấn, muốn tiến lên đón người không nghĩ tới chiếc việt dã không có ý định giảm tốc độ, như cũ điên cuồng lao thẳng về phía bọn chúng. Tên cầm đầu nhận ra không đúng người lái xe không phải người của gã, gã nắm lấy súng vừa bắn vào chiếc xe vừa quát to: "Giết hắn!"
Tiếng súng không ngừng vang lên, đạn bay tứ tung, Lương Đại Thành cúi thấp người đánh tay lái sang bên cạnh lộ ra một con đường, một chiếc xe từ phía sau xe hắn vụt lên.
"Trương Hành!"
Tù binh bị tình huống cùng tiếng súng đạn làm cho hoảng sợ, la hét ầm ĩ. Trương Hành nghe được ai đó gọi tên mình, hắn ngẩng đầu lên chỉ thấy một khẩu AR-15 được ném về phía hắn, Bạch Vũ không ngừng xe đánh tay lái né tránh tù binh dưới đường.
Tay chân Trương Hành phản ứng nhanh hơn đầu óc, hắn đón lấy súng xoay người xả đạn về phía bón cướp, Trương Hành là người trong nghề độ chính xác khi bắn không phải nói chơi.
Bạch Vũ cầm súng nấp sau xe, làn đạn xoẹt xoẹt bay khắp nơi. Người trong đội Trương Hành nhận ra Bạch Vũ, biết được đây là hắn đang muốn cứu bọn họ, chân bọn họ bị xích không thể hoạt động trong phạm vi rộng, một bên giả vờ hoảng loạn la hét ôm đầu, một bên nhân cơ hội túm lấy một tên cướp gần ngay đó dùng đao xử lý người.
Lũ cướp không có chuẩn bị cứ thế rầm rầm từng tên ngã xuống, tên cầm đầu trợn mắt nhìn lên trời không thể tin được bọn chúng lại bị tiêu diệt, gã mang theo nghi hoặc cùng giận dữ trút xuống hơi thở cuối cùng.
Nhóm tù binh nhìn thấy lũ cướp bị diệt sạch, vui mừng ôm lấy nhau khóc rống.
Bạch Vũ cùng Lương Đại Thành lật xác bọn cướp lục tìm chìa khóa mở xích sắt cho nhóm tù binh, có tất cả mười tám người bị bắt nhốt cả nam lẫn nữ.
Được thả ra Trương Hành mới qua loa nói cho Bạch Vũ biết vì sao đám cướp lại chặn con đường này. Chính là mấy ngày trước mấy người có mặt ở đây đều nhìn thấy thông báo dán trên đường khi đi thu thập vật tư, thông báo nói về một nơi được gọi là căn cứ người sống sót nằm tại phía Bắc, họ nói nơi đó có quân đội có vũ khí thức ăn, có bác sĩ có thuốc có tất cả, nơi đó rất an toàn nếu ai thấy được tờ giấy này xin hãy đến đó.
Đội của Trương Hành đọc được thông báo cách đây hai ngày, họ vô cùng vui mừng chuẩn bị hành lý lên đường đến đó không nghĩ tới vừa đến đoạn lại bị bọn cướp chặn lại cướp hết vật tư còn bị bắt nhốt, trong đội có bốn người đã bị giết chết. Trước họ còn có hơn hai mươi người bị bắt, nhưng vì phản kháng đã bị giết chết mười hai người. Lũ cướp chắc chắn đã đọc được thông báo, biết người muốn đến căn cứ phía Bắc bắt buộc phải đi ngang con đường này nên chúng nổi lòng tham muốn chặn đường cướp bóc. Chúng quả thật làm được, chỉ sau vài ngày chúng đã cướp được không ít, ăn uống thoải mái mà không cần phải vác xác đi thu thập.
"Thật sự có căn cứ người sống sót?" Bạch Vũ ngạc nhiên hỏi, mấy ngày nay hắn chưa từng nhìn thấy tờ giấy Trương Hành nói đến.
Trương Hành gật đầu: "Thật sự, không chỉ có chúng tôi, bọn họ cũng đọc được nến mới quyết định rời đi."
Mấy người xung quanh gật đầu nói: "Đúng là như vậy, có hai người còn từng gặp được đội quân nhân trong thành phố, chính là họ dán thông báo nên chúng tôi mới tin tưởng, chỉ tiếc hai người kia đã bị lũ súc sinh này giết chết."
Thấy Bạch Vũ có vẻ không tin tưởng, Trương Hành nói: "Tôi cũng không tin lắm nhưng có tin tức của quân đội, dù sao ở đâu không phải là đánh tang thi tìm cách sống sót, chi bằng thử một lần."
Lương Đại Thành nhìn đám người: "Bây giờ các người tính sao? Tiếp tục đi về phía Bắc?"
Đám người sôi nổi gật đầu, trải qua chuyện lần này họ càng thêm hy vọng có thể sống bên cạnh quân đội, không cần lo sợ những kẻ bất lương.
Trương Hành cũng gật đầu: "Tôi muốn đi." Nói xong nhìn Bạch Vũ do dự hỏi: "Cám ơn hai người đã cứu chúng tôi, chúng tôi có thể lấy lại đồ của mình chứ?"
Bạch Vũ sửng sốt: "Đồ gì?"
Trương Hành nói: "Thứ chúng cướp của mọi người ở đây, chúng đều để trên chiếc xe tải kia, chúng không có nơi cư trú cố định, mấy ngày bị bắt nhốt này chúng tôi đều bị nhốt trên xe tải."
"Vật tư sao?" Bạch Vũ nhếch miệng cười: "Chúng tôi đã cứu các người, tất cả súng tôi đều muốn, vật tư chúng có tôi muốn một nửa, còn lại các người tự chia." Từ trước đến nay hắn không phải người tốt, thú thực lần này quay lại cứu Trương Hành chủ yếu là hắn đánh chủ ý đến súng của lũ cướp, vật tư chủ động đưa đến trước mặt không lý nào không chiếm một phần.
Đám người nghe vậy tuy trong lòng không vui nhưng biết đó là hiển nhiên, nếu không có Bạch Vũ bọn họ không chừng mạng cũng không giữ được chứ nói gì tranh giành vật tư, còn súng? Bọn họ cũng rất muốn nhưng không thể không buông tha.
Trên xe có không ít thứ, Bạch Vũ lấy đi một nửa cùng với mười một khẩu súng, ba hộp đạn, tất cả được đặt sau xe. Hắn không quan tâm số vật tư còn lại bị chia như thế nào, vứt trả lại cho Trương Hành khẩu súng ngắn của hắn, đây là lúc Bạch Vũ lục soát trên người tên cầm đầu thấy được.
Trương Hành nhận lấy súng nói cám ơn. Bạch Vũ nói với hắn: "Cách đây một đoạn đường ngay chỗ bãi xe bị vứt bỏ có một chiếc xe việt dã của bọn chúng lúc nãy để lại, nếu cần đội của anh có thể đến đó lái đi."
Không đợi Trương Hành kịp nói cám ơn lần nữa, Bạch Vũ cùng Lương Đại Thành mỗi người một chiếc xe đã mang theo vật tư vừa có được rời đi.
Hôm nay chiếm được không ít chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa trời sẽ tối, Bạch Vũ và Lương Đại Thành cũng không đi tìm vật tư nữa mà trực tiếp quay về khách sạn.
Nhưng có vẻ hôm nay hai người không thể quai lại khách sạn kịp trước buổi tối, Bạch Vũ dừng xe song song với Lương Đại Thành, nhìn đám tang thi đông đúc đang chặn hết con đường trước mặt, có chút không biết phải nói gì.
Hai người đã đi qua bãi xe bị bỏ lại một đoạn đường, đám tang thi phía trước đang tiến về phía họ, rất đông, Bạch Vũ chưa bao giờ thấy nhiều tang thi như vậy tụ lại một chỗ, ít nhất phải có trên một ngàn con, chúng chen lấn khắp mặt đường không chừa một khe hở. Lương Đại Thành ngồi trên xe hô tô với Bạch Vũ: "Là tiếng súng, chúng nghe được nên tìm đến!"
Bạch Vũ gật đầu, vừa cho xe quay đầu lại vừa hét với Lương Đại Thành: "Chúng ta không vượt qua được, quay lại!"
Hai chiếc xe nhanh chóng quay đầu, trước khi bị bầy tang thi lên tới ngàn con tóm được đã kịp chạy thoát.
Hai người rẽ vào một đường khác trốn đi, chờ đàn tang thi vượt qua đoạn đường này, nhưng chúng quá đông đến khi chúng rời đi thì trời cũng đã tối, di chuyển trong đêm tối vô cùng nguy hiểm, hai người không thể làm gì khác đành tìm một nơi vượt qua đêm nay, may mắn họ có thức ăn nước uống không đến mức bị đói.