Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 5: Tây trang




Chiếc Tesla ngừng tại cửa sân bay, rốt cuộc Triệu Lí cũng nhìn thấy nhân vật nguy hiểm hai ngày nay luôn nhắn WeChat cho Lâm Đế, Lưu Tử Đồng. Cô mặc một chiếc áo màu đen, vén lên lộ vòng eo tinh tế, dưới chân là một chiếc quần có ống thẳng cùng màu, toát lên khí chất giỏi giang, gương mặt kia lại toát ra hơi thở đặc biệt nhu hòa, khóe môi cong lên hơi mang ý cười, đặc biệt hấp dẫn người khác. Cũng khó trách…. Triệu Lí nhìn sang Lâm Đế.
…… Nhi đại bất trung lưu! (1)
(1) Nhi đại bất trung lưu: câu này giống câu “Nữ đại bất trung lưu” có nghĩa là con gái lớn thì không thể giữ trong nhà. Ý Triệu Lý là Lâm Đế lớn rồi không thể quản được đấy =))
……
Địa chỉ nhà của Lâm Đế bị tuồn ra, tuy rằng chỉ có một vài fans nhìn thấy anh, nhưng dù sao phần lớn fans khác và truyền thông cũng không thật sự nhìn thấy anh từ tiểu khu Kim Hải đi ra. Trên mạng cũng không ít người nổi tiếng đại V lên tiếng: “Dạo này phóng viên cũng thật không biết xấu hổ….”
“Không có việc gì làm thì lại đi đào địa chỉ nhà nghệ sĩ.”
Cũng có fans nói: “Thật ra thì mỵ thắc mắc không biết nam thần có sống trong tiểu khu Kim Hải không vậy aaaaaa…”
“Tiểu khu Kim Hải thật ra cũng bình thường thôi mà, anh tại sao lại không chọn một chỗ nào kín đáo một chút chứ….”
“…… Nam thần xuất thân từ gia đình bình thường, nhân gia lại không giống mỗ tường, gia cảnh hậu đãi.”
Trên mạng mưa gió không tan, di động Lưu Tử Đồng không ngừng báo lên tin tức mới. Trước kia cô đều không để ý, chỉ có tin về Trần Châu mới làm cô chú ý nhiều một chút, lần này, cô nhìn thấy những tin tức của Lâm Đế cũng sẽ coi qua một chút. Khi xuất đạo Lâm Đế cũng không hề có ý muốn giấu thân thế của anh.
Cho nên hầu hết mọi người đều biết, gia đình Lâm Đế đơn thân, về xuất thân thì….. cũng không giống những nghệ sĩ khác, hào quang vươn ra bốn phía.
Cô chống cằm, tùy ý mà lướt Weibo.
WeChat chợt hiện lên tin nhắn mới.
Cô click mở.
【 Lâm: Tôi tới rồi. 】
Lưu Tử Đồng nghĩ bộ dạng anh sáng nay, đàn ông như vậy rất dễ khiến cho người ta phạm tội, cổ áo sơ mi màu trắng hơi mở rộng, lúc mở cửa tóc vẫn còn có vẻ rối. Cô cười cười….
Giống như còn nhìn thấy vết hồng bên tai anh sáng nay.
【 Lưu Tử Đồng: Buổi sáng này tôi có được tính là mỹ nhân cứu anh hùng không? 】
Bên kia, thành phố điện ảnh.
Lâm Đế nghiêng đầu uống nước, nhìn vào tin nhắn vừa được gửi đến. Nhìn thoáng qua, yết hầu anh khẽ chuyển động, cầm lấy điện thoại, định trả lời thì lập tức lại có một tin nhắn khác.
【 Lưu Tử Đồng: Có phải nên lấy thân báo đáp hay không đây? 】
Chữ đã được nhập trong khung “Muốn tôi lấy thân báo đáp…….” được chậm rãi xóa đi. Tâm trạng Lâm Đế đột nhiên vui vẻ, anh xoa khóe môi, dựa vào lưng ghế.
Khoảng một phút đồng hồ sau.
【 Lâm:……】
【 Lưu Tử Đồng: Sợ sao?.】
Lâm Đế hơi cong khóe môi: “…….” Sợ cái con khỉ đấy.
……
Kế tiếp, hai người vẫn giữ thói quen nhắn tin với nhau trên WeChat, nói chuyện qua lại vài câu, có khi vài câu lại để lộ ra ái muội, vài câu khác lại rất đứng đắn. Lưu Tử Đồng cứ đi đi về về giữa phòng vẽ tranh và nhà cô, cô còn mở một lớp vẽ tranh ngắn hạn, hướng dẫn các học viên vẽ tranh, cô thu phí không cao, còn thường xuyên tặng thuốc màu cấp cho những học viên đó.
Nhớ lại năm đó, Chu Mễ Nhã còn có Trần Châu cũng thường xuyên được cô tặng màu vẽ, nhưng sau này Trần Châu kiếm được tiền, anh cũng mua lại cho Lưu Tử Đồng rất nhiều thuốc màu, trong đó còn có màu đỏ chu sa và màu thuốc nhuộm xanh biếc, hai loại này trên thị trường từ lâu đã không còn mua được thuốc màu như vậy. Chính vì vậy Lưu Tử Đồng vẫn luôn cất cẩn thận và giữ gìn.
Thứ bảy, triển lãm tranh của Chu Mễ Nhã ra mắt.
Làm sư muội đồng môn, Lưu Tử Đồng đi đến cổ vũ, hơn nữa một số người bạn của mẹ cô có sở thích sưu tầm tranh sơn dầu. Đồng Kỳ nói trong điện thoại: “Đi để bị ngược hả?”
Lưu Tử Đồng sửa sang lại quần áo, di động bật loa ngoài, “Bị ngược gì chứ?”
Đồng Kỳ cười khẽ: “Ừ, đi đến triển lãm tranh của bạn gái người mà mình yêu thầm để cổ vũ?”
“Chị ấy là sư tỷ của mình.” Lưu Tử Đồng đem tóc cuốn lên, cầm lấy cột tóc, thuận tay đem điện thoại cũng cầm tới bật lớn âm thanh, bên kia Đồng Kỳ cười hỏi: “À, vậy cậu có thể nói cho mình biết, tại sao cậu với Lâm Đế lại như thế?”
Lưu Tử Đồng đứng trước gương nhìn lại bản thân một lượt, cô dừng một chút cười nói: “Có thể sao lại thế hả? Cậu nhìn tin tức lần đó không biết sao?”
Đồng Kỳ: “Hừ, mình xem tin tức, chiếc Tesla đó là cậu chứ ai. Tuy rằng cậu tìm người xóa tin tức, nhưng mà mình còn có thể nhìn ra dấu vết còn lại đó.”
“Ừ, không thể gạt được cậu.” Lại nhìn gương thêm một cái, OK, Lưu Tử Đồng nói: “Đi đây, cúp nhé!”
Đồng Kỳ: “Hừ.”
Thấy bên kia đã cúp máy, Lưu Tử Đồng tắt điện thoại, xuống lầu, Chu Tố Mẫn mặc một bộ sườn xám bó sát người, trừng cô liếc mắt một cái: “Sao lâu như vậy mới xuống?”
Lưu Tử Đồng tiến sát vào ôm tay bà: “Con trang điểm có chút phức tạp mà.”
Chu Tố Mẫn trừng cô, dẫm giày cao gót, ra cửa.
Vừa đi vừa nói chuyện: “Mấy năm nay… đứa nhỏ Trần Châu thay đổi rất nhiều, nếu không phải gia đình của cậu ta quá bình thường, mẹ cảm thấy con với cậu ta rất hợp.”
Lưu Tử Đồng không hé răng, nắm tay bà đi xuống bậc thang.
Chu Tố Mẫn lại nói: “Mẹ thấy cậu Trang nhà Đông thị cũng không tồi, con không suy nghĩ lại sao?”
“Không xem mắt mà.” Lưu Tử Đồng mở cửa xe, Chu Tố Mẫn bất đắc dĩ, ngồi vào trong xe, lại nói: “Ba mẹ tìm cho con đối tượng, nếu con không thích thì có thể tự tìm, nhưng tuyệt đối phải xứng đôi với gia đình chúng ta.”
Lưu Tử Đồng không trả lời, cô cài dây an toàn, khởi động xe, một đường đi ra ngoài.
Triển lãm tranh của Chu Mễ Nhã được tổ chức ở cung thiếu niên, lúc Lưu Tử Đồng và mẹ đến thì người đã tới không ít. Chu Tố Mẫn vừa xuống xe, đã bị bạn bè của bà kéo đi xem tranh, Lưu Tử Đồng cầm di động, đi lên bậc thang, vào cửa liền nhìn thấy Trần Châu đang đứng trước một bức họa, anh đang ngắm nó. Anh một thân tây trang giày da, tay nhẹ nhàng đút trong túi quần, chuyên chú nhìn bức họa kia, sườn mặt cương ngạnh.
Lưu Tử Đồng liếc anh một cái, dịch tầm mắt, đi đến chào hỏi Chu Mễ Nhã, Chu Mễ Nhã lại lôi kéo cô đến bức họa Trần Châu đang xem, nói: “Bức vẽ này chị không bán.”
Lưu Tử Đồng lúc này mới để ý lúc nãy Trần Châu nhìn bức họa này rất chuyên chú, cô thắc mắc không biết vẽ gì, thì ra là đang vẽ Trần Châu. Anh ở trong tranh đang vẽ, tay cầm bút, chân mày hơi nhướng, một tay khác cầm khay nước, sườn mặt thanh tuấn hiện rõ ràng. Chu Mễ Nhã hỏi: “Anh ấy đẹp trai không?”
Lưu Tử Đồng mỉm cười: “Đẹp!”
Trần Châu nhàn nhạt nói: “Bút lực còn kém một chút.”
Chu Mễ Nhã tức giận, đấm bờ vai của anh.
Trần Châu nghiêng đầu hỏi Lưu Tử Đồng: “Triển lãm tranh của em là tháng sau đúng không?”
Lưu Tử Đồng suy nghĩ, nói: “Chắc là vậy, hiện trong tay em có vừa đủ tranh, đến lúc đó lại tính tiếp.”
Trần Châu gật đầu: “Tháng sau anh còn ở đây, cuối tháng sau muốn xuất ngoại.”
Chu Mễ Nhã sửng sốt, hỏi: “Anh muốn xuất ngoại? Sao anh không nói với em?”
“Ngày hôm qua vừa mới quyết định, chưa kịp nói với em.” Anh nói.
Sắc mặt Chu Mễ Nhã khẽ biến, Lưu Tử Đồng thấy Chu Mễ Nhã có lẽ tức giận, liền xoay người tránh đi, cô không muốn xen vào chuyện tình này chút nào. Lần triển lãm này bao gồm cả bức vẽ Trần Châu kia thì tổng cộng có hai mươi bốn bức, có thể thấy được tốc độ vẽ của Chu Mễ Nhã càng lúc càng nhanh, đi một vòng, Lưu Tử Đồng chỉ chuyên chú nhìn hai bức họa mà thôi.
Tiếng điện thoại di động vang lên, là thầy Đường gọi video.
Lưu Tử Đồng nhấn mở, gương mặt thầy Đường xuất hiện, ông từ bốn năm trước đã bắt đầu trắng ra, điều này lại làm ông gia tăng một phần tiên khí, cô cười nói: “Thầy, thầy càng lúc càng giống tiên nhân đấy.”
Đường lão ở đầu kia xem thường: “Quay triển lãm tranh cho thầy xem.”
“Sao thầy không tới cho sư tỷ để xem triển lãm chứ?” Lưu Tử Đồng cười hỏi, nhưng vẫn là chỉnh qua camera sau để ông có thể xem rõ ràng hơn. Đường lão nhìn những bức họa đó, một lát sau, mới sâu kín thở dài, nhưng khẩu khí rất nhẹ nhàng, Lưu Tử Đồng nghe được, đi hết bốn bức họa cuối cùng, Đường lão nói: “Tử Đồng, thầy lúc trước nói con là người có thiên phú nhất, là thật sự.”
Lưu Tử Đồng cung kính đáp: “Thầy, con biết.”
Đường lão lại nói: “Cứ vẽ cho tốt, đừng để bị danh lợi che mắt.”
“Dạ.”
“Đi nói với Mễ Nhã, kêu nó lát nữa gọi video cho thầy.”
“Dạ được.”
Đường lão bên kia tắt video.
Lưu Tử Đồng tắt điện thoại, nghe được mẹ của mình ở phía sau: “Tôi mua bức này, còn các bà thích cái nào? Tôi cũng thích…… Ai da, con gái của tôi, một năm vẽ không đến hai mươi bức…. Đúng vậy, vẫn là Mễ Nhã lợi hại, trình độ cũng càng ngày càng tốt.”
Bởi vì nhìn Chu Mễ Nhã từ nhỏ lớn lên, Chu Tố Mẫn đối với bạn bè học vẽ tranh với Lưu Tử Đồng là Chu Mễ Nhã và Trần Châu đều đặc biệt chiếu cố.
Truyền thông bên kia muốn phỏng vấn sư huynh muội ba người bọn họ.
Lưu Tử Đồng đã bị kéo đi, đứng ở ngoài cửa cung thiếu niên, Chu Mễ Nhã đứng ở giữa, cô và Trần Châu đứng ở một bên, phóng viên phỏng vấn phía trước nhìn bọn họ, đột nhiên cười nói: “Trần Châu và Tử Đồng hôm nay mặc đồ đôi sao.”
Chu Mễ Nhã quay đầu nhìn về phía Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng mặc một chiếc váy dài màu đen, xẻ tà một chút, lộ ra bả vai, xương quai xanh nho nhỏ rất hấp dẫn, còn Trần Châu mặc chính là một bộ tây trang đen, Chu Mễ Nhã lại mặc một chiếc váy màu lam đến gối. So sánh với nhau, Lưu Tử Đồng và Trần Châu cũng rất giống một đôi, nhưng phóng viên này cũng làm quá.
Là không có làm gì cũng được chú ý?
Lưu Tử Đồng sắc mặt lãnh đạm, nhìn phóng viên: “Có thể nói vậy sao?”
Phóng viên bị Lưu Tử Đồng nhìn như vậy, tâm trùng xuống, cậu ta vội vàng nói: “Xin lỗi….”
Mặt khác đám phóng viên đem cậu ta kéo ra sau, có mấy phóng viên ở đằng trước thấy Trần Châu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, ấn đường nhíu lại, bọn họ liếc mắt một cái liền nhìn ra anh không kiên nhẫn, vì thế bắt đầu khẩn trương phỏng vấn. Ba người này thì Lưu Tử Đồng là người không dễ chọc nhất, nhưng mấy năm nay, Trần Châu bởi vì thân phận lên cao cũng không dễ đụng vào.
Phỏng vấn xong rồi ba người chụp ảnh chung một tấm.
……
Lâm Đế xoay người lên ngựa, ngựa chạy băng băng về phía trước. Anh mặc bộ áo giáp, bộ tên để phía sau, phía trước trên đường đi có một thân hình nhỏ xinh đang đứng đó, anh hơi nghiêng người, đem đối phương chặn ngang ôm lên, Tiêu Tích kinh ngạc hô một tiếng, lên ngựa rồi vội vàng ôm chặt cổ anh, anh cúi đầu nhàn nhạt nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Còn nháo sao?”
Tiêu Tích mặt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh, lắc đầu: “Không……”
“Cắt!” Đạo diễn đột nhiên hô to, đứng lên hướng Tiêu Tích nói: “Cô phải giãy giụa! Giãy giụa đó! Cô còn nói cái gì “không” hả? Lời kịch đâu??????”
Tiêu Tích phản ứng lại, mặt càng hồng.
Cô dè dặt mà nhìn Lâm Đế đã xuống ngựa, chân mày anh đen như mực, mặt không biểu tình, vừa đi vừa tiếp nước uống từ trợ lý, uống một ngụm.
Triệu Lí lấy khăn lông đưa cho Lâm Đế, nói: “Tiêu Tích này, lúc trước kỹ thuật diễn không tồi, nhưng nhìn đến cậu lại không diễn được nữa, thật là.”
Lâm Đế lau cổ, không hé răng.
Anh nghiêng đầu nhìn, một tin tức vừa đúng lúc hiện lên, “Thiển Nguyệt của Đường Phái và Trần Châu mặc đồ đôi?”
Một phút đồng hồ sau, Weibo có thông báo.
Lâm Đế V: Đẹp không?
Hình ảnh.
Triệu Lí khiếp sợ: “Cậu phát Weibo? Cái gì đây, cậu mà cũng chủ động phát Weibo. Nhưng mà cậu mặc tây trang màu đen này không phải là lần trước đi chụp hình tạp chí sao? Hiện tại đăng lên có hợp tình hình không đó?”
Trợ lý a một tiếng: “Anh Triệu, thì ra mỹ nữ lần trước đưa Lâm lão sư ra sân bay là họa sĩ đó.”
Triệu Lí nhìn qua di động của trợ lý, vừa lúc nhìn thấy Lưu Tử Đồng, Chu Mễ Nhã và Trần Châu chụp ảnh chung, váy xẻ tà màu đen, khí chất xuất chúng, nhưng mà…..: “Đồ đôi?”
Triệu Lí lại nhìn về phía hình ảnh Lâm Đế đăng, đó là tây trang màu đen.
“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.