Boss Quá Gian Xảo!

Chương 36:




[Bang phái] [Hổ Phách] Tiểu Tiên Tử, em vu khống người ta!!!
Hổ Phách liên tục gõ N biểu tượng tức giận bốc lửa, sau đó còn than vãn kể khổ với Thiên Tước Lập Phong, hiển nhiên nói về Lăng Tử Tiên oan uổng anh chàng.
Kết quả, Hổ Phách không RP được, thậm chí còn lôi kéo một đám khá giả.
[Bang phái] [Thanh Lương Trà] Anh cả, tất cả chúng em đều nhìn thấy.
[Bang phái] [Hổ Phách] Mấy đứa thấy cái gì, có thể thấy gì? Hảo hán dám làm dám chịu, ông đây vô lễ anh cả khi nào?
[Bang phái] [Công tử Bách Diệp] Haha, vừa vặn chứng kiến.
Hổ Phách còn chưa tới kịp đặt câu hỏi, đã thấy Đại thần post lên đoạn chat vừa rồi.
Còn đây là nội dung—
[[Bang phái] [Hổ Phách] Tiểu Tiên Tử, tin tưởng anh giai đây, anh giai nhất định sẽ trông coi anh cả thật chặt cho em.]
Chỉ một câu, mà chữ “anh giai” còn được dùng ngoặc vuông để in đậm nữa chứ!
Về phần vì sao lại đánh dấu 2 chữ ‘anh giai” này, đương nhiên là từ thể hiện đang “vỗ lễ” với anh cả rồi.
Thiên Tước Lập Phong, lại là “anh cả” của cả bọn nhé, dù anh hơn tuổi thật chàng ta thật, nhưng lại ngang nhiên cưng “anh” thế kia, thể nào cũng bị mắt lạnh tia.
Hổ Phách nhìn đến câu nói kia, hận không thể ói mật vàng.
[Bang phái] [Hổ Phách] Ra đây chỉ xưng hô như thế với Tiểu Tiên Tử.
[Bang phái] [Công tử Bách Diệp] Anh cả là chồng yêu của Tiểu Tiên Tử.
[Bang phái] [Thanh Lương Trà] Anh muốn Tiểu Tiên Tử gọi là “anh”, anh cả đương nhiên cũng phải gọi theo rồi.
[Bang phái] [Đại thần] Tổng kết lại, anh vô lễ với anh cả rồi.
Khẳng định một cách hợp lý, logic chặt chẽ, hơn nữa, cũng như những lời Lăng Tử Tiên đã nói, thôi chết rồi, cho dù Hổ Phách có ba cái miệng rộng, cũng chẳng thể cãi nỏi 3 người kia.
Tiết Nhiễm ngồi bên ôm bụng cười, vừa uống nước đã bị sặc ho khan; Mạc Sầu vẫn lạnh nhạt ngồi một chỗ chém quái, chỉ có thể lắc đầu ngán cái tên Hổ Phách tiểu bạch.
Mà cuối cùng, Hổ Phách cực kỳ chịu thiệt thòi, nói một câu—
[Bang phái] [Hổ Phách] Chẳng phải anh cả cũng kém tuổi anh đây?
Tuy nói thật nhưng nói ra lại đầy hàm ý thách thức.
Thanh Lương Trà cực kỳ ác độc, đánh thêm một đòn.
[Bang phái] [Thanh Lương Trà] Cả bọn em ai chẳng kém tuổi anh, đại thúc Hổ Phách? (*Định để là ông bác, nhưng về sau cái tên “đại thúc” này lại trở thành biệt danh của HP, nên ta giữ nguyên hán việt.)
[Bang phái] [Công tử Bách Diệp] Đại thúc Hổ Phách.
[Bang phái] [Đại thần] Đại thúc Hổ Phách.

Mấy người hay im hơi lặng tiếng, bị đám Thanh Lương Trà trêu chọc thấy vui, cũng nổi lên, đứng quanh Hổ Phách, cứ “đại thúc”, rồi “đại thúc” mãi.
Cuối cùng Hổ Phách nổi giận.
[Bang phái] [Hổ Phách] Ông đây còn chưa 29, cứ gọi bậy nữa đi, giết cả lũ bây giờ!!!
Hàm ý cảnh cáo mạnh mẽ, vừa gào thét xong, quả thật vài người im lặng luôn.
Chẳng lẽ bị dọa sợ rồi?!
Lăng Tử Tiên tạm dừng 5 giây, sau đó ngón tay lướt nhanh trên bàn phím— Đại thúc Hổ Phách.
Không chỉ có mỗi mình cô, cả Tiết Nhiễm và Mạc Sầu nữa, cùng mấy bang chúng khác, im lặng không phải vì sợ câu Hổ Phách nói, đều cùng một lúc gõ 4 chữ giống nhau như đúc.
Tiết Nhiễm đã cười đến người nghiêng ngựa đổ, Lăng Tử Tiên cũng vậy, nhưng chưa đến mức “nghiêm trọng” như Tiết Nhiễm.
Lúc này có thể tưởng tượng ra một người đàn ông tầm trung đang ngồi trước máy tính, khóe miệng cứ giật như bị rút gân.
[Bang phái] [Hổ Phách] Anh cả… Lũ này nó bắt nạt em, anh cả phải đứng ra chủ trì lấy lại công bằng!
Hổ Phách bị bắt nạt thê thảm, chỉ còn cách xin Thiên Tước Lập Phong giúp đỡ, vừa login đén nay, chỉ có cậu chàng là không gọi anh là “đại thúc”.
Lăng Tử Tiên ngạc nhiên trước thái độ của Thiên Tước Lập Phong, đương nhiên hứng thú anh sẽ phản ứng thế nào tiếp theo.
“Tiên Tiên, cậu đoán xem Thiên Tước Lập Phong sẽ trả lời ra sao?” Tiết Nhiễm đạp một cước lên bàn để máy, dùng ghé trượt đến bên Lăng Tử Tiên, vừa uống trà vừa hỏi.
Lăng Tử Tiên ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói. “Cứ giấu trong bụng là được.”
“Nói gì vậy?” Tiết Nhiễm nghe thế, dừng uống trà.
“Tuổi.” Mạc Sầu trả lời nhanh.
Tiết Nhiễm cũng lập tức hiểu ra, lời Lăng Tử Tiên đúng là hơi khó hiểu, nhưng nghĩ một lát là nhận ra liền.
Tuổi của đàn ông… Trong cái Bang này, hay thu nhỏ hơn là trong Công ty mấy người họ, tuổi Hổ Phách lớn nhất , có một điểm giống phụ nữ, tuổi càng cao càng có áp lực về tâm lý.
Cho nên mới bảo là cứ giấu trong bụng đi.
“Tiên Tiên, ác độc quá!” Tiết Nhiễm đánh giá.
“Bình thường, bình thường thôi.” Lăng Tử Tiên chẳng có gì xấu hổ.
Kết quả là Tiết Nhiễm chờ mong câu trả lời của Thiên Tước Lập Phong, có thể giống như Lăng Tử Tiên không nhỉ?
Một lúc sau, Thiên Tước Lập Phong mới gõ chữ.
[Bang phái] [Thiên Tước Lập Phong] Tiên Tiên.
Anh không nói gì cả, chỉ gọi Lăng Tử Tiên.
Lăng Tử Tiên phản ứng chậm chạp, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
[Bang phái] [Lăng Ba Tiên Tử] Có em.
[Bang phái] [Thiên Tước Lập Phong] Chúng ta đi thôi.
[Bang phái] [Lăng Ba Tiên Tử] Đi đâu?
[Bang phái] [Thiên Tước Lập Phong] Nơi nào không có đại thúc.
“Phụt” một tiếng, máy tính của Mạc Sầu chịu nạn, “rầm Tiết Nhiễm ngã từ ghế xuống.
Trường hợp đồ sộ làm sao!
Lăng Tử Tiên cực kỳ thông minh, không uống trà, cũng không ngồi ngả nghiêng, nhưng không có nghĩa là không bị ảnh hưởng.
Không… Nơi nào không có “đại thúc”…
Lăng Tử Tiên bỗng nhiên phát hiện, cái tính ác ma của cô, nếu so sánh với Thiên Tước Lập Phong, thì phải nói là gặp sư phụ , giết người không thấy máu!
Hổ Phách bị tổn thương, đau lòng đến mức không nói câu nào.
Lương tâm của Lăng Tử Tiên như bị tra tấn, nói một câu an ủi.
[Bang phái] [Lăng Ba Tiên Tử] Này này, kỳ thật Đ Hổ Phách ơi, tâm lý của anh vẫn trẻ trung lắm…
Hổ Phách logout

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.