Thời buổi này ai cũng bận rộn đi kiếm tiền đặc biệt là người nghèo, ở cùng khu trọ chưa chắc đã quen biết hay thấy mặt nhau.
Trong khu trọ Bạch Vũ cũng chỉ quen biết vài người, thậm chí khu trọ có tất cả bao nhiêu phòng hắn cũng không rõ.
Lúc này ba người đã đến trước cửa căn phòng tiếp theo, Bạch Vũ liếc nhìn bên trên cánh cửa, phòng 405, cửa phòng khép hờ bên trong không có động tĩnh gì.
Vương Tôn hít một hơi, lo sợ bất an mà vươn tay gõ lên cửa phòng, bên trong không có tiếng động. Ba ngươi đưa mắt nhìn nhau, nhận được ánh mắt ra hiệu của lão Thiết, Vương Tôn gõ cửa phòng lần nữa, thấp giọng hô: "Uy, có ai ở bên trong không?"
Theo lực độ cánh tay của Vương Tôn, cánh cửa két một tiếng mở ra, đằng sau cánh cửa đột nhiên một thứ gì đó lao ra túm lấy Vương Tôn.
Lực đẩy khá mạnh làm Vương Tôn ngã ngửa về sau, lưng trực tiếp đập lên nền đất, còn chưa kịp cảm nhận đau đớn đã nhìn thấy thứ gì đó đổ ập lên người, một cỗ mùi hôi thối xông thẳng vào mũi.
Vương Tôn hét thảm một tiếng, dùng cả tay lẫn chân muốn hất thứ trên người ra.
"Grào!"
Bạch Vũ cùng lão Thiết đều không kịp phản ứng với tình huống vừa rồi, đợi đến khi nghe được tiếng hét thảm của Vương Tôn mới vội vàng túm lấy tang thi đang đè phía trên Vương Tôn ra.
Vương Tôn kinh hoảng liền tục dùng sức đẩy gương mặt xanh xám bên trên ra: "Cút đi! Cút đi! Cút ngay!!"
Dưới lớp da xanh xám phần thịt thối rữa không chịu được lực đẩy nhanh chóng nứt ra tróc khỏi hai bên gò má lộ ra máu đen nhớp nháp cùng xương má bên trong. Nam tang thi không hề cảm thấy đau đớn, nó há to vòm miệng hôi thối muốn cắn xuống.
Máu đen theo vết tróc trên da mặt nhỏ xuống mặt Vương Tôn, sắc mặt cậu lúc này đã tái nhợt, hai tay cố gắng dùng sức đẩy gương mặt gớm ghiếc kia ra.
Bạch Vũ cùng lão Thiết mỗi người một bên tay của nam tang thi muốn kéo nó ra khỏi người Vương Tôn. Phần thịt thối rữa căn bản không thể chịu lực, da thịt trên cánh tay nhanh chóng bị kéo rách trơn tuột tróc ra, hai tay của Bạch Vũ cùng lão Thiết đã nhầy nhụa máu cùng thịt thối, nam tang thi như cũ há to mồm muốn cắn Vương Tôn, gương mặt nó đã bị Vương Tôn dùng sức đẩy đến biến dạng, da thịt trên mặt rơi rớt đầy đất. Vương Tôn quơ tay nắm được tóc trên đầu tang thi, cả phần da đầu đều bị cậu kéo rách tách khỏi dầu lộ ra phần hộp sọ trắng đan xen cùng máu thịt đen ngòm.
Lúc này Vương Tôn đã kinh hoảng đến không xong, cậu như phát điên mà cào cấu túm lấy đầu tang thi, phần da thịt trên đầu nó hầu như đã bị cậu kéo xuống hết.
Bạch Vũ điên cuồng nắm lấy cánh tay trơn tuột máu me của tang thi giữ không cho nó có thể hạ thấp miệng, kiếm Kanata đã bị hắn vứt sang một bên từ lúc nào.
Ngay lúc này chỉ nghe xẹt một tiếng, mũi kiếm Kanata xuyên thẳng qua đầu tang thi, chỉ còn cách mặt Vương Tôn vài phân nữa mà thôi.
Nam tang thi mềm oặt ngã gục xuống người Vương Tôn không nhúc nhích, lão Thiết rút kiếm ra, máu đen cùng thịt thối theo lỗ thủng kiếm Kanata gây ra rơi đầy lên người Vương Tôn, cậu kinh hoảng đẩy ngã xác tang thi sang bên cạnh, vội vàng bò dậy chạy đến bên cạnh tường ọe một tiếng ói ra.
Bạch Vũ dùng chân đá đá cái xác, nó đã không còn động, lúc này nhìn cái xác phải nói là đặc biệt khủng bố, da thịt phần trên đã bị ba người họ túm kéo rớt đầy đất, trên mặt đất máu đen cùng thịt rơi xuống nền đất khiến nền đất trở nên nhớp nháp.
Đừng nói Vương Tôn, ngay cả Bạch Vũ cũng có chút chịu không nổi, dạ dày quay cuồng nhưng hắn cố gắng áp xuống.
Vẻ mặt lão Thiết cho dù còn vương chút kinh sợ nhưng không đến mức khó coi như Bạch Vũ cùng Vương Tôn, dù sao lão cũng từng là quân nhân đã chứng kiến nhiều, có thể chịu đựng.
Bạch Vũ hai tay run rẩy nhặt kiếm lên, vẻ mặt hắn tái nhợt chẳng khác Vương Tôn là bao.
Vương Tôn ói xong muốn dùng tay áo lau miệng, lại thấy tay áo dính đầy thịt thối thì đành từ bỏ, lúc này cả người cậu vô lực hai chân run rẩy. Bạch Vũ đi đến vỗ lên vai cậu miễn cưỡng nói đùa: "Không phải cậu hay đọc tiểu thuyết sao, trong tiểu thuyết hẳn là có miêu tả những cảnh thế này chứ"
Rất tiếc Vương Tôn không có tâm trạng cùng hắn nói đùa, hai mắt vô thần cả người lạnh lẽo, trái tim hãy còn điên cuồng nảy lên trong lồng ngực, cậu thật sự sợ hãi.
Lão Thiết thấp giọng quát: "Không có thời gian lề mề nữa đâu, Vương Tôn lúc nãy hét quá lớn đã làm bọn chúng nghe thấy!"
Đúng là như vậy, lúc nãy quá kinh sợ mà không chú ý đến, lúc này có lão Thiết nhắc nhở Bạch Vũ mới nhận ra, đằng sau những cánh cửa phòng đóng chặt vốn yên tĩnh lúc này liên tiếp vang lên tiếng cào cửa bén nhọn. Vương Tôn cũng nghe thấy, cho dù trong lòng hoảng sợ nhưng cậu vẫn vực dậy tinh thần, bước nhanh đến nhặt đoản đao đã đánh rơi lúc nãy lên nắm chặt trong tay.
Lão Thiết thấp giọng nói: "Cậu nói đúng, đánh vào đầu có thể tiêu diệt chúng".
Lúc này cả ba đều đã có chút tin tưởng những người phát điên đã không còn là con người, xác thịt đã thối rữa đến mức như vậy hoàn toàn không còn là thân xác của con người được, nếu đã không phải người trong lòng họ cũng không còn áp lực đè nặng, không cảm thấy tội lỗi, những người này đã là tang thi giết họ đôi khi cũng là giải thoát cho họ không ai mong muốn bản thân biến thành kẻ điên phiêu đãng khắp nơi gặm nhấm thịt sống của đồng loại cả.
Ba người vẻ mặt nặng nề nhìn thoáng qua nhau, một lần nữa hít sâu tiếp tục kiểm tra căn phòng vừa rồi. Trong phòng đồ đạc rơi vỡ đầy đất, trên tường dưới sàn nhà đều có vết máu, ba người lập tức căng chặt, có vết máu đồng nghĩa với việc trong phòng không chỉ có một người hoặc một tang thi. Chắc chắn trước đó trong căn phòng này có người sống, sau đó bị tang thi cắn đổ máu.
"Hai cậu nhìn xem nơi đó". Lão Thiết đưa tay chỉ vào đống bừa bộn trên sàn nhà. Trong đống bừa bộn có một vài quyển truyện cổ tích dành cho trẻ nhỏ, còn có sữa bột rơi vãi đầy đất. Rõ ràng có trẻ con sống trong căn phòng này, đứa bé đâu? Bạch Vũ quả thật không dám nghĩ tiếp.
Lão Thiết nhìn xuống sàn nhà, trên sàn nhà vết máu nhỏ giọt dẫn đến một căn phòng khác. Lão Thiết ra hiệu im lặng, cất bước chậm rãi tiến đến căn phòng kia, cửa không khóa lão Thiết chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể thấy tất cả bên trong.
Trong nháy mắt, đồng tử trong mắt lão Thiết co rụt lại, vẻ mặt trở nên vặn vẹo kỳ quái như đang nhẫn nhịn điều gì đó. Bạch Vũ cùng Vương Tôn không đi theo, không nhìn thấy bên trong phòng. Lão Thiết đưa tay đóng cửa lại che khuất cảnh tượng bên trong tránh cho hai người Bạch Vũ nhìn đến.
Bên trong căn phòng kia, máu đen loang lổ thành vũng khô lại trên sàn, trong vũng máu khô chỉ thấy một cái đầu người nằm lăn lốc.
Cái đầu không có tứ chi chỉ còn lại ngũ quan cho thấy nó thuộc về một bé gái chừng bốn tuổi có hơn, hai mắt bé gái trắng trợt, da hai bên má xanh xao nổi gân xanh, miệng không ngừng khép mở. Rõ ràng đã không còn thân mình cùng tứ chi, chỉ còn lại một cái đầu nhưng bé gái lại giống như chưa chết, hàm miệng liên tục hoạt động.
Bé gái tên là Tiểu Thiến là con của nam tang thi kia, bệnh dại đột nhiên bộc phát khiến người cha phát điên, bé gái lại không có việc gì.
Ngày hôm đó sau khi thức dậy em chỉ cảm thấy thật đói muốn tìm cha nấu gì đó cho em ăn. Nhưng hôm nay cha trở nên thật xa lạ, gương mặt rất đáng sợ, vừa nhìn thấy em liền lập tức tiến đến, dáng đi của cha cứng ngắc tựa như máy móc trong phim hoạt hình em thường xem.
Cha cắn thật mạnh vào tay em dựt ra một miếng thịt to, đau quá, chảy máu rồi!
Em rất đau, rất sợ cha, em ôm lấy cánh tay đầm đìa máu tươi muốn trốn vào phòng, nhưng chưa kịp đóng cửa phòng đã bị cha bắt được, cha cắn lên chân em khiến nó chảy thật nhiều máu, em hoảng sợ khóc thét lên, van xin cha dừng lại nhưng không hề có tác dụng.
Em nhìn thấy cha dùng bàn tay to của mình xé bụng em ra, móc ra từng khúc ruột nhỏ cho vào trong miệng nhai ngấu nghiến, cắn đứt từng đoạn tay chân của em nhấm nháp ngon lành.
Sao hôm nay cha lại trở nên đáng sợ như vậy?
Là bị đói sao, đói giống như em vậy, đói nên cần ăn thứ gì đó?
Nhưng em không phải thức ăn a? Ừm? Hình như là thức ăn đó, cha đang ăn tay nhỏ của em kìa.
Vì cha quá đói mới ăn Tiểu Thiến sao? Mặc dù hôm nay cha làm Tiểu Thiến rất đau, rất sợ lại còn ăn Tiểu Thiến, nhưng Tiểu Thiến vẫn rất thương cha, Tiểu Thiến tha thứ cho cha đó, không giận cha đâu.
Tiểu Thiến buồn ngủ quá, rất muốn ngủ, có lẽ ngủ rồi sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.
Tiểu Thiến ngủ rồi, em không còn nhìn thấy cha nữa, không nhìn thấy cha đang cầm cánh tay em lên gặm nhấm, há to vòm miệng đầy máu me nhầy nhụa mà nuốt thịt em xuống bụng, em không nhìn thấy cha dùng bàn tay to của mình móc trái tim trong lồng ngực em cho vào miệng, không nhìn thấy cha tựa như dã thú nuốt xuống từng khối xương của em mà không sợ bị nghẹn, không nhìn thấy... Thân thể của em chỉ còn lại phần đầu trơ trụi.
Tiểu Thiến mở mắt ra rồi, nhưng em không còn là em nữa, em trở nên đói khát muốn ăn, bụng em rất đói, dù lúc này em chỉ còn lại phần đầu nhưng vẫn rất đói, vì không còn tứ chi em không thể bước đi kiếm ăn, thật sự đói quá, miệng em phát ra tiếng gầm gừ như muốn nói em thật đói, em muốn ăn!
A!
Em ngửi thấy mùi của thức ăn rồi, thật thơm, em muốn được no bụng, em không thể tiến đến chỗ thức ăn, thức ăn mau mau đến đây đi nào!
Cánh cửa phòng bị đóng lại, thức ăn không có tiến lại chỗ em còn di chuyển đến nơi xa hơn. Tiểu Thiến trở nên sốt ruột, em há miệng gần gừ muốn đuổi theo nhưng không được, vì em không có tay chân không thể di chuyển.
Vì sao em lại không có tay chân nhỉ, tay chân của em đâu mất rồi? Tiểu Thiến nghi hoặc tự hỏi.
Lão Thiết đóng lại cánh cửa phòng bước đến chỗ hai người Bạch Vũ thấp giọng nói: "Đi thôi, kiểm tra phòng kế tiếp".
Sắc mặt lão lúc này quả thực khó coi dọa người, Bạch Vũ nhấp miệng muốn hỏi lại nhìn thấy Vương Tôn đang đứng bên cạnh nên đành phải nuốt câu hỏi ngược trở vào bụng, gật đầu cất bước ra khỏi phòng. Vương Tôn lập tức theo sau, lão Thiết nhìn về phía căn phòng kia ánh mắt đau xót, cất bước ra khỏi căn phòng này.
Đột nhiên lão có chút tin tưởng tận thế đã đến rồi, nếu không phải tận thế con người ai có thể dã man đế mức như vậy, ăn thịt chính con gái của mình, thậm chí ăn sạch sẽ chỉ còn lại cái đầu tròn trịa.
Tận thế đến rồi, con người trở nên điên dại, chỉ biết đói khát cần thức ăn, không còn nhân tính, không còn tình cảm.