Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 35: Tụ hội




“Anh mua nhiều như thế làm gì?” Lưu Tử Đồng nhìn cô nhân viên đi gói quần áo, vội vàng chặn cánh tay Lâm Đế nói.
Một tay Lâm Đế ôm eo cô, cúi đầu bên tai cô nói: “Để cởi.”
Lưu Tử Đồng liếc anh một cái, cười nói: “Anh dám không?”
Lâm Đế: “……..”
Cuối cùng bởi vì Lưu Tử Đồng ngăn cản nên chỉ mua hai bộ, quẹt thẻ trả tiền. Trước đó hai người chỉ là hứng thú nhất thời nên mới đi dạo, lúc này đi các cửa hàng đều đã mở cửa, Lưu Tử Đồng chọn cho Lâm Đế một chiếc áo sơ mi và quần dài, để anh vào thử, Lâm Đế đem quần áo vào, chân dài vai rộng, chỉ nghĩ đến thôi thì biết anh hẳn là đẹp.
Lưu Tử Đồng ở bên ngoài, khoanh tay đi qua đi lại, lúc ẩn lúc hiện, một lát sau, cô hỏi: “Được chưa anh?”
Lâm Đế: “Sắp xong rồi.”
Lưu Tử Đồng nhận lấy cà vạt trong tay nhân viên, đẩy cửa đi vào, Lâm Đế ngẩn ra, tay đang cài nút áo thì dừng lại, phòng thử đồ rất lớn, một người thì rất vừa, hai người thì lập tức có chút chật, Lưu Tử Đồng kéo cà vạt, nhón chân: “Lại đây em đeo cà vạt giúp anh.”
Lâm Đế hơi cúi đầu, để mặc cô đeo cà vạt lên, sau khi đeo xong thì tùy ý mà thắt, cô không vội vàng, mà chỉ túm cà vạt lui về sau một bước, từ trên xuống dưới đánh giá anh.
Một vài sợi tóc rũ xuống trán anh, mày đen như mực, khuôn mặt tuấn tú, Lưu Tử Đồng áp sát người anh, cô thấp giọng nói: “Anh có biết phụ nữ giúp đàn ông đeo cà vạt có ý muốn gì không?”
Lâm Đế nhìn cô: “Có ý gì?”
“Là để anh lấy lại cà vạt, bịt vào đôi mắt em.”
Lâm Đế trầm mặc nhìn cô hai giây, sau đó giơ tay lấy cà vạt xuống, sau đó hơi lùi về sau, đẩy cô vào bên trong, đè phía sau lưng cô, khóe miệng anh ngậm một đầu cà vạt, đầu khác vòng qua đôi mắt cô, Lâm Đế lại tiến thêm hai bước, để sát vào tai cô, hai tay anh nắm lấy đầu hai đầu cà vạt, thấp giọng nói bên tai cô: “Như vậy có phải không?”
Lưu Tử Đồng chống tay vào vách tường, đôi mắt bị che lại chỉ còn lại màu đen, cô cười khẽ: “Đúng vậy, anh học rất nhanh.”
Lâm Đế: “Đương nhiên.”
Lưu Tử Đồng lại cười: “Ngoại trừ che mắt, còn có thể…..”
“Còn có thể trói tay, trói chân.” Anh đè thấp giọng nói.
“Đúng vậy, anh thật thông minh.”
Từ phòng thử đồ ra đã trễ một lúc, áo sơ mi, quần dài và cà vạt đều mua, sau đó hai người đi xuống lầu ăn cơm, ăn cơm xong Lưu Tử Đồng đi mua một ít trái cây, chuẩn bị trở về phòng làm việc, mới vừa lên xe đã nhận được điện thoại của Trần Châu, ở bên kia Trần Châu cất giọng nói: “Em ở đâu?”
Lưu Tử Đồng quay đầu nhìn về phía Lâm Đế, trả lời Trần Châu: “Em ở ngoài ạ.”
“Anh sắp đến phòng làm việc của em, về chuyện khám bệnh từ thiện, anh muốn cùng em bàn bạc một chút.” Giọng nói Trần Châu có chút thấp nhưng trong xe cơ hồ có thể nghe thấy, tay Lâm Đế đặt trên tay lái khẽ gõ nhẹ mấy cái, thong thả ung dung, từng chút từng chút, Lưu Tử Đồng nhìn mấy đầu ngón tay đẹp đẽ của anh, đáp: “Được, bây giờ em quay về.”
Cúp điện thoại, Lưu Tử Đồng nói: “Về phòng làm việc đi anh.”
Lâm Đế liếc nhìn cô một cái: “Sư huynh của em?”
“Dạ.”
“Ừa.”
Khởi động xe, chiếc Hummer đen lăn bánh ra đường lớn, ven đường đều được treo lồng đèn thành một chuỗi dài, thành phố S là một nơi nhộn nhịp, nhưng sắp đến kỳ nghỉ Tết thì dòng người dường như giảm hẳn, hiện tại lại gần đến ngày Tết nên trên đường đã rất ít xe lớn, sau khi đến phòng làm việc, đậu xe xong thì vừa lúc thấy được chiếc Audi của Trần Châu đến.
Tay Trần Châu cầm theo văn kiện đang đứng ngoài cửa.
Sau khi xuống xe, Lâm Đế dắt tay Lưu Tử Đồng đi qua, đi lên bậc thang.
Hai người đàn ông đã từng gặp nhau ở nhà hàng Nhã Trúc, khi đó Lâm Đế vẫn chưa phải là bạn trai của Lưu Tử Đồng, nhưng hiện tại đã là danh chính ngôn thuận, còn qua điện thoại mà từng nói chuyện với nhau. Ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhau, trong chớp mắt lại dường như có gió lớn thổi qua, nhưng cũng rất nhanh đã biến mất, Lưu Tử Đồng có chút khó hiểu nhìn Lâm Đế.
Lại nhìn về phía Trần Châu.
Trần Châu duỗi tay về phía Lâm Đế: “Trần Châu.”
Lâm Đế: “Lâm Đế.”
“Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Lưu Tử Đồng cười nói: “Vào đây đi ạ, sư huynh cho em xem qua văn kiện với ạ.”
Hai người đàn ông đi theo sau Lưu Tử Đồng vào phòng, Lưu Tử Đồng mở máy sưởi, hỏi: “Sư huynh, khi nào đoàn anh bắt đầu xuất phát?”
Trần Châu đi đến bàn làm việc Lưu Tử Đồng ngồi xuống, để văn kiện lên trên bàn, nói: “Sang năm sau sẽ đi.”
Lưu Tử Đồng vừa nghe được liền nói: “Nếu sang năm sau mà để lâu hơn nữa thì em không thể đi theo đoàn của anh được rồi.”
“Không sao.” Trần Châu không để ý, anh ta lấy văn kiện ra, nói: “Những người này em liên hệ qua họ một chút.”
“Dạ được.” Lưu Tử Đồng chống tay nhìn văn kiện, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Đế một cái, tay Lâm Đế đang khoanh trước ngực, nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Hửm?”
Lưu Tử Đồng cười nói: “Trái cây vừa mới mua, anh giúp em rửa qua nhé? Yêu anh nha.”
Lâm Đế cảm thấy mỹ mãn: “Được.”
Xoay người qua lấy trái cây đi vào nhà vệ sinh, Trần Châu nghe được ba chữ ‘yêu anh nha’ thì động tác hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã mở Ipad lên, nói: “Đây là lộ trình mà bọn anh đã chuẩn bị.”
Lưu Tử Đồng nhìn.
Từ thành phố S xuất phát, đi về phía Đông, qua thành phố B, Thanh Hải, Tây Tạng….
Hai người trò chuyện, thảo luận.
Lâm Đế tìm được trong ngăn kéo một cái dĩa, đem rửa sạch rồi đặt trái cây lên, anh còn tìm được con dao gọt hoa quả, đem quýt, táo, dưa Hami (1), dâu tây cắt thành những miếng nhỏ, dễ ăn, sau đó mang lại, nhìn thấy hai người bọn họ ghé vào trên bàn, rất sát nhau, chỉ còn một chút nữa thôi là đầu đã chạm vào đối phương.
Đôi mắt Lâm Đế híp lại, anh đặt dĩa trái cây cạnh bên người Lưu Tử Đồng, cầm một miếng táo đưa đến bên môi Lưu Tử Đồng, đút cho cô ăn.
Lưu Tử Đồng há miệng cắn.
Lại nói với Trần Châu: “Sư huynh, anh cũng ăn đi.”
“Được.” Trần Châu ngẩng đầu, đưa tay về cái dĩa, kết quả trên dĩa lại không có tăm ghim, tay Trần Châu khựng lại, ngữ khí của Lâm Đế lành lạnh, nói: “Xin lỗi, chỉ còn lại mỗi một cái tăm ghim thôi.”
Lưu Tử Đồng: “……..”
Trần Châu: “……. Không có việc gì, tay tôi rất sạch.” Nói xong lại cầm một miếng táo, đưa vào miệng cắn, rồm rộp rồm rộp, Lâm Đế nhướng mày, lại ghim cho Lưu Tử Đồng một miếng dưa Hami.
Một đĩa trái cây, ba người hợp lực ăn, dần dần thấy đáy.
Trần Châu đóng Ipad lại, nói với Lưu Tử Đồng: “Nếu có thể, anh hy vọng Lâm tổng có thể kêu gọi một vài người quyên góp cho chúng ta.”
“Lâm tổng ạ?”
“Lâm Trứ.”
Lưu Tử Đồng theo bản năng nhìn về phía bên kia, Lâm Đế đang cúi đầu chơi điện thoại, nói: “Em với mẹ anh ấy cũng khá thân.”
Trần Châu: “Được.”
Lâm Đế nghe được tên Lâm Trứ, mặt không có biểu cảm gì.
Anh vẫn tập trung nhắn tin WeChat với Triệu Lí.
【 Lâm: Nói chuyện đứng đắn, nhưng dựa quá sát nhau. 】
【 Triệu Lí: Ai cơ? 】
【 Lâm: Bạn gái và sư huynh của cô ấy. 】
【 Triệu Lí:….. ừm. 】
【 Lâm: Cô ấy từng yêu thầm người ta. 】
【 Triệu Lí: Hiện tại cậu mới là bạn trai cô ấy, sợ gì chứ! 】
……
Rất nhanh đã 5 giờ, chuyện cần nói Trần Châu đã nói xong, anh ta cầm văn kiện đứng dậy, nhìn Lưu Tử Đồng đang nghiêm túc nghiên cứu tài liệu, nói: “Anh về trước.”
Lưu Tử Đồng ngẩng đầu: “Dạ, sư huynh, anh lái xe cẩn thận một chút.”
“Ừ.” Trần Châu đi ra ngoài, đi ngang qua Lâm Đế thì gật đầu với anh, Lâm Đế cũng cùng anh ta gật đáp lễ, Lưu Tử Đồng thấy Trần Châu đi đến tới cửa đột nhiên gọi: “Sư huynh.”
Bước chân Trần Châu dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em vẫn không thể liên hệ được với sư tỷ, chị ấy?”
Trần Châu: “Chắc là về nhà.”
Lưu Tử Đồng: “À.”
Nhà Chu Mễ Nhã ở thành phố B, gia đình của cô ta là gia đình đơn thân, lúc trước mẹ cô ta đi làm ở xưởng quần áo để nuôi cô ta, sau đó khi Chu Mễ Nhã đã kiếm được tiền rồi thì mẹ cô ta không có việc gì làm sẽ đi mua đồ ăn, chơi mạt chược, mỗi ngày đều nhàn nhã, tuy rằng bên này Chu Mễ Nhã có mua nhà ở nhưng mỗi năm lại phải về bên đó ăn Tết.
Lưu Tử Đồng nhất thời không nghĩ tới.
Trần Châu lại lần gật đầu với Lâm Đế, lúc này mở cửa đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Lâm Đế đưa tay vẫy trước mặt Lưu Tử Đồng, hỏi: “Ngẩn người làm gì? Anh ta đẹp lắm sao?”
Lưu Tử Đồng không biết nên khóc hay cười: “Tốt nhất là anh nhìn cho kỹ đi chứ.”
“Được.”
Lưu Tử Đồng chống cằm nói: “Kể từ ngày đó, em vẫn không tìm được sư tỷ, không biết chị ta hiện tại sao rồi.”
Lâm Đế nói: “Bức tranh kia anh tìm được rồi.”
“Bức tranh kia?”
“Nửa đời.”
“Ở đâu ạ?”
“Ở chỗ Lâm Trứ.”
“Dạ? Sao lại ở chỗ anh ấy được chứ?” Lưu Tử Đồng kinh ngạc, Lâm Đế nói: “Anh ta mua cho cho ông nội, từ tay Chu Mễ Nhã lại qua tay người khác.”
“Sư tỷ bán tranh của La Dịch vẽ?” Lưu Tử Đồng quả thật không dám tin tưởng: “Đó không phải do chị ta vẽ, sao chị ta có thể bán nó được chứ?”
Lâm Đế nhìn điện thoại, không đáp lại.
Lưu Tử Đồng ném bút, nói: “Thật là….”
Mấy hôm trước La Dịch phải về quê ăn Tết, Lưu Tử Đồng đã cũng nói chuyện qua điện thoại, La Dịch biết bức tranh kia sẽ không tìm được, nói với Lưu Tử Đồng không cần phải lo lắng, tuy là nói như vậy nhưng Lưu Tử Đồng khẳng định sẽ không để mọi chuyện như thế, cô hỏi: “Anh ấy mua bức tranh đó bao nhiêu tiền thế ạ? Em có thể mua lại được không?”
Lâm Đế: “Để anh điện cho anh ta xem sao, đêm nay có cuộc gặp gỡ, đi cùng anh được không?”
Lưu Tử Đồng: “Dạ được.”
Mắt thấy sắc trời cũng đã dần đen, Lưu Tử Đồng đóng máy tính, Lâm Đế đi qua nắm tay cô, Lưu Tử Đồng nhìn mình từ trên xuống dưới, hỏi: “Em đi thay đồ mới nhé?”
Hiện tại cô đang mặc một chiếc váy phối với áo khoác dài, cả người xinh đẹp, ôn nhu.
Khóe môi Lâm Đế cong lên: “Không cần, vậy là được rồi.”
“Nhưng mà phải đi gặp bạn anh đấy.” Nghĩ đến giới giải trí đều toàn là những người đẹp, Lưu Tử Đồng đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, Lâm Đế ôm cô ngồi xuống, hôn môi cô, nói: “Em đẹp nhất.”
Lưu Tử Đồng xoa bóp mặt anh, “Anh cũng đẹp trai nhất.”
“So với sư huynh em thì sao?”
Lưu Tử Đồng: “…… So với anh ấy đẹp trai hơn.”
Anh rất vừa lòng, nắm tay cô đi ra ngoài.
Địa điểm tới chính là nhà của Triệu Tiểu Ai, ở đó chính là chung cư Hồng Tường, không nói đến vị trí hẻo lánh, đường đi cũng không tốt lắm. Sau khi Hummer tiến vào đã có thể nhìn thấy những căn nhà ở chung cư Hồng Tường, ánh sáng của đèn đường làm người ta có cảm giác cổ kính, đậu xe xong, Lâm Đế ôm eo Lưu Tử Đồng đi vào trong.
Triệu Tiểu Ai khoác trên vai một cái áo choàng lông dê, cười nói: “Mau vào đi.”
Lưu Tử Đồng nhìn thấy Triệu Tiểu Ai, buông tay Lâm Đế ra, tiến lên phía trước chào hỏi Triệu Tiểu Ai: “Hà lão sư cũng ở bên trong đúng không?”
“Đương nhiên, bà xã ở đây thì có lý nào ông xã lại không ở.”
“Hai anh chị nhàn như vậy sao?” Lưu Tử Đồng cười hỏi, Triệu Tiểu Ai nắm cánh tay cô, nói: “Thời gian sao? Lâu lâu cũng có mà.”
Ba người cùng vào chung cư.
Bên ngoài chung cư treo một dãy đèn nho nhỏ, làm sáng cả một tòa chung cư, hơn nữa nhà ở bên này giống như từng căn sát từng căn.
Là dạng nhà ở chung cư cách vách.
Một người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu đỏ kèm theo áo choàng bên ngoài cứ nhìn qua bên này khoảng nửa ngày, sau đó bà hơi nghiêng người, hỏi người phụ nữ bên cạnh đang mặc áo da: “Hình như tôi vừa mới thấy Đồng Đồng thì phải?”
Người phụ nữ khác híp mắt nhìn chằm chằm qua bên đó, nói: “Hình như đúng là con bé. Con bé đang nắm tay với một người đàn ông khác?”
Sắc mặt Chu Tố Mẫn trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.