Dưới ánh mắt như giết người của
Bùi lão gia tôi từng bước đi qua, tay chân cứng ngắc cung kính
thi lễ: “Bùi lão gia vạn phúc.”
Vị thúc thúc đẹp trai nhìn tôi hồi
lâu, áp lực trong mắt từ từ dịu xuống, hướng tôi cười nói: “Lăng cô
nương? Mời ngồi.”
Tôi ngay cả nói cũng không dám nói,
từ chối mãi rồi mới ngồi xuống, mông chỉ dám đặt nhẹ, thắt
lưng căng thẳng, đầu cúi xuống, thần thái cung kính.
Đây không phải gặp tộc trưởng của bạn bè, mà đây đặc biệt là gặp tư lệnh quân khu a!
Bùi lão
gia nhìn thoáng ra ngoài, trừng mắt Bùi Tấn: “Sao ngươi còn ở
chỗ này? Chẳng lẽ sợ ta ăn thịt tiểu bằng hữu của ngươi?”
Bùi Tấn sờ sờ mũi: “Nương bảo con
mang Lăng Đang vào trong phòng nghỉ ngơi, nàng vừa đi kiệu lên
núi, có chút choáng váng.”
Mặt Bùi lão gia không chút thay đổi
tiếp tục trừng hắn: “Văn Thu và Văn Phong đã làm gì mà sai khiến
được ngươi? Khiến ngươi mang đao múa kiếm tới chỗ này tìm ta!”
Bùi Tấn liên tục gật đầu, cuối cùng lực bất tòng tâm liếc mắt nhìn tôi một cái, bất đắt dĩ lui ra.
Bùi lão gia lấy một chén rượu đưa
trước mặt tôi, rót vào chén rượu, cười nói: “Khuyển nhi rời
nhà mấy tháng, được cô nương ít nhiều quan tâm, Bùi Tĩnh kính
cô nương một ly. Ta uống trước, cô nương tuỳ ý.” Dứt lời hai tay
nâng chén hướng tôi, rồi sau đó một tay che, ngửa đầu uống một
hơi cạn sạch.
Ồ, ngón tay thật là đẹp mắt …
Tôi ngẩn ngơ, rồi mới cầm chén nhấp một ngụm rượu nhỏ, đặt cái chén xuống thành khẩn nói: “Bùi
lão gia chớ trách ta, trước kia ta không biết uống rượu, thực
không biết tửu lượng của mình như thế nào. Ta đoán đại khái
ngài có chuyện quan trọng gì đó muốn nói với ta. Bởi vậy rượu
này vẫn là không nên uống, đỡ khiến ta phải nóng đầu, hoặc là
ngài đã làm cho não ta nhất thời nóng lên, vậy thì không tốt cho lắm.”
Bùi lão gia cúi đầu cười, âm thanh
giống như rượu ngon lâu năm: “Cô nương tính tình kiên cường, thật
ra cùng nội nhân thập phần giống nhau.” Lại giương mắt nhìn tôi: “Cô nương là người của Thẩm gia?”
Tôi do dự một chút, vẫn lựa chọn
nói thật: “Ta từng lưu lại ở Thẩm gia bảo và Thanh Đường một khoảng thời gian, nhưng cũng chỉ lưu lại, không tính là người của nơi đó.”
Hắn gật đầu, ánh mắt xa xăm: “Thẩm gia cùng Bùi gia cũng xem như là có quan hệ sâu xa…”
Tôi cứng người lại, không dám nói tiếp.
Má ơi, Thất Cữu lão gia, không phải muốn đem chuyện Thẩm gia suy tàn đổ lên trên người ta chứ?
Hắn nói sâu xa là ân hay cừu? Nếu
như là ân, hẳn hắn sẽ không biết rõ Diệp Tô đi tìm Thẩm gia gây phiền toái mà không ngăn lại, nhưng nếu là cừu hận… Bằng thực lực của Bùi gia, không lẽ hắn thả cho Thẩm gia kéo dài hơi tàn
nhiều năm như vậy?
Đoán không ra. Bổn cô nương hành vi
giống như Vi Tiểu Bảo, âm kém dương sai giết Ngao Bái, hành
trình về sau liền cùng hắn quan hệ với nhau, hoặc tốt hoặc
phá hư, giống như hồ điệp vỗ cánh, hiệu ứng kéo dài không dứt.
Cũng may Bùi lão gia cũng không hỏi
thêm cái gì, chỉ tự ngồi nhớ lại một lúc lâu, sau bị gã sai vặt
tay cầm hộp gỗ vội vàng chạy đến thu hút sự chú ý.
Hắn mỉm cười ý bảo gã sai vặt đem hộp gỗ đặt trên bàn ở trước mặt tôi, lại mỉm cười ý bảo tôi mở ra.
Trong hộp gỗ có vài bàn tay lớn nhỏ, màu
đen tuyền giống như thủy tinh bị bẩn, bốc ra mùi gì đó rất ghê tởm,
giống như mùi vừa đi từ trong nhà vệ sinh công cộng ra.
Bùi lão gia cười hỏi ta: “Cô nương nhìn có thấy quen thuộc?”
Quen thuộc? Mỗi lần đi toilet đều có thể ngửi thấy, lão bằng hữu a!
Nhưng đại thúc đẹp trai tựa hồ không
nghĩ như vậy, ánh mát hắn sáng ngời nhìn tôi, giống như chờ
tôi đem thuỷ tinh biến thành kim cương.
Tôi nhìn một vòng, đột nhiên đầu óc bừng sáng: “Đây… là tạo phẩm được chế từ kính?”
Bùi lão gia cười sảng khoái: “Quả nhiên là cô nương truyền cho Diệp Tô phương pháp chế kính.”
Tôi không rõ cho nên sau một lúc do
dự liền hỏi: “Nhưng có vẻ như người làm chưa dùng đúng thủ pháp? Mặc
dù đã vài năm không dùng đến biện pháp này, nhưng cơ bản thao tác
ta đều nhớ rõ, nếu ngài cần, ta tình nguyện vào xưởng cùng
nhóm sư phó tìm tòi nghiên cứu.” Tiễn phật phải tiễn tới tận Tây
Phương, theo Diệp Tô về Lạc Hà đến bây giờ cũng gần hai tháng,
thời gian dài như vậy, chỉ tính nguyên chuyện chu cấp cho tôi cũng
không biết đã dùng đến bao nhiêu. Nếu như không giúp bọn họ có được
phương pháp chế tác chính xác, tôi không chỉ giúp Diệp Tô, mà chính là
giúp hắn kéo dài cừu hận.
Bùi lão gia cười lấy ra mặt kính nhỏ đẩy qua: “Được. Nếu không phải người chế kính, làm sao lại có thể nhận biết chế
ra sản phẩm có bộ dáng gì? Cô nương nhìn xem, khối gương này có
gần giống như trong trí nhớ của cô nương?”
Tiểu kính dùng chỉ bạc bao bên ngoài, thập phần lung linh đáng yêu, mặt kính trong suốt, phía trên cơ hồ
không có tạp chất nào lắng đọng lại. Tôi xem một hồi liền trả
lại cho Bùi lão gia, cười nói: “Độc nhất vô nhị, chỉ là tinh tế hơn một chút. Ở chỗ chúng ta, rất ít nhìn thấy chiếc gương xinh đẹp
như vậy.”
Bùi lão gia cười đến mắt phượng
toả sáng, cũng không cầm lấy: “Mặt gương này là thứ được chế ra
đầu tiên, rất có ý nghĩa, cô nương lưu lại làm kỷ niệm cũng tốt.
Mặt khác, nếu phương pháp chế kính là của cô nương, ngày khác người của ta sẽ đưa khế ước đến, cô nương có ba phần trong xưởng chế
kính của chúng ta.”
Tôi kinh ngạc tim đập loạn lên, sau
một lúc lâu mới cười nói: “Bùi lão gia khách khí, phương pháp
này ở chỗ chúng ta không tính là cái gì khó khăn hay bí mật, phàm là
tiểu tử trong học viện đều phải ít nhất luyện qua một lần. Nhưng ngài yên tâm, phương pháp chế kính này ta chỉ truyền cho Diệp
Tô, về sau cũng không đưa cho ai khác. Mọi người nói quân tử ái
tài, thủ chi có câu*, tất nhiên ta thích tiền, nhưng nếu ta dùng
cái trò chơi này để đổi lấy bạc của ngài, chỉ sợ về sau gặp người
trong Bùi gia, ta không biết trốn đi đâu.”
*Thủ chi có câu: Lấy của có đạo
Ba phần! Tôi nhìn thấy Lôi Phong đi?
Tuy nói việc chia cổ phần ở hiện đại
không có gì mới mẻ, bình thường cũng sẽ chiếm đến 30% cổ phần
công ty, nhưng Bùi lão gia đã làm đến được tận trung tâm kỹ thuật rồi
mà còn đòi đuổi theo tôi trả tiền, từ xưa đến nay, công đó chỉ đáng một
phần.
Ba phần!
Cầm tiền này khẳng định đốt tay. Lão thiên thường quen thói đùa bỡn tôi, miếng bánh càng to thường thường
đều đi kèm cạm bẫy càng lớn, nếu tôi muốn số tiền lúc
này thì không biết về sau còn muốn đến thế nào nữa. Lần trước lừa được
một ngàn năm trăm lượng – đến giờ đều mất trắng, lần này tôi vẫn là chọn thái bình, kiếm tiền sạch, hưởng an bình đi.
Huống chi, ở Lạc Hà tôi không có vốn
liếng, không có căn cơ mà lại kiếm được một khoản tiền lớn, chỉ sợ không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Bùi lão gia thản nhiên cười: ” Nếu như
ta ỷ vào thân phận cùng tình nghĩa chiếm chút bạc này của tiểu
bối, chỉ sợ về sau ta không dám gặp người trong thiên hạ. Cô nương chớ
từ chối, của ngươi chính là của ngươi, chúng ta không ai nợ ai, chỉ cầu
mọi việc bình an”.
Bùi lão gia tựa hồ nhanh mồm nhanh miệng, dù tôi có chối từ, Bùi lão gia đều vân đạm phong khinh hóa giải đi,
cuối cùng tôi phải đồng ý lấy hai phần lợi nhuận, ngày khác ký hợp đồng.
Bùi lão gia lại tự mình uống rượu, mỉm cười hướng tôi nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Tôi chỉ nhấp môi chút xíu rồi buông
xuống, hướng lão xin lỗi cười: “Ngài là chủ nhà, cũng lại là trưởng bối, hai lần kính rượu cho ta, ta vốn không nên cự tuyệt. Chỉ là ta thực
không có tửu lượng, uống một ly là đùa giỡn như điên, rất xấu hổ. Hôm
nay làm ngài mất hứng, thật là ta không đúng, chờ ngày khác ta chuẩn bị
chu đáo, nhất định sẽ bồi lại ngài”
Bùi lão gia nói một tiếng không ngại, mỉm cười nhìn tôi: “Khinh tài trọng nghĩa, cô nương quả là có tính nam nhi, không sai!”
Trong bụng tôi xem thường, ngài coi tôi như con mèo biểu diễn tài nghệ, dù là cong móng vuốt cũng đều cảm
thấy đó là dáng điệu thơ ngây khả ái!
Bùi lão gia buông chén rượu, thở dài một
hơi: “Nếu ngươi vừa ý Mãn nhi thì đúng là một đoạn lương duyên kim
đồng ngọc nữ… Đáng tiếc .”
Tôi sửng sốt, sau một lúc mới do dự mà
cười hỏi: “Ý của ngài là… ?” Không lẽ hào quang của bổn tọa nữ chủ bây
giờ mới hoàn toàn hiện ra? Từ nhỏ đến lớn người trong nhà đều muốn ném
tôi ra khỏi nhà a?
Ây dà, thật sự là ruộng xấu không có người canh, canh rồi lại có người tranh a.
Nói đi nói lại, Bùi lão gia định canh tôi là con trâu khỏe mạnh cho ruộng nhà lão sao? Nhưng con của lão vẫn thập phần tác hợp tôi cùng với Diệp Tô, hận không thể lập tức khiến tôi sinh đứa nhỏ trong chuồng ngựa a.
… Ai da, tôi là diễn kịch diễn đến nghiện, Jesus lạy chúa tôi, A Mễ đậu hủ, chớ có oán trách
Thúc thúc đẹp trai trầm ngâm một hồi do
dự nhìn tôi : “Ta có một yêu cầu quá đáng, mong rằng cô nương giúp ta
một việc… . Thỉnh cô nương sau này tránh xa tiểu khuyển một chút, chớ để cho hắn có tâm niệm gì với ngươi.”
Tôi kinh ngạc : “Ngài… Ngài đại khái đã
hiểu lầm …” Tôi cùng con ngài là thuần khiết, chúng ta ngay cả nam nữ
quan hệ đều chưa nói tới a!
Bùi lão gia hít vào thật sâu, cúi mắt nhìn chằm chằm chén rượu nói: “Mấy đứa nhỏ đại khái là giống ta đi… Vợ ta lớn hơn ta mấy tuổi, lúc ấy, ta cũng phải trải qua một phen trắc
trở mới có thể thỏa mãn tâm nguyện lấy nàng làm vợ. Nay Tố Ngữ lại giống ta như đúc từ một khuôn … Tựa hồ mấy đứa nhỏ trong nhà này đều thích
người nhiều tuổi hơn mình… Tướng mạo cùng với tính cách của cô nương đều vượt trội, hiện tại ta thấy, thái độ Mãn nhi đối với cô nương có chút
bất đồng. Nhưng mà vừa rồi… Cô nương còn nghĩ hắn là đệ đệ bình thường
nhưng Mãn nhi đã có chút không được tự nhiên.”
Hắn thản nhiên: “Làm cha mẹ , hy vọng lớn nhất là con cái của mình có thể thuận buồm xuôi gió. Những gì bản thân
đã trải qua, không hy vọng con mình lại phải vượt chông gai giống như
thế, huống chi Diệp Tô là một hảo hài tử, tính khí quật cường, đấu tranh với hắn, khuyển tử không có cơ hội.”
A a, thúc thúc đẹp trai, ngài không khỏi
nghe thấy gió liền nghĩ là mưa đi? Trong lòng đứa con bảo bối của ngài,
tôi chỉ là một người hầu a, vẫn là một kẻ khi bị trói liền biến thành khỉ, nhảy lên nhảy xuống thôi!
… Quên đi, loại sự tình này biết càng
thêm rối, cái gì mà kiên trì chính không sợ tà, cơ bản đều là vốn đã
muốn thành tà. Nếu đáy lòng vô tư, cần gì phải khiến người ta lo lắng?
Tôi cười cười: “Lệnh công tử mặc dù đã
lớn như vậy nhưng chỉ cần có người chòng ghẹo 3 chữ ‘Người trong lòng’
thì đã đỏ đến tận tai, hắn đối với ta có tâm tư gì chứ ― ngài đã nhắc nhở ta sẽ chú ý tới. Dù sao ta đã cùng Diệp Tô… có chút thân
mật, tin này lọt vào tai người khác thật không dễ nghe lắm.” Lời vừa nói mới cảm thấy chói tai, tôi cùng Diệp Tô tính cái gì đâu? Quan hệ luyến
ái? Giai đoạn thăm dò nhau? Mặc dù chúng tôi ở chung đã có cảm giác phu
thê, nhưng không có hứa hẹn gì hết.
Vậy mới nói nói, hết thảy không lấy kết hôn làm mục đích của yêu đương đều là lưu manh đùa giỡn.
Xem ra đời này mệnh của tôi là mệnh lưu manh rồi!
Bùi lão gia ho nhẹ một tiếng, vuốt cằm
nói: “Cô nương là một người thông minh, ta mặt dày mặt dạn nói lời này
bất quá chỉ để cô nương thông hiểu, đừng xem Mãn nhi làm tiểu hài từ một mực nhượng bộ… không phải ta vô cớ buồn lo, chính là
Tố Ngữ đã làm vợ ta hao tổn tâm tư, nếu như Mãn nhi cũng vì chữ tình mà
uể oải mất tinh thần… Ta sợ nội tử* sẽ hao tâm tổn sức quá độ.”
*nội tử: vợ
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Ngài yên tâm, ta sẽ không làm cho Bùi phu nhân khó xử.”
Bùi lão gia cười: “Cô nương thông minh hiểu sự, ta tự nhiên yên tâm .”
Lại nhìn tôi: “Mới vừa rồi cô nương cùng
ta thảo luận khế ước, giống như đã hiểu biết rất nhiều, chắc là gia đình cũng có tiếng học sâu hiểu rộng.”
Cái gì mà học sâu hiểu rộng, cái tôi học
tập ở đại học chính là ngành kinh tế quản lý, ngay cả cái hợp đồng công
ty cổ phần cũng không biết viết, bốn năm của tôi đây thật sự là ngu
ngốc.
Mơ hồ nhận thấy rằng, có mấy nhà mà con
gái biết được làm hợp đồng công ty cổ phần? Có mấy nhà dễ dàng tha thứ
cho khuê nữ nhà mình lưu lạc bên ngoài? Ngẫm lại đôi chút thì liền biết
tôi nói dối, đến lúc đó lại càng không giải quyết được vấn đề gì.
Tôi xấu hổ mở miệng: “Là thái học viện…” Thảm, làm gì có nhà thái học nào dạy cách buôn bán mà lại thu nhận nữ học sinh a?
Thanh Thanh không quay về , Diệp Tô có
thể tin tưởng tôi là mượn xác hoàn hồn, nhưng bọn hắn có khẳng định
tôi là người bình thường hay không! Nói không chừng lấy giá chữ thập
đóng đinh tôi…
Đầu to của tôi nhanh chóng nóng lên, CPU cao tốc vận chuyển, anbumin lập tức sẽ bị nóng biến thái.
Bùi lão gia lại mở miệng trước: “Anh
hùng không hỏi xuất xử, cô nương không tiện nói, ta cũng không hỏi. Nếu
cô nương có hứng thú, không bằng thường đi tới quán trọ của nội tử ngồi
một chút? Cho dù là tiêu phí thời gian, cũng là chuyện tốt.”
Tôi ngây người một lát, cười nói: “Ta cầu còn không được, chờ Tố Ngữ rảnh rỗi, ta liền nhờ nàng đưa ta đi mở mang kiến thức.” Muốn tồn tại phải nắm được kỹ thuật của thời khắc đó, đạo
lý đó tôi còn biết .
Bùi lão gia nghe tôi nói vậy thập phần vừa lòng, thỏa mãn uống rượu, hướng tôi nâng chén.
Ai, tựa hồ như lão chỉ ngồi đợi xem mèo trổ tài.