Boss Gian Xảo

Chương 2:




“Em muốn giết tên kia!”

“Ai?”

“Em phải giết tên kia!”

Nhìn Phong Thanh Lam kéo hành lý vào cửa, khuôn mặt tức giận khó tiêu, Ô Hiểu Dạ cười khẽ một tiếng, cô không ngừng đan áo len, chỉ nhướng mày hỏi: “Chờ một chút, để chị đoán đã, Tiểu Vũ lại hại em bị đuổi việc?”

Thanh Lam đặt hành lý vào trong phòng mình, không quên tiếp tục cao giọng mắng: “Cái tên hạ lưu hèn hạ không biết xấu hổ kia, kiếp trước nhất định anh ta là con gián, không đúng, là con trùng hút máu, không đúng, là con đỉa hút máu, dính chặt vào phủi không được!”

“Nhưng không phải là cậu ta đi công tác ở nước ngoài sao?” Cô nhớ tuần trước mấy tên nhóc kia mới đi Can-na-đa điều tra vụ nổ giếng dầu.

“Ai nói tên đó ở nước ngoài thì không thể giở trò quỷ?” Thanh Lam vừa cởi áo khoác của mình, thuận tiện đổi thành cái áo ba lỗ thoải mái, vừa nổi giận đùng đùng nói: “Tạo ra cái cớ không có mặt ở đây để chứng minh, với tên đó mà nói đó tuyệt đối không phải là chuyện khó, điều khiển từ xa đám trư bằng cẩu hữu lại còn là tuyệt chiêu sở trưởng của tên khốn đó, lần trước tên khốn đó bảo người gửi cái hộp màu đen cho bà chủ của công ty em, nói em và ông chủ ngoại tình, lần này còn quá đáng hơn, gửi email tới công ty em nói em bỏ rơi chồng con—”

Cô thò đầu từ trong cửa ra, lửa giận bừng bừng gào với Hiểu Dạ đang ngồi ở trong phòng khách: “Em còn chưa lấy chồng, chồng con ở đâu ra để mà vứt bỏ vậy?”

“Chỉ là một cái email thôi mà, trưởng phòng em sẽ tin sao?”

Cô rụt vào trong phòng, mặc quần soóc, rồi phẫn nộ không ngừng đi ra ngoài, tiếp tục lên án tội ác của tên vương bát đản kia. “Nội dung bức thư đó tên kia viết rất đặc sắc, bộ dáng lãng tử quay đầu quý hơn vàng, người chồng thâm tình quyết tâm thay đổi, khóc lóc muốn cầu xin vợ về nhà, còn gửi kèm theo một tấm ảnh gia đình hạnh phúc, ghép ảnh khi còn bé của em vào, tất cả mọi người đều nói đứa trẻ đó giống em, khiến cho đầu em thật sự nổi ba đường hắc tuyến, mọi người trong công ty đều chỉ chỉ trỏ trỏ em, mặc cho em nói muốn rách miệng, còn có người tận tình khuyên em ‘vợ chồng đầu giường ầm ĩ, cuối giường hòa’! Tình trạng như thế, em còn tiếp tục ở lại được mới có quỷ!”

Hiểu Dạ nghe vậy, thiếu chút nữa là phì cười ra tiếng, cô nhịn cười, rót chén nước giúp Tiểu Lam, khuyên nhủ: “Được rồi, em đừng tức giận nữa, dù sao thì gần đây mấy ông chú của em làm hai cái thuyền, nói là tu sửa xong rồi sẽ ra biển đi câu cá, em về vừa đúng lúc có thể tham gia đi cùng bọn họ.”

 “Thuyền? Thật hay đùa vậy?”

 “Đương nhiên là thật, dạo này ngày nào bọn họ cũng thay phiên nhau chạy ra cảng, lần nào về nhà cũng dính đầy sơn trên người.”

 “Em đi xem một chút, sẽ quay lại ngay.” Hai mắt Thanh Lam sáng rỡ, nhảy dựng lên, bỏ lại những lời này rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Nhìn Tiểu Lam vừa mới về lại chạy ra cửa, Hiểu Dạ cất cao giọng nhắc nhở: “Đi xe cẩn thận một chút, gần bến cảng đang sửa đường.”

“Em biết rồi.”

Cô cũng không quay đầu lại, vẫy vẫy tay, không lâu sau đã biến mất ở ngoài cửa.

***

Bầu trời xanh thẳm, mênh mông.

Theo tầm mắt của cô, bầu trời xanh thẳm, xanh đến nỗi không có một đám mây nào.

Trong không khí, ngoại trừ vì mặn của nước biển, còn xen lẫn một chút mùi dầu ma-dút gay mũi và mùi tanh của cá mà cô đã dần quen thuộc.

Cuộc sống ở quê hương, từ trước tới nay vẫn luôn là nhàn nhã tự tại.

Không có quá nhiều tiếng còi xe, cũng không có quá nhiều tiếng ồn ào, náo động.

Phong Thanh Lam nằm ở trên boong thuyền, híp mắt, ngáp một cái thật dài.

Về quê đã một tuần rồi, ngày nào cô cũng chạy ra cảng cá, cùng mấy ông chú già tu sửa thuyền đánh cá, hoặc là nói, xem bọn họ tu sửa.

Ngoại trừ lúc đầu giúp cọ rửa boong thuyền ra, phần lớn thời gian cô đều ngây người ở trên boong.

“Này, tiểu quỷ, đừng ỳ người ở đây cản đường.” Ông chú số một khiêng hai thùng dầu ma-dút vượt qua cô.

“Cháu không phải là tiểu quỷ nữa rồi, hừ.” Cô làm cái mặt quỷ với bóng lưng cường tráng.

 “Tiểu Lam.” Ông chú số hai cũng đi qua, cười ném hai cái bình gì đó cho cô, “Như Nguyệt bảo chú đưa cái này cho cháu, bảo cháu đừng quên bôi.”

Cô xoay người đón được, cầm lên nhìn một cái, một lọ là kem chống nắng, một lọ là kem dưỡng da sau khi tắm nắng.

Cô le lưỡi, ngoan ngoãn bôi kem chống nắng.

Dưới boong thuyền truyền đến tiếng keng keng thùng thùng, cô lại nằm xuống boong, nhắm mắt, lại ngáp một cái, cảm nhận sóng biển vỗ vào thân thuyền.

Gió nhẹ nhàng thổi, xa xa có tiếng mô-tơ của đội thuyền tuần tra nhập cảng, chỗ xa hơn, chim biển bay lượn trên bầu trời, kêu nhỏ, gần đó thỉnh thoảng còn có tiếng xe đi qua.

Bỗng cô cảm thấy có người tới gần, mở mắt ra mới phát hiện đó là ông chú số ba.

Chẳng biết ông chú ấy lên thuyền từ lúc nào, đặt một bình nước khoáng bù điện giải ở bên cạnh cô. Chẳng biết từ khi nào trên boong thuyền đã có thêm mấy thùng nước và một thùng dụng cụ, chú đang định xuống thuyền lấy những thứ khác.

Cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng di chuyển hay tiếng đặt đồ đạc của chú.

Trôi qua nhiều năm như vậy, cô đã quen với chuyện bọn họ luôn đi lại không tiếng động, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị giật mình.

Cô ngồi dậy, cầm cái bình nước khoáng lên, mở nắp bình ra, uống một ngụm, nhìn ông linh hoạt di chuyển thân thể khổng lồ, khiêng mấy tấm ván gỗ đã được cắt từ trên bờ lên thuyền.

Trên bờ, vốn là chiếc xe gia đình màu bạc được đỗ song song với cửa hàng tạp hóa nhỏ, giờ đã được đổi thành một chiếc xe Jeep màu đen, điều này khiến cho cô biết có một người trên thuyền đã đi.

À, mấy ông chú đi lại không tiếng động giống như mèo.

Cô không nhịn được mà trợn trắng mắt một cái, nhưng cũng hiểu đối với bọn họ, đây đã thành một phần bản năng.

Bọn họ có rất nhiều thói quen và bản năng kỳ quái, ví dụ như là đi đường không tiếng động, dao không rời người, trong nhà chỗ nào cũng giấu súng ống đạn dược, trái với điều lệ quản lý vũ khí, lúc ngủ nhất định phải ngủ ở chỗ dựa vào tường, luôn bảo trì dáng người và thể lực hơn người, hoặc nhất định phải có người thay phiên ở nhà.

Cô biết các dì đã từng kháng nghị chuyện này, nhưng đây là một trong số ít những chuyện bọn họ kiên trì, hơn nữa lại còn tuyệt đối không nhượng bộ, đặc biệt là sau vài lần ngoài ý muốn, bọn họ lại càng coi chuyện này là tiêu chuẩn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng phá vỡ.

Những ông chú này… mặc dù có một số lúc thì ngang ngược không khác gì ác bá, nhưng cô lại toàn tâm toàn ý tín nhiệm bọn họ. Đối với cô mà nói, bọn họ tựa như cha mẹ đã mất của mình.

Nói thật, cô vẫn luôn cảm thấy thật may mắn vì lão tinh tinh kia không quên lời hứa với mẹ cô, sau khi mẹ cô mất đã nhận nuôi cô.

Từ khi đi theo bọn họ đến nay, duy chỉ có một điều khiến cho cô bất mãn, đó chính là không xử lý cái đỉa bám dai Hàn Vũ Kì kia.

Thành thực mà nói, bọn họ cảm thấy gã rất thú vị.

Trên thực tế, bọn họ coi tên xấu xa chuyên làm hỏng chuyện của cô thành chuyện cười để xem lúc rảnh rỗi.

Nếu như cô chịu thừa nhận, cô nghĩ bọn họ sẽ rất thích gã… Được rồi, phải nói là bọn họ vô cùng thích gã mới đúng. Không biết tại sao mà mấy năm qua, bọn họ coi gã như một đứa con trai khác để đối xử.

Đáng ghét.

“Làm sao vậy?”

Nghe thấy câu hỏi này cô mới hoàn hồn, nhìn thấy ông chú đang nhướng mày, cô mới phát hiện vừa rồi mình đã buột miệng, nói ra tiếng cái câu mắng kia.

 “Không có gì ạ.” Cô cầm bình nước khoáng bù điện giải, ngồi khoanh chân bên cạnh gã, nhìn xung quanh rồi hỏi chú: “Những thứ này để làm gì vậy chú?”

 “Tủ.” Ông chú số ba cầm ván gỗ đặt lên boong thuyền, tiếp đó là bắt đầu làm việc, lại mở miệng hỏi: “Lần này cháu tính ở nhà bao lâu?”

Cô nhìn chú tổng hợp những tấm ván gỗ kia, lại uống một ngụm nước rồi mới nói: “Cháu cũng không biết nữa, trước khi về đây cháu đã gửi hồ sơ đi rồi, chỉ là đến bây giờ cũng chưa nhận được cuộc điện thoại hẹn phỏng vấn nào cả.”

 “Cháu vẫn muốn làm việc ở phương Bắc?”

 “Vâng, cơ hội tìm được việc ở đấy tương đối cao.” Cô đưa tay giúp chú đè mấy tấm ván gỗ xuống, tức giận nói: “Hơn nữa, Hàn Vũ Kì, đồ con rùa đấy đã làm hỏng thanh danh của cháu rồi, trước đây người ở đây lại coi cháu là đại tỷ rồi, cho dù thành tích thi cử của cháu có tốt như thế nào đi chăng nữa, phần lớn mọi người vẫn cho rằng cháu là xã hội đen, ai có gan dám thuê cháu nữa đâu.”

“Cảnh Dã.” Chú cầm cái búa, vừa đóng đinh vừa trả lời cô.

Không tồi, đó là lựa chọn tốt nhất. Lá gan của Tiểu Vũ có to hơn nữa cũng không dám tìm lão tinh tinh kia để gây phiền toái. Vấn đề là lão tinh tinh đấy quản quá nhiều.

“Cháu không cần, chú ấy giống như bà quản gia lắm điều, hơn nữa chú ấy vốn chẳng phân biệt được công tư.”

“Đào Hoa?”

“Không được, chị ấy đã mời ba nhân viên phục vụ rồi, hơn nữa ngày nghỉ lại là lúc bận rộn, mọi người đều đi giúp đỡ, cháu có đi thì cũng chỉ là ngồi nhận lương khống (*) mà thôi.”

[*Lương khống: không làm việc nhưng vẫn được hưởng lương.]

“Tiệm của Như Nguyệt?”

Cô bật cười ra tiếng, “Chú Hải Dương, ở chỗ chị Như Nguyệt hoàn toàn không thiếu người.”

Hoàn toàn chính xác.

Bình thường cửa hàng của Như Nguyệt rất nhàn rỗi, thậm chí Như Nguyệt và Mạc Sâm còn có thời gian để ngủ trưa.

Hải Dương cười cười, “Chú xin lỗi.”

“Không sao đâu chú, cũng không phải là cháu sốt ruột, nhất định phải tìm được việc ngay.” Cô cười, nhăn nhăn mũi với người đàn ông, nghịch ngợm nhờ cậy nói: “Dù sao thì mọi người cũng sẽ nuôi cháu mà.”

Cô chưa dứt lời thì chợt nghe thấy có người nói ở đằng sau.

“Đúng, nếu không tìm được việc, chú vẫn có thể nghĩ cách gả cháu đi.” Cảnh Dã vươn bàn tay to ra, xoa xoa đầu cô, cười nói: “Chỉ sợ cháu, tiểu quỷ này một chút bộ dáng của con gái cũng không có, nếu không có ai muốn cưới thì chú lỗ nặng rồi.”

“Cháu mới không phải là người không có ai muốn cưới!” Cô kháng nghị đẩy tay người kia ra, ngửa đầu tức giận kháng nghị, “Lão già thối, đừng cứ xoa đầu cháu như thế, cháu đã hai mươi bảy rồi, cũng không phải mới mười hai!”

“Cái gì mà ông già, chú đây ngay cả năm mươi cũng còn chưa tròn!” Cảnh Dã hai tay chống eo, cúi đầu trừng mắt nhìn cô nói: “Cháu gọi mấy người Hiểu Dạ là chị, gọi chúng ta là chú, Hiểu Dạ và chú là vợ chồng, cháu vai vế gì mà gọi bậy gọi bạ, sách cháu đọc đều ném tới Bắc Cực rồi à?”

 “Được rồi, đã nói như vậy…” Cô nhướng mày, hai tay cũng chống eo, ngửa đầu hếch mũi nhìn người kia, “Vậy lát nữa cháu về sẽ sửa lại, gọi là dì, nếu mấy người chị Hiểu Dạ hỏi thì cháu sẽ nói là chú dạy!”

Cảnh Dã nghe vậy, lập tức gầm gừ, muốn đưa tay tóm cô: “Tiểu quỷ thối, cháu dám đi nói lung tung với vợ chú—”

Sớm đoán được lần nào cãi nhau với người này, kiểu gì cũng sẽ động thủ, cô trốn rất nhanh, nhanh như chớp đã bay qua mép thuyền, nhảy lên bờ, vừa cười vừa khiêu kích gào: “Lão già thối, cháu muốn nói—”

 “Cháu… dã nha đầu này!” Thấy cô chạy trốn nhanh chóng, vừa lên bờ đã nhảy lên cái xe máy phân khối lớn, chuẩn bị chuồn mất, người kia mắng một tiếng, nhưng vẫn không quên đứng ở bên mép thuyền, nhắc nhở: “Đừng đi quá nhanh—”

“Cháu biết!”

Cô đáp rất thuận miệng, nhưng xe máy vẫn phi nhanh như tên bắn.

Thấy cô vẫn không giảm tốc độ khi đến đoạn cua, thậm chí ngay cả người và xe đều gần như là dán vào mặt đất khi cua, Cảnh Dã bị cô dọa đến nỗi suýt nữa thì đau tim, không khỏi liên tục mắng, “SHIT, rốt cuộc là ai đã dạy nó đi xe như vậy?”

“Ông chứ ai.”

“Tôi không có, tôi chỉ dạy nó đi—” Cảnh Dã đột nhiên xoay người biện hộ, quay đầu lại, nhìn thấy Hải Dương mới nhớ ra quả thực là mình dạy, nói chính xác hơn, ông chú không thật sự dạy cô, nhưng quả thực là mình đã đi xe máy như vậy, một câu nguyền rủa lập tức trượt ra khỏi miệng: “Chết tiệt!”

“Đúng vậy.” Hải Dương đồng ý gật gật đầu.

 “Làm gương tốt… con mẹ nó, thật khó mà!” Ông chú tiếp tục mắng.

 “Đúng vậy.” Hải Dương tiếp tục gật đầu, mở miệng bổ sung: “Làm một người cha tốt cũng thế, rất khó.”

Cảnh Dã nhìn bạn tốt, lại nghĩ tới đám quỷ con ở nhà, không khỏi dùng sức gật đầu đồng ý.

“Đúng vậy!”

***

Vào lúc nửa đêm, ba giờ lẻ tám phút, cô nhận được cuộc điện thoại.

Tiếng chuông điện thoại chói tai, gần như là vừa vang lên đã làm cô tỉnh ngủ, cô không cho nó cơ hội vang lên tiếng thứ hai.

“Alo?”

“Ông chủ nhà em mất tích rồi!”

“Thưa cô, cô gọi nhầm số rồi, báo cảnh sát thì gọi 110.”

Cô cạch một tiếng, ngắt cuộc gọi, sau đó lại nằm lên gối, ba giây sau nó lại vang lên.

“Alo?” Cô lại nhận điện thoại, ngữ khí rất tệ.

“Chị Lam, là em!”

Hả?

Cô mở mắt ra, mệt mỏi hỏi: “Cô là đứa nào?”

“Là em, em em em… là… là Tiểu Phỉ, Đinh Khả Phỉ…”

“Ai?”

“Tiểu Phì Phì…” Giọng nói ai oán, bất đắc dĩ mang theo một chút nức nở truyền đến từ bên kia điện thoại.

Tiểu Phì Phì? Đầu óc đang mơ màng đột nhiên bừng tỉnh, người mà cô biết được gọi là Tiểu Phì Phì chỉ có một, trong công ty Hàn Vũ Kì có một cô bé giúp việc kiêm em út, cô còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói căng thẳng, run run.

“Ông chủ nhà em mất tích rồi, em không tìm thấy anh ấy, mọi người cũng không có ở đây, em không biết phải làm sao bây giờ…”

Cô không thể tin nhìn thoáng qua cái đồng hồ trên tường đang điểm ba giờ lẻ tám phút, nổi giận nói: “Anh ta mất tích thì phải báo cảnh sát chứ, em gọi điện cho chị làm gì, chị cũng không phải là vợ của hắn!”

“Nhưng nhưng nhưng… Nhưng… Em em em… em không biết nói… tiếng Nga…”

Thanh Lam nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, nhíu mày hỏi lại: “Gọi điện báo cảnh sát với chuyện em không biết nói tiếng Nga thì liên quan gì tới nhau?”

“Á… bởi vì ông chủ… anh ta… anh ta mất tích ở liên bang Nga…”

***

“SHIT! Mấy con chó này—”

Câu này, là câu nói cuối cùng của Hàn Vũ Kì trước khi mất liên lạc, những từ còn lại đều bị tiếng nổ mạnh vang lên nhấn chìm.

Sau đó, một giây tiếp theo, điện thoại bị ngắt liên lạc.

Nói thực, cô thật sự 120 vạn lần không muốn quản chuyện sống chết của tên kia.

Nhưng Tiểu Hắc ở Alasla, Tiểu  Hoàng ở Braxin, Tiểu Bạch ở châu Úc, những người khác ở trong công ty Hồng Nhãn mà gã có thể liên hệ được đều bận cả rồi, căn bản là không có ai xuất ngoại được, ở lại trong công ty cũng chỉ có mỗi mình Tiểu Phì Phì.

Hơn nữa cô lại rất rõ ràng, nếu cô không đi giúp tên kia, nếu như bị những ông già này biết, nhất định bọn họ sẽ tự đi.

Tên kia, thật là— cái cục phiền toái chết tiệt!

Cho nên cô đành thu xếp hành lý đơn giản, để lại một tờ giấy ở trên bàn, sau đó nửa đêm nửa hôm lén la lén lút chuồn ra cửa, vừa mắng cái tên ngu ngốc vô dụng kia, vừa lái xe về miền Bắc.

Tảng sáng thì cô tới cái công ty rách kia, lúc vừa thấy cô, cô bé kia liền nhìn cô với bộ dạng con thú nhỏ nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu không ôm chân cô rồi gào khóc.

May là cô bé Tiểu Phì Phì này, nhát gan thì nhát gan thật nhưng đầu óc vẫn minh vẫn, lúc cô vừa mới tới nơi, Tiểu Phì Phì đã chuẩn bị xong hết tài liệu về nghiệp vụ của Hàn Vũ Kì, thậm chí cô bé còn ghi âm lại cuộc nói chuyện điện thoại đó.

 “Ông chủ nói, để ngừa bạn nhất, cuộc điện thoại nào đến công ty cũng phải ghi âm…” Tiểu Phì Phì vừa liên tục giải thích, vừa lau nước mũi.

Phòng máy tính của công ty Hồng Nhãn ở dưới tầng hầm, bởi vì cô không có hứng thú với cái này nên trước kia cô chưa từng xuống đây, nhưng nghe đám đàn ông nói, phần lớn tiền của bọn họ đều đầu tư vào phòng máy tính và một gian phòng kiểm nghiệm đủ để so sánh với phòng nghiên cứu của FBI. Cho nên cô thực sự không quá mức kinh ngạc khi nhìn thấy nơi này bị đám đàn ông kia biến thành nơi giống hệt trong phim viễn tưởng.

Tiểu Phì Phì nhấn chuột vài cái, bật file ghi âm kia, phát.

Giọng của gã truyền ra từ loa.

 “Tiểu Phì, giúp anh phân tích thứ mà anh gửi về, sáng ngày mai hẳn là sẽ phân tích xong, sau khi phân tích xong thì em gửi tài liệu lại cho anh…”

Chuyện xảy ra vào đúng lúc này.

Đầu tiên là bọn họ nghe thấy vài tiếng súng vang lên, xen lẫn trong đó là tiếng mắng chửi của gã, tiếp theo chính là tiếng nổ mạnh, sau đó điện thoại rơi vào tình trạng ngắt kết nối.

“Sau cuộc điện thoại này, em không liên lạc được với anh ấy nữa.” Khả Phỉ hít hít mũi, “Em gọi điện đến khách sạn mà anh ấy ở, bên đó cũng nói là anh ấy rời khỏi khách sạn vào buổi sáng, đến giờ vẫn chưa thấy trở về.”

“Anh ta đi Nga để điều tra chuyện gì vậy?”

“Nhà bảo tàng cháy ngoài ý muốn.” Tiểu Phì Phì đưa tài liệu cho cô, “Nhà bảo tàng Mát-xcơ-va tổ chức triển lãm tranh của các danh họa, nhưng một tuần trước khi tổ chức triển lãm thì xảy ra cháy lớn, có mấy bức tranh của danh họa thế giới bị cháy mất, công ty bảo hiểm Ke-shi-tan ủy thác cho chúng ta điều tra nguyên nhân.”

Thanh Lam lật tư liệu, đọc xong rất nhanh, nhìn thấy gã dùng bút đỏ gạch chân ở mấy hàng chữ, sau đó lại viết một chữ “cháy”, bên cạnh còn có một dấu chấm hỏi rất to, sau đó lại vẽ ký hiệu tiền tệ. Phía dưới trang giấy gã gửi về có yêu cầu điều tra danh tính của một vài người.

 “Anh ta không cho rằng bức tranh đã bị thiêu hủy?”

“Vâng.” Tiểu Phì Phì gật đầu nói: “Bị cháy mất mười ba bức tranh, bởi vì đội phòng cháy chữa cháy tới sớm nên cũng chưa hoàn toàn cháy thành tro bụi, vốn là công ty bảo hiểu nghi ngờ vụ cháy này không phải là ngoài ý muốn, mà là do con người đốt, nhưng khi ông chủ nhìn thấy, cảm thấy những bức tranh này bị đánh tráo, có người dùng lửa để thiêu rụi những bức tranh giả, che giấu chuyện bức tranh thật bị trộm mất.”

Trộm cắp bình thường sẽ không có khả năng dùng lửa như cô vừa mới nghe.

Đằng sau chuyện này, chỉ sợ là còn tồn tại chuyện tệ hơn.

Thanh Lam nhíu mày, dặn dò nói: “Vừa nãy, lúc ở trên xe chị đã gọi điện đặt vé máy bay đến Nhật. Sau khi em nhận được bưu kiện thì phân tích nhanh món đồ đó, có tài liệu thì gửi vào số điện thoại di động cho chị. Còn nữa, đừng cho người của công ty bảo hiểm Ke-shi-tan biết đến sự tồn tại của chị, nếu có ai gọi điện tới hỏi em thì em cứ nói là em không biết gì hết.”

Bốn giờ sau, cô đến Nhật Bản, thông qua mối quan hệ đặc biệt giữa chú Mạc Sâm và CIA, cô đã lấy được hộ chiếu đến Nga và tài liệu chi tiết hơn, cùng với người có thể liên hệ ở Mát-xcơ-va.

Từ Nhật, cô lại lên máy bay đi tới Mát-xcơ-va, thừa dịp ở trên máy bay rảnh rỗi, cô lấy toàn bộ tài liệu ra xem qua một lần, sau đó chợp mắt một chút, rốt cuộc cũng đến Mát-xcơ-va, nhưng bởi vì tốc độ qua cửa hải quan quá chậm, chờ tới lúc cô đi ra khỏi sân bay thì đã qua ba giờ rồi.

Tuy là lúc giao mùa giữa mùa Xuân và mùa Hạ, nhưng thành phố này vẫn có chút lạnh lẽo.

Cô gọi một chiếc xe ở sân bay rồi đến địa chỉ mà CIA cung cấp, sau khi đối phương xác định thân phận của cô, không hỏi nhiều, chỉ cho cô một cái túi hành lý màu đen, cô mở ra kiểm tra một chút, sau khi xác định không nhầm thì xách nó rời đi.

Cô bảo taxi chạy đến một cái khách sạn nhỏ, gần khách sạn mà tên đần kia ở, cô đi vào, rồi lại đi ra từ cửa sau.

Từ trước tới nay Tinh Tinh và chú Hải Dương luôn dạy cô không được tin tưởng vào những nhân viên tình báo, cho dù là chú Mạc Sâm cũng thế, hơn nữa cô cũng không thích bị người khác theo dõi, cho nên cô đi ra một cái ngõ nhỏ ở phía sau, đến một khách sạn khác, sau khi xác định không có ai đi theo mình, cô mới đặt một gian phòng.

Cô cất hành lý xong, tắm rửa, ăn cơm, cài dao găm vào bắp chân, súng lục đặt ở dưới gối, sau đó nằm lên giường chờ trời tối.

Từ khi được Tinh Tinh nhận nuôi, cô đã biết tự mình phải học cách bảo vệ mình.

Ba người đàn ông nuôi cô nên người, lúc còn trẻ đều từng là lính đánh thuê hoặc là nhân viên tình báo, bọn họ yêu vợ, cũng thương cô như con dù cô không cùng huyết thống với họ.

Nhưng bởi vì nghề nghiệp trước đây nên bọn họ luôn có kẻ thù.

Vì không để cho mình trở thành gánh nặng của bọn họ, thậm chí là nhược điểm, cho nên cô rất nỗ lực học võ phòng thân với mấy ông chú đó.

Đám người lớn cũng từng phản đối, nhưng cô và mấy đứa con trai khác đã cùng nhau thuyết phục bọn họ, nếu chị Hiểu Dạ và mấy chị khác đều học võ phòng thân, đám con trai và cô đương nhiên cũng cần.

Vì vậy bọn họ dạy cô và đám con trai phải làm như thế nào để bảo vệ chính mình, từ học võ phòng thân đến học sử dụng dao, súng, thậm chí là truy đuổi, còn có làm thế nào để che giấu bản thân nữa.

Mấy ông chú còn dạy bọn cô nên chú ý cái gì, cần cẩn thận cái gì, cùng với khi gặp tình huống đột phát thì nên làm như thế nào.

Cô rất nhanh đã phát hiện ra, ở trên phương diện võ thuật cô có thiên phú hơn người, đám con trai trước khi trưởng thành gần như chưa từng đánh thắng cô, cho dù hiện tại, bọn họ cũng vẫn thường thua mỗi khi so chiêu với cô.

Nhìn trần phòng khách sạn bong ra từng mảng sơn, chỉ trong nháy mắt, cô đã nghi ngờ mình đang làm cái gì ở đất nước xa lạ như này?

Đúng là vài năm qua, cô và mấy ông chú từng đi tới vài quốc gia, nhưng cô chưa từng một mình một người đi bao giờ. Đúng là cô có một thân võ nghệ, nhưng cô chưa từng dùng nó để đối phó với những tên tội phạm thực sự giết người không chớp mắt… Được rồi, cho dù có mấy tên, nhưng bọn chúng cũng là Mafia của Nga được CIA đứng ở sau màn thao túng.

Cô dựa vào cái gì mà có thể cho rằng mình có thể đơn thương độc mã xông vào hang hổ, giải cứu cái tên đại ngu ngốc tự quăng mình vào trong đầm lầy phiền toái đây?

Hẳn là cô nên nói cho mấy ông chú biết.

Đó có vẻ là cách làm tương đối đúng đắn, nói cho bọn họ biết, sau đó để cho bọn họ giải quyết hết những chuyện phiền toái này.

Cô nhắm lại mắt, hít sâu một hơi.

Không, đó không phải là cách làm đúng đắn.

Bọn họ đã về hưu rồi, Hàn Vũ Kì không phải là phiền toái của bọn họ, từ trước đến nay gã cũng không phải là phiền toái của bọn họ, mà là của cô.

Gã vẫn luôn là sự phiền toái vô cùng lớn của cô!

Nếu như không phải là vì cô, gã sẽ không tìm đến nhà, cũng sẽ không quen biết mấy ông chú, lại càng sẽ không bởi vì vậy mà con chuột thủ lĩnh của CIA coi trọng.

Có đôi khi cô lại nghĩ, nếu như năm đó cô không quật ngã gã, khiến cho gã bị mất mặt trước mấy ông chú, có lẽ gã sẽ không đáp ứng con chuột thủ lĩnh kia, đến nước Mỹ huấn luyện.

Hơn nữa, nói không chừng cô đã có thể hoàn toàn thoát khỏi gã từ mấy năm trước rồi.

Cứ như vậy thì mọi chuyện cũng sẽ không trở thành tình trạng hiện nay.

Gã cũng sẽ không một mạch phát triển từ con gián thành con đỉa, rồi tiến hóa thành con quỷ bám người, cuối cùng là biến thành keo ba giây dính ở trên người cô, thành cái kẹo cao su dính trên người cô, cô kéo cũng không rời—

Khuôn mặt vô lại cợt nhả hiện lên trước mắt, cô tức giận mở mắt ra, căm hận mắng.

“Tên ngu ngốc chết tiệt, tốt nhất anh nên còn sống khỏe mạnh cho tôi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.