Hai chiếc xe quân đội đậu trước cửa siêu thị, mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy bên dưới. Trên tầng hai có hai người bị thứ gì đó quấn quanh treo lòng thòng ngay dưới cửa sổ, hai người giãy dụa muốn thoát ra, càng giãy dụa thứ đó càng siết chặt hơn, họ vươn tay về phía trước như muốn kêu cứu, cổ họng lại không phát ra được tiếng kêu nào.
Trên người họ mặc quân phục, rõ ràng là quân nhân.
Đội của Bạch Vũ ngay khi nhìn thấy hai người họ đã dừng xe, nhưng không tiến vào.
Thứ siết họ tựa như một thân dây leo, lại có màu đỏ kì dị, bên trên lồi lõm cái quái gì đó như gân xanh hoặc mạch máu, nhìn cực kỳ ghê rợn.
Lần trước đi vào bên trong Bạch Vũ cùng Hùng Đại Hào đều cảm giác được nguy hiểm, lúc này nhìn đến thứ kia lập tức khẳng định chính là nó.
Bọn họ từng giết người, nhưng đó đều là người muốn hại họ, cho dù đã giết người nhân tính trong họ không hề biến mất, tận mắt nhìn thấy có người sắp chết tất nhiên không đành lòng, huống chi hai người sắp chết kia còn là quân nhân.
Bạch Vũ đoán họ chính là đội được giao nhiệm vụ đến dán thông báo căn cứ ở thành phố B.
Nói thật, Bạch Vũ cảm nhận được nỗi sợ khi nhìn đến thứ bên trên kia, là nỗi sợ từ sâu bên trong không cách nào khắc chế.
Hai quân nhân đang bị treo lơ lửng bên trên không ngừng giãy dụa, thứ kia có vẻ chưa muốn giết họ mà chỉ muốn trêu chọc, lung tung vung hai người lên cao.
Quá mức tàn nhẫn.
Bạch Vũ cắn răng, hỏi: "Tôi cảm thấy thứ kia không đơn giản, cũng đoán hai người kia chính là quân nhân từ căn cứ đến tìm kiếm người sống sót, chúng ta bỏ phiếu cứu hay không cứu?
Người trong đội đưa mắt nhìn nhau, nếu còn tiếp tục chần chờ sợ rằng hai người trên kia sẽ bị chơi chết.
Không có câu trả lời nhưng hành động của họ đã nói lên đáp án, Lương Đại Thành từ phía sau xe lấy súng ra đưa cho từng người.
Bạch Vũ nhận lấy súng, dặn dò: "Nếu cảm thấy không ổn, lập tức chạy, rõ chưa!"
"Được!" Đám người đồng thanh đáp, theo chân Bạch Vũ vọt vào bên trong.
Tầng một vẫn như lần trước họ tới, đồ đạc rơi vãi tán loạn, không một bóng tang thi.
Vừa đạp chân lên tầng hai bọn họ lập tức cảm nhận được, một cảm giác khiến trái tim đập nhanh, muốn quay đầu bỏ chạy.
Cửa sổ bị đập vỡ, ánh sáng từ bên ngoài le lói vào trong, tận mắt nhìn đến họ mới biết thứ dây leo quấn quanh hai quân nhân kia chính là tay của quái vật này.
Các kệ hàng cái thì bị đập nát vụn cái thì bị quăng tít vào góc, trên sàn máu tươi có ở khắp nơi, vài khẩu súng dài M16 nằm chỏng chơ trên đất, nhìn kỹ còn có thể thấy từng khúc xương người đầy máu me bị vứt lung tung đầy bên cửa sổ. Thứ đáng sợ nhất chính là con quái vật dị hợm đang dùng đôi mắt xanh lè nhìn vào đám người vừa xông lên tầng hai.
Nó có dáng vẻ của con người, lại khác xa con người ở chỗ nó có rất nhiều cánh tay dài ngoằng cùng bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn, da thịt màu đỏ tươi nổi đầy mạch máu xanh đen.
Nó há to vòm miệng bê bết máu hướng về đám người Bạch Vũ rống giận, những cánh tay dài ngoằng như dây leo vung lên muốn tóm lại bọn họ.
Tốc độ của nó vô cùng nhanh, đám người Bạch Vũ tán loạn né tránh đồng thời nổ súng.
Tiếng súng vang vọng, làn đạn xé gió bắn thẳng về phía con quái vật. Nó tựa hồ không có cảm giác, cả người khuất trong bóng tối, đôi mắt xanh rợn người giận dữ nhìn đám người dám tấn công nó, bàn tay đầy móng vuốt quất mạnh về phía bọn họ.
Nó quá nhanh, đám người Bạch Vũ không kịp né tránh, bị quật ngã lăn trên sàn.
Súng đạn hoàn toàn không có tác dụng với nó, Bạch Vũ nhanh chóng bò dậy điều khiển năng lượng trong cơ thể tạo ra hàng loạt kiếm khí đánh về phía nó.
Tần Hoài Thu, Diêu Tâm cudng Lưu Hoàng Nghĩa cũng bắt đầu phóng dị năng. Các loại băng cùng cầu lửa xẹt xẹt bay loạn trong không trung.
Bị đủ loại dị năng đánh lên người, con quái vật gầm lên giận dữ, càng điên cuồng vung tay, sàn nhà bị nó mạnh mẽ đánh sụp một lỗ to.
Nó tựa hồ cảm nhận được năng lượng xung quanh, biết kẻ nào dễ dàng tấn công nhất, vì vậy chỉ chăm chăm đánh vào mấy người Lương Đại Thành.
Nó túm lấy Thẩm Mộc quăng mạnh vào tường, một cánh tay siết chặt Lương Đại Thành không thả, hai cánh tay khác liên tục quất vào người Cố Ân cùng Hùng Đại Hào.
Bốn người bị nó đánh vô pháp phản kháng. Hai quân nhân bị treo ngoài cửa sổ bị nó kéo vào bên trong ném thẳng vào tường, dùng hai cánh tay vừa được giải thoát đập tới tấp đám người Bạch Vũ.
Đám Bạch Vũ điên cuồng phóng dị năng, trên người con quái vật dần xuất hiện vết thương, đau đớn khiến nó càng thêm giận dữ, há miệng phun chất lỏng đen ngòm về phía bọn họ.
Chất lỏng màu đen bị đám người nhanh chóng tránh thoát rơi xuống sàn nhà, nơi chất lỏng rơi xuống lập tức bị ăn mòn lan ra xung quanh, phá một tầng bê tông sắt thép rơi xuống tầng một.
Tính chất ăn mòn của thứ này quá đáng sợ, đám người Bạch Vũ càng thêm cẩn thận.
Hao phí rất nhiều năng lượng lại chỉ làm nó bị thương ngoài da đôi chỗ, nói không chừng trước khi giết được nó bọn họ đã cạn kiệt năng lương trước.
Mắt thấy bốn người Thẩm Mộc bị nó siết chặt không tha, trong đầu Bạch Vũ lóe lên, hô to: "Hủy tay nó, tay nó là bộ phận quan trọng, tập trung đánh vào tay!"
Nghe vậy, Tần Hoài Thu, Lưu Hoàng Nghĩa cùng Diêu Tâm lập tức thay đổi phương hướng, đánh ra cầu lửa băng nhọn.
Cánh tay liên tục bị tấn công, quái vật đau đớn buông mấy người Thẩm Mộc ra.
Thẩm Mộc được thả ra khó khăn hít thở, lồm cồm bò về phía trước nhặt súng nhắm vào đầu vào mắt quái vật bắn liên tục.
Cánh tay bị dị năng tấn công, trên người lại bị đạn quấy rầy, con quái vật cực kỳ phẫn nộ, liên tục há miệng phun chất lỏng màu đen ra ngoài.
Bạch Vũ nhìn một cánh tay của nó đã bị đánh nát, nhanh chóng chuyển sang những cánh tay khác phóng ra kiếm khí chém loạn, lại vừa phải tránh né thứ độc tố con quái vật phun ra.
Hắn muốn mang theo mọi người rút lui, nhưng có lẽ không được, con quái vật đã phát điên chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.
Mất một tay, con quái vật đã phát điên, sáu cánh tay còn lại liên tục vung vẩy vừa né tránh tấn công vừa tấn công ngược.
Một cánh tay của nó túm lấy Bạch Vũ lôi đến bên cạnh há miệng muốn cắn hắn, lại bị kiếm khí của hắn đánh thẳng vào họng, nó rống lên đau đớn, ném Bạch Vũ ra xa.
Bạch Vũ bị nó ném mạnh vào tường, xương cốt như vỡ vụn, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Quái vật há miệng phun độc tố về phía hắn, Bạch Vũ dùng sức đứng dậy muốn né tránh lại vì đau đớn mà ngã sấp xuống.
Lương Đại Thành đứng gần đó nhìn thấy không chút do dự lao đến muốn kéo hắn ra khỏi đó.
Độc tố bắn lên cánh tay, trong chớp mắt đau đớn xông thẳng lên não, Lương Đại Thành há miệng kêu lên đau đớn.
"Lão đại!"
"Thành ca!"
Người trong đội nghe hắn thét lên lo lắng hô to, nhưng con quái vật không cho bọn họ cơ hội thở dốc, sáu cánh tay dài như dây leo uốn éo đánh lên người bọn họ, miệng còn liên tục phun độc tố.
Vết thương bị ăn mòi lộ ra cả xương trắng, cả người Lương Đại Thành bị mồ hôi tiết ra ướt sũng, hắn né tránh Bạch Vũ đang muốn kiểm tra vết thương cho mình: "Đừng đụng vào!" Độc tố có tính ăn mòn, Bạch Vũ đụng vào cũng sẽ bị thương.
Vết thương trên cánh tay của Lương Đại Thành càng lúc bị ăn mòn càng thêm lợi hại, không hề có dấu hiệu ngừng lan rộng.
Lương Đại Thành nắm chặt súng trong tay cắn răng tiếp tục chiến đấu.
Dù lo lắng cho hắn, nhưng lúc này không không phải lúc dây dưa, hai mắt Bạch Vũ đỏ lên, một cỗ hỏa khí không ngừng bốc lên trong lòng, năng lượng trong cơ thể hắn cũng vì vậy càng thêm cuồng loạn.