Boss Gian Xảo

Chương 1:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là khu nhà tập thể đã hơn ba mươi năm tuổi.

Khu nhà tập thể này cao năm tầng, ở trong ngõ của một thành phố sôi động, phía trên ốp gạch men, loại phổ biến của năm xây dựng đó, nhưng bởi vì chịu mưa gió nhiều năm mà nay không thể nhận ra màu sắc ban đầu của chúng, thậm chí có một số miếng gạch men đã nứt vỡ, bong ra từng mảng.

Ban đầu, trong cái ngõ này, phần lớn là khu nhà tập thể kiểu cũ giống nhau, nhưng sau nhiều năm, khu nhà tập thể ở lân cận đã được công ty xây dựng mua lại, làm mất nét đặc trưng, những tòa nhà cao ốc mới được xây dựng sáng lấp lánh, nó khiến cho khu nhà tập thể này càng thêm vẻ tang thương, đặc biệt là vào lúc sáng sớm, khi ánh nắng mặt trời ban mai chiếu sáng mọi thứ.

Nhưng, khu nhà tập thể này cũ thì cũ thật, trên cơ bản, nó vẫn chỉnh tề sạch sẽ.

Đinh Khả Phỉ vẫn luôn cảm thấy vô cùng tự hào vì điều đó.

Bởi vì mấy năm qua, không phải là ai khác, mà chính là cô, ngày nào cũng vậy, không ngại vất vả mà quét dọn từng tầng một, từ trên xuống dưới, duy trì sự gọn gàng và sạch sẽ của nó.

Vào lúc làm xong bữa sáng, quét dọn xong, tưới nước cho hoa ở ban công mỗi tầng, lại thu quần áo đã phơi khô ở trên sân thượng, cô ôm cái giỏ đựng đầy quần áo đã được giặt sạch sẽ, đứng ở sân phơi quần áo ở tầng thượng của khu nhà tập thể năm tầng, nhìn về phía mặt trời làm động tác hít sâu, hưởng thụ bầu không khí mát mẻ trong lành của sáng sớm.

Tháng sáu, những đóa hoa trong bồn trên sân thượng đã nở rộ, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn quanh những đóa hoa kiều diễm, nghênh đón làn gió trong lành mát mẻ.

Ôi, không khí sáng sớm thật tốt.

“Tiểu Phì!”

Tiếng kêu đầu tiên này đã phá vỡ sự tĩnh lặng lúc sáng sớm của cô, cũng khiến khuôn mặt cô xuất hiện sự khó chịu, nhíu mày.

“Tiểu Phì Phì!”

Tiếng kêu thứ hai, làm cho cô tức giận đi tới đầu cầu thang, lớn tiếng kêu lại.

“Đến đây!”

Cô ôm giỏ quần áo bước nhanh xuống lầu, nhưng vẫn khó tránh khỏi tức giận nghĩ.

Gọi cái gì mà gọi, gọi hồn à? Tôi tên là Đinh Khả Phỉ, không phải là Tiểu Phì Phì, gọi một tiếng Khả Phỉ khó như vậy à? Bằng không thì gọi một tiếng Đinh tiểu thư cũng được mà! Là không biết chữ à?

 “Tiểu Phì Phì!” Gã đàn ông đó không kiên nhẫn, lại gọi thêm lần nữa.

 “Đến rồi đây!” Cô đặt giỏ quần áo ở nhà ăn tầng ba, đáp lại, liên tục tăng tốc chạy xuống tầng một, “Tôi đây—”

Cô thở hổn hển đi vào phòng khách tầng hai, còn chưa vào cửa đã thấy mấy gã đàn ông vẻ mặt mệt mỏi, ngoại trừ một người trong số đó đang đứng trước tủ lạnh, quăng mấy lon bia cho mấy người đồng nghiệp khác ở trong phòng khách ra, những người khác đang xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ghế sa-lông, ai cũng đầy bụi bặm, hơn nữa trên giầy còn dính đầy bùn.

Cô chú ý tới chuyện này là vì lúc cô vừa vào cửa, đã bị những bao hành lý lớn lớn nhỏ nhỏ làm vướng chân, ngã sấp vào những đôi giày và tất bẩn này.

Một đôi chân to đi đến trước mặt cô đang vồ ếch, mười đầu ngón chân vững vàng dẫm lên tấm thảm đã từng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, giờ phút này những chỗ bị dẫm lên đều là bùn đất.

 “Tiểu Phì Phì, có gì ăn được không?”

Cô nhíu mày, chẳng còn sức để mà sửa lời của gã nữa, vài năm qua cô đã kháng nghị với gã đàn ông này vài trăm lần rồi, nhưng chưa nghe thấy anh ta gọi đúng được lần nào.

 “Trong phòng bếp có cháo.” Cô từ từ bò dậy, ngồi xuống, bỏ tất cả những đôi tất thối, giày bẩn mà cô ngã vào tán loạn ở bên cạnh cô vào trong cái giỏ ở cạnh tủ giày.

 “Chỉ có mấy miếng, anh ăn hết rồi.”

Người đàn ông đó ngồi xổm xuống, khua khua cái nồi không ở trong tay, lúc này cô mới nhìn đến cái nồi ban đầu là nửa nồi cháo ở trên tay anh ta.

 “Anh sắp chết đói rồi.” Anh ta nhét cái nồi không vào trong ngực cô, tuyên bố: “Anh muốn ăn cơm.”

Gã đàn ông đó, họ Hàn, tên Vũ Kì.

Hàn Vũ Kì năm nay 30 tuổi, mắt to mày rậm, mũi cao môi mỏng, da ngăm đen, hai hàm răng trắng bóng, sạch sẽ, có thể đi quảng cáo kem đánh răng được.

Giờ phút này cái thùng cơm tiêu chuẩn kia đang nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời để cười với cô.

 “Tiện thể xào thêm mấy món ăn, làm bát canh. Không cần bày vẽ, làm bún thịt, tôm xào bắp cải, cá kho thịt nữa là đủ rồi, à, đúng rồi, nếu như có thể nấu thêm nồi canh gà nấm hương thì càng tốt.”

Như vậy mà bảo là ‘không cần bày vẽ’?

Cô trừng mắt nhìn gã, bây giờ mới là 6 rưỡi sáng thôi nha, anh có thể đừng đòi hỏi quá thịnh soạn được không?

 “Đừng ngây người như thế, Tiểu Phì Phì.” Gã nhếch miệng cười, đưa tay kéo cô lên, thuận tay quay người cô về phía phòng bếp, “Ngoan, thấy không, phòng bếp ở bên kia, chuyển cái mông nhỏ của em tới đó đi, nhanh lên.”

Lúc gã nói đến chữ cuối cùng còn vỗ mông cô một cái, cô giật mình, vội chạy về phía phòng bếp, giọng của gã vẫn theo sát.

 “Tiểu Phì, nhớ phải cho nhiều hạt tiêu vào trong cá hấp nhé!”

 “Nếu có ai gọi điện hỏi, phải nói là bọn anh còn chưa đến nhé.”

 “Còn nữa, trong tủ lạnh hết bia rồi, em rảnh thì nhớ bổ sung thêm nhé!”

Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng bếp lại, tuy chỉ trong chớp mắt, cô thật sự rất muốn mặc kệ, nhưng thật bất hạnh, cô không thể cũng không dám nổi giận với gã, bởi vì tên quỷ tham ăn giống như ác bá này—

Là ông chủ của cô.

***

Công ty điều tra chuyện ngoài ý muốn Hồng Nhãn.

Thành lập 5 năm, công ty chuyên môn điều tra những sự kiện ngoài ý muốn.

5 năm trước, lúc Đinh Khả Phỉ mới đến, thực ra cô không hiểu lắm cái gọi là điều tra sự kiện ngoài ý muốn của công ty này, cô còn tưởng đây chỉ là công ty thám tử tư bình thường, nhiều lắm là giúp người bắt gian, theo dõi, nghe trộm vv.vv…

Bởi vì trước đó, khi anh Vũ lừa chết người không đền mạng kia lừa cô đến đây làm chỉ nói qua loa, công việc của cô là sau khi tan học thì về quét rác, lau cửa kính, ghi chép thu chi, giúp nhận điện thoại, làm trợ lý mà thôi. Cho đến khi cô biết chuyện không phải là như vậy thì đã muộn rồi.

Từ lúc gã dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa cô, cô đã ký hợp đồng làm việc 10 năm, muốn đổi ý cũng không được.

Ưu đãi cung cấp chỗ ăn ở trở thành cả khu văn phòng kiêm nơi ở đều do cô quét dọn, công việc trợ lý nhận điện thoại, gõ máy tính trở thành người hầu để những gã đàn ông kia gọi tới bất cứ lúc nào, ngay cả chuyến du lịch mỗi năm một lần cũng trở thành đi ra nước ngoài làm chân chạy.

Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là do ngay từ đầu cô đã không hỏi rõ ràng, rốt cuộc công ty Hồng Nhãn này là công ty gì, và tại sao một cô trợ lý nhỏ bé là sinh viên vừa học vừa làm như cô lại được ba vạn tiền lương.

Công ty điều tra chuyện ngoài ý muốn, chuyên điều tra những chuyện xảy ra ngoài ý muốn cùng với công việc của những công ty thám tử bình thường cách xa vạn dặm.

Đã là công ty điều tra ngoài ý muốn, tên nào việc vậy, công việc của bọn họ chính là đi điều tra những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, hoặc là nói, những chuyện được định nghĩa là “ngoài ý muốn” ngay từ đầu.

Đại đa số những vụ án mà Hồng Nhãn tiếp nhận đều mang tính chất quốc tế.

Ví dụ như là tai nạn máy bay, xe lửa trật đường ray, ô tô nổ, sập hầm…

Nhân viên của Hồng Nhãn không nhiều nhưng đều có trình độ cao, khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ là người tới hiện trường đầu tiên, thu thập chứng cớ, tìm ra nguyên nhân phát sinh sự cố.

Đương nhiên, loại công việc này đã có cơ quan nhà nước làm, ví dụ như cảnh sát.

Nhưng những xí nghiệp lớn cũng không quá tin tưởng vào tài liệu mà cơ quan chính phủ cung cấp, mặc dù thỉnh thoảng cũng có công ty bảo hiểm điều tra, nhưng dù sao cũng không đáng tin bằng chính mình đi mời công ty điều tra, nếu như gặp phải trường hợp bắt buộc phải ra tòa, thì đương nhiên là tài liệu càng tỉ mỉ chi tiết càng tốt.

Có đôi khi, thậm chí ngay cả cơ quan chính phủ và công ty bảo hiểm đều ủy thác bọn họ điều tra.

Bởi vì rất nhiều nhân tố nên tình trạng hoạt động của cái công ty nhỏ này, qua vài năm cố gắng, coi như là duy trì không tệ.

Đặc biệt là so với nhà người ta, ông chủ nhà cô còn keo kiệt, gian, trá, giảo hoạt, ti bỉ, vô sỉ, hạ lưu… hơn nhiều.

 “Hàn- Vũ- Kì!”

Một tiếng thét rung trời vang lên ở cửa nhà trọ lần thứ 28, tiếng gào thét thịnh nộ xuyên qua bức tường xông thẳng vào tai.

Giây tiếp theo, Đinh Khả Phỉ nghe thấy tiếng cửa ở dưới lầu bị đá văng, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc vang lên ở trên bậc thang.

 “Hàn Vũ Kì, cái đồ con rùa không biết xấu hổ này, cút ra đây cho tôi!”

Cô cố gắng nhanh chóng rời xa cửa lầu hai, quả nhiên, một giây sau cửa lầu hai cũng bị người đạp tung, tiếng cửa gỗ dày chắc bị vỡ tan, cô cúi đầu nằm sấp ở phía sau ghế sô-pha, tránh cho mảnh vỡ của cửa gỗ bay đến, sau đó là nhìn thấy người đến đang nổi giận đùng đùng đi về phía cô.

 “Thằng cha đó ở đâu? Cái tên trời đánh ở đâu rồi?”

Người đạp cửa vào là một cô gái, cô ta mặc đồ bộ, mặt mũi thanh tú, nhưng sự tức giận trên khuôn mặt khiến cho người ta không thể nào xem nhẹ, đương nhiên sự bạo lực của cô ta là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Khả Phỉ không do dự chút nào, lập tức chỉ lên lầu trên, bán đứng ông chủ không lương tâm kia.

 “Ở trong phòng anh ấy.”

Cô gái đó nghe vậy chợt quay người lại, mang theo lửa giận bừng bừng, đi ra ngoài nhanh như một cơn gió.

Cho tới khi thấy bóng lưng của cô ta biến mất ở cửa, tiếng bước chân và tiếng gào thét phẫn nộ di chuyển lên lầu, Khả Phỉ mới cầm chổi thở phào một hơi, chân hơi mềm nhũn, ngồi xuống ghế sa-lông, vỗ vỗ ngực.

Haiz, thật sự là hù chết mình rồi.

Trên lầu lại truyền đến tiếng cửa vỡ, rồi tiếng đánh nhau bịch bịch ầm ầm.

Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, không khỏi lại thở dài.

Haiz, xem ra lúc nữa mình lại phải đi dọn dẹp rồi.

***

“Hàn Vũ Kì, cái con rùa rụt cổ này—”

Lúc cô gái đó xông vào cửa, người đàn ông kia vẫn nằm ở trên giường, vùi đầu vào ngủ.

Thực ra, không phải là gã không nghe thấy tiếng cô kêu gào ở dưới lầu, chỉ có điều có thể ngủ được giây nào thì hay giây đó, tất cả đều là do đi đường dài.

Cho nên khi cô đạp cửa phòng gã, xông vào, gã vẫn nằm trên giường, mãi cho tới khi cô xông tới, nhấc chân muốn đạp gã ngã xuống giường, gã mới chịu đưa tay nắm mắt cá chân cô, nhưng cô gái này luôn khó chơi, tuy chân phải bị tóm, cô xoay eo, thuận thế đá chân trái tới, nếu như không phải hôm nay cô mặc quần bó, hành động không tiện, bị chậm một giây, vừa vặn để cho gã kịp nằm ngửa ra phía sau để tránh, nếu không gã sẽ bị đá cho lệch mũi.

Nhưng cái nằm này lại khiến cho chân phải của cô thoát khỏi sự kiềm chế, hơi chống tay vào mép giường, cả người khôi phục lại sự thăng bằng ở trên giường, sau lại không khách sáo, dùng đầu gối đè lên ngực gã, hơi quỳ ở trên người gã, tiếp đó là cho gã một đấm vào đầu.

Để bảo vệ khuôn mặt tuấn tú của mình, gã đành phải vươn ta ra, nắm đùi cô, kéo sang hai bên một cái, khiến cho cô mất thăng bằng, dạng chân ngồi trên người gã, gã thừa dịp cô chưa kịp ổn định, dùng sức đè cô xuống cuối giường, nắm hai cánh tay muốn phản kích của cô, vẻ mặt cợt nhả, tiến đến gần mặt cô, nói: “Em yêu, thỉnh thoảng em thay đổi từ ngữ một chút được không? Lúc nào cũng con rùa này con rùa nọ, em không ngại mắng nhưng anh nghe đến phát chán rồi!”

 “Quỷ mới là em yêu của anh!” Cô ngẩng đầu, dùng sức đụng vào sống mũi cao thẳng của gã.

Gã vội ngửa đầu ra sau, tránh cho cái mũi bị thương, nhưng cằm lại không tránh kịp, hại gã bởi vì đột nhiên bị dùng sức đập vào mà thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.

“Shit!” Gã rủa một tiếng, lúc này đầu gối của cô cũng thoát khỏi sự áp chế của gã, nhằm vào giữa hai chân gã.

Không muốn mình bị tuyệt tử tuyệt tôn, gã lập tức buông cô nàng bạo lực này ra, lăn xuống giường, cười, nói: “Hì, đàn em, chú Cảnh không nói cho em biết chiêu này là phạm quy sao?”

 “Có chứ.” Cô xoay người, lăn xuống giường theo, chân trái nhằm vào điểm yếu của gã mà đá, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chiêu này là chú ấy dạy riêng cho tôi, chuyên dùng để đối phó với yêu râu xanh!”

Gã đưa tay ra đỡ, vốn định lại dùng kỹ thuật vừa nãy để tóm lấy chân cô nhưng cô không cho gã cơ hội, đã cầm cái đèn bàn nhắm vào đầu gã mà đập.

Hắn vội né ra sau, cười nói: “Tên yêu râu xanh nào lại không có mắt, tìm đến em vậy?”

Đèn bàn đập vào tường, rơi xuống đất cùng với tấm lịch tháng, kêu “bịch” một tiếng. Cô lại xoay người đạp một cái, gã lại trốn, cú đá này của cô đạp vào chính giữa tủ quần áo ở phía sau gã, cái tủ được làm từ gỗ rẻ tiền này phát ra tiếng rạn nứt.

 “Này, này, tủ quần áo này mới mua đấy! Tiểu Phì mới mua về thôi—”

 “Anh cũng biết tiếc của? Công việc kia là tôi vừa mới tìm được, ngay cả tiền lương còn chưa được lĩnh—”

 “Ớ? Em lại bị đuổi việc rồi à? Không thể nào? Anh đã nói là kế toán không thích hợp với em rồi mà!” Gã mang vẻ mặt cợt nhả, vừa tránh vừa chắn quyền cước của cô.

 “Anh đừng có mà đánh trống lảng! Công việc của tôi lần nào cũng là anh làm hỏng, không phải sao?”

Cô thở hổn hển, lại ra chiêu, gã lại thành thạo mở miệng kháng nghị, nói: “Oan uổng quá đại tiểu thư ơi, sáng hôm nay tôi mới từ nước ngoài về! Nhưng mà không sao, cô đã thất nghiệp rồi, nể tình cô là đàn em của tôi, ngày mai cô có thể tới công ty tôi làm! Cô không cần cảm kích—”

 “Cảm kích? Tôi tốt nghiệp đại học bốn năm, tìm được hai mươi tám công việc, nhưng đều bị anh phá rối! Cảm kích? Đầu óc tôi không bị hỏng! Muốn tôi đến công ty anh làm việc, trừ phi trời sập!”

Cùng với tiếng gào thét của cô, một cú đấm móc tuyệt đẹp lại nhằm vào chính giữa cằm gã.

Gã bị đánh đến nỗi đầu ngửa ra sau, lui một bước mới ổn định được, mắt thấy nắm đấm của cô lại xông tới đây, gã nhanh tay lẹ mắt nghiêng người chế trụ cổ tay phải của cô, chuyển hướng sang bên cạnh mình, xoay ngược người cô lại, kìm trong ngực mình, tay còn lại không quên tóm lấy khuỷu tay phải của cô đang huých ra sau công kích ngực-bụng gã, lúc này mới thở phào một cái.

 “Tài nghệ tốt như vậy, em bỏ đó không thấy đáng tiếc sao?” Gã há miệng giả vờ như bị đánh suýt trật khớp hàm, không từ bỏ ý định, ghé vào đầu vai cô hỏi: “Lại nói, có tận hai mươi tám cái cơ à? Có một số là tự em bị người ta đuổi việc đi?”

Cô nghe vậy, mặt đỏ rực, thẹn quá hóa giận, nhấc chân lên ra sức dẫm lên chân gã, mắng: “Nếu không phải là anh hai ngày ba bữa chạy đến chỗ tôi làm việc nói bậy nói bạ, tôi sẽ không—”

Gã vội rút chân lại, nhướng mày nói: “Lạ thật, anh nhớ rõ ràng là lần trước chính em đánh con trai của ông chủ một trận—”

Không giẫm được, cô đổi chân, lại giẫm tiếp, nổi giận cãi lại, “Thằng cha kia giở trò trong thang máy! Tôi chỉ vì dân trừ hại!”

Cô giẫm, cô giẫm, cô giẫm giẫm giẫm!

Cô bắt đầu giẫm chân gã, gã đành phải bắt đầu tránh, nhưng miệng lưỡi cũng không nhàn rỗi, không ngừng liên tục khuyên nhủ: “Phải phải phải, cho nên mới nói, nếu đều là vì dân trừ hại, đến công ty anh làm, chẳng những có tiền lương để lĩnh, còn có bảo hiểm lao động, cộng thêm tiền thưởng tam tiết (*), hơn nữa năm nào cũng có cơ hội dùng chi phí chung để ra nước ngoài nghỉ phép, em lại có thêm cơ hội sử dụng bạo lực… Á, anh nói là thân thể khỏe mạnh, như vậy không phải là tốt hơn à?”

(*) Tam tiết: Ba ngày lễ tết lớn: Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Tiêu.

Nói đến đây cô liền nổi giận!

Cô dùng sức ngả đầu ra sau, hài lòng khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của gã, rốt cuộc thì cổ tay cũng được buông lỏng, tay cô xoay tròn, quay ngược lại túm lấy cổ áo gã, nhanh như chớp làm một cái động  tác quật qua vai, làm cho gã té trên mặt đất.

Cô nổi giận giẫm lên ngực gã, nắm cổ áo, nổi giận đùng đùng mắng: “Anh cho rằng vì sao tôi phải đi tìm một công việc bình thường để làm? Anh cho rằng tại sao tôi thà chết cũng không chịu tới cái công ty rách nát này của anh để làm việc?  Chính là tôi không muốn đổ vỏ cho những tên đần độn các anh! Anh mang theo bọn A Chấn làm bừa làm bãi thì thôi đi, nhưng lần nào cũng liên lụy đến tôi, hại tôi mang theo tiếng xấu cấp hai tới nay- ĐẠI TỶ! Mỗi khi có bạn nam nào cảm thấy hứng thú với tôi, chỉ cần vừa nghe thấy tôi là ai cũng tránh nhanh hơn cả tên lửa! Ở trường thì thôi đi, tôi cũng không cần ngay cả ra ngoài xã hội cũng bị người coi như đại tỷ!”

Gã như bừng tỉnh, nói: “Ồ? Cho nên em sợ không gả đi được à? Vậy thì tốt rồi, em đến công ty anh làm, nếu sau khi em ba mươi tuổi mà vẫn không gả đi được, anh cam đoan sẽ tìm người cưới em!”

Gã không nói câu này thì còn tốt, vừa dứt lời, lửa giận của cô càng lên cao.

“Ai nói tôi không gả đi được? Cho dù thực sự tôi không gả đi được, tôi cũng không cần anh phải quan tâm!” Sắc mặt cô tái nhợt, lại dùng sức dẫm lên ngực gã, hai tay lại càng thêm nắm chặt cổ áo T-shirt của gã, quát: “Hàn Vũ Kỳ, tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu anh dám tới tìm tôi thêm lần nữa, hoặc là động tay động chân với công việc tôi mới tìm được, tôi sẽ phá hỏng cái công ty này của anh!”

Hàn Vũ Kì bị dẫm đến lạc giọng, hai tay cô dùng sức khiến cho gã không thể nào thở nổi.

“Anh nghe chưa?” Cô nheo mắt quát hỏi.

 “Anh không… có cách nào…” Gã chỉ vào tay chân cô, khàn giọng nói: “Hô hấp…”

 “Nếu lại có lần sau, tôi đảm bảo sẽ khiến cho công ty anh không thể hoạt động! Hừ!” Sau khi quăng lại một câu nói dữ dằn, cô mới buông lỏng tay, quay đầu xoải bước rời đi.

Rốt cuộc khí quản cũng được thông suốt, Hàn Vũ Kì đau đớn nằm ở trên giường ho khan, thở gấp, mặc dù thiếu chút nữa đã bị cô làm cho ngạt chết, tiếng cười vẫn không nhịn được mà bật ra khỏi cổ họng.

A, chết tiệt, nhất định gã phải khiến cho cô bé này gia nhập vào công ty gã!

 “Anh lại làm hỏng công việc của chị ấy rồi hả?”

Nghe thấy câu này, gã không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một gã đàn ông mày rậm tai to đang đứng ở chỗ cái cửa bị đạp vỡ. Gã đàn ông này… nửa người trên thì cởi trần, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần đùi, cơ bắp toàn thân gã ta rắn chắc, khỏe đẹp, khăn mặt quàng trên cổ và mái tóc đen ướt đẫm chứng tỏ gã vừa mới ra khỏi phòng tắm.

 “Hì, sáng nay anh mới xuống máy bay.” Hàn Vũ Kì không chớp mắt, cười nói: “Cậu vẫn luôn ở cùng anh, hẳn là cậu phải biết chứ.”

Đúng, nhưng trong lúc làm việc gã cũng nhìn thấy họ Hàn gọi mấy cuộc điện thoại về đây.

“Anh dám thề chuyện chị ấy bị đuổi việc hoàn toàn không liên quan gì đến mình không?”

 “À…” Gã cười gượng.

Gã đàn ông đó đi qua khung cửa, đi vào trong phòng, ngữ điệu ổn định, nhìn gã nói: “Trải qua nhiều lần dạy dỗ như vậy, em nghĩ anh nên buông tha cái ý định đấy đi.”

 “Hẳn là vậy.” Vẫn nằm ở trên giường, Hàn Vũ Kì nhướng mày, cười nói: “Đáng tiếc, tôi chưa từng học giỏi hai chữ ‘buông tha’. Hơn nữa, một thiên tài võ thuật như cô ấy lại đi làm một công việc bình thường, cậu không thấy là quá phí của trời sao? Cậu nhìn cô ấy đi, người như vậy nhìn thế nào cũng không giống nhân viên kế toán, nếu như cái mông nhỏ của cô ấy mà dính được trên ghế quá một giờ, vậy mới thật sự có quỷ. Không tới hai ngày cô ấy sẽ chết vì chán.”

 “Em chỉ mong anh thực sự biết mình đang làm cái gì thôi.” Người đàn ông đó ngồi xổm xuống, nhặt mấy mảnh gỗ của cái cửa bị phá vỡ lên, khiêng lên vai, nhìn đàn anh đang nằm ở trên giường, nhắc nhở gã, nói: “Anh đừng quên, chú Cảnh gần như đã dạy hết cho chị ấy những thứ mà chú biết, tin em đi, lần sau cô ấy sẽ thực sự phá hỏng cái công ty này của chúng ta.”

 “Phá đi cũng được.” Hàn Vũ Kì cười ha ha nói: “Nếu như vậy, tôi có thể quang minh chính đại đi tìm chú Cảnh đòi đền bù rồi.”

Một ngày nào đó tên này sẽ bị làm thịt.

Nhìn gã đàn ông kia mang vẻ mặt cợt nhả, hoàn toàn không biết hối cải, Đồ Cần cười, lắc lắc đầu, không nói gì nữa, chỉ khiêng cửa đi ra ngoài.

***

Lần đầu tiên gã nhìn thấy cô là ở trong một trận đánh lộn.

Hôm đó, gã đang trốn học, vác cặp, gặm bánh mì, đang định đi làm part-time với tiền lương cực cao, khi gã muốn đi tắt qua bãi đất trống của một khu nhà kiểu Nhật bị bỏ hoang, thì thấy một đám thiếu niên bất lương đang đánh nhau.

Tuy nói là đánh nhau, nhưng có lẽ là vẫn chưa đúng, bởi vì tuy là mấy cậu thiếu niên kia công kích một mình cô, nhưng tình huống thực tế lại là mình cô đang đánh mấy cậu bé đó.

Trông cô còn thấp hơn phần lớn đám lưu manh công kích cô, nhưng chỉ trong giây lát đã dùng những động tác vô cùng xinh đẹp đánh ngã những tên nhóc kia.

Cô gái ở dưới ánh mặt trời, vô cùng anh khí.

Cô bé xuất quyền, đá chân, quay lại, lại đá thêm một cú nữa.

Mái tóc dài thật dài của cô bay lượn trong trời xanh theo sự di chuyển của cơ thể, mồ hôi trên mặt lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, hai cú đá vô cùng chuẩn xác và đẹp đẽ khiến cho gã không nhịn được mà lập tức vỗ tay.

Những chiêu võ của cô không chỉ đẹp mà còn rất thực dụng, mỗi một cú đấm, một cú đá đều mạnh mẽ đánh vào chỗ hiểm của đối phương, mũi, cằm, ngực bụng, hố thận, lực của cô rất mạnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn những thằng nhóc kia đã bị cô hạ gục.

Một tên trong đó bị đánh, phẫn hận, mất bình tĩnh bò dậy, lấy một con dao hồ điệp (*) nhằm vào lưng cô mà đâm tới.

(*) Dao hồ điệp:

Gã ở cách đó quá xa, chỉ có thể lấy cái bánh mì trong miệng xuống, vừa ném tên kia, vừa lên tiếng cánh cáo.

 “Cẩn thận đằng sau!”

Bánh mì làm loạn động tác của đối phương, cô quay người lại,dùng chiêu cầm nã thủ(*) đã đoạt lấy dao găm dễ dàng, còn thuận tiện dùng chuôi dao nện một cú vào đầu thiếu niên bất lương kia.

(*) Cầm nã thủ: Một chiêu thức phổ biến trong võ thuật, sử dụng nguyên lý đòn bẩy cùng với thuyết kinh mạch, dồn lực vào các khớp, đốt ngón tay để công kích điểm yếu của đối phương

Cậu thiếu niên đó khóc thét, bị đánh cho ngã xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng.

Cô đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn những thiếu niên bất lương, tay trái nghịch con dao hồ điệp, ánh dao màu bạc bay lượn trong tay cô, thoạt nhìn trông như con bướm màu bạc.

“Còn ai muốn thử nữa không?”

Cô dịu dàng hỏi nhưng trên khuôn mặt xinh xắn lại mang vẻ lạnh lùng.

Đám thiếu niên bất lương vội vã bỏ chạy.

Đợi bọn chúng đi cả rồi, cô mới ngừng nghịch con dao trong tay, xoay người lại nhìn gã.

Lúc đó gã mới nhận ra cô đang mặc đồng phục, hơn nữa còn là đồng phục cấp hai, trông cô rất thanh tú, không phải là loại gái đẹp đến nỗi khiến cho người ta kinh hãi, nhưng cũng không phải là xấu đến nỗi không thể nhìn, trên thực tế, cô giống như mấy cô em bình thường bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được ở trên đường.

“Cám ơn sự giúp đỡ của cậu.” Cô nói, sau đó ném con dao hồ điệp vào trong hồ nước, rồi xách cái cặp vứt ở trên mặt đất lên, xoay người rời đi.

“Hì, em tên gì?”

 “Cậu tên là gì?” Cô nhướng mày, không đáp mà hỏi lại.

Cô có đôi mắt to đen láy, gã nhe răng cười, chỉ vào mình, nói: “Tôi? Hàn Vũ Kì.”

Cô lạnh lùng nhìn gã một cái, sau đó đặt tay lên tường, bật người một cái đã bay qua bức tường rồi.

Gã sửng sốt một chút, chạy vội lên, bật qua tường nhưng không còn thấy bóng dáng của cô ở đâu nữa.

Cô còn chưa nói tên của mình.

Gã ngồi ở trên bức tường của tòa nhà kiểu Nhật, bật cười.

Về sau, dựa vào đồng phục của cô, gã vẫn tìm thấy, tra được tên của cô.

Cô tên là Phong Thanh Lam, là nhân vật làm mưa làm gió tương đối nổi tiếng ở trong trường.

Năm đó, gã mười tám tuổi, cô mới mười lăm. Gã đã sắp tốt nghiệp cấp 3, cô vẫn là cô nhóc học cấp hai.

Năm đó, gã bị lưu ban vì trốn học quá nhiều, cô lại đoạt giải quán quân Karate hàng năm.

Năm đó, gã gặp được người thầy quan trọng nhất trong cuộc đời gã.

Năm đó, đã xảy ra rất nhiều chuyện…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.