Bụi Xưa

Chương 23: Ra ngoài du ngoạn (Hai)




Hắn cứ ăn đan dược của ta cũng không phải là biện pháp tốt, đan dược đúng thật là có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng hắn vẫn phải già đi, có một biện pháp để người không có vô tu như hắn sở hữu linh lực, đó chính là cùng ta song tu.
Đây cũng là một trong những lý do để ta tới hội đấu giá, ta không chỉ muốn bán đan dược để đổi lấy tiền, hay tìm dược liệu, mà ta còn muốn tìm một vật thích hợp để chứa tiên môn, có thể thay thế được kim đan dựng dục linh lực, sau khi lấy ra, liền có thể nghiền nát để hắn dùng cho việc song tu.
Hắn vốn có thiên phú dị bẩm từ trước, lần này có ta mở đầu, biết đâu được sẽ thành công hơn, đến lúc đó nói không chừng lại kết kim đan, không cần dựa vào vật chứa cũng có thể dựng linh. Mặc dù chưa từng có tiền lệ, người khác không làm được như thế, nhưng có ai nói hắn làm không được đâu, chắc chắn hắn có thể sống thọ cùng ta…
Nhưng hắn hiển nhiên nghe không hiểu những lời này, mỗi khi ta muốn cùng hắn bàn bạc, lại không biết nên bắt đầu từ đâu mà nói, bọn ta chưa bao giờ làm đến thiếu suy nghĩ, chuyện giường chiếu tuy hắn hăng hái như thế nhưng đến bước cuối cùng cũng chưa làm bao giờ.
Ta chủ động nói, lại giống như là cầu hoan… Cùng ta làm chuyện đó có cũng có chỗ lợi, nhưng vẫn hỏi hắn có muốn làm hay không…
“Song, song tu?” Hắn quả nhiên nghi hoặc hỏi ta, “Là thứ gì?”
“… Là song tu đó.” Ta bất đắc dĩ, tiến đến bên tai hắn thì thầm vài câu.
Vẻ mặt hắn cổ quái, “Đối với ngươi có tổn thương không?”
Lòng ta mềm một ít, “Không có…”
Hắn vẫn không tin tưởng, lại hỏi ta một lần, “Thật không?”
“Thật mà.”
Ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn bộc lộ cảm xúc như vậy trong mắt, có khiếp sợ, có hoang mang, có khó hiểu.
Hắn không nói được trong chốc lát, vỗ vỗ mông ta, nói: “Này thì không phải tiện cho ta sao?”
Ta có chút thẹn thùng, nói: “Làm sao đơn giản như thế! Đến lúc đó sợ là ngươi sẽ quên tâm pháp! Chỉ lo làm ta…” Ta ngậm miệng lại, mặt đỏ tới mang tai, lặng lẽ xoay người đưa lưng về phía hắn.
Hắn ở phía sau ta cười thành tiếng, ôm ta, nói: “Khẳng định là ngươi rất mê người…” Chóp mũi hắn cọ vào sau cổ ta, tay cũng sờ đến xương hông ở dưới ta vuốt ve, giọng nói hắn dần khàn khàn, “Ngươi biết nên làm đến…”
Ta run rẩy, vừa rồi mới buột miệng thốt ra câu kia, liền cảm thấy xấu hổ buồn bực, nói: “Ngủ!”
“Không ngủ được,” hắn xoa bóp phía trước ta, ách giọng nói, “Ta muốn làm ngươi…”
“Ưm…” Ta bị hắn ôm lấy, chỉ ngượng ngùng xoắn xít chống đẩy vài cái, rồi cũng theo hắn làm thêm một lần nữa.
Ta thật là… Nếu sau cùng hắn dựa vào việc song tu này, chẳng phải khen hắn một tiếng cần cù sao…
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn nhìn có vẻ sáng sủa sảng khoái, chỉ là hai chân ta run một chút, cọ hơi đau, nhưng lát sau thì ta liền đi lại như bình thường.
Hắn ung dung đi tới, theo sát ta, ta che giấu tu vi, người khác chỉ phát hiện ta là Nguyên Anh sơ kỳ, hai người bọn ta đội mũ có rèm, dáng người hắn cao thẳng, vạt áo thì phiêu dật, hắn so với ta lại giống cao nhân thế ngoại hơn.
Ta thấy dáng vẻ này của hắn có thể lừa người, suy nghĩ một lúc, liền dẫn hắn mang đi hội đấu giá, đan dược thượng phẩm mà ta luyện bị bọn họ đánh giá rất lâu, cãi cọ ầm ĩ một trận rồi phán, cuối cùng bị giám định là thượng phẩm bị tỳ vết, tất nhiên vết xước đó là ta cố ý, nhưng bọn họ lại nhìn ta bằng ánh mắt khác.
Chủ quản sự cười nói: “Nửa tháng sau là hội trường của ta sẽ săn báu vật, đem đan dược trưng bày ở đây mấy ngày sẽ thu hút người tới và có thể bán giá cao hơn, không biết tiên quân cảm thấy như vậy được không?”
Săn báu vật… Chắc chắn sẽ có rất nhiều người.
Ta có chút do dự.
Ánh mắt quản sự dừng lại giữa ta và Giang Mặc, cười nói: “Ngày ấy cũng sẽ có rất nhiều trân quý dược liệu, dị thú yêu đan, Linh Khí bảo vật.”
Bảo vật… Vừa lúc có thể cho hắn…
Ta gật đầu, đi thu hồi đan dược, nói với quản sự: “Cho bọn ta một chỗ tốt.”
Chủ nhân khom người, hỏi tên của ta, ta tùy ý để lại tên giả, hắn cũng biết rõ đó không phải là tên thật của ta, nhưng vẫn khách khí tự mình tiễn ta ra cửa, còn vì ta và Giang Mặc mà chuẩn bị sương phòng tốt nhất.
Thì ra còn bao luôn việc ăn ở!
Ta có chút đau lòng, phòng đấu giá lớn hơn, trước kia trọ ở phòng đấu giá nhỏ chỉ giao đan dược liền đi, làm sao tỉ mỉ như vậy được, đêm qua ta còn vô cớ dùng nhiều tiền!
Ta đã tiết kiệm tiền ở khách điếm, mà ở đây so với căn phòng của khách điếm đêm qua tốt hơn rất nhiều, mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ đó là cảnh hồ sen, trong hồ xây một tòa đình nhỏ, trông rất đẹp.
Hắn theo ánh mắt ta nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi ta: “Không ai có thể biết tên thật của ngươi sao?” Hắn học theo giọng điệu của quản sự kia, vừa ho vừa cười nói: “Ngàn Anh tiên quân…”
“Tùy tiện lấy thôi,” ta có chút chột dạ, sợ hắn tò mò hỏi nhiều, tra hỏi ta vì sao dùng tên giả, vì thế liền mở lời, “So với nhũ danh của ngươi dễ nghe hơn nhiều…”
Hắn nói: “Ngươi không hiểu ý nghĩa sâu xa trong nhũ danh của ta.”
Ta hừ một tiếng, không có để ý đến hắn, bèn lôi kéo hắn đi ra ngoài chơi.
Nếu săn bảo vật là chuyện của nửa tháng sau, vậy thì ta và hắn liền dùng hết mười mấy ngày này để ở bên ngoài chơi đùa, ngắm nhìn nhiều điều hiếm lạ.
Vào đêm trước ngày săn báu vật, vừa lúc đúng dịp trong thành có hội hoa đăng, thuyền hoa thuyền ca, đèn lồng sáng rực phố hoa, từng đám người xôn xao nói chuyện rôm rả.
Ta từ trước đã hàng yêu trừ ma, tu hành chứng đạo, cố tình xa cách trần thế, đoạn tuyệt với hồng trần nên chưa từng được trải nghiệm mới lạ như vậy! Ta cùng hắn len lỏi trong đám đông đi du ngoạn, cầm đồ ăn vặt, đoán câu đố về đèn lồng rồi chọi dế, ta vui đến đỏ mặt, chơi rất hào hứng, thật ra so với những trò chơi này, ta cảm thấy chen chúc trong đám đông càng làm cho ta cảm thấy mới lạ hưng phấn.
Ta quá cô độc, điều này làm cho ta cảm giác dường như trở thành những người này.
Đèn đuốc rực rỡ, pháo hoa nở rộ từng chùm, đối diện bờ sông có người viết chữ cầu nguyện, vài chiếc đèn lồng theo sóng gợn trên mặt sông chảy về nơi xa, những vì sao trên trời như điểm xuyết cho mặt hồ sáng lấp lánh.
Những người họ đều cầu phúc, nhưng số mệnh sớm đã định đoạt, thả đèn cầu nguyện trên sông thật ra chỉ là niềm an ủi vô dụng của người trần.
Ta xuất thần nhìn trong chốc lát, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn hắn, lại phát hiện hắn vẫn luôn nhìn ta.
Vì sao lại nhìn ta? Hai người bọn ta đều đội mũ có màn che, hắn càng nhìn không rõ ta…
Trong không trung tuôn ra vô số chùm pháo hoa lộng lẫy, chấn động đến nỗi mặt đất khẽ run, chiếu sáng cả một vùng bờ sông.
Ta lại quay đầu nhìn pháo hoa, có chút che giấu.
Hắn giơ tay gỡ xuống mũ có rèm của ta ra, “Cởi ra để nhìn cho rõ.”
Chiếc đèn lồng hình con thỏ trong tay ta khẽ run, ta hơi miễn cưỡng gỡ mũ xuống, nhưng những người đứng đối diện ở bên kia bờ sông, ánh mắt của họ đều bị ánh sáng rực rỡ của pháo hoa hấp dẫn, không ai rảnh chú ý bên này.
Ta liền ngầm đồng ý cách làm của hắn, ngẩng đầu mặc cho hắn gỡ mũ xuống, nhưng chân vẫn di chuyển từng chút, nghiêng người tránh mặt ở sau thân cây.
Pháo hoa nở bung xòe, tiếng nổ tựa như tiếng tim đập trong lồng ngực ta, thình thịch nảy lên, ta kéo ống tay áo hắn, “Ngươi có thấy nhàm chán không?”
Hắn cúi đầu xuống, để ta gỡ mũ cho hắn.
Ta vén tấm màn che mặt màu đen của hắn lên, ta cố gắng cởi nút thắt trên quai hàm hắn, nhưng càng tháo lại càng chặt, làm ta không có cách nào tháo ra được, hắn nhích lại ta càng lúc càng gần, hô hấp của bọn ta quyện vào nhau, hơi thở nóng rực, ta không khỏi ngẩn người, ngước mắt nhìn hắn, trông lông mày hắn nhướng lên như có ý mời mọc.
Hắn cúi người hôn lấy ta, chiếc rèm màu đen của mũ buông xuống, đem ta và hắn bọc vào trong đó.
Hắn vòng tay ôm lấy eo ta, dưới chân ta hơi lảo đảo một tí, ta loạng choạng bị hắn đẩy đến dưới tàng cây, vang lên vài tiếng sột soạt, lá cây rơi xuống đỉnh đầu ta vài chiếc, đèn lồng con thỏ rơi trên mặt đất, bụp một tiếng rồi tắt.
Lưng ta chống lên thân cây, phía trước là những nụ hôn và những cái vuốt ve đầy nồng cháy của hắn.
Răng môi quấn quít, ánh sáng và bóng tối luân phiên, phía sau là pháo hoa nở đầy trời.cùng đám người đối diện cảnh đẹp tán thưởng kinh hô, ta thở dốc càng nhanh, cơ thể càng run.
“Không cần… A… Chúng ta, chúng ta… Trở về đi…” Giọng ta run rẩy, dựa vào chút lý trí còn sót lại dùng thuật dịch chuyển vào trong phòng nghỉ.
May mà khoảng cách không xa, chỉ ở gần đó, hắn khẽ nhíu mày, nhất thời trong mắt hiện vẻ đau đớn, thuật dịch chuyển mang đến cảm giác choáng váng và khó chịu, đột nhiên hắn kéo xuống mũ có rèm xuống, đẩy ta đến bên cửa sổ.
Ta ngửi thấy mùi hương sen, còn cùng hắn hôn môi dưới ánh trăng.
Gió nhẹ thoảng qua, hương sen phảng phất, ngoài cửa sổ mặt hồ lấp lánh, ao sen chứa cả ánh trăng. Trong làn nước yên tĩnh, màu xanh đen mờ nhạt xen kẽ với ánh bạc, phản chiếu vầng trăng lưỡi liềm màu vàng.
Lần này so với lần trước còn táo bạo hơn, hắn cởi rất nhiều, có vẻ kích động hơn trước, rất nhiều lần ta cảm thấy hắn định đâm thật mạnh vào nhưng chỉ cọ qua khe, bấy nhiêu thôi đã khiến ta run bần bật, ngực ta cũng bị hắn gặm đến ướt dầm dề.
Hô hấp của hắn nóng như lửa, trong miệng lẩm bẩm gọi tên của ta, ta vịn tay lên khung cửa sổ, ngửa đầu nhìn hồ sen lúc nửa đêm, thỉnh thoảng ngửi được hương sen.
Ta cảm giác như mình sắp bị trồng xuống ao, biến thành một búp sen nhọn hoắc phủ đầy sương mai, dưới thân toàn là phù sa do hắn bồi đắp.
Hương sen bị gió đưa phảng phất như rượu ngon làm say lòng người, ta hết lần đến lần khác gọi nhũ danh khó nghe của hắn, trong cơn run rẩy, hắn lật người ta lại, gắt gao ôm chặt lấy ta, phảng phất xoa vào tận xương máu của ta, hắn lưu luyến hôn ta nói: “Lâm Trần, ta rất yêu ngươi…”
Yêu? Đây là ý gì?
Nhưng mà yêu thích là yêu thích, cái này hẳn là hắn rất thích ta…
Ta cảm thấy mỹ mãn mà ôm lại hắn, ta cũng rất thích hắn…
——————–
Tiểu kịch trường:
Giang Mặc: Ta nghe người khác nói, chuyện này của chúng ta gọi là hưởng tuần trăng mật.
Lâm Trần ( không hiểu nhưng giả bộ hiểu): Ta biết chứ!
Lâm Trần ( lôi kéo Giang Mặc cười ngây ngô): Hưởng tuần trăng mật, hưởng tuần trăng mật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.