Bức Xướng Vi Lương

Chương 17: Lâu soái ca chịu đòn nhận tội




edit:
beta: Nấm Taemin & Đăng Phương
Thời gian an nhàn quả thật ngắn ngủi, tôi vừa đặt được đầu xuống gối thì Tiểu Mãn đã lớn giọng gọi: “Bà chủ, Lâu Vân Thiên Lâu đại nhân tới tìm. Lâu đại nhân một mình tới tìm ngươi để nhận tội, ngươi đừng oán trách ta chưa nói rõ ràng nhé”, nghe giọng hắn giống như sợ tôi phá cửa lần nữa, có ý tránh nên mới đứng xa xa nơi cầu thang gọi với tới.
Nơi này là lầu gỗ, âm thanh vang lên quả thực là khủng khiếp, tuy là giọng trầm thấp nhưng âm vang lại cứ vờn quanh.
Tôi rên rỉ trở mình một cái.
Là lão tử tự nhặt về cái tên thiếu gia này, phải nhịn, không trách ai được. Con cái mã bà chủ này, không lẽ ép tôi mỗi ngày đều phải nghe mấy lời như vậy sao, tai lão tử sắt sắp luyện thành vàng rồi đây!
Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao Đông chưởng quầy buồn rầu khổ não vì mẹ ruột có bốn ông ngoại.
Quý bảo của khách điếm còn chờ ở phía dưới, tôi không dám làm bộ làm tịch, liền đứng dậy sửa sang lại đầu tóc, ấn huyệt Thái Dương rồi chậm rãi đi xuống lầu.
Đại khái là vì chất lượng giấc ngủ kém, đầu của tôi trở nên nặng nề, giống như đựng đầy một đầu hồ bột nhão, mắt tôi nháy liên tục, hai hốc mắt thật hệt như hai quả bóng bàn.
Tiểu Mãn đứng ở cầu thang chống nạnh trừng mắt nhìn tôi, nháy mắt nhỏ giọng nói:
“Lâu Vân Thiên đến nhận tội, ngươi phải thu xếp cẩn thận, đừng để bị sắc đẹp của hắn mê hoặc đấy nhá”.
Đầu của tôi càng đau hơn.
Có lẽ đầu của mình đựng đầy hồ bột nhão nên tôi không biết phản ứng thế nào, não tôi dường như ngắn lại, bị một chùy đánh trúng, nghe hắn nói vậy liền nghiến răng nghiến lợi tuyên bố: “Lão nương ta cũng đã tự có tiêu chuẩn về sắc đẹp”.
Ấy, ý tôi là, lão nương tôi sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc đâu!
Haizz…
Quên đi, chính tôi cũng không tin nữa là.
Tiểu Mãn có chút hả hê khi thấy người ta gặp họa: “Ngươi thảm rồi, lần này Lâu đại nhân chắc là tới xem ngươi đối phó ra sao, một chút nữa nói không chừng hắn còn có thể biết được ngươi là kẻ điên”.
Tôi lắc lắc cái đầu, đảo đều hồ bột nhão một chút, nhe răng nhếch miệng đáp lại hắn: “Đầu của ngươi cứng như vậy, ngươi ăn cái gì để lớn lên thế? Tiểu tử nhà ngươi đang nhàn rỗi quá phải không, muốn để lão nương ta phân việc cho chứ gì, lão nương nên cho ngươi đi sửa then cửa hay là đi múc nước đây?”.
Cho rằng ta quan tâm ư? Bổn lai vô nhất vật, hà xứ hữu trần ai*? Cái mà Lâu đại soái hắn coi trọng chính là trà xá của tôi, chứ không phải là tôi.
*Bổn lai vô nhất vật, hà xứ hữu trần ai: Trích trong Phật kệ do Cơ pháp Thiền Tông ngũ tổ Hoằng Nhẫn tọa giảng cho đại đệ tử Thần Tú làm ra. Bài kệ như sau:
Bồ đề bổn vô thụ, minh kính diệc phi đài
Bổn lai vô nhất vật, hà xứ hữu trần ai?
Nghĩa là: Bồ đề vốn không trồng, gương sáng không cần giá, vốn dĩ không tồn tại, sao lại rước trần ai?
Tiểu Mãn bị mấy lời của tôi dọa cho lùi một bước, bất đắc dĩ nói: “Ngươi xem ra cũng có uy phong, có thể so với ta được, thấy ngươi ở trước mặt hắn làm ra bộ dáng dịu dàng ngoan hiền, ta còn lo cho người khác ở trong lòng ngươi chứ”. Ngẫm một chút, lại trịnh trọng nhắc: “Lâu Vân Thiên là loại quân tử không hợp với ngươi đâu, ngươi nên đi theo người thẳng thắn phóng khoáng thì hơn. Cho dù thói quen của ngươi là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, thấy Lâu Vân Thiên liền giả dạng làm tiểu thư khuê các, nhưng nếu ngươi nửa đời sau mỗi ngày đều giả dạng làm người hiền lương cung kính cần kiệm, đương nhiên sẽ khiến bản thân ngột ngạt”. Nói xong có lẽ sợ tôi sẽ mang hắn đi đập như đập hạnh đào, liền nhanh chóng chuồn mất.
Tôi đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, muốn hiểu rõ tình huống mập mờ vừa nãy.
Người vừa cùng tôi nói chuyện có phải là cái tên thiếu gia kiêu ngạo khinh người, là cậu ấm trong Hồng Lâu Mộng dám trêu chọc Vương Hi Phượng không?
Mà cuối cùng tôi vẫn còn nhớ dưới lầu có một tên soái ca đang đợi. Bởi vậy, thất thần một hồi liền xoa xoa ấn đường, chỉnh đốn lại tinh thần, làm mặt cười, xuống lầu tiếp khách.
Lâu Vân Thiên ngồi xếp bằng đẹp đẽ ở vị trí cao nhất, nơi có màn trúc nửa cuốn. Ngoài cửa sổ lá cây lả lướt, trong phòng quân tử khiêm nhường, đều là phong cảnh thật đẹp mắt.
Tiểu Mãn không gạt tôi, từ góc độ này, Lâu Vân Thiên có thể thấy tôi cùng thằng nhãi con kia có những hành động rất kỳ lạ. Nhưng mà hắn vẫn bình thản, hàng lông mi dày rậm rủ xuống, trên bàn trà nóng đầy hơi nước làm ngũ quan xinh đẹp của hắn có chút mơ hồ, càng khiến hắn có vẻ như không phải là phàm nhân.
Tôi ho nhẹ một tiếng, nhẹ cúi chào cười nói: “Thiếp là người thô tục, khiến đại nhân chê cười rồi”. Không để người khác áp đảo, phương pháp tốt nhất chính là mình xuống nước trước.
Khụ, kiềm chế một chút, không cần nghĩ đến tổng quan, chỉ cần nghĩ đến chi tiết.
Lâu Vân Thiên đứng dậy, khẽ gật đầu với tôi, mỉm cười: “Cô nương thẳng thắn thông suốt, thật là khó có được người như thế, làm sao ta lại dám chê cười?”. Lại sửa sang quần áo, cúi xuống hành lễ: “Vân Thiên một mình đến đây, nhận tội với cô nương”. Quả thực hắn ta trực tiếp đi thẳng vào nội dung như Tiểu Mãn nói.
Hôm nay hắn một thân áo màu xanh đậm, tay áo bào của hắn làm tôn lên làn da ngọc trắng như tuyết, hàng chỉ thêu bầu trời với mây bay nước chảy lưu loát mà sinh động, hồn nhiên. Chính là tiên tử trong ráng trời đầy sắc tím, không hổ là dễ nhìn, nhận tội cũng nhận xuất sắc như vậy.
Tôi đầy một bụng oán khí bị lời lẽ đầy nhẫn nhục của hắn làm cho tiêu tan, vội xông về phía trước vài bước làm động tác giả nâng hắn dậy, cười nói: “Đại nhân định hại chết thiếp sao? Thiếp là hạng nữ lưu, đâu xứng được nhận đại lễ của đại nhân”.
Câu này không phải là châm chọc. Lâu Vân Thiên có công danh trên người, lại là đại quan trong triều, cho dù là phạm vào việc gì thì hắn gặp thanh thiên Đại lão gia cũng được miễn quỳ. Đừng nói hắn có ý làm chuyện xấu, cho dù hắn trước mặt tát tôi một cái chảy nước mũi tôi cũng phải trưng ra vẻ mặt không có gì, có là chuyện lớn gì đâu? Xem ra hắn đích thực là thần tài, tôi còn phải cười hì hì khen ngợi hắn khí thế như lan, nước miếng so với hương Chanel số năm còn mê người hơn.
Huống chi hắn hiện tại chỉ là thay chính quản gia của mình nhận tội không phải do hắn làm, để ta nguôi giận thôi.
Trên đầu chữ “sắc” có cây đao*, ta không bị chém người nào bị chém đây.
*Trên đầu chữ “sắc” có cây đao: Nghĩa đen là nói về cách viết, chữ “Sắc” là 色, chữ “Đao” là 刀. Còn nghĩa bóng ý nói sắc đẹp cũng nguy hiểm như đao kiếm vậy.
Tôi mời Lâu Vân Thiên ngồi xuống, đổi một ly trà mới cho hắn, lại nhìn kẻ đẹp trai đang đứng cạnh cầu thang nói: “Phương quản gia chỉ là nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ, là thiếp không phóng khoáng, không xứng với ý tốt của đại nhân”, vừa nói nừa nhìn trộm một cái, ruột đau không thôi. Thật sự là hắn nóng lòng van xin, bị tôi biết được nên đành chịu thua, hiện tại lại bực bội như muốn bỏ đi, cũng không biết là hận tôi hay là sợ tôi nữa.
May mắn người này không phải bác sĩ ngoại khoa.
Lâu Vân Thiên cúi người, hổ thẹn nói: “Cũng là Vân Thiên nóng vội, chưa nói rõ ràng, làm cô nương hiểu sai ý”.
Hắn nhìn thấy trong đôi mắt tôi đen trắng rõ ràng phát ra tia lửa lốp bốp mới vội vàng tiếp: “Nhờ có cô nương nhắc đến điều này, tại hạ nửa đêm mở cửa sổ ngắm sao tàn, đột nhiên lòng có cảm giác, thử đại một lần, không ngờ lại giải ra ván cờ kia. Trong lòng vui mừng khôn xiết, chỉ muốn vì cô nương mà hàn huyên chút ít coi như là báo đáp, lại quên mất những điều kiêng kị trước đây”. Hắn lúng túng cười: “Trong lúc vội vã suy nghĩ không chu toàn, đã quấy rối cô nương, là lỗi của Vân Thiên”.
Một tiếng thở dài. Người này quả thực là quân tử, tự nhận xảy ra mâu thuẫn là do bản thân suy nghĩ không chu toàn, nụ cười ôn hòa, thái độ thành khẩn, cho dù thời đại nào thì tính tình hắn cũng rất được, huống hồ tôi vẫn phải dựa vào người ta mà sống, không cần lo lắng làm gì.
Tôi điều chỉnh ánh mắt, cười: “Đại nhân là khách quý của trà xá, có thể được đại nhân ưu ái chính là phúc của thiếp, nào dám nói chuyện báo đáp hay không. Vả lại, đại nhân lần này đã trả lễ quá quý giá, tiểu phụ không có công không thể nhận, miễn cưỡng nhận lấy tất nhiên trong lòng cũng không yên, về sau ở trước mặt đại nhân không biết phải làm như thế nào, lâu dài khiến ngài chán ghét cũng không tốt. Đại nhân, nếu ngài thật lòng muốn cảm ơn ta, chỉ cần sau này thường xuyên tới đây uống trà là được rồi”.
Tôi kiên cường làm bộ dạng đại vĩ ba lang*: “Mọi người nói, quân tử chi giao đạm như nước, thiếp học đòi văn vẻ, cũng muốn học một câu quân tử chi giao, mong rằng đại nhân thành toàn cho thiếp”.
*Đại vĩ ba lang: ý chỉ những người không biết nói dối, khi nói dối sẽ rất dễ bị phát hiện, giống như đuôi sói to đến mức dễ khiến người khác chú ý.
Tôi thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn mỉm cười, trong lòng tôi lại nghiến răng nghiến lợi: lão tử đúng là có đôi mắt đen. So về phần cứng, ta vốn đã không bằng các ngươi, nam nhân thối các ngươi vì sao lại còn không chừa chút đường sống nào cho nữ nhân ta chứ, vì sao đến cả khả năng tranh giành cũng bị ném qua mấy con phố? Đều bị gây sức ép một đêm, tại sao hắn tinh thần sảng khoái mà cảm thấy mỹ mãn, còn ta lại tàn hoa bại liễu oán niệm liên tục?
Ôi chao! Giống như nói sai cái gì rồi.
CPU có mạnh thì cũng cần phải tắt máy nghỉ ngơi, máy móc của lão tử đã vượt quá sức chịu đựng, không chết đã đủ giữ mặt mũi cho ngươi, nói sai là sao? Có bản lĩnh ngươi format ta đi!
Lâu Vân Thiên gật đầu, nói: “Tại hạ đã từ trọng điểm biết được ý tứ cô nương. Tại hạ vô tình làm cho cô nương cảm thấy bị thua thiệt, cũng không có ý chiếm chỗ trà xá của cô nương, bởi vậy đã viết thành một bản danh mục, mời cô nương xem qua”.
Vừa nói vừa trải tờ danh mục lên bàn cho tôi xem.
“Đây là giá tiền sửa chữa lại chòi nghỉ mát, nhổ cỏ trồng hoa và cây cảnh, chờ vườn hoàn thành chúng ta cùng nhau quyết toán. Nếu cô nương không hài lòng, chúng ta sẽ thương lượng lại”.
Tôi liếc mắt một cái tới con số cuối cùng, khiếp sợ: “Cái này!”. Quá ít! Có thể tưởng tượng một ngàn đồng tiền mua được một con lừa không?
Hắn cười giải thích: “Trong nhà tại hạ đại khái cũng có chút vật liệu gỗ, thợ mộc cùng nguyên liệu đều có sẵn rồi, nghĩ nếu cần thì làm, không cần thì thôi, không nên cái gì cũng dùng đến tiền vốn. Cô nương là bằng hữu của tại hạ, cô nương nói không có công không hưởng lộc, vậy tại hạ thu phí tổn cũng không sao, chẳng lẽ còn muốn lấy chút bạc của cô nương? Cho dù cô nương muốn nói cũng khiến cho tại hạ xấu hổ. Nếu trong lòng cô nương vẫn ngại, thì mời ta uống vài lần trà hoa mai cũng được. Lần trước nghe cô nương nhắc đến, trong lòng ta cứ bồn chồn không yên, nếu bỏ lỡ, chỉ sợ phải nuối tiếc cả đời”.
Hắn nói có vẻ rất thành khẩn, tôi liền một lần nữa lộ vẻ cực kỳ miễn cưỡng, chỉ đành cười nói tạ ơn: “Ý tốt của đại nhân, thiếp từ chối thì sẽ là bất kính”.
Dừng một chút, mới nhắc nhở hắn: “E là Đại nhân đã quên, thiếp là thân quả phụ, xưng hô cô nương thế này e là không được thích hợp cho lắm”.
Lâu Vân Thiên vậy mà lại đỏ mặt: “Tại hạ cùng với quản lý hộ tích Lệ đại nhân đúng là có chút giao tình, mấy ngày trước khi hắn về hưu, chúng ta có từng uống cùng nhau mấy chén. Cũng toàn nói chuyện phiếm, vô tình nhắc tới cô nương và trà xá… Lệ đại nhân có nói sơ lược cho ta vài câu, tỉnh Hà Đông đích thực là không có gia đình nào họ Lục, khi cô nương gặp mặt Lệ đại nhân gặp mặt còn chưa đổi kiểu tóc”.
“Cô nương bên người không còn ai để nương tựa, miễn cưỡng thân phận quả phụ quán xuyến phòng trà, tuy ở Thanh Đường không coi nặng hư danh nhưng ở nơi khác cũng không phải là không có. Tại hạ phỏng đoán, cô nương làm như vậy, đại khái là có nguyên nhân mới níu kéo cái hư danh quả phụ kia. Thỉnh cô nương yên tâm, lời nói của tại hạ quả thực rất thành khẩn, chỉ là… bốn bề vắng lặng mà xưng hô phu nhân, có chút nói không nên lời”.
Đầu tôi xác định là đầy hồ bột nhão, qua buổi nói chuyện với hắn liền nhanh chóng bị hun nóng, phía dưới nắp nồi đang ùng ục ùng ục ứa ra bọt, còn sót lại chút tế bào não đồng thời co rụt lại kêu gào: Trời, bị phát hiện rồi ư!
Ghét nhất bị tên quản lý hộ tịch buôn chuyện, hắn có kỹ thuật rất cao trong việc muốn người ta ra đường gặp tai nạn chết người!
Tôi nơm nớp lo sợ không biết nói cái gì cho phải, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâu soái ca cũng đỏ bừng, nhất thời trong lòng tôi bình tĩnh một cách lạ kỳ.
Tôi vừa đau đầu, vừa cảm khái: quả không hổ là quân tử, lấy đạo đức tiêu chuẩn làm thành yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân mình, tôi còn chưa làm sao, mà hắn là người sớm giác ngộ đã xấu hổ vô cùng.
Chợt tiếng ca của Khuynh Vũ từ sau viện loáng thoáng thổi đến: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi…”.
Lâu Vân Thiên khuôn mặt tuấn tú đỏ đến sắp bật máu, hắn ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng đề nghị: “Cô nương nếu là không thích cách xưng hô này, không bằng… Chúng ta lấy nhau cũng tương xứng mà?”.
Tôi nhanh chóng phản ứng lại, dựa theo ý của hắn nói: “Cầu còn không được, nếu người nguyện ý, trực tiếp gọi ta Lăng Đang cũng tốt. Đúng như đại nhân… Đúng như người đã nói, chúng ta coi như là bằng hữu”. Dưới sự uy ấy hiếp ấy, tôi vội vàng thiết lập quan hệ ngoại giao, cùng mặt trận kết bè đảng, cảm tình hay không cơ bản còn chờ bàn bạc sau.
Lâu Vân Thiên khuôn mặt đỏ ửng nhìn tôi nhoẻn miệng cười, sáng rỡ như ánh bình minh tươi đẹp, làm cho tôi choáng váng, thôi rồi, con mẹ nó, tình cảm trụ cột coi như đi tong, chúng tôi chính là gian tình không gì phá nổi!
Không phải tôi vì vẻ mặt tác phong mà phân tâm, người ta đã cam đoan thay tôi giữ bí mật, tôi cũng không có bị uy hiếp tiền bạc, tôi còn gì mà không tin tưởng kẻ dễ nhìn như soái ca đây chứ?
Soái ca nói: “Bà chủ nếu hài lòng với khu vườn, ta đây liền kêu thợ mộc tới khởi công, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành. Trong nửa tháng này bà chủ không thể mở cửa buôn bán, ta cũng phải xin lỗi”. Thật biết học Tiểu Mãn giúp tôi cười đùa.
Tôi cũng cười, chắp tay: “Ông chủ Lâu đã chịu lỗ cho ta lớn như vậy, ta lại phân vân chuyện làm ăn thì đúng thật là lòng tham không đáy, phải bị phạt”.
Mặt Lâu Vân Thiên lại đỏ, tôi nghi hoặc, lão nương nói gì khó lường ư? Mặt đỏ như vậy nhưng tinh thần tỏa sáng hẳn.
Tôi có lòng thăm dò nhưng được một chút liền cảm thấy đau đầu, quả là lợi hại, tài nghệ kiên trì giấu diếm thật quá cao siêu, tôi không thể download thêm được nữa.
Soái ca đỏ mặt nói với tôi vài câu rồi cáo từ, tôi mỉm cười chào hắn, đứng ở cửa nhìn theo hắn lên kiệu rời đi, xoay người liền thấy khuôn mặt đen tối của Tiểu Mãn: “Lại bị sắc đẹp hấp dẫn hả?”.
Tôi đỡ cái đầu to của mình, không thèm để ý tới hắn, lão nương phải đi chết một lát đây.
Tiểu Mãn âm hồn không tiêu tán, theo sát ở phía sau lải nhải: “Hắn kiên trì gọi ngươi là cô nương chính là không nhìn nhận thân phận đã kết hôn của ngươi, hắn muốn ra tay ngươi có biết hay không?”.
“Người ta gọi ngươi là bà chủ, ngươi gọi người ta ông chủ, chưa từng thấy người nào như ngươi, ngươi khờ thật hay là giả ngu vậy?”.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi đã có tình nhân, không nên thay đổi thất thường”.
Tôi không kiên nhẫn được nữa, nói lầm bầm: “Ngươi có bệnh ư? Ngay cả tình nhân thật của ta ngươi cũng chưa từng gặp, tại sao lại nói tốt cho hắn, lỡ như hắn chỉ là con heo thì sao?”.
Tiểu Mãn vui vẻ: “Vậy, không phải hắn với ngươi càng xứng đôi sao?”.
… I have a dream, một ngày nào đó, tôi muốn đem tất cả tiểu tử xấu xa đánh chết hết!
Tôi lảo đảo đạp hắn một cái, suýt nữa đau thắt lưng. Bước như bay tới phòng bếp, giống như chuột đang tìm ăn. Vô cùng may mắn không bị Tiểu Mãn theo phá hỏng, tôi nhớ rõ ở trong nồi còn một bát cháo trứng muối thịt nạc.
Nhiệt tình cầm bát hổn hển uống cháo nóng, từ cổ chảy dần xuống bụng, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhất thời cảm thấy không có gì hạnh phúc bằng lúc này.
Tôi rất cảm động, quyết định ở đây chờ thời cơ, trước mắt nhẹ nhàng ôm em gái bé nhỏ, chính là trái tim già cả của tôi để an ủi.
Khuynh Vũ đang ở phía sau viện, trước mặt nàng là một đại thúc bỉ ổi không quen biết, chuyện gì đang xảy ra đây?
Hôm nay Hoàng Lịch viết không nên làm bất cứ chuyện gì hay sao?
Đại thúc bỉ ổi đưa lưng về phía tôi, quần áo cắt may tinh tế ôm sát thân hình cao lớn của hắn, sống lưng thẳng tăm tắp, giọng nói trầm thấp nhu hòa, giàu từ tính, tôi vừa nghe chân đã mềm lại:
“Cô nương hát quả thực rất dễ nghe, có thể hát thêm cho ta một khúc?”.
Thôi, thôi, thôi đi, lão nương cũng chưa từng sai bảo con gái mình như vậy, ngươi dựa vào vào cái gì chứ?
Khuynh Vũ trái lại để lộ lúm đồng tiền như hoa, nhẹ nhàng đáp lại: “Vậy ngươi thích nghe điệu nào?”.
Tôi rơi lệ đầy mặt, con gái lớn không dùng được! Ở sau viện tư hội tình lang, cũng cách cây hồng phất không xa.
Nam nhân do dự một chút:
“Hay là thôi đi, hôm nay đã làm phiền cô nương không ít, chị dâu cô nương dường như cũng tìm cô nương có việc, tại hạ sẽ không làm phiền nữa. Ngày khác lại đến tìm cô nương uống trà”. Dứt lời đứng dậy, Khuynh Vũ bước lên phía trước dìu hắn.
Tôi lắc đầu, khuê nữ nhà mình từ khi nào lại cùng người khác giao thiệp nhiệt tình như vậy?
Đã bị nam nhân này gọi, tôi cũng không trốn tránh nữa, tiến lên vài bước cười nói: “Khách quan đi nhanh như vậy ư? Chúng tôi hôm nay không tiếp tục kinh doanh, ngài phải ủy khuất ngồi phía sau viện, là do chúng tôi chiêu đãi không chu toàn. Chờ chúng tôi mở cửa, khách quan đường hoàng đến uống trà đầu tiên nha? Ta sẽ nói Khuynh Vũ pha cho ngài một bình mao tiêm thượng hạng”, thuận tiện trừng mắt nhìn Khuynh Vũ một cái, nha đầu thối, dám yêu sớm ư? Đợi lão nương đấy.
Nam nhân cười quay đầu nhìn về tôi, thản nhiên nói: “Tướng mạo ta thế này, đến đầu tiên sợ là sẽ để lỡ việc làm ăn của bà chủ”.
Vài vết sẹo dữ tợn do đao gây ra giăng khắp nơi trên mặt hắn, khiến mặt hắn không còn ra hình người. Non nửa cái trán tựa hồ từng bị bỏng, lớp da non màu phấn hồng nối tiếp nhau dưới làn da ngăm đen, giống như là độc của con nhện giăng mắc võng. Một dải vải đen rộng chừng ba ngón tay cột trên hai mắt hắn, nhưng mà phía dưới vải dệt lại nhìn không ra ánh mắt tương ứng với hình dáng phập phồng đó, làm kẻ khác càng không đành lòng nhìn thẳng.
Tôi ngẩn người cười nói: “Khách nhân đã nói, quán của chúng ta mở rộng cửa, chính là để nghênh đón khách tứ phương. Ngài chịu đến, là vinh dự của chúng tôi. Khách nhân nếu thích thanh tĩnh, có thể đi từ cửa ngách trực tiếp đến lầu hai thuê phòng, chỗ này mặc dù không thể so với sự rộng rãi và náo nhiệt ở phòng chính, nhưng cũng là vô cùng tốt”.
Nam nhân gật gật đầu, cười đáp ứng: “Thịnh tình của bà chủ, tại hạ không thể chối từ, xin thuận theo”.
Lại chuyển hướng Khuynh Vũ dịu dàng nói: “Tại hạ cáo từ”.
Khuynh Vũ khẽ ừ một tiếng, lại đỡ hắn đi vài bước mới chịu buông tay, nhìn hắn chống trúc côn chậm rãi đi xa.
Tôi thong thả đi đến phía sau nàng, nhếch mày hỏi: “Lần đầu tiên gặp liền không dứt được?”. Xem ra đối đãi thân thiện, rõ ràng không phải lần đầu tiên rồi!
Lão nương ghen tị.
Khuynh Vũ ngượng ngùng cười: “Trước đó vài ngày, hắn nghe được muội đang hát, liền theo tiếng hát tới đây xin muội một chén nước… Tỷ tỷ đừng nhìn diện mạo khiến cho người ta sợ hãi của hắn, kỳ thực hắn tốt lắm. Hắn không chê muội ngốc, luôn kiên nhân nói chuyện với muội, còn kể chuyện xưa cho muội nghe”, khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc sáng lên.
Chà, điển hình là mối tình đầu, tâm tình của tiểu nữ sinh, thích người ta thì cái gì cũng là tốt nhất, khuyết điểm cũng là ưu điểm. Nhưng có chút không ổn, tôi cũng không thể nói không được.
Tôi thân tình ôm lấy nàng: “Hắn đối tốt với muội không phải giả, hắn không phải là người bình thường cũng là thật. Muội xem, quần áo giày của hắn đều là đồ đắt tiền, tính sơ ra cũng gần trăm hai, chưa cần hắn thể hiện, vừa thấy đã biết là công tử của đại gia tộc. Có câu, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, không phải ngẫu nhiên, nếu hắn thích muội thì đã đành, nếu chỉ mình muội một lòng nguyện ý, thì có bao nhiêu oan ức đây?”.
Cho dù là lưỡng tình tương duyệt cũng chỉ có thể làm thiếp, nói như thế nào cũng là không tương xứng.
Khuynh Vũ cúi đầu không nói lời nào.
Tôi thở dài một hơi, dỗ dành nàng: “Muội là đại cô nương, xử sự cần có chừng mực, ta cũng không phải không cho hai người gặp mặt, chỉ là nhắc nhở muội chú ý mấy điểm, chớ dễ dàng trao trái tim mình đi, cũng chớ để người ta được lợi”.
Nói đến đây lại nhớ tới mấy ngày mới khai trương bị gây rối, vội vàng hỏi: “Gần đây có người nào ức hiếp muội không? Nếu có gì, nhất định phải nói rõ cho ta, không được nhịn trong lòng, biết chưa?”.
Khuynh Vũ chớp chớp mắt, nhu thuận cười: “Không có gì thật mà”.
Tôi há to miệng: “Đúng là có người được lợi rồi! Vì sao không nói cho ta biết? Rốt cuộc là người nào?”, tôi gõ lên đầu tiểu nha đầu này một hai cái, vì ngại bề ngoài ốm yếu không thể đánh đòn, nhưng phải trói chặt để dạy dỗ.
Khuynh Vũ liên tục lắc đầu: “Không thể nào, tỷ tỷ không phải vẫn nhìn thấy muội sao? Ngày đầu tiên có kẻ kia, chẳng phải đã bị tỷ tỷ chặn rồi sao, thật sự không có người nào khác”.
Không có ai? Vậy vừa nãy do dự là chuyện gì đã xảy ra? Tôi trợn mắt đang định truy vấn, lại bị tiếng líu ríu của Tiểu Manh trên lầu cắt ngang. Khuynh Vũ che miệng cười tươi: “Tỷ tỷ nhanh đi thôi, Diệp đại ca chắc là tới rồi. Đừng để hắn chờ sốt ruột”.
Tôi trừng mắt liếc nàng một cái, trịnh trọng cảnh cáo nàng: “Nếu có kẻ nào, nhất định phải nói cho ta biết.”
Khuynh Vũ gật đầu như dập tỏi: “Nhất định, nhất định”.
Diệp Tô nói: “Tình nhân yêu quý của ta, đây là lần gần nhất tình nhân của ngươi là ta đi ngang qua Thanh Đường, chúng ta tiểu biệt thắng tân hôn* một chút được không? Lâu rồi không bị nàng nắm nhược điểm, thật là có chút nhớ nhung hoài niệm nha!”.
*Tiểu biệt thắng tân hôn: ý nói sau khi cách xa nhau đôi bên sẽ mặn nồng hơn.
Đầu to của tôi lại bắt đầu choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.