Bột Mì Vĩnh Cửu

Chương 9:




Bao vây
Giáo sư Broie đang sống những ngày buồn bực. Ông đã biết sự việc đang xảy ra trong làng. Ông tìm hết cách để báo trước tai họa, nhưng ông vẫn cảm thấy mình là thủ phạm gián tiếp.
- Kinh khủng quá! Kinh khủng quá? - Ông đi đi lại lại trong phòng làm việc - Thật là bất hạnh! Bỏ ra bốn mươi năm trời liền mong làm cho mọi người sống hạnh phúc, ai ngờ lại gây cho họ biết bao tai ương...
Từ chỗ tuyệt vọng, giáo sư chuyển sang làm việc khẩn trương: ông cố sáng chế một thứ thuốc có thể hủy diệt “bột” nhanh chóng hoặc ít nhất cũng hạn chế được sự phát triển của nó. Ông ngồi làm việc suốt đêm này qua đêm khác trong phòng thí nghiệm. Nhưng ông còn phải tiến hành rất nhiều thí nghiệm nữa mới có thể đạt tới những kết quả thực tế. Muốn thế cần phải có thời gian. Ông lại làm việc trong tình trạng thần kinh căng thẳng thường xuyên giữa tai họa khủng khiếp đang đe dọa ông. Và ông gần như bị rối loạn thần kinh. Broie dự đoán rằng sớm hay muộn cái đám đông phẫn nộ kia cũng có thể tấn công ông, và ông chuẩn bị sẵn sàng đối phó với nguy cơ đó. Ông không ham sống lắm nhưng ông cảm thấy rằng chỉ mình ông mới có thể cứu nhân loại thoát khỏi thảm họa diệt vong vì “bột”. Do đó, ông quyết định bảo vệ cuộc sống của mình bằng bất cứ giá nào.
Khi người đầy tớ hoảng hốt chạy vào phòng làm việc của ông và hổn hển nói: “Đám đông dân chài đang kéo về phía nhà ta”, thì giáo sư Broie chỉ buồn rầu hỏi:
- Họ đã đến rồi à?
Ông ngồi trầm ngâm một phút như một phạm nhân khi nghe thấy người ta nói: “Lính áp giải đã tới. Mời ông lên đoạn đầu đài”. Nhưng ông trấn tĩnh ngay được, đứng thẳng người lên và bình tĩnh ra lệnh:
- Đóng cửa lại, Carlo. Hãy lắp cánh cửa gỗ sồi vào những cửa sổ ở tầng dưới.
Broie và Carlo nhanh chóng bắt tay vào việc. Cửa ra vào làm bằng thứ gỗ sồi nặng và dày, lại có nẹp bằng sắt. Cánh cửa như vậy có thể chịu đựng được lâu dài những trận tấn công ác liệt. Những chiếc cửa sổ tương đối nhỏ ở tầng dưới được che bằng những cánh cửa chớp chắc chắn với những chiếc bù loong sắt. Tất cả đều đã được tính toán kỹ từ trước. Carlo còn kịp đóng cả cổng, mặc dù cổng làm không được chắc chắn bằng cửa ra vào.
- Tuy vậy, cổng này cũng kìm chân được bọn họ một thời gian. - Người đầy tớ nói.
Ngôi nhà nhỏ bé của giáo sư chuẩn bị sẵn sàng đối phó với cuộc bao vây. Người ta đã nghe thấy rõ ràng tiếng kêu thét ngoài bức tường đá bao quanh nhà ông.
- Giết chết tên sát nhân đi! - Đám người phẫn nộ gào lên và dùng những chiếc sào đánh cá nặng nề giáng tới tấp vào cánh cổng.
Những con chó vừa được tháo xích rống lên hết sức dữ dội. Đám người nhộn nháo, cánh cổng kêu răng rắc và sau cùng ụp xuống. Những người dân chài có sào và lao đâm cá xông vào trong vườn, hạ thủ đàn chó và vây chặt ngôi nhà.
- Mở cửa ra? - Đám dân chài thét lên - Mày không thể nào trốn thoát khỏi nơi này đâu.
Giáo sư đứng cạnh một chiếc cửa sổ nhỏ ở tầng thứ hai nhìn ra. Mặc dù tình hình rất nguy ngập, ông vẫn bất giác mỉm cười khi nhìn đám người bao vây: không có một đạo quân nào trên thế giới này lại gồm những con người to béo, ì ạch đến thế? Lo nghĩ và lao động trong những ngày vừa qua ít nhiều có ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của họ, nhưng tất cả bọn họ vẫn phục phịch đến nỗi người ta có thể tưởng lầm rằng họ tụ tập lại để dự một cuộc thi tuyển những người béo tốt. Họ thở như kéo bễ và chóng mệt mỏi. Nhược điểm đó làm cho họ trở thành những đối thủ bớt nguy hiểm.
- Tôi ra bây giờ đây, nhưng trước hết xin bà con chú ý nghe tôi. - Giáo sư cố gắng dùng lời lẽ thuyết phục họ - Tôi đã báo trước cho bà con... - Ông bắt đầu nói.
Nhưng họ không cho ông nói:
- Quân giết người! Kẻ sát nhân! Giết! Giết!
- Tôi sẽ nói cho bà con biết cách hủy diệt “bột”! - Giáo sư cố gào lên át tiếng ồn ào của đám đông. Những người đứng gần thấy câu nói đó liền im lặng, những kẻ đứng xa vẫn tiếp tục hò hét.
- Trong khi chờ đợi tôi tìm ra thứ thuốc có thể cứu bà con mau chóng thoát khỏi tai họa do “bột” gây ra, bà con hãy lấy đá nghiền nát “bột” ra, cho vào cối giã nho, hoặc đốt lên là “bột” teo hết. Nhưng điều chủ yếu là đừng ngăn trở tôi làm việc. Bà con đã một lần không nghe tôi...
Những tiếng hò hét của đám người đã át lời Broie. Đám dân chài bắt đầu dùng sào đập phá. Song không một cánh cửa ra vào hay cửa sổ nào đổ cả.
Đám dân chài tiếp tục bao vậy. Những người mệt mỏi được kẻ khác thay thế. Họ kiên trì đập phá cửa ra vào. Đến tối, những cánh cửa đã hư hỏng nặng. Ở một vài chỗ, những cái sào nhọn đã chọc được vào bên trong.
Nhưng đạo quân béo phị ấy cũng mệt nhoài. Những người bao vây ngồi xung quanh nhà bắt đầu thảo luận kế hoạch hành động. Nhiều người cảm thấy việc dùng sào phá cửa quá mệt nhọc và tốn thời gian. Cần nghĩ cách chiếm lĩnh cái pháo đài bị vây hãm này nhanh hơn.
Tiếng la hét hỗn độn im dần. Đám người vô tổ chức đó rõ ràng đã biến thành một “đạo quân” có tổ chức, cử ra bộ tham mưu và những người chỉ huy hẳn hoi.
“Nguy rồi đây”. - Broie nghĩ bụng.
- Kìa, có đứa đang vung vẩy tay, - Carlo vừa nói vừa chỉ về phía một gã dân chài - đấy là Fris, con biết hắn.
Fris đang giải thích cho bọn dân chài điều gì đó. Họ nghe hẳn một cách chăm chú, rồi tất cả lại ồn ào kéo ra cổng, chỉ để lại một vài người đứng canh nhà giáo sư.
“Phải chăng hắn đã thuyết phục được họ không làm những việc ngu xuẩn này? - Broie nghĩ - Nhưng nếu như vậy thì họ để lại mấy người gác này làm gì nhỉ?”
Gần một giờ trôi qua. Bỗng Broie trông thấy đám dân chài quay lại và đoán ngay được kế hoạch của họ. Họ vác mỗi người một bó củi.
- Họ định làm gì thế nhỉ? Họ muốn thiêu sống thầy trò ta chăng? - Carlo sợ hãi nói.
- Chúng ta phải cố sống mới được. - Broie trả lời. Giáo sư quan sát đám dân chài đang dựng những bó củi ở cửa ra vào và chân tường ngôi nhà.
- Nào, chúng ta cho “pháo binh” ra quân thôi. - Giáo sư nói.
Người đầy tớ khuân ra một bó tên lửa to tướng. Đám dân chài chưa kịp nhóm lửa, Broie và người đầy tớ của mình đã phóng vào đám người bao vây hàng chục tên lửa. Những tên lửa này có tính năng rất đặc biệt. Chúng rít lên khủng khiếp, nổ ầm ầm, phụt ra từng luồng lửa, nhảy lung tung và để lại ở phía sau một mùi khó ngửi đến ngạt thở. Mặc dù có hiệu quẻ ghê gớm, tên lửa hoàn toàn không độc hại gì.
Song tên lửa đã làm cho kẻ thù vô cùng hoảng sợ. Đám dân chài bỏ chạy tán loạn, tay bịt mồm và hắt hơi. Họ cho rằng họ đã bị đầu độc bằng hơi ngạt.
Lúc ấy đã vào nửa đêm. Trăng hạ tuần ló ra qua những đám mây đen vừa bị gió xua tan. Giáo sư vừa nghĩ đến việc lợi dụng thời gian kẻ thù rút lui để tẩu thoát, thì đám dân chài thấy mình vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, bèn quay lại ngôi nhà.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Broie nhìn thấy những người dân chài quấn khăn quanh mũi và mồm tiến lại gần nhà. Họ cầm trong tay những bó đuốc cháy bùng bùng. Mặc dù béo phệ và ì ạch, lần này họ hành động một cách nhanh chóng và kiên quyết. “Đội quân có tổ chức” đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Broie chưa kịp phóng ra một loạt tên lửa mới, những người dân chài đã đốt những bó củi, rồi tránh sang một bên và ngồi xuống.
- Tệ hại thật. - Broie nói và nhìn những ngọn lửa bốc cháy bùng bùng trên những cành cây khô có nhựa. Ông bóp trán suy nghĩ rồi báo Carlo:
- Không còn cách nào khác nữa, ta buộc lòng phải tấn công họ bằng hơi ngạt... Đó là một thứ hơi ngạt không làm ai chết cả, nhưng sẽ làm kẻ thù thiếp đi ít nhất ba tiếng đồng hồ.
Broie nhanh chóng sang phòng thí nghiệm mang ra hai cái bình lớn. Khi ông mở cái nút kim loại, từ trong bình một luồng hơi gần như không màu sắc phun xuống phía dưới. Sau khi phóng bình thứ nhất, Broie và người đầy tớ đeo mặt nạ phòng hơi ngạt rồi phóng tiếp ba bình nữa. Hiệu lực của thứ hơi này rất nhạy và hoàn hảo. Những luồng hơi vừa mới bay đến chỗ đám dân chài, họ đã ngã xuống hàng loạt.
- Có thể đi được rồi đấy. - Broie nói.
Hai người đi ra, đóng cửa lại, nhanh chóng thu dọn đống củi đang cháy, dụi tắt lửa. Một luồng gió thổi tới đã xua tan hơi ngạt.
- Càng tốt, khoang hai tiếng đồng hồ nữa, tất cả bọn họ sẽ tỉnh dậy. Lúc đó chúng ta đã đi xa rồi.
Broie mở cửa ga-ra, đánh ra một chiếc xe hơi nhỏ hai chỗ ngồi và gọi Carlo lên xe. Chiếc xe ra khỏi cổng và phóng nhanh trên đường cái về phía thành phố gần nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.