Nếu ta và hắn niệm sai pháp quyết nhất định phải có một chút động tĩnh, ít nhất ta sẽ ý thức được để phong tỏa linh lực của mình, nếu chậm thì nó sẽ ảnh hưởng đến tim mạch, khiến ta hộc máu vì bị nội thương.
Ta dự đoán đủ loại kết quả nhưng ta không nghĩ đến sẽ có thành ra thế này.
Chiếc kim xuyến khí giống như một vật chết trên cổ tay hắn, nó không có chút dấu hiệu nào của linh lực.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ nhận thấy ta có gì đó không ổn, “Sao vậy? Ngươi đau lắm sao?” Hắn đưa tay đến chỗ bọn ta kết nối rồi ấn vào, nơi đỏ ửng và ẩm ướt, giọng điệu hắn áy náy, “Thực xin lỗi, ta đã dùng sức quá…”
Thấy ta không nói gì, nên hắn trực tiếp dừng lại, vẻ mặt trở nên thận trọng, đa số dục vọng trong mắt hắn đều biến mất, chỉ có hơi thở còn gấp gáp, hắn khàn giọng nói: “Ngươi không khỏe sao?”
Hắn không tin vào vấn đề song tu, thậm chí hắn đối với việc này còn tồn tại vướng mắc trong lòng.
Nhìn thấy hắn như vậy, ta âm thầm đè nén lo lắng, đỏ hoe mắt nói dối: “Ta quên niệm pháp quyết rồi…”
Lông mày hắn giãn ra, hắn thở phào nhẹ nhõm, cười ôm lấy ta: “Sau này sẽ có cơ hội, ngươi đừng nghĩ những thứ này…”
Tư thế thay đổi khiến ta nhịn không được mà rên rỉ.
Ta ngây người ôm lấy hắn, cho dù thân thể nóng bỏng của hắn kề cận, nhiệt tình hừng hực, ôn nhu như nước, ta vẫn cảm thấy xao xuyến không thôi, ta run rẩy nói: ” “Ta còn tưởng rằng có thể…”
Hắn lầm tưởng rằng ta áy náy và hối hận, liền từ từ di chuyển nửa thân dưới, áp sát mặt vào ta một nụ hôn dịu dàng: “Không sao đâu, ngươi cứ tận hưởng đi.” Hắn chậm rãi vuốt ve lưng ta mỉm cười, nói: “Nhất định là tại trên giường, ngươi biểu hiện không tốt…”
Ta vẫn còn trong cơn mê, bèn năn nỉ hắn làm lại lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy.
Hắn thấy ta thất thần liền hôn ta, cuối cùng vội vàng kết thúc, hắn muốn xuống giường đi lấy nước tắm rửa, ta ôm lấy hắnkhông cho hắn đi, nhẹ giọng nói: “Không cần… “
Ta kéo hắn nằm xuống, dùng pháp thuật lau sạch nước trên giường rồi ôm hắn. Cơ thể hắn nóng bỏng, nhưng trái tim ta ngày càng lạnh hơn khi ta nghĩ về nó.
Ta chạm vào ngón tay đeo chiếc nhẫn trữ vật của hắn và thăm dò sức mạnh linh lực, nhưng hóa ra nó giống hệt chiếc kim xuyến khí, vô hồn và không hề dao động.
“Có chuyện gì với ngươi vậy?” Hắn hỏi, đưa tay chạm vào những ngón tay của ta.
“Ta muốn ôm ngươi…” Ta nhắm mắt lại, cố gắng che giấu cảm xúc của mình, buông tay hắn ra, tay vòng qua ôm lấy eo hắn, rồi đặt tay lên lưng hắn từng li từng tí sờ lên, thúc giục ta thăm dò cắn cốt của hắn.
Một sợi linh lực mỏng manh thẩm thấu vào trong da thịt hắn, càng đi sâu vào thì gặp phải lực cản mạnh mẽ, phản ứng dữ dội bất ngờ làm ta choáng váng trong giây lát, quay lại dò xét thì phát hiện ra cấm chế bùa chú dày đặc sau lưng hắn.
Cấm chế kỳ dị kia có màu đen bao phủ toàn bộ lưng của hắn, mặc dù là một tầng mỏng manh, nhưng lại dán chặt vào sống lưng, nhìn bề ngoài không thấy tựa hồ là bị tà linh chiếm hữu, tử khí thẩm thấu vào trong người hắn và xuyên qua cốt tủy, bao phủ phần lớn lưng của hắn.
Đây là gì? Tóc tai ta dựng đứng, lòng ta lạnh như băng.
Tay ta run lên, dùng linh lực trói buộc cấm chế, trong nháy mắt linh lực của ta bị tử khí cấm chế của hắn quấn lấy cắn nát, sau đó linh lực của ta liền tan biến.
Ta đã thấy những hạn chế mà mọi người không thể mở được, nhưng chúng thường chỉ được đặt ở những nơi không được phép gây ồn ào, và có rất ít người có thể lập ra cấm chế hống hách như vậy, trong Thương Hành chỉ có Tàng Thư Các mới có cách này.
Ta chưa từng biết cấm chế này… Có thể là hắn bị ai đó đặt lên người… Khó trách ta nhìn không ra bởi vì cấm chế đã chôn sâu vào trong xương tủy, ta chưa từng nghĩ đến điều này…
Chính xác thì hắn đã gặp ai?
Người đó không chỉ giết chết hắn, khóa kim đan của hắn mà còn đặt cấm chế ác độc như vậy lên hắn, nghiền nát từng cái xương cốt trong cơ thể, ngăn cản một nửa linh lực của hắn thẩm thấu và lưu chuyển, huống chi là tu luyện bản thân.
Hành động này đã cắt đứt con đường tu luyện trường sinh bất tử của hắn… Chẳng lẽ người kia… sợ hắn sống sót trở về báo thù sao?
Trái tim ta hoàn toàn lạnh giá.
Làm thế nào để cấm chế này có thể được dỡ bỏ? Thứ này chui sâu vào từng tấc từng tấc trong xương của hắn, càng thêm dung nhập vào trong mạch máu, dùng sức gỡ ra nhất định sẽ tổn thương đến xương cốt của hắn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
Ta có nên nói với hắn không? Hay mình tự giấu? Hay ta sẽ nói với hắn khi ta tìm ra giải pháp trong tương lai, nhưng ta có thể giấu nó đến bao giờ? Lần này ta nói quên niệm pháp quyết rồi, lần sau thì sao? Còn trong tương lai nữa?
Ai là người đã làm tổn thương hắn chứ? Là tên ma quân từng bị hắn chặt đầu? Trước kia hắn nhổ cỏ không tận gốc, sau lại bị người khác kéo đến báo thù?
Nhưng không phải những người đó nói rằng hắn đang bị cấm chế ở động vô thước sao? Không ai có thể đặt chân… Chẳng lẽ chính là ngưòi trong Thương Hành hại hắn? Chẳng lẽ là sư phụ, hoặc là trưởng lão khác muốn trừng phạt sư huynh…
Hay là… là Cố Khinh? Không phải hắn cũng đang tìm sư huynh sao? Không những mượn đan dược tìm tung tích của ta, còn đi khắp nơi tìm chỗ ta ở… Nhưng mà hắn cực kỳ tôn sùng sư huynh, thậm chí có thể so hắn hai từ “ngu trung”…
Vậy là ai?
Tạm thời không nói đến thân phận của người nọ… Nếu là người đó tìm tới đây, lấy ta hiện giờ tu vi vậy ta có thể đấu lại người nọ không? Liệu ta có đủ mạnh để giữ được tánh mạng của ta và hắn?
Càng nghĩ ta càng sợ hãi, chỉ trong chốc lát đầu ta trở nên vô cùng hỗn loạn, không tài nào hiểu nổi.
Ta sẽ luôn tìm ra manh mối… Nhưng chỉ là giấu diếm một thời gian thôi, ta không muốn làm hắn buồn và thất vọng…
Thấy ta hồi lâu không nói chuyện, hắn sờ sờ gáy ta, nói: “Kỳ thực cái gọi là song tu sẽ tiêu hao sức lực của ngươi đúng không?”
Hắn đã hỏi câu này một hai lần, ta hiểu hắn lo lắng nhưng ta đã nhiều lần cam đoan song tu không có hại, vì sao hắn vẫn không tin?
Ta âm thầm áp chế tất cả lo lắng, nhẹ giọng nói: “Song tu chẳng qua là một trong những phương pháp tu tiên mà thôi, bình thường sẽ như vậy, vì sao ngươi luôn cho rằng nó sẽ có bất lợi cho ta?”
“Ta cảm thấy quá mức chừng mực,” hắn đến gần hôn ta, “Không biết tại sao, khi ta nghe từ miệng ngươi hai từ ‘song tu’ thì cảm thấy bài xích, nhưng ngươi nói song tu có thể khiến ta tu luyện, có thể ở bên cạnh ngươi lâu dài nên ta muốn thử lại lần nữa…”
Hắn nghiêm túc sờ sờ mặt ta: “Vậy ngươi nói thật đi, cái gọi là song tu có thật sự tốt cho chúng ta không?”
Ta mở mắt ra nhìn hắn: “Ừm.”
“Nhưng bây giờ trông ngươi có vẻ khổ sở vậy, tại sao?”
“Ta…” Cổ họng ta nghẹn ngào, “Ta sợ…”
“Ngươi sợ cái gì?”
“Ta sợ những người đuổi theo ngươi… sẽ tới tìm ngươi lần nữa.”
Hắn không ngờ ta đột nhiên hỏi như vậy, hắn sửng sốt một chút, “Sao tự nhiên ngươi lại nghĩ đến chuyện này?” Sau đó hắn cũng ý thức được, có lẽ ta thật sự quan tâm, hắn cau mày, “Khi ngươi gặp ta, ngươi không nhìn thấy ai nữa sao?”
“Đúng vậy…”
Ánh mắt hắn mờ mịt, trong lời nói có chút lo lắng: “Nơi ta bị thương nặng nhất chính là ngực, tiếp theo là đầu, mỗi người đều có một điểm là trí mạng, ta không…” Lời nói của hắn nhất thời ngừng lại, dừng lại, “…Ta không biết mình đã đắc tội với người nào…”
Ta thắc mắc: “Ngươi bị đau đầu à? Nhưng ngươi chưa hề có vết thương nào trên đầu cả.”
Hắn lắc đầu: “Có lẽ não ta bị chấn động nên không nhớ được nhiều. Ta đã quên rất nhiều chuyện. Khi tỉnh lại, ta cảm thấy choáng váng và tim rất đau. Khi đó ta ở trong trạng thái mê man hỗn loạn…” hắn cười, nói: “Cảm giác như sau nhiều năm, lần đầu tiên ta mở mắt ra liền nhìn thấy ngươi, ta đã rất sốc còn nghĩ rằng đó là một con ma…”
Nói chuyện với hắn đã xua tan một số lo lắng của ta, khiến tâm trạng của ta thả lỏng hơn
“Ta đáng sợ vậy sao?” Ta giả vờ tức giận ậm ừ, “Ngươi mới là đồ nhát gan!”
“Ta không nhát gan,” hắn nhướng mày và cười nhạo ta,” làm sao ngươi có thể gọi là người già được? Ngươi chỉ ở độ 30, 40, 50 hoặc 60 tuổi…”
“Không phải năm hay sáu!”
Hắn cười nhéo mặt ta: “Cho dù không phải thì ngươi cũng lớn hơn ta mấy tuổi.”
Ban đầu ta cũng không cho là mình già, dù sao người tu tiên cũng hơn trăm tuổi, ta không cầu đạo, hiện tại ở tuổi này tu luyện cũng khá hài lòng, nhưng là từ hắn miệng nói ra có vẻ như ta chiếm lấy tuổi trẻ của hắn hơn.
Ta hơi xấu hổ nhưng trong lòng khá tự tin, hắn lớn hơn ta nhiều tuổi vậy mà còn nói ta. Ta nói chắc nịch: “Ngươi đã quên quá khứ rồi, có lẽ ngươi lớn tuổi hơn ta!”.
“Lớn hơn sao?” Trong mắt mang theo ý cười sâu xa, hắn ra vẻ hiểu biết hỏi.
Ta lườm hắn, nhưng tay hắn đã mò mẫm tới, “Lớn hơn ở chỗ nào?”
Ta bị hắn đụng vào đến phát ngứa, trốn tránh khắp nơi, nhưng nghĩ lại bèn không chịu nhận thua, liền nằm xuống bên tai hắn thì thầm: “…chỗ nào cũng lớn!”
————
Tiểu kịch trường:
Lâm Trần ( đọc khẩu hình mình):… Chỗ nào cũng lớn!
Lâm Trần ( đỏ mặt nghĩ thầm): Còn thô, còn nóng, còn biết làm ta đau…
Giang Mặc ( nghe vậy) ( hít sâu một hơi): ( kiềm chế ham muốn đánh mông của Lâm Trần)