edit: Đường Mạc Linh
beta: hanhmyu
Diệp Tô ngồi trên đầu tường, cúi đầu nhìn tôi cười: “Thiên giai dạ sắc lương như thủy, Hà đương cộng tiễn tây
song chúc?”*, trực tiếp đáp lại câu đùa giỡn của tôi lúc đầu.
*myu: Diệp ca giỡn lại Lăng tỷ nha, 2 câu thơ trên của 2 bài thơ, 2 tác giả khác nhau. “Thiên nhai dạ sắc
lương như thủy/Sắc đêm trời nước dịu dàng” trong bài “Thất tịch” của Đỗ
Mục, còn “Hà đương cộng tiễn tây song chúc/Bao giờ ở cửa sổ hướng tây,
cùng nhau chong đèn” là câu thơ trong bài “Dạ vũ ký bắc” của Lý Thương
Ẩn
Tôi thở dài cười: “Ta bắt đầu hoài nghi
ngươi là một kẻ có thù tất báo, ta nói cái gì ngươi cũng sẽ đáp lại y
nguyên. Sớm biết vậy, ngươi đổi bài “Mười tám điệu sờ”, chúng ta cùng
thoả mãn”.
Diệp Tô cười nhẹ, cúi đầu đưa tay cho tôi: “Được rồi, ở đây sẽ quấy rối nơi cửa phật thanh tịnh, chúng ta ra ngoài chơi”.
Tôi đưa tay nắm lấy, còn chưa phản ứng
kịp thì đã ở trên đầu tường, lại thoắt một cái, tôi và hắn đã ngồi trên
lưng ngựa, tôi ngồi trước hắn ngồi sau, tôi ngồi bên sườn hắn lại nhích
người, đây đúng là hình ảnh công chúa hoàng tử cưỡi ngựa tiêu chuẩn rồi.
“Hành trình săn mỹ nam thời xưa” cho
chúng ta biết, ngồi ở phía trước ngược hướng gió, như vậy luôn luôn có
cảm giác gió đập vào mặt, nôn nao, tôi im lặng ước lượng tốc độ gió và
độ co bóp của dạ dày, thành khẩn kiến nghị: “Hay là để ta ngồi phía sau
đi”. Như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn, tôi còn có thể lợi dụng sờ soạng một
chút, cảm nhận cảm giác người làm chủ một chút.
Diệp Tô hỏi tôi: “Nàng biết cưỡi ngựa?”
Tôi thở dài: “Không biết”, tôi mới chỉ
được cưỡi ngựa non trong vườn thú, còn đây có khác gì thần thú, tôi lại
càng không có tư cách để cưỡi nó.
Lòng người thật là dễ thay đổi, lúc trước vẫn vô tư nhìn sao ngắm trăng, chỉ một thời gian đã sốt sắng đem dê đem lạc đà giao cho vợ…
Hắn vô tình bác bỏ đề nghị của tôi: “Nàng ngồi sau lỡ ngã ra đấy thì sao? Ngồi phía trước, ta còn có thể coi chừng nàng”.
Tôi bất đắc dĩ: “Đại ca này, ta đã là người trưởng thành rồi đấy, ngươi đừng có coi ta như đứa trẻ chưa dứt sữa chứ?”
Diệp Tô vươn đầu lên, ánh mắt liếc thật dài từ vai tới eo tôi, mím môi, ý vị sâu xa nói: “Người trưởng thành?”.
… Tôi đâm, đâm chết hắn, sao hắn có thể coi thường mị lực của tôi như thế!
Tôi giận quá hoá cười: “Ta còn không hiểu ngươi vì sao lại không đụng vào ta, thì ra là còn xem ta như đứa trẻ
nên không thèm để ý? Thôi thôi, bản cô nương vẫn nên thức thời một chút, an phận một chút vẫn hơn! Cũng tốt thôi, ta cũng thừa hiểu ngài lại
đang đợi một vị nào đó thập toàn thập mĩ rơi từ trên trời xuống chứ
gì!”, ngực ta phẳng ngươi còn thích làm gì? Ngươi có bao nhiêu đói khát
thế?
Diệp Tô siết chặt thắt lưng tôi, khiến
người tôi và người hắn dính sát vào nhau, dở khóc dở cười: “Không thèm
để ý? Có để ý hay không, cô nương cứ cầm lấy “nhược điểm” của tại hạ là
biết còn gì?”, tôi vô cùng nghiêm túc vươn tay phải kiểm chứng, quả
nhiên nó cùng chủ nhân của nó chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
Tôi không khỏi nhớ tới một câu nói, tôi không phải là một người háo sắc, mà cái háo sắc đứng lên lại không phải người.
Tôi đột nhiên cảm thấy ác cảm kinh khủng, mất tự nhiên vội vàng dịch người lên, cười mỉa: “Ồ, phụ nữ đối với vóc
người của mình thường không thoả mãn, cái này ngươi cũng phải hiểu
chứ!”, lại cứng rắn lảng đi, “Ngươi mang ta đi đâu? Ta nghe tên họ Bùi
kia nói, ở Lạc Hà có chợ đêm, có phải đêm nay không?”.
Hai cánh tay cứng như sắt của Diệp Tô cứ
thế ép chặt hai bên sườn tôi khiến tôi an tâm, nhưng lời hắn nói ra lại
khiến tôi vô cùng nản: “Hôm nay không phải đêm chợ, giờ này lại là thời
điểm đường phố lắm thị phi, chúng ta nếu bị binh sĩ đi tuần bắt lại, chỉ còn đường ăn roi”.
Tôi không thể trừng hắn trong cái tư thế
này được, đành đưa tay véo mạnh tay hắn một cái: “Đồ đáng ghét, cả năm
trời không lễ không tết, lại không có gì chơi, ngươi lại nhân lúc trời
tối mang ta ra ngoài, chẳng lẽ lại muốn kiểm tra nhịp tim?”, tôi dùi kim cương thế này nhưng không dám chọc vào áo giáp sắt đâu!
Diệp Tô cúi đầu cười, ép tôi dựa vào
người hắn: “Nếu ta nói, ta muốn dẫn nàng đi khắp nơi, rồi bỏ mạng nơi
nào đó, nàng có muốn đi không?”.
Tôi đáp lại trôi chảy: “Đi chứ, chỉ cần ngươi không bắt ta đi bái đường gì đó, dù có chân trời góc bể, ta đều theo ngươi”.
Diệp Tô sửng sốt một hồi, một lát sau cười nói: “Tốt, đầu tiên chúng ta đi ra bờ biển”.
Đúng là hắn dẫn tôi tới đến cạnh biển,
sau đó bảo tôi xuống ngựa, nắm tay tôi cẩn thận từng li từng tí đi tới
một khối đá ngầm lớn nhô lên trên, cuối cùng ôm tôi ngồi xuống.
Gió biển thực sự là một thứ kỳ quái, rõ
ràng là mang theo hơi nước từ mặt biển bốc lên, mà lại khiến người ta
cảm thấy lạnh và khô ráo lạ kỳ. Người ta chung quy vẫn ví biển như cha
mẹ, trên thực tế nó lại giống đàn ông, giống thời gian trời trong nắng
ấm, cũng có loại giống như người đàn ông mị lực lớn.
Lúc này trời không trăng, biển không đăng (đèn), những ngôi sao trên cao lại không thể phản chiếu ánh sáng của mình
xuống, cho nên mặt biển và bầu trời như bị chia thành hai nửa. Một nửa
được ánh sáng ngân hà chiếu rọi, phảng phất xung quanh đám mây màu tía,
nửa còn lại trầm mặc tĩnh lặng, đen như mực.
Tôi si mê nhìn chằm chằm khung cảnh trước mắt, ngây ngất hưởng thụ vẻ đẹp mà trước đây ở hiện đại khó mà thấy được.
Trở về cổ đại này cũng đã nửa năm, tôi
cúi đầu nhẩm tính, công việc trước đây tối mắt tối mũi, khi đêm xuống
thế này không phải đề phòng kẻ xấu thì cũng mệt mỏi muốn chết, chỉ cần
nằm xuống là tôi ngủ không biết trời đất gì nữa. Ở đây hơn hai trăm đêm
thế này, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ đến rằng mình muốn ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời sao xinh đẹp này một chút.
Đây cũng có thể coi là điều miễn phí hiếm hoi trong đời, nhưng đâu phải ai cũng có thể hưởng thụ.
Tôi ngước đầu, đặt gáy lên vai Diệp Tô,
lại kéo tay hắn làm lưng ghế ở thắt lưng, nhìn lên trời sao, chợt thấy
hạnh phúc mà tôi luôn tìm kiếm là lúc này đây.
Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là có
một người, có lúc sẽ bắt nạt bạn một chút, nhưng sẽ luôn ở bên bạn, tự
nguyện để bạn bắt nạt.
Thể xác và tâm hồn đều thả lỏng, bầu trời đầy sao giống như muôn nghìn việc quan trọng trong đời, tôi không khỏi
mơ màng, tuy hai mắt vẫn mở lớn nhưng giống như đã ngủ từ lúc nào.
Không biết qua bao lâu, Diệp Tô vỗ vỗ
đỉnh đầu tôi, cười nói: “Cạnh biển lạnh, chớ có ngủ, cẩn thận lại hứng
gió bệnh bây giờ”, lại nâng đầu tôi lên, chỉ cho tôi nơi giao nhau của
trời và biển, “Trăng lên rồi, hôm nay tuy không phải rằm, nhưng trăng
cũng coi như tròn”.
Giống như chứng minh cho lời của hắn,
trên mặt biển chậm rãi nhô lên một điểm sáng, những đốm sáng bạc nhuộm
lên mặt nước đen một chùm sáng, điểm sáng chậm rãi lớn dần, chùm sáng
kia cũng dần như loang ra. Cuối cùng điểm sáng vươn đến giới hạn của
mình, dùng ánh sáng như tấm lụa mỏng màu bạc phủ lên vạn vật.
Tôi thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện, thì ra từ nãy đến giờ tôi vẫn nín thở, hình như sợ sẽ doạ phải ai.
Diệp Tô nắm tay thật chặt, cười nói: “Cảm giác không tệ nhỉ?”
Tôi nhẹ giọng thở dài: “Hải thượng sinh
minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì*. Cảnh đẹp như vậy, cũng chỉ có câu thơ này mới xứng”.
* Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì: đại ý là biển sinh ra mặt trăng, trời đất kéo dài vô tận.
Diệp Tô ừ phụ hoạ, trầm mặc một hồi, đột
nhiên mới nói: “Khi ta còn bé, cha ta thường hay ra biển, không quan tâm ta, một lần đi của ông có khi mấy tháng, có khi đến gần Tết cũng không
thấy bóng dáng đâu”.
Tôi cúi đầu đặt tay lên mu bàn tay hắn, im lặng đợi hắn tiếp tục.
“Ngày ấy ta vừa mong ông về, lại vừa sợ
ông sẽ trở về bởi khi ông trở về, ta thường bị đánh lên đánh xuống, ông
thường đốc xúc kiểm tra việc luyện công của ta. Không những vậy, ông sẽ
còn hỏi gia nhân của ta, xem lúc ông không ở bên ta có gây hoạ gì không. Non nửa năm cả khen ngợi và trách móc đều đến cùng nhau, chính là cái
kiểu đánh một gậy thì cho một quả táo, đánh thêm một gậy thì cho thêm
một quả”, hắn nói đến đây, không khỏi cười, “Chỉ cần ông trở lại, ngay
cả Bùi gia cũng sẽ loạn đến gà bay chó sủa, ta thì tránh, ông thì tìm
loạn cả lên. Hai người chú Bùi và dì Bùi ở sau nhìn, một người cười, một người khuyên, khi thực sự không khuyên được nữa, hô một tiếng, cha ta
cũng không dám gào lại, rồi ta được yên tĩnh một chút. Đến tối, ông lại
lén lút trèo tường đến chỗ ta, một tay bịt miệng một tay lôi đi, lôi đến chỗ khuất, điên cuồng đánh báo thù”.
Hắn cười: “Cho dù sau này có bỏ học võ công thật, thì khinh công ta cũng vẫn rất khá”.
Hắn thở dài: “Khi cha ta trở về, ta hận
đến rủa ông chết đi, nhưng khi ông đi rồi, ta lại thấy nhớ ông. Vì vậy
nên gần như tối nào ta cũng đến đây ngắm trăng, nghĩ đến lúc ông trên
biển, mặc kệ có làm gì… ít ra… vẫn có thể có một câu hỏi thăm ở nơi nào
đó trò chuyện an ủi. Lúc đó đã nghĩ, đến khi ta trưởng thành rồi, nhất
định sẽ không giống ông ấy, vô trách nhiệm để con mình lại mà ra biển,
để nó lại cô đơn ngắm trăng thế này”.
Diệp Tô cười khổ: “Thế mà, ta so với ông còn vô trách nhiệm hơn”.
Hắn dường như còn muốn nói tiếp, tôi đã
đi trước một bước nắm lấy cổ tay hắn: “Đối với đàn ông mà nói, biển lớn
là nơi có sức hút vô cùng, cũng giống như một người phụ nữ bí ẩn, luôn
khơi gợi ý muốn chinh phục từ họ. Đàn ông nhát gan sẽ không đến gần
biển, đàn ông nóng nảy đi một chút đã thấy mình biết nhiều lắm rồi, cũng chỉ có những người dũng cảm nhất và bền bỉ nhất mới có thể chinh phục
người con gái ấy, cả đời này quấn quít”, tôi quay đầu nhìn hắn, cười
khổ, “Ta cũng chẳng khuyên ngươi từ bỏ làm gì, ngươi cũng đâu phải muốn
đi chết? Ta chỉ là đứng nói mà không đau thắt lưng thôi”*.
*Đứng nói mà không đau thắt lưng: ý là người ngoài không hiểu cảm giác của người trong cuộc.
Diệp Tô xoay người tôi lại, đối diện với hắn, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt ấy: “Nàng thực sự nghĩ như vậy?”.
Tôi cười bất đắc dĩ: “Là giả đấy, ta chỉ
mong tương lai ngươi có thể cùng ta nuôi dạy con, cũng như… cả đời không đặt chân lên thuyền nữa”.
Diệp Tô cười to: “Phụ xướng phu tuỳ*? Vậy cũng không tệ”.
*Phụ xướng phu tuỳ: giống như vợ hát chồng khen hay.
Tôi nói: “Ta nghĩ thế nào không quan
trọng, quan trọng là… ngươi nghĩ thế nào thôi. Đừng nói ngươi thành thân xong sẽ ở yên trên bờ, chỉ riêng đi trong nội hà* ngươi đã ngứa ngáy
rồi, ngươi đã nói với Văn Ca thế đấy! Ngươi không chịu, nếu sau này ta
có lấy ngươi, ta cũng không muốn thấy ngươi già cả lại như cái gối bông, bị nhốt trong cái lồng, cả nửa đời người đều tiếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hưng phấn mà không thể bỏ vợ bỏ con”.
*Nội hà: khu vực sông nội địa.
“Diệp Tô, đừng tự ép bản thân, tuy rằng
ngươi thích ta, nhưng không đến nỗi có tình uống nước cũng no như thế.
Ta cũng sẽ chẳng vì thích ngươi mà từ bỏ cái ta yêu thích. Tình yêu vĩnh viễn sẽ không hơn được sự yêu thích, cũng sẽ chẳng có thứ tình cảm nào
có thể cho ngươu cảm giác ấy. Ta không muốn ngươi vì ta mà hy sinh như
thế, ta chịu không nổi.
“Ta biết ngươi sợ ta chạy nữa nên muốn
dùng hôn nhân giữ ta lại, cho dù có muốn đi đến đâu cũng sẽ cắn răng
nhịn xuống. Ngươi thích ta, ta biết chứ, ngươi đã cố gắng vì ta và cố
gắng cho ta, ta cũng biết, nhưng ta không mong ngươi làm thế”.
Tôi nắm cằm hắn cười cười: “Cái đồ hỗn
đản này, ngươi không cần làm gì ta cũng thích ngươi. Ta đồng ý với
ngươi, chỉ cần tình cảm của ngươi với ta không đổi, trừ phi quá cần
thiết thì ta sẽ không rời Lạc Hà nửa bước. Nếu ta có phải đi thật thì
cũng sẽ nói với ngươi một tiếng khi nào ta đi và đi đâu. Ngươi cũng
chẳng cần vội vàng thành thân với ta làm gì, ngươi cứ tận lực mà hưởng
thụ những ngày tháng độc thân này đã, cũng nhân tiện nhìn kỹ lại ta một
chút, xem xem ta có phải người ngươi tìm kiếm không. Còn ta, trong
khoảng thời gian này cũng suy nghĩ kỹ một chút, khi ngươi không tồn tại
trong cuộc sống của ta, ta phải đối phó với thời gian nhàm chán ấy thế
nào nữa”, cái loại trò chơi như kiểu tranh đấu hậu cung này rõ ràng
không hợp với tôi, người trong hậu cung ấy (hình như là Diệp Tô) có tầm quan trọng quá lớn, đùa thế này có chết lúc nào không biết, tôi tốt nhất không nên thử.
Diệp Tô nháy nháy mắt: “Những lời này, nàng bắt đầu nghĩ đến từ lúc nào thế?”.
Tôi cười vui vẻ: “Nghĩ đến từ lâu rồi, sẽ chờ binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn”.
Diệp Tô mím môi trầm mặc.
Hai tay tôi chịu không nổi cô đơn, chậm
rãi bò loạn trên người hắn, nhích dần đến anh bạn nhỏ: “Đương nhiên,
trong khoảng thời gian này, nếu ngươi có cái gì… khụ, cần giải quyết, cứ tới tìm ta”, đến đây đi đến đây đi, không phải nói đàn ông thường dùng
suy nghĩ của nửa thân dưới sao, mà vì sao tôi gặp gỡ cái loại này, giờ
giờ phút phút đều có thể tự chủ như vậy?
Bạn học biến thái giỏi tự chủ Diệp Tô dở
khóc dở cười đè móng vuốt tôi lại, nâng người tôi phi lên ngựa, nói:
“Cũng đã muộn rồi, nàng mà không quay về thì hàng xóm tốt bụng của nàng
sẽ nghi ngờ sự trong sạch của nàng đấy”.
Phương pháp này… lại thất bại.
Tôi hầm hừ: “Cứ nhịn đi, đợi đến lúc thương ra trận lại có lòng mà không có lực!”.
Diệp Tô xốc người tôi lên, vỗ mông tôi
một cái: “Cái này không cần nàng lo lắng, sau này rồi sẽ biết, thế nào
gọi là có lòng mà có lực!”.
Tôi hừ hắn: “Nói không tính, dùng hành động chứng minh đi!”
Diệp Tô cúi đầu trừng tôi, vân đạm phong khinh, như mây trôi gió thổi: “Khích tướng vô dụng, ta đâu sợ ưng đội lốt thỏ”.
Tôi ủ rũ: “Chỉ sợ đến lúc chim ưng sổ ra, đến lượt ta có lòng mà không có lực”.
Hắn cúi đầu cười, nhẹ nhàng thổi vào tai tôi: “Nàng không cần lực, nàng chỉ cần hưởng thụ là được rồi”.
Tôi tê liệt toàn thân, lệ rơi đầy mặt.
Khi lưu manh đấu nhau, kinh nghiệm và
thực lực không thể thiếu, tôi cũng chẳng cần luyện, gặp phải người tài
từ trong ra ngoài như hắn, ngoại trừ chịu trận cũng chẳng làm được gì.
Diệp Tô đưa tôi về, kéo tay tôi thấp giọng: “Nhớ lời nàng vừa hứa đấy”.
Tôi ngửa đầu mỉm cười nhìn hắn: “Nhớ kỹ rằng ta thích ngươi, sẽ không rời xa ngươi?”.
Hắn cắn lên mu bàn tay tôi một cái, cười: “Đánh dấu”.
Tôi cười mắng: “Biết rồi, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, yên tâm đi!”.
Lúc này hắn mới hài lòng rời đi.
Tôi đứng bên tường lắng nghe tiếng vó
ngựa của hắn xa dần, mỉm cười xoay người, lại thấy đôi mắt biết cười của Bùi Tố Ngữ: “Ta không có ý nghe trộm đâu, chỉ là hình như Diệp đại ca
nhìn thấy ta gai mắt thì phải”.