Từ khi trở về Hạ gia, cô luôn nhốt mình trong phòng chẳng chịu gặp ai.Nghe được chuyện xảy ra, Lãnh Thiên Hàn lập tức lái xe đến Hạ gia để tìm cô.
- "Lãnh thiếu gia về đi thì hơn. Tiểu thư không muốn gặp ai cả!"
Ông Lâm sau khi thấy anh ta đến cũng đã cho người lên phòng cô thông báo, nhưng cũng chỉ là vô ích.
Suốt mấy ngày hôm qua, thời tiết cũng bắt đầu thay đổi, những cơn mưa lớn cứ thay phiên nhau kéo dài day dẳng, bầu trời lúc nào cũng nhuộm một màu xám xịt buồn bã ảm đạm vô cùng.
Hạ Hiểu Di chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, không một chút tinh thần ngồi co người trên sofa cạnh cửa sổ. Từng hạt mưa va đập vào tấm kính tạo ra những loại âm thanh rất chát tai, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn gầy gò chạm vào tấm kính trong suốt lạnh lẽo.
Tính đến bây giờ cũng đã gần một tuần cô rời khỏi biệt thự Từ gia, công việc ở khách sạn cô cũng đã bàn giao lại cho người khác, đơn xin từ chức cô cũng đã làm nhanh chóng gửi đến. Hạ Hiểu Di không muốn liên quan gì đến hắn cũng như là Từ gia nữa!
Cô muốn kết thúc những tổn thương mà những năm tháng qua cô đã phải chịu đựng.
Mưa to quá!
Từng đợt gió kéo đến làm cho hàng cây dưới lề đường cố gắng chống chọi quật cường. Trong màn mưa, chiếc xe ô tô màu đen sang trọng không biết từ khi nào đã đỗ sẵn phía trước, khoảng cách khá xa nhưng cô có thể đoán được người đàn ông trong xe, cảm xúc phức tạp lại bao trùm chiếm lấy. Đôi mắt cô đã sớm phủ một màng nước mỏng làm nhòe đi tầm nhìn, nước mắt rất nhanh rơi rớt khắp gương mặt.
May thật, hắn không sao!
Từ Di Trạch ngồi im lặng phía sau xe, hai mắt hướng về ánh sáng đèn, ở nơi cửa sổ có một bóng dáng quen thuộc rồi lặng lẽ thở dài một cách nặng nhọc.
Những ngày qua mỗi khi xong việc ở khách sạn hắn đều bảo Trình Duệ lái xe đến, lặng lẽ đỗ xe dưới cổng nhà cô, mỗi lần như thế bản thân hắn lại có cảm giác an tâm đến lạ, mặc dù chỉ là nhìn thấy cô thoáng qua vài giây cũng đủ để yên lòng. Hắn đã quen với sự hiện diện của cô, bây giờ đột nhiên không nhìn thấy nữa, tất nhiên sẽ có chút bức bối.
Hắn biết bây giờ cô cần thời gian để bình tĩnh, chấp nhận sự thật. nên khi cô gửi đơn từ chức hắn chỉ xem qua một chút rồi bỏ nó vào ngăn kéo không vội đưa ra quyết định.
- "A Duệ, mau về thôi!"
Hắn trầm giọng lên tiếng.
Chiếc xe cũng theo lệnh của hắn mà lăn bánh rời đi hòa vào trong màn mưa dày đặc trắng xóa rồi khuất dạng. Hạ Hiểu Di gối đầu vào thành ghế, gương mặt đẫm nước mắt. Tại sao người đàn ông này mang đến cho cô đau khổ, tổn thương nhiều như thế, cô muốn yêu cũng không thể yêu được, quên đi lại càng không thể.
- "Di Di!"
Sau bao ngày kiên trì lui đến Hạ gia, cuối cùng cô cũng đồng ý gặp anh ta. Lãnh Thiên Hàn nhìn thấy cô gương mặt tiều tụy, hai mắt sưng húp, trong lòng cũng không khỏi xót xa.
- "Anh đến đây có chuyện gì?"
Cô hời hợt lên tiếng.
Lãnh Thiên Hàn im lặng nhìn cô thật lâu, giá như khi đó anh ta không nông nổi, không bởi vì ích kỷ nghĩ đến bản thân thì có lẻ bây giờ đã khác. Cô cũng sẽ không phải trải qua những chuyện đau thương như thế này.
- "Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép lên phòng. Bác Lâm, phiền bác tiễn khách giúp cháu."
Lãnh Thiên Hàn nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy cô, không để cô rời đi. Hạ Hiểu Di đối với cái ôm bất ngờ này cũng lập tức dẫy giụa phản kháng.
- "Lãnh Thiên Hàn, anh đang làm gì vậy? Mau bỏ ra!"
- "Di Di, xin lỗi! Anh thật sự xin lỗi em... Nếu như năm đó anh giữ em lại, nếu như năm đó anh suy nghĩ chính chấn hơn một chút, thì có lẻ em đã không phải như bây giờ. Chúng ta càng không phải như thế này!"
Phải! Nếu như năm đó Lãnh Thiên Hàn và cô kết hôn thì có lẽ chuyện sẽ không như bây giờ. Không biết được tương lai sẽ như thế nào, nhưng chí ít thì nó cũng giúp cô thoát khỏi tổn thương Từ Di Trạch mang đến. Dù là vậy nhưng bây giờ nhắc đến thì có ích gì chứ, chẳng thay đổi được cục diện.
- "Em không trách anh. Duyên phận chúng ta chỉ dừng lại ở đó, em..."
- "Không! Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, Di Di! Anh sẽ bỏ tất cả công việc ở đây cùng em trở về Mỹ. Chúng ta sẽ tiếp tục lại những năm tháng trước kia đã bỏ dỡ... "
Hạ Hiểu Di gỡ bỏ cánh tay đang siết chặt người mình ra, nở nụ cười gượng gạo nhìn Lãnh Thiên Hàn đôi mắt vẫn đầy hi vọng nhìn mình lên tiếng trả lời.
- "Thiên Hàn! có những thứ chúng ta nên học cách buông bỏ thay vì là chấp niệm khăng khăng giữ lấy. Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn, cảm ơn anh đã lo lắng cho em."
Tiếc nuối năm tháng trước kia cứ mãi đeo bám lấy Lãnh Thiên Hàn không sao quên được. Trên thế gian này tồn tại hai chữ 'giá như' thì có lẽ sẽ không có những sai lầm tiếc nuối. Anh ta càng không chấp nhận được rằng tình yêu trước kia của Hạ Hiểu Di đã chuyển hướng.
- "Di Di! Có phải... "
Lãnh Thiên Hàn do dự không vội buông lời, bởi vì anh ta sợ câu trả lời của cô chắc chắn sẽ làm hắn hụt hẫng, đau lòng. Nhưng bất luận là như thế nào đi nữa, chỉ cần có lòng kiên trì nhất định có thể thay đổi.
- "Em thực sự đã yêu Từ Di Trạch?"
Trái tim cô bỗng chốc rộ lên một trận khó tả, hễ nhắc đến hắn lòng cô lại có chút rộn ràng pha lẫn chút đau buốt. Phải, cô đã yêu hắn, rất yêu là đằng khác! Nhưng thứ mà hắn đáp lại cô là một sự lừa dối, lợi dụng, thương tổn.
Đối với câu hỏi này cô cũng không trả lời, mà lập tức bỏ đi. Để lại Lãnh Thiên Hàn thừ người ra đó, trong lòng cũng sớm nhận được câu trả lời.