Bụi Xưa

Chương 38: Lưu luyến không muốn xa rời (Hai)




Thật vậy chăng? Lần này là hắn đùa giỡn ta sao, dù sao hắn đã làm việc này cả ngày thì thân thể làm sao chịu nổi.
Ta nghe vậy thì cảm thấy xấu hổ, bởi vì ta cảm thấy mình quá mức dâm dục, ta sa vào lưới tình và tận hưởng những cơn mệt mỏi và đau nhức mà hắn mang lại cho ta, vì vậy ta không cần sử dụng nhiều linh lực, bọn ta làm nhiều lắm nhưng không làm cho ta đau đớn. Nếu như sau này ta cùng hắn song tu, có thể làm ta suốt hai ba ngày trời, nhưng như vậy thì hắn nhất định sẽ bị ta dọa…
A! Ta đúng là một tên biến thái! Mới làm xong còn nghĩ đến chuyện lần sau!
Thật là túng dục quá độ.
Ta chui đầu vào chăn, hắn đặt chén nước xuống rồi chui vào, hầu như không mang theo chút hơi lạnh nên bên trong vẫn còn ấm.
Trốn trong chăn, ta hỏi hắn: “Không phải ngươi thấy đói bụng sao?”
“Ta ăn xong rồi, ngươi cũng đã ngủ say.” hắn kéo chăn ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng của t, lại hỏi: “Ngươi đói lắm sao?”
“Không đói.”
Ta thấy hắn khép hờ mắt, cảm thấy dù hắn tuấn lãng đến đâu cũng như bị ta hút hết tinh khí, tinh thần lại mệt mỏi uể oải, ta cảm thấy nên xin lỗi hắn vì đã để hắn chịu đói mà làm bậy với ta, nên ta thủ thỉ: “Ngươi đi ăn nữa đi”.
Hắn lắc đầu, hết lần này đến lần khác vuốt ve lưng ta, hơi híp mắt nói: “Ăn ngươi liền no.”
Ta khịt mũi! Cái gì mà ăn ta chứ!
Ta thụi nhẹ vào người hắn và nói theo kiểu không phục, “Ta mới là người ăn ngươi!”
Hắn bị lời nói của ta làm cho buồn cười, mở to hai mắt nhìn ta, cười nói: “Được, ngươi ăn ta, ngươi thích ăn ta…” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng ghé vào bên tai ta, “Thật tốt quá! Ăn rất ngon lại còn vào sâu, bên trong miệng vừa nóng vừa mềm…”
Tất nhiên ta biết hắn đang nói về điều gì, tai của ta nóng lên bởi những lời hắn nói.
Ta không biết nên đáp lại lời hắn như thế nào, vậy nên ta đành đỏ mặt nói thầm: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy! Đồ xấu xa…”
Ta sợ mình lại nổi hứng lại muốn câu móc hắn nên vội vàng giục hắn đi ngủ, cũng là để che giấu sự khó chịu của mình.
“Vậy thì ngủ đi.” Hắn sờ eo ta, ánh mắt kia dịu dàng khiến lòng ta rung động.
“Vậy thì…” Ta ôm lấy hắn, cúi người cắn một cái khóe miệng hắn, bắt chước hắn nói: “Ngủ ngon.”
Chỉ là một từ đơn giản như vậy mà khi hắn nói ra nghe rất nhẹ nhàng, lại có vẻ trìu mến, ta gần như chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn, ánh mắt ta đều hướng về hắn.
Dù sắp đi ngủ nhưng không ai chịu nhắm mắt, hắn nhìn ta còn nhìn hắn.
Hắn lại cười: “Có phải ngươi còn muốn ăn ta nữa đúng không—“
“Không có!” Đương nhiên ta không thừa nhận, đưa hai tay che trước mắt hắn lại, “Ta nhắm mắt rồi, nên ngươi không được phép nhìn ta nữa.”
“Ngươi không nói lý, sao không cho ta nhìn ngươi?” Lòng bàn tay ta bị lông mi của hắn gãi đến ngứa ngáy, hắn nói: “Chắc là ngươi vẫn đang nhìn ta.”
“Ta không có.”
Hắn đưa tay lên chạm vào mặt ta, ta vội nhắm mắt lại, nhưng hắn không chạm vào mắt ta, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt má ta chầm chậm như làn gió, từng chút chạm vào ta giống như thương hại. Có vẻ như hắn đang muốn hỏi ta điều gì đó, nhưng lại giữ im lặng.
Cuối cùng, ta là người đầu tiên lên tiếng: “Mặt ta sẽ được chữa khỏi.”
Đây là lần đầu tiên ta nói với hắn về khuôn mặt của mình, thực ra ta có thể cảm thấy dường như hắn luôn muốn hỏi ta, nhưng hắn luôn quan tâm đến cảm xúc của ta nên chưa bao giờ dám nói ra, hoặc là lần trước hắn định nói điều gì đó, nhưng khi đó suýt nữa ta đã bóp chết hắn, sau khi thoát chết thì hắn không bao giờ dám nhắc đến chuyện đó nữa.
“Chờ ta tìm đủ dược liệu, luyện chế đan dược, mặt ta sẽ không sao,” ta lẩm bẩm, “Kỳ thực, ta vẫn…”
Dù sao cũng là khoe khoang nên ta vẫn hơi khó nói, nhưng ta nghĩ ít nhiều hắn vẫn quan tâm đến vết sẹo này, “Không có vết sẹo này thì trông ta vẫn ổn… thật đấy!”
Hắn muốn gỡ tay ta ra, nhưng ta không buông vì vậy hắn đành từ bỏ, chỉ ghé sát mặt ta lần nữa, hỏi: “Ngươi có đau không?”
Sau khi nghe những lời của hắn, trái tim ta đau âm ỉ vô cùng, bỗng chốc ta nhớ đến năm đó máu hồng nhuộm đỏ vách núi Vô Thước, khi ấy ta nói với hắn rằng ta rất đau, trái tim ta đau quá, khuôn mặt này của ta cũng rất đau…
“Không đau.” Ta che mắt hắn lại nhưng vẫn không dám nhìn hắn, thì thầm: “Ta không đau…”
Lực trên tay hắn càng ngày càng nhẹ, cơ hồ là dùng đầu ngón tay vuốt ve, bàn tay khẽ run, lau từ khóe mắt đến môi, rồi đến sống mũi.
“Ngươi gạt ta, ngươi sợ đau như vậy, sao có thể không đau…”
“Ta lừa ngươi lúc nào…” Ta vô thức phản bác lời hắn, nhưng nhớ tới mình đã lừa hắn quá nhiều, bao gồm cả sự dịu dàng hiện tại của hắn, ta liền chuyển đề tài, nói: “Chỉ là lúc đó… có chút, sau khi mặt đã kết vảy thành sẹo thì ta không còn cảm giác gì nữa.”
“Không đau,” tuy ta đã che đôi mắt của hắn, nhưng ta vẫn không dám nhìn hắn, “Ta không đau…”
Hắn không lên tiếng, ta lại nhấn mạnh: “Thật đấy, bây giờ ta không còn cảm thấy đau nữa, ta quen rồi.”
Nếu ta không gặp lại hắn, ta sẽ không muốn chữa sẹo trên khuôn mặt của mình…
Hắn hạ giọng: “Là do ai làm?”
Cổ họng ta đau rát, tự vạch vết sẹo: “Ta… Ta tự rạch mặt mình.”
Hắn nắm chặt tay ta, giọng nói rõ ràng trở nên nghiêm khắc: “Tại sao? Có người ép buộc ngươi? Hay là…”
Lời hắn nghẹn lại, hắn vươn tay sờ đến khóe mắt rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, “Ta không hỏi nữa, ngươi muốn thì cứ chữa.”
Hắn càng lau càng nhiều, tay càng ướt, càng lau càng không sạch, hắn bèn nắm lấy bàn tay của ta đang che mắt hắn, hôn ta, hôn lên từng giọt nước mắt của ta, rồi lại tiến đến liếm môi ta một lần nữa, nụ hôn này chứa đựng đầy sự dịu dàng. Miệng ta và hắn tràn ngập vị đắng và hơi ấm, điều đó khiến ta dần ngừng khóc.
Sau một nụ hôn kéo dài và đắng chát, ta lau sợi chỉ bạc sáng bóng trên miệng hắn lấy và lại bịt mắt hắn lại.
Ta nghẹn giọng: “Không cho nhìn nữa…”
“Ta nhìn lâu như vậy, nhìn rất nhiều lần rồi,” hắn nhẹ nhàng phủ lên tay ta, “Cho dù ngươi có che đi thì ta vẫn nhớ rõ ngươi.”
“Vậy thì ngươi hãy quên đi vẻ ngoài này, sau khi ta trị khỏi sẹo thì lại nhớ đến ta…”
Tay hắn tránh những vết sẹo, hắn nhéo mặt ta và cười nói: “Ta thích vẻ ngoài hiện tại của ngươi, ngươi trở nên đẹp hơn thì ta cũng thích. Ta thích cả hai ngoại hình của ngươi, ta đều nhớ kỹ mọi thứ.”
“Ta cảm thấy mình đẹp,” ta nghẹt mũi thở không ra hơi, trong miệng đắng chát, “Nhưng có thể ngươi lại cảm thấy ta không đẹp, sau đó sẽ không thích ta…”
Rốt cuộc trước đây, hắn vẫn không thích ta.
“Dáng vẻ của ngươi như thế nào thì ta đều thích.” hắn nắm lấy tay ta, đan ngón tay vào nhau, “Ta sẽ nhớ kỹ hết.”
Hắn xoa chiếc nhẫn trong tay ta, nghiêm túc nói: “Cho dù quên đi tất cả nhưng nhất định ta sẽ lại yêu ngươi một lần nữa.”
“Nói lời ong bướm.” Ta bị hắn trêu chọc cười đến chảy cả nước mắt, làm ta cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn đã quên tất cả, vốn dĩ hắn còn không nhớ rõ ta.
Tuy rằng đang cười nhưng trong lòng ta lại cảm thấy chua xót: “Ngươi đã quên hết thảy, làm sao còn nhớ tới ta?”
Hắn sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, cũng không biết tại sao lại nói như vậy, một hồi lâu, nhất định cảm thấy mình nói thật buồn cười, cho nên nói: “Là ta sai, là ta làm hứa hẹn quá nhiều,” bàn tay hắn chậm rãi chạm vào mặt ta, “Nếu ta quên ngươi, ngươi phải trừng phạt ta.”
Ta còn đùa với hắn: “Làm sao phạt ngươi đây?”
“Ngươi làm ta sợ đi, rồi bắt ta làm việc cho ngươi.”
Ta cảm thấy phương pháp của hắn quá hay, nhưng ta cảm thấy hơi đau khổ: “Thế thì ngươi sẽ ghét ta.”
“Vậy thì ta sẽ cố ý không nói chuyện với ngươi, đối xử không tốt với ngươi, đồng thời sẽ không quan tâm ngươi…”
Hơi thở của hắn càng lúc càng nóng, “Ngươi mặc quần áo không đàng hoàng, đến nửa chừng cũng không cho ta xem, đi tắm nhưng không chịu cho ta xem, nhìn thấy ta cứng cũng mặc kệ. Ta cảm thấy dù có quên đi tất cả, ta vẫn thích thế này…”

Càng nghe ta càng thấy sai ở chỗ nào đấy, lúc đó ta mới biết đấy không phải là lần đầu tiên ta ở chung với hắn sao!
“Hừ… không đúng!” Ta đỏ mặt, nói năng lộn xộn, “Ta mặc quần áo chỉnh tề mà, nhưng lúc đó ngươi trộm nhìn ta lau người rồi lén lút phản ứng, đúng là đồ thô tục…”
Hắn khẽ khịt mũi giống như đang cười, lúc này ta mới nhận ra tay hắn đã sờ đến mông ta, khàn giọng nói: “Là do ngươi quá quyến rũ… toàn thân trắng nõn non mềm, bị ta xoa nắn lại đỏ lên, giống như là để cho ta cắn liếm vậy…”
“Hơn nữa ngươi mặc quần áo như thể ngươi không mặc chúng vậy. Mà chúng còn bị dính nước, thấm vào da thịt của ngươi. Lúc đó khi ngươi quay lưng lại với ta thfi lộ ra những đường cong ấy, trong rất quyến rũ. Nên đêm đó ta.. “
“Đồi bại!” Ta đỏ mặt đến tận mang tai, nhanh chóng bịt miệng hắn lại.
Hắn kéo tay ta xuống và che hạ bộ, cười nói: “Nếu ta quên thì ngươi dùng cái này trừng phạt ta vậy.”
“Cái gì mà trừng phạt…” Ta lẳng lặng nhìn hắn một lát, bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy hắn, ta nhẹ giọng nói: “Phạt này.”
Hắn cho rằng ta nói giỡn, càng giống như không hiểu ý tứ của ta, “Cứ ôm một cái như vậy thì tốt rồi sao? Thật là quá hời cho ta.”
Hắn gắt gao ôm ta, cười nói: “Nếu ngươi cảm thấy chưa thỏa, vậy thì lại nhéo ta thêm một lần nữa đi.”
Sườn mặt ta dựa vào cổ hắn, hỏi hắn: “Ngươi có đau hay không?”
“Đau.”
“Ngươi gạt ta…” Ta sửng sốt một chút liền buông hắn ra, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói không đau chứ!”
“Ta nhưng không giống ngươi, đau như thế nào ta cũng im lặng chịu đựng được, còn khi ngươi đau phải lập tức nói ra, ít nhất sẽ có người an ủi ngươi.”
Ta biết rằng hắn đang nói ta mạnh miệng nên ta không thèm để ý tới hắn, nhưng một lát sau, ta vẫn cảm thấy áy náy đau lòng, ta sờ sờ cổ hắn và nhớ đến những vết bầm tím trên đó, ta nhìn đôi mắt hắn, hỏi hắn: “Vậy ngươi có sợ không?”
“Sợ cái gì?”
Ta cẩn thận nhìn hắn: “Ngươi không thắc mắc tại sao ta… đột nhiên trở nên như vậy sao?”
Hắn nhìn ta một lúc, mở miệng hết lần này đến lần khác, như thể đang diễn đạt từng chữ, cuối cùng hắn tỏ vẻ nghiêm túc, thay vào đó hỏi ta: “Chuyện này ta có một chút tò mò, chuyện này có xảy ra với gia đình ngươi vậy?”
Ta bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho giật mình, ta không để ý đến những lời lạ lùng trước mặt hắn, ta nhỏ giọng nói: “Ta là cô nhi, không cha không mẹ…”
Có lẽ hắn không ngờ đến việc ta sẽ trả lời như vậy, vẻ mặt lộ vẻ sửng sốt, cuối cùng hắn chạm vào mặt ta, đau khổ nói: “Sau này ta sẽ ở đây.”
“Ngươi không sợ ta đột nhiên đối tốt với ngươi như vậy sao?”
“Ta sợ ngươi tỉnh lại nhìn thấy ta bị thương, rồi hối hận đến khóc nhè.”
Nghĩ đến đây ta liền chịu không được, vội vàng nói: “Ta sẽ không hại ngươi!”
Mặc dù ta biết hắn đang an ủi và trấn an ta, nhưng lời nói của hắn đã dập tắt phần lớn sự bất an trong lòng ta.
Hơn nữa… Tuy rằng ta bị nhập ma, nhưng ta vẫn còn có sót lại ý thức, năm đó ta hận hắn càng hận không thể giết chết hắn, vậy mà khi đó chỉ đâm hắn một cái liền bỏ chạy, hiện tại tu vi của ta đã đã áp chế tốt. Sau khi gặp hắn, dường như tâm ma của ta không bao giờ xuất hiện ra ngoài nữa, ngoại trừ việc lần trước ta quá tức giận và đau buồn tột cùng nên đã vô tình làm tổn thương hắn.
“Vậy ngươi không được làm cho ta tức giận hoặc làm tổn thương ta, nếu không ta sẽ rất đau lòng.”
“Ta nào dám, ta chỉ biết làm ngươi hài lòng…” hắn nhẹ nhàng nói, đầu ngón tay lướt qua lưng ta, chậm rãi luồn vào trong quần áo của ta, hắn xoa nắn dọc theo sườn eo, “Chủ đề này nặng nề quá, chúng ta đổi sang chuyện khác đi.”
Ta run lên, mắt rưng rưng, ​​cố ý hỏi: “Vậy thì ta nên thay đổi cái gì?”
“Ngươi có đói không?” Hắn cúi đầu nhìn ta.
Hắn hỏi ta như thế làm sao ta có thể thừa nhận được? Ta không thể quá chủ động, thể hiện sự ham muốn khao khát những điều hắn đem đến.
Ta đẩy nhẹ hắn, tuy không dùng sức, ta hơi đỏ mặt nói: “Ngươi không đói… hửm…”
Hắn lật người đè ta xuống, cắn lấy vành tai ta thở hổn hển, nói nhỏ: “Nhưng ta thì đói, ta muốn ăn cái này… Ngươi có muốn ăn ta không?”
Ta thở hổn hển, rên rỉ vì từng đợt vuốt ve của hắn, túi trứng dái căng phồng của hắn ép vào thứ đó của ta, ta biết nó đang dần thức dậy.
Cái này quả thực quá đáng sợ, ta suy nghĩ nhiều, chuyện này là hắn nhắc tới càng không phải do ta chủ động.
Ta nâng hai chân vòng qua eo hắn cọ sát vào đũng quần hắn, hình dáng người anh em của hắn ngày càng lộ rõ áp vào người ta cách nhau chỉ qua lớp vải.
Ta ngước mặt lên hắn, thì thầm nói nhỏ: “Ta muốn ăn…”
————
Kịch truyền thanh:
Chiếc giường kêu cót két…
Giang Mặc (thở hổn hển) (cắn dái tai của Lâm Trần): Ăn ngon không?
Lâm Trần(quay mặt, đỏ mặt) (ôm Giang Mặc): ngon… ah… um… chồng ơi ngon lắm… ah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.