“Ta… Đến trả lại ngươi…”
Trả cho ta? Trả cho ta cái gì?
Ta đang suy nghĩ, Cố Khinh liền hô một tiếng.
Ha! Đúng là hắn muốn ra tay đánh lén ta trước mà!
Ta nhoáng một cái, tránh sang một bên, đột nhiên xoay người, xắn tay áo giật giật ngón tay, ta vừa định ra tay lại thấy sắc mặt Cố Khinh lộ vẻ đau đớn, hắn phun ra một ngụm máu tươi, nam nhân bên cạnh hắn cũng run run theo.
Ta sững sờ tại chỗ, Cố Khinh chậm rãi quay đầu nhìn ta, nhưng ánh mắt hắn dần dần uể oải, khóe miệng đỏ ngầu: “Lâm Trần, ta…”
Hắn còn chưa nói xong, dường như đã dùng hết sức lực, hắn run rẩy hơi quỳ xuống, nam nhân đang đỡ hắn bỗng ho khan một tiếng. Hai người nửa khuỵ nửa ôm, sau một hồi chao đảo, boj họ ngã xuống mặt đất lầy lội, chân dẫm nát cỏ vụn dưới đất, máu tươi chảy đầm đìa trên mặt.
Ta hơi sững sờ đứng trước mặt bọn họ cách đó không xa, ta hơi di chuyển, sau đó đột nhiên dừng lại đứng tại chỗ do dự.
Bọn họ bị thương?
Ai là người đang ôm Cố Khinh vào lòng? Ta chưa thấy người đó bao giờ…
Bên cạnh đó…
Cố Khinh vậy mà cũng có bằng hữu!
Cố Khinh có rất nhiều thủ đoạn xảo quyệt, nếu hắn muốn lừa… Ta ngu xuẩn tiến lên, chẳng phải lại rơi vào cạm bẫy của hắn sao?
Ta giơ tay vén nhẹ tấm màn đen trước mặt, nhìn thấy trên người bọn họ miệng đầy máu tươi cùng vết sẹo trên cánh tay, trông bọn họ thật sự chật vật.
Ta dần dần buông lỏng cảnh giác, bọn họ đều cau mày, sắc mặt tái nhợt, trên mặt có vết thương nhỏ, lộ ra vẻ yếu ớt cũng không phải là giả.
Ta híp mắt, vận dụng linh lực nhìn chung quanh, thần lực của Cố Khinh bây giờ ít ỏi, thể lực yếu ớt, hoặc là trước đây đã như vậy, nếu hắn theo ta đột phá mấy kết giới thì sẽ không chịu nổi mà ngất đi.
Nhưng nam nhân xa lạ kia rất kỳ quái, hai luồng khí tức trong cơ thể hắn va chạm vào nhau, thoạt nhìn có vẻ kịch liệt nhưng cũng không phải loại trừ lẫn nhau, chỉ là lâu ngày không dung hợp lại khiến thân thể hắn suy yếu.
Suốt chặng đường ta vội vàng đi, trong lòng có chút chuyện nên không phát hiện có người đi theo sau.
Nếu họ bị thương, ta sẽ nhân cơ hội này mà chấm dứt, sau đó ta không cần phải mang Giang Mặc đến một nơi khác, ta sẽ không cần phải lo lắng đề phòng…
Ma xui quỷ khiến ta tiến lên một bước, nâng lên tay, rồi lại bỗng nhiên cả kinh.
Sao ta có thể nghĩ như vậy? Nếu trên tay ta dính máu của người vô tội, còn là người tu tiên thì sao? Ta vất vả lắm mới áp chế được ma tính không lẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nếu như bị nhập ma, về sau lại tổn thương Giang Mặc thì làm sao
Ta không phải quỷ ma… Càng không phải là kẻ cực kỳ tàn ác, nhân lúc cháy nhà làm một người hèn hạ đi hôi của kẻ khác.
Hơn nữa, trước đây Cố Khinh đã thả ta đi một lần, hắn chưa từng lợi dụng lúc ta nguy hiểm, cho dù ta đuổi hắn ra môn, hắn cũng chưa từng đả thương ta một chút nào, hắn chỉ được vẻ cứng miệng, ta vì sao phải giết hắn? Hắn còn có bằng hữu đi cùng cũng vô tội, ta càng không thể khái quát hóa.
Ta hơi do dự mà bỏ tay xuống.
Huống chi, Giang Mặc còn ở trong nhà cách nơi này không xa, lỡ như hắn tỉnh lại nghe thấy động tĩnh, đi ra xem ta làm những chuyện này hù dọa hắn thì phải làm sao bây giờ…
Chồng của ta rất nhát gan…
Ta suy nghĩ, dù sao nơi này có rất nhiều quái vật, nếu như một lát nữa bọn họ không tỉnh lại, chỉ sợ là có nước chết tại đây mà thôi.
Ngọc bội Thương Hành có thể đuổi ma trục thú, chỉ cần ta lấy lại ngọc bội rồi tự mình hủy đi là xong, nhưng ta chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định giao mệnh bọn họ cho ông trời, ta phất tay áo nâng gương mặt đầy máu của Cố Khinh để hắn trở mình, ta muốn lấy ngọc bội bên hông hắn, đang lúc do dự bỗng nhiên ánh mắt ta nhoáng lên, thoáng nhìn một món đồ quen thuộc.
Ta nán lại một lúc mới chậm rãi tiến lên, cúi đầu nhìn nhìn sau đó mới khom lưng cúi xuống đẩy tay Cố Khinh ra.
Ta cầm lên ngửi ngửi, ngồi xổm dưới đất để nhìn cho kỹ, cảm giác nực cười năm xưa lại hiện lên trong đầu.
Miếng vải xấu xí, những đường thêu xiêu vẹo vụn về và chữ “Sở” nho nhỏ ở phía dưới…
Hóa ra đó là túi thơm mà mười năm trước ta đã dùng để bày tỏ tâm ý của mình… Xấu quá, xấu hổ quá.
Mặt ta tái mét không nói nên lời, trong lòng đầy xấu hổ và quẫn bách, tại sao trước đó ta có thể đưa thứ này cho sư huynh chứ?
Chuyện này khiến ta nhớ lại những ký ức đau buồn, sự thờ ơ lạnh nhạt của sư huynh, những lời bịa đặt và lừa dối, những lời chế nhạo còn có mấy câu xúc phạm của Cố Khinh, ta cầm túi thơm mà lòng đau nhói, bản thân suy sụp một lúc.
Sao lại để ta thấy cái đồ tồi tàn, xui xẻo này…
Không phải Cố Khinh nghiền nát nó rồi sao? Sao nó vẫn còn ở trước mặt ta …
Ta mở túi thơm ra, bên trong vẫn còn một sợi tóc đen được cột với dây tơ hồng, ta lấy ra sợi tóc kia ra, nghiêng đầu xem xét.
Đúng thật là của ta…
Ta đờ người một lúc, trong đầu hỗn loạn, bỗng nhiên bắt lấy một suy nghĩ, lúc ấy Cố Khinh đuổi ta đi, lấy sợi tóc nào làm chứng là vì gì, sư huynh bị hãm hại là vì sao…
Không phải tất cả toàn là lời nói từ một phía của Cố Khinh hay sao? Hắn cũng chưa bao giờ nói ra sự thật, chuyện này chỉ là do ta phán đoán…
Nhưng vì sao hắn lại làm vậy…
Túi thơm này… Chính là sư huynh giao cho hắn sao?
Sau khi ta tặng nó cho sư huynh, ta đã rất đau lòng vì bị từ chối, nhưng khi tỉnh lại, ta càng hối hận vì bản thân đã say còn bốc đồng, ta run rẩy vì sợ bị Cố Khinh vạch trần, càng sợ bị phớt lờ và nghe lời từ chối từ sư huynh.
Tối hôm đó khi trở về, ta buồn bực, quyết định vứt bỏ tạp niệm để tu hành, nhưng ta lại phát điên lên vì ta nghe thấy âm thanh ma thuật vọng ở bên tai.
Linh lực trong cơ thể khiến tim phổi ta đau đớn dữ dội, kinh mạch của ta như bị tắc nghẽn, ta không chịu nổi cơn đau xé rách, đầu óc choáng váng sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ta từ trong cơn mê tỉnh lại vì bị tiếng đánh nhau bên ngoài làm cho giật mình, ta nghe thấy tiếng động nên vội chạy đến trung tu đài, hai bên chết nhiều vô số, chỉ thấy xác chết ở mọi nơi.
Tên thủ lĩnh giận dữ hét thẳng tên sư huynh của ta: “Sở Huyền Quyết giết thủ lĩnh của Ma tộc bọn ta. Hôm nay bọn ta sẽ báo thù, bọn ta nhất định tàn sát hết không còn sót lại một nhành cây ngọn cỏ nào ở Thương Hành, nhất quyết không chừa một ai sống sót!”
Máu của sư huynh nhuộm đỏ quần áo trắng của hắn, mày mắt lộ vẻ mệt mỏi, từ ngày hắn giết Ma Vương thì bệnh cũ của hắn hay tái phát nhưng hắn cũng không còn để ý tu luyện, tuy hắn có thể một mình giết chết Ma Vương, nhưng bây giờ chưa chắc hắn có thể đánh bại được rất nhiều quân đội của Ma tộc để bảo vệ từng người.
Sư huynh phất tay áo lập kết giới, tự mình bay lên đài cao xoay người đứng trên đó, gió lớn thổi tung y phục trên người hắn, cuốn lấy vạt áo hắn bay bần bật.
Ta định bước tới dùng thanh kiếm trong tay với tâm thế đã chuẩn bị bước vào trận chiến, nhưng ta bị một sợi dây linh tác giữ lại.
“Người đã tạo ra bố ngàn sát trận!” Có kẻ nào đó gào lên trong gió, cổ họng hắn như bị cát cuốn vào, giọng nói mơ hồ, “Lâm Trần sư thúc… Ngươi không thể đi tiếp …”
Lòng ta chùng xuống, Vạn Sát Trận…
Đó không phải là… Độc trận mà cổ thư hay nói về nhưng đã thất truyền rồi sao, nhưng sư huynh sao có thể làm được chứ?
Trận pháp này cần dùng máu để tu luyện công pháp, cống hiến thân thể cho nó, tu vi của hắn cường đại như vậy, nếu thất bại sẽ không những bị phản phệ, đến xương cốt cũng không còn…
Khóe mắt ta bị gió to thổi đến cay chát, lại đột nhiên ươn ướt, miệng ta lẩm bẩm gọi: “Sư huynh…”
Giọng của ta bé như muỗi kêu, thế mà còn bị gió thổi bay đi, nhưng hắn ở phía xa trên trung tu đài trung dường như biết ta đã tới, đột nhiên quay đầu lại, từ xa nhìn ta.
Ánh mắt kia xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám đông, khắp nơi đều là máu, đôi mắt đó sâu đến mức ta không thể hiểu nổi, chỉ là nó tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ngắn đến mức ta còn tưởng rằng đó là ảo giác.
Mây đen che khuất mặt trời, vạn dặm chung quanh chìm trong màn đêm u ám, lúc ấy đã là cuối thu, gió cũng lạnh như đao cắt, ta đứng xa xa mà lòng như vũ bão.
Dù cho hắn cự tuyệt tâm ý của ta, về sau sẽ đối xử với ta như không chuyện có gì xảy ra, nhưng nếu hắn thật sự…
Ánh mặt trời xuyên thẳng đám mây đen,bpjn ma tu hoảng sợ cùng oán hận gào thét, có một số con quỷ chưa kịp kêu lên đã hóa thành khói đen dày đặc mà tan biến.
Trời đất rúng động kinh hoàng, mây gió tụ lại.
Vô số yêu ma bị vây thành một khối, sư huynh lạnh lùng nhìn chúng, mặc cho bọn chúng tuyệt vọng kêu gào, sau đó chết vùi tại chốn này.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng thì trời quang mây tạnh, cuộc chiến rốt cuộc đã dừng lại.
Mặc dù cuối cùng Thương Hành vẫn trụ được sau cuộc tấn công, nhưng rất nhiều người tu tiêm và yêu quái đã chết trong trận chiến bi thảm này, những bức tường bị phá vỡ, thương vong vô số, người đứng đầu là sư huynh có tu vi cao như thế cũng giảm đi rất nhiều, có thể nói là lưỡng bại câu thương.
Ma tộc hung hãn, lúc đến nơi này cố ý tấn công mãnh liệt vào hai trưởng lão đang ẩn cư trên núi Thương Hành, bọn họ tựa hồ cũng biết rất rõ trận pháp của Thương Hành, khéo léo tránh được một phần lớn ảnh hưởng từ kết giới.
Bên trong Thương Hành có quỷ…
Và tất cả mọi người đều cảm thấy ta là kẻ phản bội Thương Hành.
——————–
Tiểu kịch trường:
Lâm Trần ( lo lắng thương tâm): Dù cho hắn cự tuyệt tâm ý của ta, về sau đối xử với ta như không chuyện có gì xảy ra cũng được, nhưng nếu hắn có chuyện gì…
Sư huynh ( bình yên vô sự):… Ngươi nghĩ nhiều rồi.