Bức Xướng Vi Lương

Chương 6: “Xin lỗi, thật ra ta là nội ứng”




edit: diepanhquan
beta: Tuyết Miêu
Tôi chậm chạp buông tay ra, vừa kiên trì chống chế: “Xì, bây giờ ngươi mới nói, rõ ràng là được lợi mà vẫn còn ra vẻ”. Rõ ràng là có phản ứng mà.
Diệp Tô vô tội mà nhìn ta: “Vậy tại hạ phải làm sao? Cô nương ra tay nhanh như chớp, luồn lách như giao long, tại hạ vô cùng sợ nếu như bỗng nhiên dọa cô nương, nhược điểm của tại hạ thật sự rụng trong tay cô nương”.
Tôi: “…”.
Được, vẫn là nén giận đi, chuyện này không thể nào thảo luận với hắn được: “Không nói cái này nữa, làm sao ngươi biết Thẩm Hồng không phải là con ruột của Thẩm Đình?”.
Diệp Tô sờ sờ mũi: “Coi như là cơ duyên trùng hợp, khi còn bé nghe được người lớn nói huyên thuyên, sau này lớn lên, có dịp ghé qua Thẩm gia một lần, chứng minh lời nói thật sự không sai”.
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Chứng cứ đâu?”. Lời đồn đãi vô căn cứ như vậy mà cũng dám đem ra lừa tôi, hắn làm như tôi dễ bị hù dọa lắm vậy.
Hắn vỗ vỗ trên người: “Cô nương cảm thấy tại hạ sẽ mang theo chứng cứ bên mình sao? Cho dù thật sự có chứng cứ thì như thế nào, nếu như cô nương dám đưa cho Thẩm Đình xem, hắn dám chắc sẽ hủy hoại gương mặt của cô nương. Loại chuyện tống tiền này, chứng cứ chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là đầu óc và thủ đoạn”.
Tôi oán giận nói: “Hừ, nói tóm lại ngươi kể cho ta nghe một lời đồn đãi không thực tế, sau đó lại muốn ta dùng tính mạng của mình để nghiệm chứng xem lời đồn này có đúng hay không chứ gì?”.
Diệp Tô gãi gãi lỗ tai: “Nói vậy dường như có chút khó nghe a…”.
“Tóm lại, Thẩm Hồng không phải là con ruột của Thẩm Đình, đây là chuyện tuyệt đối không sai. Thẩm Đình cũng sẽ vì bảo vệ bí mật này mà trả một khoản ngân lượng tương đối lớn, việc này cũng chắc chắn không sai. Cô nương hiện tại nếu muốn làm thì nên suy nghĩ thử làm thế nào có thể bình an vô sự mà lấy được tiền”.
Tôi nhướn một bên lông mày nhìn hắn: “Không khả thi. Đầu tiên, một nam nhân bất lực sẽ không đến kỹ viện, nếu ta và hắn không có cơ hội gặp mặt, làm thế nào mà tống tiền hắn?”.
Diệp Tô cười cười: “Tại hạ có thể chuyển lời giúp cô nương, cô nương cảm thấy lúc nào là tốt?”.
Tôi híp mắt nhìn hắn, tên này bỗng nhiên nhiệt tình như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an: “Dù sao trước tiên ta cũng phải lên kế hoạch một chút, chờ ta nghĩ kĩ rồi hãy nói. Đúng rồi, làm sao tìm được ngươi?”.
Diệp Tô lấy ra một cái còi nhỏ thổi vài tiếng, chỉ chốc lát sau tôi liền nghe thấy âm thanh vỗ cánh liên tục vang lên bên ngoài cửa sổ, hắn đẩy cửa sổ ra, một con chim sẻ màu nâu bay đến đậu trên tay hắn, Diệp Tô nhìn tôi mà nói: “Đưa tay đây”.
Tôi vươn tay phải ra, con chim nhỏ kia nghiêng đầu dùng ánh mắt như hạt đậu mà nhìn tôi một hồi, sau đó ngoan ngoãn nhảy lên trên ngón trỏ của tôi rồi tiếp tục nhảy vài cái.
Tôi cố gắng nhẹ nhàng không làm cho nó sợ.
Tôi bĩu môi trêu chọc chim nhỏ, Diệp Tô nói: “Cái còi này cho cô nương, đây là chim sẻ tại hạ nuôi, nếu như muốn tìm tại hạ, hãy dùng cái còi trúc này gọi nó, thổi ba hồi dài một hồi ngắn”.
Trên chân trái của chú chim buộc một ống trúc nhỏ, hẳn là nơi để nhét tờ giấy, Diệp Tô lại dặn dò: “Tờ giấy không thể quá dài, cẩn thận làm nó bị mệt”.
Tôi trầm mặc một hồi rồi gọi hắn: “Diệp Tô!”.
Diệp Tô cúi đầu nhìn tôi: “Sao vậy?”.
Mặc dù ánh trăng bên ngoài sáng vằng vặc, lại không soi rõ hai mắt của hắn, tôi nhẹ giọng nói: “Lần trước chúng ta gặp mặt, ngươi nói ngươi là linh y, đúng không”.
Diệp Tô đáp một tiếng khẳng định rồi lại hỏi tôi: “Có gì không ổn sao?”.
Tôi cười cười: “Lúc ấy ta mới vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng nên cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ nhớ lại mới cảm thấy không đúng, ngươi có thể giải thích cho ta một chút không? Chẳng hạn như, khi lang trung xem bệnh cho ta, tại sao bên cạnh không có bất kỳ ai khác? Cho dù ta là một kỹ nữ mặc cho người ta nhìn mặc cho người ta sờ thì việc ở một mình cùng một người nam nhân như vậy vẫn có chút kỳ lạ. Lại ví dụ như, đối với thói quen sờ loạn của ta, dường như ngươi không hề thấy kinh ngạc?”. Người bình thường chắc chắn sẽ không có phản ứng như hắn đi? Quá bình tĩnh rồi, trừ phi hắn là trâu bò.
Diệp Tô lẳng lặng nhìn tôi, tôi cũng lẳng lặng nhìn hắn: “Lúc đó ta chỉ nghĩ ngươi là khách qua đường, cho nên không nghĩ ngợi nhiều, bây giờ nhớ lại, ngươi và Xuân Hồng chắc là có quen biết phải không? Ngươi… biết ta không phải là Xuân Hồng sao?”.
Trong phòng không một tiếng động, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch bên tai, lòng bàn tay dần dần ướt đẫm mồ hôi, đầu ngón tay lại lạnh như băng một cách đáng sợ.
Đâm thủng tấm màng bí mật này không biết mọi chuyện sẽ như thế nào? Có khi nào tôi sẽ bị giội máu chó lên người* hay không? Hay là sẽ trực tiếp bị đánh chết?
*Theo truyền thuyết Liêu Trai, thời xưa triều đình chỉ coi trọng nho giáo, ngược lại quản lý đạo giáo và phật giáo rất nghiêm, người nào muốn đến đạo quan xuất gia phải lấy chứng minh chiêu thu của người chủ trì đạo quan, miếu thờ mang đến quan phủ phê chuẩn thì mới được xuất gia, không có chứng minh thân phận mà nói chuyện ma quỷ thần thánh sẽ bị coi là đạo sĩ giả, bị quan phủ bắt được sẽ bị giội máu chó đen lên người và phạt côn hình.
Chỉ có thể hy vọng thượng đế không thích xem loại phim kinh dị kinh hồn như vậy.
Một hồi lâu sau, Diệp Tô cười một tiếng: “Đúng vậy, ta quen biết với Xuân Hồng, xem như có một đoạn giao tình với nàng. Nhưng mà người của Hiệt Phương Viện cũng không biết chuyện này, chỉ là ta thường đến đây xem bệnh, đối với mọi người cũng chỉ là quen biết sơ sơ, cho nên ngươi mới không biết được chuyện này từ chỗ bọn họ”.
Ôi, đúng là “lật thuyền trong mương*”, người đầu tiên giao tiếp với tôi trong thế giới này liền biết tỏng thân phận của tôi. Chẳng qua điều này cũng không thể trách tôi được, nhìn cái vẻ mặt xa cách kia của hắn, tôi làm sao có thể đoán được hắn cùng “tôi” vốn có quen biết chứ?
*Lật thuyền trong mương: là một thành ngữ Trung Quốc, thuyền đi trong mương không thể nào bị lật vậy mà lại bị lật, ý chỉ chuyện không thể nào xảy ra lại xảy ra.
Nhưng mà…tôi lập tức tỏ vẻ khinh bỉ mà nhìn hắn: “Ngươi chính là nam nhân mà Xuân Hồng tuyên bố phải đợi cho bằng được?”.
“Cái gì?”, Diệp Tô sửng sốt, tiếp đó bật cười: “Không không, đương nhiên không phải, nam nhân mà Xuân Hồng chờ đợi ta cũng không biết là ai. Khi ta đến Thẩm Gia Bảo, nam nhân trong lòng của nàng cũng đã rời đi, ta chưa gặp qua người nọ. Là ta dạy Xuân Hồng đọc chữ, còn tặng cho nàng một quyển y thư, nói vậy chắc ngươi đã xem qua quyển sách đó”.
Vậy, hóa ra là tập chữ như gà bới kia, tôi lại hỏi: “Ngươi dạy nàng học y ư?”.
Diệp Tô lắc đầu: “Phải mà cũng không phải. Người trong lòng Xuân Hồng không thể thay nàng chuộc thân, nàng lại muốn vì hắn mà giữ gìn trinh tiết, vừa lúc ta lại có một bản tà thư về kỳ kinh bát mạch* của cơ thể người. Gọi nói là “tà thư”, là bởi vì nội dung trong sách cũng không phải là trị bệnh cứu người, mà là để theo đuổi khoái cảm của cơ thể, cho nên…”.
*Kỳ kinh bát mạch: là một hệ thống kinh mạch trên cơ thể người bao gồm các mạch: mạch Xung, mạch âm kiểu, mạch Đới, mạch Dương kiểu, mạch Đốc, mạch âm duy, mạch Nhâm, mạch Dương duy. Những mạch này có nhiệm vụ liên lạc và điều hòa sự thịnh suy của khí huyết trong 12 kinh chính để đảm bảo sự cân bằng của cơ thể.
Trời, hóa ra đây chính là nguồn gốc tuyệt kỹ ngón tay vàng của Xuân Hồng mà mọi người nói tới, vậy người trước mặt tôi là ai? Phiên bản đời thực của Kaito Kid ư?
Thảo nào cô gái nhỏ này mặc dù đã có người trong lòng nhưng vẫn luôn chiếm cứ vị trí hoa khôi không tha, nguyên nhân không phải là nàng tách biệt giữa thể xác và tâm hồn, mà là toàn bộ quá trình nàng đều dùng tay, không hề có một chút áp lực nào a!
Tôi liếc nhìn Diệp Tô, vẫn cảm thấy nghi hoặc: “Ngươi cùng Xuân Hồng làm thế nào mà quen biết? Nếu quan hệ của hai người đã không đơn giản, vậy thì khi thấy nàng tỉnh lại liền biến thành một người khác, tuy rằng việc này ta cũng không mong muốn, nhưng chẳng lẽ ngươi lại có thể thản nhiên chấp nhận như vậy?”, còn nói cái gì mà muốn đưa ra chủ ý giúp tôi, kỳ thật là muốn chỉnh chết tôi đi.
Diệp Tô trầm mặc một hồi: “Hai năm trước… Không, tính đến nay phải là đã gần ba năm, bởi vì có một chút chuyện nên ta phải tránh trên nóc nhà của Hiệt Phương Viện, trùng hợp bên dưới lại chính là phòng của Xuân Hồng, cũng chính là chỗ ở bây giờ của ngươi. Ta nghe thấy Xuân Hồng lấy cái chết ra dọa, còn nghe thấy đám bảo tiêu của kỹ viện và tú bà lớn tiếng mắng nàng, đánh nàng, nói nàng đã không còn là xử nữ lại nói cái gì mà thủ trinh, bọn họ cười nhạo nàng, nói là cho dù người nọ trở về, cũng không biết được nàng rốt cuộc có bán thân cho kẻ khác hay không. Nhưng Xuân Hồng nói, rốt cuộc là có hay không, trong lòng nàng rất rõ ràng, cho nên nàng không thể lừa hắn”.
“Ta cảm thấy rất thú vị, nhưng không lập tức xuống cứu nàng”.
“Ngươi biết không, cho dù là bọn hèn nhát cũng sẽ có lúc nhất thời kiên cường, cho nên ngày hôm đó ta không làm gì mà bỏ đi. Thế nhưng chuyện này giống như là xem diễn hí khúc lại không xem được kết cục, khiến ta cảm thấy tò mò rất khó chịu, vì vậy ta liên tiếp đi ba ngày. Ba ngày sau, Xuân Hồng vẫn kiên trì như vậy. Ta sợ nếu đợi thêm nữa bọn họ thực sự sẽ đánh chết nàng, cho nên đến đêm ngày thứ ba, ta lén lút chạy tới hỏi nàng, nếu như nàng vẫn tiếp khách, chỉ cần không làm bước cuối cùng, nàng có chấp nhận hay không”.
Đáy lòng tôi nảy lên một cái, thật thú vị a.
Tôi thầm nghĩ kỳ thật trực tiếp dùng một cái “khóa trinh tiết” là giải quyết được nha, cái gì đi vào cũng bị cắt lát hết.
“Lúc ấy ta nghĩ rằng, nếu như nàng nói “không”, ta liền xoay người rời đi. Trên đời này không có chuyện gì là hoàn toàn theo ý mình, ta không giúp người có lòng tham không đáy như vậy. Xuân Hồng cân nhắc một chút, gật đầu nói “có”. Cho nên từ ngày đó, ta bắt đầu dạy nàng đọc chữ và nhận biết huyệt đạo. Chờ thương thế của nàng tốt lên có thể tiếp khách, công phu của nàng đã trở nên rất khá”.
Tôi cười hắc một tiếng, không nén được mà liên tưởng một cách hạ lưu: “Cho nên ta thường hay sờ ngươi, hoàn toàn do thói quen của Xuân Hồng phải không?”, thuận tiện đánh bóng thanh danh của mình, tôi quả là thuần khiết trong sạch a.
Diệp Tô nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc da thịt”.
Tôi sửng sốt, hả, là thật hay giả vậy? Chu Bá Thông và Anh Cô* bởi vì học điểm huyệt thậm chí còn có con với nhau, nội dung giảng dạy của hai người nhạy cảm như vậy mà chưa bao giờ tiếp xúc da thịt, lừa người ta sao?
*Chu Bá Thông và Anh Cô là hai nhân vật trong “Anh hùng xạ điêu” và “Thần Điêu Đại Hiệp” của Kim Dung. Chu Bá Thông là sư đệ của Vương Trùng Dương, Vương Trùng Dương lo sợ sau khi mình qua đời sẽ không ai chế ngự được Âu Dương Phong nên cùng Chu Bá Thông tới Đại Lý gặp Đoàn Trí Hưng (Nam Đế) để bàn bạc. Trong thời gian ở Đại Lý, Chu Bá Thông làm quen với Lưu Anh, một sủng phi của Nam Đế, dạy nàng thuật điểm huyệt. Hai người nảy sinh tình cảm và có quan hệ với nhau sinh ra một đứa con.
Diệp Tô nói: “Trên sách có hình minh họa, dưới lầu có khách, nàng hoàn toàn không cần đem ta ra làm đối tượng để luyện tập. Huống hồ ngươi không cảm thấy trên người ta vốn có một cỗ khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm sao?”.
Phù! Tôi dở khóc dở cười, nhướn một bên lông mày mà nhái lại lời hắn: “Nghiêm nghị không thể xâm phạm?”, là ai bị tôi nắm nhược điểm hai lần a?… Tuy rằng đây cũng không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang.
Diệp Tô sờ sờ mũi: “Nàng dưỡng thương hai tháng, ta liền dạy nàng suốt hai tháng. Ta chỉ hướng dẫn, có học được hay không toàn bộ đều phụ thuộc vào chính bản thân nàng ấy. Có điều tiểu nha đầu này cũng khiến ta có vài phần kính trọng, nàng chỉ cần nửa tháng để đọc hiểu “thiên tự văn”, như vậy thì trong y thư có chữ nào không biết chỉ cần mở “thiên tự văn” ra xem là được, ta chỉ cần dạy cho nàng nhận biết huyệt vị”.
“Ta không phải sư phụ tốt, nhưng nàng lại là đệ tử tốt, cho nên quá trình dạy học rất thuận lợi, hai tháng sau, ta hoàn thành mọi việc mà rời khỏi Thẩm Gia Bảo, mãi cho đến nửa năm trước mới trở về, tạm thời làm linh y vui đùa một chút”.
Nửa năm trước mới trở về? Vừa rồi hắn vẫn còn dùng vẻ mặt chân thành mà nói thời gian hắn ở Thẩm Gia Bảo so với tôi dài hơn! Nói dối mà dễ dàng giống như nam tử đi tiểu tiện vậy khiến cho tôi dứt khoát giữ thái độ hoài nghi đến cùng.
Không, nam tử tiểu tiện có khi còn phải rùng mình đi, hắn nói dối mà chẳng hề run lấy một cái.
Tôi chống đầu hỏi hắn: “Ngươi không muốn báo thù cho đồ đệ tốt của ngươi sao?”.
Diệp Tô thở dài: “Nàng và ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ngươi và ta cũng như vậy, ta có lý do gì mà giết ngươi? Hơn nữa, là nàng nhất thời xúc động phẫn nộ, tuyệt thực mà chết, đại khái là nàng đã chờ đến tuyệt vọng rồi. Thay vì mỗi ngày nghĩ đến việc rốt cuộc khi nào người đó mới quay lại, chi bằng lưu lại cho hắn một hình bóng, thành toàn cho hắn, cũng là thành toàn cho chính mình”.
Hắn lại nói: “Người Xuân Hồng chờ đợi là người của Thẩm gia”.
“Ta không biết người đó rốt cuộc là ai, ta chỉ biết đó là một người trong rất nhiều nhánh của Thẩm gia. Nhưng mà Thẩm gia chính là Thẩm gia, là ông trời của Thẩm Gia Bảo, cũng là thể diện của Thẩm Gia Bảo. Thẩm gia sẽ không để cho một kỹ nữ tiến vào cửa, việc đó chẳng khác nào cho bọn họ một cái bạt tai. Cho nên cho dù người đó giữ lời mà quay lại, vẫn tin tưởng Xuân Hồng luôn luôn vì hắn thủ thân như ngọc, chuộc nàng ra ngoài, đối xử với nàng như lúc ban đầu thì kết cục tốt nhất chờ đợi Xuân Hồng cũng chỉ là trở thành nữ nhân bên ngoài của hắn ta, cả đời không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Chỉ cần chính thê thấy nàng không vừa mắt, đem nàng tặng cho người khác, cũng không cần thông báo với phu quân của nàng”.
Tôi cũng cảm thấy thất vọng theo, đây rốt cuộc là kết quả gì đây, chờ đợi vài năm, chỉ đổi được một cái lồng son thiếp vàng? Quan trọng là… người đó còn nhớ rõ Xuân Hồng sao? Gần ba năm mà không xuất hiện, có lẽ… đã quên nàng rồi.
Thay vì tiếp nhận một sự thật tàn khốc, chi bằng ôm lấy một hy vọng tốt đẹp mà chết đi, tự lừa gạt chính bản thân mình, cứ xem như người đó vẫn còn nhớ đến nàng, nhưng mà nàng phúc mỏng, không thể đợi đến ngày kia.
Tôi thở dài một hơi, Diệp Tô cẩn thận mà nhìn tôi: “Ngươi là mượn xác hoàn hồn?”.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Cũng không hẳn, ta chưa chết, ít nhất trong ấn tượng của ta, ta còn chưa chết. Một khắc trước, ta vẫn còn hảo hảo mà đi trên đường, một khắc sau liền trở thành một người khác. Lúc mới tỉnh lại, ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nơi ta sống cùng nơi này hoàn toàn khác biệt, tập quán sinh hoạt cũng khác nhau một trời một vực, ta không biết đây là nơi nào, cũng không biết làm thế nào để trở về. Cũng may là ở thế giới bên kia cũng không có ai bận tâm đến ta, cho dù ta bỗng nhiên biến mất, cũng sẽ không có ai vì ta rơi lệ, cho nên ta quyết định ở nơi này cố gắng sống tiếp”.
Nói xong những lời này, tôi suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, đây thật sự là lời tôi nói sao? Ai da, chẳng phải chương trình trò chuyện luôn phát sóng vào đêm khuya đó sao, sự kiên cường của con người cũng được nuôi dưỡng bởi năng lượng mặt trời, cho nên ban đêm luôn là lúc người ta đặc biệt đa cảm.
Diệp Tô trầm mặc một hồi mới nói: “Ta cũng từng nghe qua một ít chuyện cổ quái ly kỳ. Nghe nói có người sau khi bị đụng phải đầu, lúc tỉnh lại liền quên hết mọi chuyện, ta từng nghĩ ngươi cũng như vậy. Nhưng mấy tháng nay theo dõi, ta phát hiện những chuyện ngươi làm, những thứ ngươi biết, Xuân Hồng không hề biết. Một người có thể bỗng nhiên không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng sẽ không bỗng nhiên học được rất nhiều chuyện, cho nên ta nghĩ rằng, đại khái những việc ngươi đã trải qua càng ly kỳ hơn”.
Diệp Tô suy nghĩ một chút rồi cầm lấy một khúc củi to bằng cánh tay, dùng sức nắm lại sau đó xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn chỉ còn lại những mảnh gỗ vụn làm tôi sợ hết hồn. Hắn muốn làm gì đây? Cho dù hắn là sư phụ của Xuân Hồng, thế nhưng Xuân Hồng cũng không mạnh mẽ như vậy a! Đây là muốn trực tiếp giết người sao?
Hắn nhìn tôi: “Ta muốn giết ngươi là chuyện rất dễ dàng, sẽ không có ai vì cái chết của một kỹ nữ mà chú ý quá nhiều, cho nên, ta không cần phí sức để đưa ngươi vào tròng làm gì”.
Tôi khó khăn mà nuốt nước bọt, sống những ngày tháng yên bình đã lâu, tôi đã quên mất là kungfu vẫn tồn tại bên ngoài màn ảnh! Đây không phải là trấn an mà rõ ràng là uy hiếp một cách trắng trợn!
Diệp Tô cười: “Đừng sợ, ta chỉ là thích chõ mũi vào chuyện người khác thôi. Cho ngươi đi gây phiền phức cho Thẩm gia quả thật là không có tiền nhưng vẫn muốn làm việc thiện. A, còn có, ta thấy bộ dạng tâm cao khí ngạo của Thẩm Đình thật sự không thuận mắt, cho nên muốn mượn tay của ngươi khiến hắn lo lắng hãi hùng một trận. Ngươi đừng lo, có ta ở đây, hắn không động được tới một sợi lông tơ của ngươi”.
Tôi thở dài, rũ mí mắt nhận thua: “Tiểu nhân nào dám nói “không” trước mặt đại hiệp đây, ngài nói cái gì, ta làm theo y như vậy là được”.
May thay tôi lớn lên nhìn cũng không giống khúc củi kia lắm''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.