Bức Xướng Vi Lương

Chương 16: Một câu khích lệ dẫn tới huyết án




edit: hangaof
beta: An An & Hàn Phong Tuyết
Do trước khi trời tối vì Lâu Vân Thiên lao tâm lao lực hầm canh gà, khi hắn rời quán trà đi còn phải lo lắng bảo dưỡng trà xá thân yêu của tôi – chính là tẩy cái mùi – đến khi nó khôi phục như lúc đầu tôi mới an tâm ngủ, cho nên ngày hôm sau tôi thức dậy hơi muộn.
Lão nương xem như đã hiểu rõ thời thế, tôi, con mẹ nó, chính là có số làm nha hoàn, cho dù là trước hay sau khi xuyên qua, sống kiểu hưởng thụ được đánh một giấc ngủ ngon còn được dậy muộn như vậy với tôi không có nửa xu quan hệ.
Bên ngoài Tiểu Mãn đạp cửa cạch cạch: “Lăng Đang chết tiệt! Ngươi là heo à! Rời giường!”.
Tôi lệ rơi đầy mặt, đúng là không có cái gì tốt lành, lão nương nhặt được cái tên tiểu bạch kiểm đem về, ngày ngày ăn nói khép nép hầu hạ, thế mà báo đáp cho tôi là nửa đêm còn đến kêu la!
Rốt cuộc ai là nhà tư bản tàn ác a? Muốn công nhân mỗi ngày bãi công chơi phải không?
Tiếng đá cửa của Tiểu Mãn ngày càng lớn, tôi vừa luống cuống mặc quần áo vừa kêu lên: “Đợi lát nữa… đợi…”.
Được rồi, không cần đợi nữa, chốt cửa của tôi đã hỏng rồi.
Cánh cửa kêu rắc rắc một tiếng rồi văng ra, đụng vào tường rồi lại bắn trở về. Tôi cùng Tiểu Mãn mắt to trừng mắt nhỏ (mắt to chính là tôi, không thể nghi ngờ, ai nghi ngờ lôi ra ngoài, đánh!), tôi đang cầm váy ngoài mặc vào, Tiểu Mãn há miệng, một chân vẫn còn duy trì tư thế giơ lên trời.
Tôi ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng lên mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Đi mua cái then cửa mới giúp ta lắp vào, buổi tối nay không ăn thịt nữa”.
Tiểu Mãn hét lên một tiếng, nhanh chóng khép cánh cửa lại, cách cánh cửa mà gào thét với tôi: “Ngươi không thể ý tứ một chút sao!”.
Tôi con mẹ nó lần này chịu oan a! Có ai nghe qua lưu manh xông vào nhà vệ sinh nữ lại bày ra bộ dạng hai tay che ngực, lệ rơi đầy mặt hô to: “Các ngươi có thể ý tứ một chút hay không?” chưa?
Lại nói sau, tôi không ý tứ chỗ nào? Lão nương cả người đều được che kín có phải không? – cho nên mới nói không hiểu người xưa, rõ ràng quần áo trong cũng đều là vải dệt bình thường, che kín tốt, vậy mà còn cố tình cho rằng tôi mặc quần áo trong là đang ở trần.
Ai lúc ngủ lại còn mặc ba tầng áo trong ngoài a thực là quá đạo đức!
Tiểu Mãn ở bên ngoài giữ cửa tiếp tục kêu lên: “Ngươi… ngươi nhanh lên một chút! Có việc gấp!”, hơ hơ, nếu tiêu chảy thì đi nhà xí đi, đừng có ở ngoài cửa kêu gào nữa, cảm ơn.
Quyết tâm không để ý tới hắn, nhưng Tiểu Mãn cứ gọi một tiếng rồi một tiếng, tôi bất đắc dĩ, đành phải ứng phó với hắn: “Thiếu gia, cho ta mặc xong quần áo, chải đầu xong đã được không?”.
Một tiếng kêu trầm đục vang lên, nghe tựa như Tiểu Mãn ở ngoài gõ trán vào cửa, nhắc nhở tôi nhanh một chút.
Tôi vừa bận việc, vừa nịnh nọt hắn: “Không hổ là tiểu thiếu gia nhà ta, cho dù là dùng đầu gõ cửa cũng ý tứ như thế”.
Tiểu Mãn trầm mặc.
Tôi nhanh chóng trang điểm xong, gõ lên cánh cửa: “Thiếu gia, mở cửa đi”.
Tiểu Mãn đen mặt đẩy cửa ra, lạnh lùng chất vấn: “Tối hôm qua ngươi thừa dịp ta không có ở đây, đã cùng Lâu Vân Thiên làm cái gì rồi?”.
Hửm?
Tôi sang nhầm sân khấu rồi? Hiện tại không lẽ chính là màn diễn Võ Đại Lang giận giữ mắng mỏ Phan Kim Liên?*
*Phan Kim Liên nguyên là hầu gái trong nhà một đại gia, do không chịu làm thiếp cho tài chủ già nên bị bức phải lấy Võ Đại Lang, anh Võ Tòng, một người vừa lùn vừa xấu xí. Phan Kim Liên vốn tính lẳng lơ nên rất thất vọng. Nhân lúc Võ Tòng đi Đông Kinh, do người láng giềng là Vương Bà dắt mối, Phan Kim Liên quen với Tây Môn Khánh, một tên tài chủ. Khi hai người gặp nhau ở nhà Vương Bà thì bị Võ Đại Lang phát hiện.
Tôi trên dưới đánh giá hắn, khách khí hỏi: “Thiếu gia, ngài đạp cửa của ta, nhục mạ con người ta, nghi ngờ cách ta ăn mặc đều là vì muốn hỏi đến cuộc sống riêng tư của ta?”.
Tiểu Mãn im lặng nhìn tôi, trong mắt rõ ràng viết: nếu không thế thì là gì đây?
Làm khó hắn trưng ra vẻ mặt đương nhiên kia, con mẹ nó quả là nghìn phần hồn nhiên.
Tôi tức điên rồi: “Ngài muốn nghe bản nào? Bản đã cắt bớt hay là bản người lớn? Ngài cho rằng ngài cùng quản gia trở về phủ, thấy bọn ta quần áo chỉnh tề là giả?”, hắc đạo còn không có trí tưởng tượng đến như vậy, động não một chút có được hay không?
Tiểu Mãn sửng sốt, đỏ mặt hắng giọng nói: “Ta… hắn… cái kia…”, rồi rốt cuộc cũng kịp phản ứng, giận giữ, “Ngươi có thể nghiêm túc một chút hay không? Đừng nói ngươi đã không còn là khuê nữ, cho dù là một khuê nữ có trăm nhà đến cầu hôn đi nữa cũng phải chú ý hành xử, không thể làm người ta hiểu nhầm!… Huống chi, ngươi không phải là đã có một tên tình nhân rồi!”, lại lôi Diệp Tô ra nói nữa.
Cũng trách tôi, mỗi lần Diệp Tô gửi thư, tôi đều mặt mày hớn hở kêu la khắp nơi, mấy lần đó, Khuynh Vũ đều tỏ ra ngại ngùng, Tiểu Mãn cũng là không hề khắc chế mà theo tôi gọi nhân tình dài nhân tình ngắn, còn không ngại xưng hô kiểu thô tục thấp cấp như thế này.
Tôi nhướn lông mày nhìn hắn, trịnh trọng tuyên bố: “Ta cùng với nhân tình là quan hệ nam nữ thuần khiết, ta cùng Lâu Vân Thiên là quan hệ khách hàng thuần khiết, ta tin tưởng hai bên cũng đều hết sức rõ ràng chúng ta ở địa vị nào, tuyệt đối sẽ không có hành động vượt quá giới hạn. Không biết đáp án này, có làm thiếu gia ngài vừa lòng không?”. Wow, bình thường không biết sao, giờ nói ra như vậy thật không có gì đặc biệt, tôi nhất thời cảm thấy thật uy phong.
Cuộc sống của tôi dường như quá phóng túng rồi. Hai đại soái ca, một người thanh cao, một người danh giá, nếu có thêm một người bạn tâm giao làm cho tay áo xanh của tôi thêm hương sắc, đời này quả thật là đáng giá.
“Quan hệ khách hàng thuần khiết!”, Tiểu Mãn nặng nề hừ một tiếng, coi như bỏ qua, “Ngươi tự mình đi xuống xem một chút đi, có người Lâu gia đến, theo tình hình trận chiến này, sợ là chúng ta phải ngừng kinh doanh mười ngày”.
Cái, cái gì?
Đầu óc tôi choáng váng, không chút nghĩ ngợi liền níu lấy vạt áo Tiểu Mãn rống lên: “Sao ngươi không nói sớm!”.
Mới một tháng a! Lão nương mới được hưởng thụ cuộc sống của nhà tư bản một tháng! Chẳng lẽ nhanh như vậy lại muốn trở về nguyên hình rồi? Tôi phải biết là kẻ nào gây tai họa!
Tôi có thể đoán được dưới lầu bây giờ vô cùng lộn xộn, vội vàng đi xuống, hai chân mềm nhũn loạng choạng, không tự chủ mà bị trượt chân. Chỉ đành kêu Tiểu Mãn, một tay níu lấy cổ áo hắn, một tay bám lấy tay vịn, mỗi một bước đều thê thảm.
Tiểu Mãn bị tôi siết lấy, khóe mắt cùng cơ thể đều khẽ run, sau một hồi lâu thở hổn hển thành khẩn đề nghị tôi: “Lão bản nương à, bây giờ hoặc là ta tát ngươi hai cái giúp ngươi trấn định lại, hoặc là ngươi đổi tay, bám lấy bả vai ta”.
Không cần. Vốn đã không phải mỹ nữ, lại bị đánh thành cái bánh xốp, chẳng lẽ muốn tôi giống như nữ lang trên bìa tranh tết hay sao? Vậy được, liền làm người đi cùng ông già Noel, thời gian vào nghề quá ngắn, không kiếm được tiền.
Tôi nghe lời buông tay, đổi thành ôm lấy cổ hắn, đem hơn nửa sức nặng đặt trên người hắn, run rẩy tìm chuyện để nói, tán gẫu để an ủi trái tim nhỏ bé thấp thỏm không yên: “Tiểu Mãn a, ở dưới có còn đầy đủ bàn ghế không? Phải bỏ tiền mua thêm, coi như nửa tháng nay ta đều làm việc vô ích a… May mắn là lá trà đều để ở trên lầu, nếu mà để dưới thì lại mất tiền rồi, ta thật sự là… ai ngươi nói xem ta thực là oan a! Không phải là đỡ hắn đi hai vòng thôi sao? Nhà bọn họ nuôi khuê nữ hay là con trai a! Đậu hủ quý giá như vậy? Sớm biết thế lão nương không bán trà, mà mở… ủa?”.
Tôi há mồm trợn mắt, trong quán thật gọn gàng, bàn ghế đều tràn ngập trong ánh sáng nhu hòa, trên cánh cửa sổ tựa hồ như được đổi lớp dán mới, so với màu sắc lúc trước chúng tôi dùng có vẻ trang nhã hơn nhiều. Ánh sáng đầy đủ, trong quán có vẻ sáng ngời sạch sẽ, có chút phong cách văn nhân hơn rồi.
Trong quán có một người đứng chắp tay cung kính, đầu cúi xuống, hai vai thẳng, vừa nhìn đã thấy là người trong sạch, được giáo dục tốt.
Bị tôi làm cho sợ?!
Tôi vội vàng buông Tiểu Mãn ra, oán hận trừng hắn một cái, chỉnh lại tóc tai quần áo, bước nhanh xuống lầu, hướng về phía người kia cười thân thiện: “Để cho ngài đợi lâu, thiếp là chủ của nơi này…”.
Người kia chắp tay thi lễ, khách khí nói: “Xin ra mắt Lăng nương tử. Tiểu nhân là Phương Trọng, quản gia của Lâu phủ, được thiếu gia nhà ta dặn đò tới để báo đáp Lăng nương tử một phần ân tình”.
Ta ngạc nhiên nói: “Ân tình? Lâu thiếu gia khi nào lại thiếu nợ thiếp ân tình? Quán này buôn bán nhỏ, chúng tôi lại mới đến, ít nhiều là nhờ Lâu đại nhân thường xuyên tới, quán trà mới duy trì làm ăn được. Nói đúng ra, vẫn là chúng tôi thiếu nợ ân tình của Lâu đại nhân mới phải. Không phải là Phương quản gia nghĩ sai rồi?”.
Người này làm sao lại gọi tôi là Lăng nương tử? Theo hiểu biết của tôi, tôi như vậy không có chồng, là quả phụ, gọi là phu nhân hay tẩu tử đều được (miễn không gọi tôi một tiếng đại nương, sẽ bị tôi xem thường bắn trở về). Nếu là gia thế dòng dõi uyên bác, gọi một câu tiểu thư cũng là không có gì đáng trách. Nương tử, xưng hô này mang theo chút hương vị tức giận, cũng không tính đến việc kết hôn hay không.
Thân phận hắn như vậy, lại khách khí gọi tôi là nương tử, giống như là quản gia ở Luân Đôn, Anh Quốc mặc áo bành tô vừa mở miệng liền vui tươi hớn hở hỏi tôi: “Đại muội tử à, có biết đến tỏi hay không?”.
… thế này không khỏi có cảm giác bất thường
Quản gia hơi nghiêng người, làm tư thế dẫn đường: “Thiếu gia làm việc này tự biết đúng mực, tiểu nhân chẳng qua là làm việc theo lệnh, không dám nói gì thêm. Bất quá thiếu gia cũng chỉ bảo tiểu nhân truyền đạt lại mấy câu, Lăng nương tử có thể hay không dời bước, cùng tiểu nhân đến vườn đào một lần? Tiểu nhân ngu dốt, e sợ rằng làm không đúng lời dặn của thiếu gia, mong Lăng nương tử vui lòng chỉ giáo”.
Tôi nhướn lông mày.
Đây là địa bàn của tôi sao? Vì sao mà nghe hắn nói những lời này, giống như là tôi mới là khách ở đây?
Huống chi hắn nói gần nói xa tràn đầy khí thế cao ngạo, không giống đến để báo đáp ân tình mà là đến để kết thù.
Cố ý ho mấy tiếng, hiện tại quả là tò mò, đành phải cười với hắn một tiếng rồi quay đầu lại ý bảo Tiểu Mãn đuổi theo.
Vườn đào của tôi!
Tôi ôm ngực dụi mắt, nhắm lại rồi mở ra, đập vào mắt vẫn là sự hỗn độn như cũ.
Vài cây đào mọc tươi tốt bị đào cả gốc lên, đông một cây, tây một cây trên mặt đất, trong khoảng đất trống là đống đá khối vuông, ở xa hơn có người bận rộn đào hầm, tựa hồ như muốn hăng hái xây dựng, lòng tôi đau đến chảy nước mắt, run rẩy hỏi: “Đây là…”. Tiểu Mãn nhân lúc tôi không chú ý đã bán khế đất đi?
Quản gia cười nói: “Đêm qua Thiếu gia nhà ta sau khi trở về phủ, tinh tế hiểu ra lời Lăng nương tử nói, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, sáng nay khi tỉnh lại, đột nhiên nhận rõ, phá được ván cờ kia. Thiếu gia mừng rỡ, vô cùng cảm kích nương tử, lại không biết báo đáp như thế nào, liền nghĩ ngài từng nói qua, muốn trước mùa đông thêm vài chòi nghỉ mát trong vườn đào, dời mấy cây mai vàng. Thiếu gia sợ ngài bỏ lỡ dịp, tới lúc hoa mai đua nở ngài không đến uống trà hoa mai được, liền vội vàng làm bản vẽ, bảo ta tìm những thợ mộc có tay nghề tốt nhất tới đây, giúp ngài hoàn thành tâm nguyện”. Vừa nói xong dùng hai tay đưa cho tôi một phần bản vẽ, “Đây là thiếu gia nhà ta đích thân làm, không biết có vừa ý Lăng nương tử không”.
Còn có cái gì hợp hay không hợp? Cho dù là không hợp, đào như vậy rồi chẳng lẽ bây giờ tôi còn có thể sửa được? Tôi cười lạnh một tiếng, nhận lấy bản vẽ nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Lâu đại nhân một tay làm thì phải tốt rồi, thiếp là người thô kệch, làm sao nhìn ra được tốt xấu? Dù sao vườn cũng đã như thế, Phương quản gia muốn làm gì thì làm đi, không cần coi mình là người ngoài”.
Lại nhìn xung quanh một chút: “Thiếp tự nhận không làm bất cứ đại sự gì , không đảm đương nổi đại lễ này, phiền Phương quản gia cho thiếp giấy vay nợ, sửa lại phải dùng tiền, coi như là thiếp mượn Lâu đại nhân, tính lãi theo ngân hàng tư nhân, một năm sẽ trả hết”. Mẹ kiếp, lão tử lại mắc nợ rồi.
Sửa lại một chút, tôi là thân nha hoàn mang nợ, kỹ nữ kiêm người lang thang.
Dù thế nào cũng quẩn quanh trong cái vòng quần chúng lao khổ, tao nhã đứng lên.
Phương quản gia sửng sốt: “Cái này…”.
“Hay là”, tôi đảo mắt nhìn hắn, “Lâu đại nhân nhìn trúng quán trà này. Cũng tốt, số bạc này xem như Lâu đại nhân góp vốn, chúng ta tính ra rồi làm một hợp đồng, sau này Lâu đại nhân chính là chủ nơi này rồi. Phương quản gia ở đây, muốn làm gì thì làm, tuyệt đối không cần hỏi trước ý kiến tiểu nhân”.
Phương quản ra toát mồ hôi, sợ run một hồi rồi cười làm lành nói: “Tiểu nhân tự ý làm, đắc tội với Lăng nương tử rồi. Thực ra thiếu gia nhà ta nói nên nói rõ nguyên nhân trước với ngài, được ngài cho phép mới làm. Chẳng qua là tiểu nhân vì muốn đẩy nhanh tốc độ, lại đoán rằng, với quan hệ giữa nương tử cùng thiếu gia nhà ta…”.
Tôi thản nhiên nói: “Lời này ngài chớ có nói lung tung, Lâu đại nhân một thân như ngọc, học thức đầy mình, thiếp đây là thủ tiết phu nhân há lại dám với cao. Thiếp mặc dù thô bỉ, cũng biết trọng danh tiết, nếu bị truyền ra ngoài là không biết kiềm chế, thiếp không còn cách nào, chỉ đành thắt một sợi dây đổi lấy thanh tĩnh!”, dứt lời liếc mắt nhìn Tiểu Mãn, con thỏ chết tiệt, thằng nhãi con kia, nói không rõ ràng, làm cho lão nương chịu buồn bực mệt chết như vậy.
Tiểu Mãn mặt đen như đáy nồi, không phải là tức giận, rõ ràng là nén cười đến cực độ.
Tôi tức chết, chỉ yêu thích thôi cũng coi tôi như sắc nữ?!
Lão nương một lòng một dạ, chỉ là yêu mến soái ca!
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
Tiểu Mãn nói với Phương Trọng vài lời, sau đó bước nhanh đuổi theo tôi, cười nhẹ: “Còn tưởng rằng ngươi thật sự là ăn trong bát, nghĩ trong nồi, cái này ta yên tâm! Cũng là, ngươi với tên nhân tình kia chàng chàng thiếp thiếp, làm sao lại để mắt tới tên tiểu bạch kiểm đó!”.
Tôi dừng bước, liếc hắn một cái: “Ngươi biết nhân tình của ta tên họ gì, hình dạng trông thế nào, phẩm hạnh như thế nào? Làm sao biết ta không thèm để tên tiểu bạch kiểm này vào trong mắt?”.
Tiểu Mãn cứng họng: “Ta… Ta xem ngươi cùng hắn thư từ qua lại thường xuyên… cho là… ngươi không phải nói…”.
Tôi lười nghe hắn lắp bắp, phiền não đẩy hắn ra đi lên lầu, Tiểu Mãn vội la lên: “Ngươi đi đâu?”.
Tôi hầm hừ: “Ngủ!”.
Đúng là cả đống chuyện tồi mà!
Nhất định là do tôi rời giường không đúng cách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.