Bức Xướng Vi Lương

Chương 18: Mỹ nhân như hoa, hoa như mộng




edit: Băng Tâm beta: An An & Hàn Phong Tuyết
Diệp Tô còn chưa tới, Tiểu Mãn sớm đã mất tích rồi.
Hắn lưu lại mảnh giấy viết: “Lão bản nương, ta xin mượn năm ngày, không phải về nhà, không phải chạy trốn, ba ngày sau đó khẳng định trở về, ngươi đừng mướn người khác a!”.
Diệp Tô nói: “Oan gia, trên đường có việc gấp, đại khái muộn mất mấy ngày mới có thể đến, chớ có tức giận”.
Tôi đầy lòng căm hận, nắm chặt tay bẻ gãy chiếc đũa, ngửa mặt lên trời thở dài: “Nam nhân a, ai mang tên gọi này chính là không tuân theo phép tắc mà!”.
Đúng, từ khi bố già mê cờ bạc (ta đã không còn nhớ rõ tướng mạo) tôi đã có thể nhìn ra phẩm chất đặc biệt tất thảy nam nhân đều có, tôi từng nghĩ thay đổi nơi ở sẽ có khác đi, không ngờ là chỉ đổi thang mà không đổi thuốc.
Là lão nạp chấp niệm quá sâu.
Nam nhân đáng tin, heo mẹ biết leo cây.
Khuynh Vũ dịu dàng cười: “Tỷ tỷ chớ có vơ đũa cả nắm, theo ta thấy, Lâu đại nhân cũng rất tốt”.
Tôi ném chiếc đũa, đầu to “cạchh” một tiếng chụp ở trên bàn, rầu rĩ: “Hắn coi trọng ta là có thể chứng minh ánh mắt người này hoàn toàn không đáng tin cậy!”.
Đúng vậy, tôi biết hắn coi trọng tôi.
Lão nương đã sống trong xã hội này, lăn lộn gần hai mươi năm, không phải tôi khoe khoang, bản thân nhìn sắc mặt người đoán lòng người ít khi sai lầm, nhân xưng thần tiên sống chính là tại hạ. Ngày đó tôi đau đầu không rảnh rỗi nghĩ cũng đành thôi vậy, về sau còn bắt tôi học theo nữ chính trong phim Hàn, hồn nhiên mở to đôi mắt mênh mông mịt mù đến tập hai mươi cũng không biết nam chính cường hôn nàng là đang theo đuổi nàng? Thật xin lỗi, cái này quá sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi rồi, heo mẹ còn biết công trư (heo đực) ở trên người mình là muốn giao – phối đấy.
Có điều tôi nghĩ không thông chính là, hắn có ý đồ gì a? Hắn nhã nhặn, tôi thô lỗ; hắn Dương xuân bạch tuyết*, tôi Hạ lí ba nhân*; hắn như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, tôi là tiết mục cây nhà lá vườn; hắn công danh đầy mình, người nhà thế gia vọng tộc, tôi chỉ là chưởng quầy tửu điếm, lai lịch bất minh.
*Dương xuân bạch tuyết: ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Chiến quốc.
*Hạ lí ba nhân: ca khúc dân gian nước Sở thời Chiến Quốc.
Nếu tôi có sắc đẹp kinh thiên động địa thì tất cả còn có thể hiểu. Vấn đề là nha hoàn còn đẹp hơn tôi, lão nương ngay cả làm bình hoa cũng chưa có đủ tư cách.
Nắm cổ tay thở dài.
Ăn xong điểm tâm mở cửa cung nghênh đám thợ mộc, vậy mà Lâu Vân Thiên đã chờ ở cửa rồi.
Thợ mộc khởi công ba ngày, hắn đã đến đây ba lần, mỗi lần đều ở lại nửa ngày mới rời đi, đành đồng tẩu vô khi*.
*Đồng tẩu vô khi: không thể ức hiếp người già và trẻ nhỏ.
Khuynh Vũ từ xa xa thấy hắn liền kéo tay áo tôi cười nhẹ: “Tỷ tỷ còn muốn nghĩ gì nữa, ta cảm thấy, Lâu đại nhân thực sự là con người đáng tin”. Sau đó liền lẩn đi mất.
Vì lo sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn! Tôi thở dài, lại nhớ tới Tiểu Mãn. Tiểu hài tử xấu xa này nếu như ở đây, nhất định sẽ cãi nhau ồn ào một trận với Khuynh Vũ, tôi coi như được giải thoát rồi.
Hiện tại… tôi nhìn bóng người có vẻ mặt thâm sâu kia, giả bộ ngây thơ mỉm cười đón nhận: “Ngươi gần đây không hề đi Huyện học, lại thường xuyên tới chỗ ta đây làm gì? Ta có lẽ phải mời mấy thợ mộc rời đi, nếu không để Lâu đại nhân làm người đốc công, cho dù có bán ta đi cũng không thể quyết toán được!”. Tôi thật mất mặt, đột nhiên không gọi hắn là đại nhân, khi mở miệng cảm thấy thực không tự nhiên.
Lâu Vân Thiên cúi đầu cười: “Trong nhà có mấy cây ngọc trâm tự trồng được, phát triển tốt, mấy ngày nữa là nở hoa rồi. Suy đi tính lại, nên làm việc thiện cho đình nghỉ chân, giờ đào sắp rụng lá, mai lại chưa nở hoa. Căn phòng nhã nhặn xinh đẹp, không có hoa cỏ làm nền sao được, bởi vậy ta lại tự ý làm”. Dưới chân hẳn quả nhiên bày mấy bồn hoa, lá cây bằng lòng bàn tay xanh um tươi tốt, ở chính giữa giống hoa dạ lý hương mọc ra một nhành cây dài, trên đầu có năm sáu nụ hoa dài nhỏ giống như tuyết trắng, hoa còn chưa nở, xem hình dáng quả thật có vài phần giống cây Trâm.
Tôi cười: “Người am hiểu cầm kỳ thi họa là ngài không phải ta, ngài cảm thấy tốt nhất định là tốt, ta còn sợ làm theo ý mình, ngược lại sẽ mang tục khí bị người chê cười”.
Lâu Vân Thiên nghe vậy mặt giãn ra, tôi bất giác thẹn trong lòng, vội cười nói: “Ngài cứ tự nhiên, ta đi pha cho ngài một bình trà, tạ ơn ngài tận tâm như vậy!”.
Vừa quay người chuồn đi vừa không ngừng mắng chính mình: Wow, vẫn là quá nhiệt tình rồi. Tôi tại sao lại đột nhiên cảm thấy tôi là ba cái hạng nữ lưu tà ác trong kịch truyền hình, đùa giỡn sự si tình của nam chính trong lòng bàn tay chứ?
Này mấy tiểu cô nương mắt to ngây thơ như thỏ ngọc ơi, mau tới cứu vớt hắn đi! Lão nương nếu ngày nào đó nhịn không được thú tính quá độ, thực bắt hắn đem đi ăn sạch thì phải làm sao? Nào có kịch truyền hình nào mà tôn sùng nữ nhân vừa ích kỷ, lời nói ác độc lại không xinh đẹp làm nữ chính a?
Thông thường nữ phụ tà ác đã từng ngủ với nam chính, liệu có phải đều nhờ bàn tay to lớn của biên kịch biến đổi răng rắc, giúp cho tiểu bạch thỏ ngây thơ thuận lợi thượng vị?
Tôi vừa đun nước vừa miên man suy nghĩ, miên man suy nghĩ hâm nóng bình, làm nóng ly, miên man suy nghĩ pha nước trà ngon, miên man suy nghĩ mà bắt đầu đi ra, sau đó há mồm trợn mắt mà đứng lại.
Lâu Vân Thiên mang một chậu hoa bày lên trên bàn, tự mình ngồi ở trước bàn, sống lưng thẳng tắp, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, nửa mặt nghiêng qua ngửi hoa trắng kia. Cằm hắn hơi hất lên, cặp mắt khẽ nhắm đẹp mắt, khóe miệng đang để lộ một nụ cười như có như không.
Lá cây xanh thẫm, hoa trắng như tuyết, làn da trắng ngà, bờ môi mịn, mái tóc đen nhánh, dung mạo vô cùng thuần khiết.
Giống như một bức tranh dùng màu nước thanh thoát, màu sắc đều là sáng rõ, phảng phất chỉ cần đưa tay sờ qua, là có thể chạm được vào bọt nước ướt sũng.
Vẻ đẹp có được đó tựa như không chân thực.
Tôi chỉ muốn chạy ra ngoài đón gió rơi lệ: Thiên ca ca, ta không giỏi cự tuyệt sự mê hoặc, đừng khảo nghiệm ta.
Thanh âm khàn khàn của Mai Diễm Phương tỷ tỷ luẩn quẩn ở trong đầu tôi: Mỹ nhân như hoa, hoa giống như mộng*.
*Hoa nở trong chốc lát không tồn tại được lâu, người con gái giống như một đóa hoa, hoa lại giống như một giấc mộng (trích lời ca khúc “Nữ Nhân Hoa” của Mai Diễm Phương).
Thở dài một hơi, kiềm chế đi. Thích một mỹ nhân, cũng không phải là trói hắn về nhà đối đãi thật tốt, thỉnh thoảng mang ra khoe với mọi người. Thích vẻ đẹp của hắn, tôi thà rằng âm thầm thích, lặng lẽ quan sát từ xa mà không chơi đùa, bởi vì tôi hiểu rất rõ, hắn xứng đáng được yêu người tốt hơn tôi.
Sau một lúc lâu, Lâu Vân Thiên mở to mắt, nhìn tôi mỉm cười: “Ngọc trâm hương thơm thanh nhã, tính lại ưa bóng, phù hợp đặt ở trong phòng”.
Tôi gật gật đầu tỏ vẻ lĩnh hội, bưng khay, mâm đặt xuống trước mặt hắn, rót đầy một chén trà nóng, đẩy tới trước mặt hắn: “Khuynh Vũ giấu trà tốt dưới đáy rương”.
Lâu Vân Thiên nhẹ giọng nói một câu tạ ơn, nhìn qua chén trà, cười cười.
Tôi sửng sốt lập tức phản ứng lại, hắn là nhớ tới điển cố Cử Án Tề Mi* đây mà.
*Cử Án Tề Mi: nâng khăn ngang mày, ý chỉ vợ chồng tôn trọng nhau (sự tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
… Đại ca, ta không ngại ngươi âm thầm thích, nhưng mà ngươi lẽ nào không cảm thấy đối tượng yy là ta, cô gái bó lúa này, là chuyện cực kỳ mất mặt hay sao?
Tôi đắn đo nói: “Ngài đến trà xá của chúng ta uống trà, vui vẻ một mình không bằng cùng mọi người vui vẻ. Hiện tại vườn đang sửa chữa, mỗi ngày nơi đây đều mù mịt, không phải nơi thích hợp uống trà chơi cờ. Không bằng trong khoảng thời gian này, ngài ở nhà tránh đi, có chuyện gì cứ phái quản gia tới, đừng để mỗi ngày đều toàn thân đầy đất trở về, khiến người trong nhà lo lắng”. Ta cho ngươi có cơ hội lộ diện trước mặt ta.
Trở về đi trở về đi, đừng ép ta phạm sai lầm.
Lâu Vân Thiên trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ cười: “Ta tuy là nho sinh, lại càng chuộng Phiếm nhược bất hệ chi chu của Lão Trang*. Tiếc rằng gia đình có truyền thống hiếu học từ xưa, phụ mẫu nghiêm khắc, không thể để mặc cho ta muốn làm gì thì làm. Tiết học ở Huyện, ta là tấm gương sáng về đối nhân xử thế, mặc dù quan hệ tốt với mọi người, nhưng cũng khó tránh khỏi quá mức thân cận. Tính ra, chỉ có nơi này làm ta cảm thấy thoải mái, không cần kiêng nể giữ ý”.
*Bắt nguồn từ ‘Liệt Ngự Khấu’ của Trang Tử và Nam Hoa Kinh: “Bão thực nhi ngao du, phiếm nhược bất hệ chi chu, hư nhi ngao du giả dã”, ý chỉ người tiêu diêu tự tại.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt sáng long lanh: “Ai nói ta tới đây không phải để kết bạn? Nàng chẳng lẽ không phải bằng hữu của ta?”.
Tôi hư ha đồng ý, nói thầm trong lòng: Ta là bằng hữu của ngươi, bằng hữu của ngươi là một nữ lưu manh.
Hai người lại lúng túng trầm mặc.
Khuynh Vũ ở hậu viện do do dự dự gọi tôi: “Tỷ tỷ? Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, tỷ tỷ!”. Ngữ điệu càng ngày càng gấp gáp.
Tôi đứng dậy cười với hắn: “Xin lỗi không nói chuyện tiếp với ngài được, Khuynh Vũ e là có việc!”. Rồi sau đó nhanh chóng trốn mất.
Mặc kệ có chuyện hay không, tôi trước tiên cứ ở lại dưới này nửa canh giờ mới lại đi ra đó!
Khuynh Vũ thật sự có chuyện.
Nàng đang ra sức giằng co với một đại hán, đại hán kia cao lớn vạm vỡ, mắt tam giác, toàn thân sặc mùi rượu, ngày đầu tiên khai trương đã lộ vẻ dại gái, không phải gã họ Phùng kia thì là ai!
Tôi phẫn nộ, thuận tay mang theo cái chổi để ở sau người, khoa trương kêu to: “Lâu đại nhân, em rể ngài muốn tìm ngài nói chuyện phiếm này! Ngay tại hậu viện, e rằng đi nhầm cửa rồi!”.
Đại hán sửng sốt, lập tức lại trừng mắt, giọng căm hận: “Ngươi gọi hắn có ích lợi gì? Bà vợ kia chê ta ngày ngày say rượu, ngay cả lũ người nhà cũng muốn cô ta ly thân vớ ta cơ mà! Ly thân cũng tốt, ly thân ta sẽ lấy ngươi!”. Câu cuối cùng là nhìn Khuynh Vũ nói.
Khuynh Vũ đỏ vành mắt, giống như con mèo nhỏ đang giãy dụa: “Ngươi buông tay! Ai thèm lấy ngươi!”.
Tôi thấy mềm dẻo không được, đành phải mạnh bạo thôi, nắm chắc cái chổi bùm bùm đánh vào đầu hắn, vừa đánh vừa mắng: “Tên khốn, buông tay!”.
Đại hán da dày thịt béo, căn bản chẳng thèm để tâm tới mấy đòn vớ vẩn của tôi, chỉ nhìn Khuynh Vũ cười dữ tợn: “Còn cần ngươi cho phép?”.
“Phùng Khởi! Ngươi cho dù không kiêng kỵ gia tộc muội muội ta, cũng phải cố kỵ việc ngươi vừa mới thăng quan, sao có thể để ác danh truyền ra ngoài? Nay tình cảnh này ta nhìn thấy rõ ràng, nếu như bà chủ thật sự muốn cáo ngươi gây rối, ta chính là nhân chứng!”. May là Lâu Vân Thiên vội vàng chạy đến, cao giọng quát bảo hắn ngừng lại.
Không nghĩ tới đại hán mềm cứng đều không ăn, nghểnh cổ hừ giọng nói: “Bất quá là bị đánh vài bản, nếu có thể đổi lấy tiểu cô nương mỹ mạo, ta vẫn là buôn bán có lời!”. Nói xong liền ngoan cố kéo nàng, “Trước theo ta đem gạo nấu thành cơm, xem ngươi còn ra vẻ cái gì!”.
Khuynh Vũ sợ tới mức mềm nhũn lăn ra trên mặt đất a a khóc: “Ngươi buông tay a a a…”.
Tôi khẽ cắn môi, nếu lúc này chọc vào mắt hắn…
Đang tính toán lợi và hại, một cây gậy trúc đen như mực đột nhiên bay nghiêng đâm tới, liên tiếp đánh vào trên mu bàn tay hắn, ở chỗ đầu gậy va đập theo tiếng đánh xuống nổi lên một vệt ngấn màu hồng, trên mu bàn tay phảng phất giống như xâu đậu đỏ sẫm. Phùng Khởi đau buốt vội vàng buông tay, xoay người thấy rõ người tới, giận dữ nói: “Dám đánh lão tử, người mù cũng tới tham gia phải không?”. Nói xong nắm tay sắt của đại hán liền hướng về phía nam nhân kia giương nắm đấm tới.
Nam nhân kia thoải mái né tránh hết đòn này đến đòn khác, sau đó cầm cây gậy trúc đánh tiếp. Một tiếng vang mà thanh thúy, đại hán ôm cổ kêu đau không thôi.
Nam nhân thản nhiên nói: “Đừng ép ta làm thật. Chỉ cần ta còn sống, đừng mong có thể tìm Lục cô nương gây phiền toái, cút đi”.
Phùng Khởi ôm cổ, đảo đảo con mắt, cực nhanh than thở một câu “Được, ông nội chờ”, tiện thể đá văng cửa nách chạy.
Tôi thở phào một hơi, nhìn nam nhân kia, hành lễ: “Đa tạ ngài ra tay cứu giúp, không biết khách nhân xưng hô như thế nào?”.
Nam nhân sửng sốt một lát: “Tiểu sinh họ Văn”.
Tôi gật gật đầu: “Văn tiên sinh. Mời tiên sinh tới trung đường nghỉ ngơi, chờ ta an ủi xong muội tử, sẽ nghiêm chỉnh cảm tạ tiên sinh”.
Vừa đỡ Khuynh Vũ dậy, tôi vừa nhỏ giọng nén giận: “Sao lại không khóa kĩ cửa nách, để hắn vào được? Tên khốn này có tiếng tác phong luôn luôn không tốt, tiếc rằng trong nhà đang có ông cậu làm Tuần án, một người làm quan cả họ được nhờ, không ai làm gì được tên khốn nạn này. Trước kia còn có lão bà quản, nếu như sau này ly thân, e rằng tất cả mọi người đành phải trốn tránh hắn từ xa”.
Khuynh Vũ khóc thút tha thút thít đáp không rõ, Văn tiên sinh thanh thanh giọng nói: “Là ta đã hẹn Lục cô nương hôm nay uống trà, không ngờ lại khiến cô nương bỗng dưng bị hoảng sợ một phen”.
Tôi miễn cưỡng cười cười: “Văn tiên sinh cũng không biết sẽ gặp phải chuyện như vậy, đều do muội tử này của ta quá sơ ý!”. Vừa nói vừa lấy ra chiếc khăn nhỏ đưa cho Khuynh Vũ, mặt nghiêm lại, thấp giọng khuyên nàng, “Nhanh, đừng khóc nữa, may là hôm nay có Văn tiên sinh ở đây, sau này chưa chắc sẽ lại may mắn như vậy nữa, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút!”.
Khuynh Vũ khóc lê hoa đái vũ*: “Tỷ tỷ…”.
*Lê hoa đái vũ: Trong bài “Trường hận ca” nói về vẻ đẹp của nàng Dương Quý Phi, Bạch Cư Dị viết: “Lê Hoa nhất chi xuân đái vũ” (Một cành hoa Lê đẫm nước mưa xuân)
Lòng tôi quặn đau ôm lấy nàng: “Được rồi được rồi, không sao nữa rồi, ngoan, đừng khóc nữa!”.
Lâu Vân Thiên tiến lên, vỗ bả vai Văn tiên sinh thấp giọng: “Lục cô nương bị kinh hoảng chưa bình tĩnh lại, lời tâm sự giữa các cô nương không tiện để chúng ta nghe, tiên sinh sao không theo ta ra phòng khách uống một chén trà nóng trước?”.
Tôi nhìn Lâu Vân Thiên cảm kích cười.
Người như hoa Giải Ngữ nha.
Văn tiên sinh do dự một chút mới gật gật đầu đi theo hắn.
Tôi lại ôm Khuynh Vũ an ủi một hồi, nhỏ giọng trêu nàng: “Anh hùng cứu mỹ nhân nhé, muội hài lòng chưa?”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp tựa hoa của Khuynh Vũ bật cười, dẩu miệng trách ta: “Tỷ tỷ đúng là có oán tất báo, trước kia muội chỉ là đùa vui tỷ với Lâu đại nhân, bây giờ tỷ tỷ còn đòi lại vốn”.
Tôi hắc hắc cười gian: “Đó là tự nhiên. Lần này hữu kinh vô hiểm*, tất cả may nhờ có Văn đại ca kia, còn không mau đi rửa mặt sạch sẽ rồi tạ ơn hắn! Các ngươi dù quen thân như thế nào, lễ nghĩa cần có cũng không thể thiếu!”.
*Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Khuynh Vũ đỏ mặt ừ một tiếng, tự đi múc nước.
Nhân lúc nàng cẩn thận rửa mặt chải đầu, tôi đi ra phòng khách trước, muốn thăm dò chuyện của vị Văn tiên sinh kia.
Ai ngờ tới phía trước rồi, lại chỉ có một mình Lâu Vân Thiên ngồi uống trà, tôi ngớ ra: “Vị Văn tiên sinh kia đâu?”.
Lâu Vân Thiên buông chén trà: “Hắn đi rồi”.
“Ngươi có từng nghe qua danh hiệu Mặc Dật tướng quân? Mặc Dật tướng quân tên là Mặc Dật Văn, thiếu niên thành danh, dũng mãnh thiện chiến, cùng Lý Tề Tiên Lý tướng quân xưng là Nam Cảnh long hổ tướng. Năm năm trước chinh chiến với Nam Man, Mặc Dật tướng quân bất hạnh trúng tên giữa mặt, bởi vì không kịp chữa trị mà hỏng hai mắt. Sau khi mù thất thủ bị bắt, ở trong lều trại mọi rợ hơn một năm mới được Thánh thượng trao đổi trở về, nhưng mà người đã bị tra tấn tới mức hông ra nhận hình dáng. Thánh thượng niệm tình hắn trung dũng, phong làm Huyện hầu, thưởng vạn lượng hoàng kim, cho hắn cáo lão, bảo dưỡng thiên niên”.
Lâu Vân Thiên nhìn ta: “Văn tiên sinh chính là Mặc Dật tướng quân. Ta nói bản tính của Phùng Khởi và tình cảnh hiện tại cho hắn nghe, xin hắn chớ để lòng tốt làm chuyện xấu, trái lại làm hại Lục cô nương. Hắn nghe xong sau đó liền đi luôn”.
Tướng quân về hưu? Đợi khi hắn có ý làm muội phu* ta hẵng nói, bây giờ còn chưa thể dựa vào hắn.
*Muội phu: cũng là em rể. Nhưng Phùng Khởi là chồng em họ Lâu Vân Thiên còn Khuynh Vũ là em chồng Lăng Đang nên xưng hô có chút thay đổi.
Tôi hỏi: “Phùng Khởi có tính xấu gì?”.
“Có thù tất báo, không từ bất cứ thủ đoạn nào, là tên tiểu nhân không hơn không kém”. Lâu Vân Thiên hạ tầm mắt suy nghĩ, “Minh thương dễ tránh*, huống chi còn có một câu: dân không cùng quan đấu đánh, nếu như hắn thực sự muốn trả thù, chỉ sợ sẽ rất phiền toái. Ta… ta lo lắng cho ngươi”.
*Tác giả cho Lâu Vân Thiên lược bớt vế ám tiễn khó phòng: đao thương ở ngoài sáng thì dễ tránh, nhưng thủ đoạn đánh lén sau lưng thì khó phòng bị được.
Đôi mắt nhỏ lấp lánh kia, kiểu biểu tình kia.
Xong rồi xong rồi, tôi sắp rơi vào tay giặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.