Bụi Xưa

Chương 40: Nói chuyện ước định với nhau




Ta tháo giày vớ, cởi xiêm y xuống, ngay cả quần lót cũng tuột xuống ném sang một bên.
Ta nâng mông trần và dạng chân ngồi lên trên eo hắn, tự mình cọ vài cái, cầm thuốc mỡ rồi đỏ mặt tự sờ vào mặt sau của mình nhưng không nhìn được, ta nhìn hắn, ta vẫn cảm thấy giây tiếp theo hắn sẽ mở mắt ra, thấy bộ dáng bộ dâng thiếu vải này của ta.
Hiện tại hắn vẫn còn hôn mê, lỡ như ta không quan tâm đến chuyện nặng nhẹ, cho hắn chơi nơi đó không thích hợp, nso cũng thật đáng sợ.
Ầy… Quên nó đi.
Ta không dám hoàn toàn để hắn chịu trọng lượng cơ thể của ta, vì thế ta nhẹ nhàng ghé vào trên người hắn, lau nước mắt và nghe hắn tiếng tim đập, chờ hắn tỉnh lại.
Hắn chưa tỉnh lại, không có người nói chuyện với ta, phòng trong rơi vào yên tĩnh, ta liền cảm thấy ta tâm cũng trống trải, một chút tư vị cũng không có, ta chưa kịp hoàn hồn, trong lòng cảm thấy bi thương, không khỏi có chút muốn khóc.
Ta nhớ tới lúc trước khi chưa nhặt được hắn, mỗi ngày trôi qua đều tự mình tu luyện, một khắc cũng không ngừng đả tọa luyện đan, đôi khi ta tỉnh táo lại, ta cảm thấy mình giống như một du hồn, tự mình làm vài thứ để ăn, cái gì cũng được, miễn là ta có thể nuốt xuống.
Nhưng sau khi gặp lại hắn, việc tu luyện của ta cũng xuống dốc hơn trước, hận ý trong lòng dần tiêu tan, tâm tình bình tĩnh trở lại, thế nhưng lại hiểu rõ hơn trước, tu vi cũng ổn định vững chắc hơn, đương nhiên ta cũng có lộc ăn.
Ta không khỏi xoa xoa dưới thân hắn như tỏ lòng biết ơn.
Nhưng khi đó nếu không phải ta bỗng nhiên muốn ăn cá, vừa lúc đi đến bờ sông nhìn thấy hắn và vết thương trên người hắn thì sợ là thêm mấy cái canh giờ nữa thôi, cho dù thần tiên có đến cũng chưa chắc đã cứu được… Rốt cuộc là ai đã đả thương hắn?
“Sao ngươi không mặc quần?” Không biết hắn đã tỉnh lại từ khi nào, bàn tay to liền sờ lên eo rồi trượt xuống mông ta, giọng điệu hắn có chút khó hiểu, âm sắc còn có một tia khàn khàn.
Ta vội vàng đứng dậy, xoay người rời khỏi lòng ngực hắn.
“À…” Ta đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ.
Tình huống này ta có dùng miệng cũng nói không rõ, ta nói lắp bắp và phải mất hơn nửa ngày hắn mới hiểu.
Có lẽ hắn vẫn không hiểu, chỉ là làm bộ như đã hiểu, trong mắt hắn mê man một lúc lâu, sờ soạng pháp khí trên cổ tay, bình tĩnh nói: “Thì ra là mua cho ta.”
Hắn đứng dậy xuống giường đem ta kéo lại: “Ta cũng không còn đau nhiều, chỉ là mới vừa tỉnh ngủ nên không phản ứng kịp,” hắn trấn an ta, quay qua nhìn về phía trên bàn thức ăn, hỏi: “Nhiều đồ ăn như vậy là ngươi mua sao?”
Hắn đến gần, nhìn thấy dòng chữ ở trên bàn, sửng sốt một hồi, sau đó mỉm cười và đọc: “Chồng ơi, ta đi ra ngoài mua đồ vật cho ngươi, chớ có lo lắng.”
Mặc dù ta không viết gì bậy bạ, nhưng ta vẫn cảm thấy xấu hổ, để lại là một chuyện, nhưng mà hắn đọc được lại là một chuyện khác.
Ta giơ tay lau chữ viết do linh lực để lại, hắn thấy chúng biến mất, quay đầu lại nhướng mày nhìn ta, ta ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù hắn đang mỉm cười nhưng trên gương mặt vẫn còn nét xanh xao và mệt mỏi.
Ta không tin lời an ủi của hắn, cũng không tiếp được lời hắn nói: “Mới vừa rồi ngươi còn đau đến ngất xỉu.”
Hắn đi đến, xoa xoa khóe mắt ươn ướt của ta, “Vẫn khỏe, hiện tại ta không đau.”
Ta còn đang đau lòng cho hắn, buột miệng thốt ra: “Rốt cuộc là ai! Lại ra tay tàn nhẫn với ngươi như vậy…”
Lời vừa nói ra, ta liền im bặt không nói, nhưng hắn không hề để ý, chỉ là hơi hơi nhíu mi, trong mắt mờ mịt rồi chớp mắt một cái, hắn tùy tiện đáp: “Hẳn là kẻ thù từ trước đây gây ra, có lẽ là rất hận ta…”
“Ngươi chưa bao giờ đau như vậy,” ta thật cẩn thận đổi đề tài, nhỏ giọng nói: “Có phải hay không hôm qua khiến ngươi quá mức mệt nhọc không?”
“… Không có, tại sao ngươi lại hỏi ta có mệt hay không?”
Hắn do dự khi trả lời câu hỏi của ta càng khiến ta chắc chắn suy đoán của mình, lần trước là hắn chiếu cố sự xấu hổ của ta, ta cũng nên quan tâm đến suy nghĩ của hắn, ta không trả lời hắn vì có khả năng hỏi chuyện này sẽ làm hắn đau lòng, bèn đề nghị nói: “Tối nay chúng ta… Không, ngày mai nên thử song tu một lần, về sau có khả năng là ngươi sẽ không đau như vậy.”

Hắn hoài nghi nhìn ta: “Song tu có thể trị hết sao?”
Ta lắc đầu: “Là ngươi có tu vi, cũng giống như ta tự nhiên là có thể chống cự cơn đau này.”
“Nhiều lợi ích đến vậy sao?” Hắn nhìn ta, trong mắt dường như càng càng mê man, hắn nói: “Nhưng ngươi dụng tâm tu luyện nhiều năm như vậy, lại muốn chia cho ta một nửa, vậy ngươi không phải là ngươi sẽ thiếu hay sao?”
Ta luyên thuyên nói với hắn, nói về những điểm lợi của việc song tu, không ít người đều tu luyện như vậy, “Ngươi đừng sợ, song tu không đau cũng không mệt.”
Ta ôm hắn eo, lay người hắn, giọng điệu an ủi, càng giống như dỗ hắn, “Ngày mai chúng ta ngày mai… Được không?”
Hắn buông mắt xuống nhìn ta, thần sắc dường như có chút cô đơn: “Nếu như có đủ điều kiện làm phẫu thuật, ngươi sẽ không cần nghĩ này.”
Ở chung với hắn lâu như vậy, đôi khi ta vẫn nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng ta cũng không nghiêm túc hỏi hắn, nên ta chỉ nhìn hắn sắc mặt, do dự gật đầu, nghĩ nghĩ lại lắc đầu.
Dường như hắn cảm thấy ta buồn cười, câu lấy khóe miệng nhìn ta cười cười, lại trầm mặc nhìn ta một hồi, hắn hỏi ta: “Thật sự đối với ngươi không sao chứ?”
Lòng ta mềm xuống, ta nhìn hắn nói: “Thật sự là không có.”
“Chỉ cần cùng ngươi sống thật lâu là được,” vẻ mặt hắn hòa hoãn, cười nói: “Ta không biết phải làm, ngươi phải dạy ta đi.”
Lời này của hắn thật khiêm tốn, đương nhiên là hắn sẽ sống, không chỉ vậy mà hắn sẽ sống thật tốt, ta sẽ khuynh tẫn sở hữu, tận lực khôi phục tu vi trước đây của hắn, không có cũng không sao, có ta ở đây, sao hắn đi còn đường ngoằn nghèo khác được? Chúng ta sẽ không trở về Thương Hành, hắn cũng sẽ không cần gánh gánh vác chức trách canh giữ thiên hạ như trước, càng không đối lập với ta.
Hắn đã từng dạy ta thuật pháp, dạy ta luyện đan, hiện giờ ta vì hắn mở đầu, giống như trước kia hắn đã làm với ta như vậy, đây những chuyện ta nguyện ý.
Thế sự chuyển đổi, vạn sự khó liệu, ta nào từng nghĩ sẽ có một ngày dạy lại sư huynh, chỉ tưởng tượng đến chuyện này, ta liền cao hứng đến cười vui mắt, cả người như rơi vào trong mộng, chân dẫm lên đám mây, tim ta nhảy nhót liên hồi, hưng phấn đến đỏ mặt.
Không biết hắn sẽ học như thế nào? Trước dây hắn cười ta khờ, ta cũng muốn cười hắn ngốc!
Ta càng nghĩ càng cảm thấy nhày tháng sau này sẽ thật ngọt, ta đột nhiên đứng dậy ôm lấy hắn, hưng phấn mà nghiêm túc nói: “Ta sẽ dạy ngươi thật tốt!”
Hắn bị ta thụi nhẹ vài cái liền ho nhẹ vài tiếng, ta vội vàng thu lực lại, nhưng ta vẫn luyến tiếc không buông, nên ta bèn nhẹ nhàng ôm hắn, cằm gác lên cổ hắn cọ cọ.
Hắn vòng tay ôm ta, ở ta bên tai cười vài tiếng, thổi khiến lỗ tai phát ngứa, “Vậy trước tiên ngươi mặc quần áo vào đi…” Nói xong, hắn nựng mông ta, lại còn vỗ ‘bép bép’, hắn bật cười, giọng hơi khàn: “Phía sau của ngươi ướt rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.