Chuyện này không có khả năng… Sao có thể vậy được…
Không thể nào… làm sao có thể…
Nếu như hắn tìm đến ta, tại sao lại không giải thích cho ta biết tại sao hắn lại trở về, ngược lại tự ra tay với bản thân…
Ta biết mình không giấu được chuyện gì nên cố gắng ngăn dòng nước mắt, hầu yết của ta lăn xuống, ta cố gắng áp chế các loại phỏng đoán trong lòng, khóe miệng hơi mỉm cười: “Những linh dược kia rất đắt tiền và chúng rất quý giá, ta vẫn phải sử dụng linh lực để bảo dưỡng nó.”
“Phải không?” Hắn cười, ánh mắt khẽ dao động, con ngươi trong veo như hổ phách phản chiếu ánh sáng như ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông, “Vậy ngươi vất vả rồi.”
Hắn hỏi ta: “Lát nữa ngươi muốn ăn gì?”
“Ta…” Lòng ta rối bời, không biết nên ăn cái gì, trả lời: “Ta không đói.”
Hắn gật đầu, nói: “Hôm nay ta dậy muộn nên dùng bữa trễ vì thế chưa đói lắm.”
Nói xong, hắn xách giỏ đi vào nhà bếp, ta cũng không muốn nói nhiều nữa, chỉ đi tò tò theo nhìn hắn làm việc, ta cũng không biết nói gì nên nhìn hắn làm việc hồi lâu.
Ta muốn mau chóng trị vết sẹo trên mặt, còn phải chia cho Cố Khinh mấy viên đan dược, nhưng chuyện khiến ta nóng lòng là tìm ra biện pháp giải cấm chế, hay là ngày mai ta cùng Cố Khinh trở về Thương Thành nhỉ? Bây giờ ta không còn quan tâm đến thái độ của bọn người ở Thương Hằng đối với mình, nói tóm lại, ta muốn trở về và muốn tận mắt nhìn rõ cấm chế kia.
Nhưng chuyện này ta vẫn chưa nói với hắn, nếu cứ giấu giếm hắn mãi như thế này cũng không ổn, huống chi cấm chế này còn gây nguy hiểm đến tính mạng, sao có thể trì hoãn được nữa… Bây giờ hắn đã biết mình là Sở Huyền Huyết, với lại ta đã nói rõ với hắn nên ít nhiều gì hắn cũng sẽ sẵn lòng theo ta đến Thương Hành, cùng nhau tìm cách hóa giải cấm chế…
Ta từ từ đứng dậy cho đỡ tê chân, sau khi bước vào nhà thì ta như người vô hồn.
Khi ta bước chân ra ngoài tưới cây, Cố Khinh và Sầm Hòe vẫn lúng túng thế là một người ngồi và một người đứng, khi ta quay trở vào phòng thì đã biến thành một kẻ nằm và một kẻ ngồi.
Mặt trời ngã về tây, bữa tối sắp được làm xong, Sầm Hòe xắn tay áo lên rồi cười nói muốn tới phụ giúp, ngay cả Cố Khinh đang suy yếu cũng dựa vào đầu giường cúi đầu chăm chú bóc vỏ tỏi và bằm hành.
Vậy là hai gã nam nhân cao lớn kia chen chúc trong căn bếp, còn ta im lặng ngồi cạnh Cố Khinh gọt khoai tây.
Cố Khinh quan sát động tác của ta một lúc mới nói: “Thứ này nhìn cũng dễ dùng.”
“Là hắn làm đấy!” Ta nghe Cố Khinh nhắc tới con dao trong tay, nghĩ đến chuyện sư huynh đã làm ra con dao này thì ta liền thấy hưng phấn.
Ta lắc lắc con dao cán gỗ trong tay, cười nói: “Cái này gọi là dao gọt trái cây, cái gì hắn cũng làm được hết!”
Cố Khinh né tránh một hồi, sau đó tự nhặt vỏ khoai tây rơi trên người mình, gật đầu nói: “Sư tôn thật lợi hại.”
Hắn nói: “Sư tôn thiên phú dị bẩm, tu vi thâm hậu, từ nhỏ đã kiên định Đạo giáo. Ta nghe các trưởng lão nói, năm sư tôn mười hai tuổi đã luyện thành kim đan, đạt đến Nguyên Anh tầng thứ năm. Nhiều năm sau, hắn trở thành người đứng đầu Thương Hành, tu vi của hắn cứ như vậy mà thuận lợi tăng cấp theo lộ trình, giống như hắn chưa từng gặp phải bình cảnh, đã có rất nhiều trận pháp, tâm pháp cùng kiếm pháp đều do hắn sáng tạo ra… Nào là huyết ngàn cơ, ma trận quỷ dị, cấm chế thận cấm, nhưng những thứ này không thích hợp với việc luyện đan của hắn nên thành tựu này không đáng để nhắc tới…”
Một khi hắn nói ra liền không thể dừng lại, trong lòng ta thì đang suy nghĩ chuyện khác nên hiểu lầm ý hắn, nên mở miệng cắt ngang lời hắn: “Trong mắt ngươi, sư huynh ngoại trừ khoản giỏi về chuyện tu luyện ra thì không có gì tốt sao?”
Cố Khinh sửng sốt, tựa như lần đầu tiên có người hỏi hắn chuyện này, hắn suy nghĩ một chút, nói: “Sư tôn không khách khí giống những trưởng lão khác, ngược tính tình lại hơi lạnh nhạt.”
Ta thanh minh cho sư huynh: “Hắn không lạnh nhạt, chỉ là khuôn mặt của hắn hơi lạnh thôi.”
Cố Khinh cụp mắt xuống, lẩm bẩm: “Hắn chỉ đối xử như thế với một mình ngươi.”
Hắn ném một tép tỏi đã bóc vỏ vào trong rổ, nói tiếp: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng hắn đối xử với mọi người như nhau, ngay cả đồ đệ của hắn cũng không được đối xử đặc biệt,” Bỗng nhiên hắn nheo mắt nhìn ta, nói: “Nhưng khi ngươi vừa đến, ta liền biết hắn đối xử với ngươi khác hẳn với mọi người, ta có thể thấy rõ điều đó.”
Giọng điệu của hắn đều đều, tựa hồ đang kể chuyện không liên quan đến hắn: “Công pháp tu luyện, tâm quyết hay là kiếm trận, đều là hắn đích thân chỉ dạy cho ngươi, hơn nữa hắn còn quan tâm đến việc ngươi luyện Tích Cốc, còn ta thì từ trước đến nay đều tự mình tìm hiểu, nếu ta không hiểu thì hỏi sư tôn nhờ hắn giải thích, tuy sư tôn chưa bao giờ tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn nhưng ta không muốn quấy rầy việc tu luyện của người nên dần dần ta cũng ít tới lui. Sư tôn không bao giờ chủ động tìm ta. Phần lớn thời gian ta đều ở một mình, ta chẳng qua là một đứa đệ tử xuất sắc nhất trong đám đệ tử thôi, nhưng sau khi ngươi tới, sư tôn đã thay đổi, không chỉ có mỗi việc cười với ngươi mà hắn còn cho phép ngươi trong viện của mình trồng linh thảo… “
Sau khi nghe xong những điều này, ta hơi ngạc nhiên, xen lẫn cảm xúc khoan khoái xen chút cảm giác tội lỗi không thể giải thích được. Thì ra… hắn vẫn luôn để ý cách sư huynh đối xử với ta, hóa ra ngoài chửi bậy, hắn còn có thể nói một câu dài như vậy.
Hắn chưa bao giờ nói những điều này với ta…
Ta muốn an ủi hắn nhưng lại không biết nên nói như thế nào, quan hệ giữa ta và hắn quá khó xử, cho dù có nói gì đi nữa thì ta cũng thấy không ổn.
Ta đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên hắn chuyển chủ đề: “Nhưng không ngờ sư tôn lại có tình cảm với ngươi, ta còn tưởng rằng hắn ấn tượng bởi tài năng của ngươi thôi, vì ta luôn cảm thấy vận mệnh chú định, ngươi và sư huynh không nên ở bên nhau…” Hắn dừng lại một chút, thần sắc đột nhiên cứng đờ, ngữ khí trở nên đắc ý, nói tiếp: “Dù sao thì ngươi ngu như vậy, lại còn là nam nhân, ta đoán không ra…”
Nghe xong lời này, ta sửng sốt một hồi, mới phát hiện cảm giác áy náy trong lòng đều bị cơn tức giận và bất bình lấn át hết… Hắn nói ta không xứng với sư huynh, ta nghe càng cảm thấy không lọt tai, chuyện này chỉ mỗi sư huynh nói thì được, người khác nói thì không được!
Ta xắt củ khoai tây ra làm đôi.
Tại sao ta phải cãi nhau với hắn? Hiện tại chắc chắn là hắn không thể đánh thắng ta, cho dù ta có mắng hắn khiến hắn tức đến hộc máu thì hắn cũng không thể làm gì.
Nhưng ta nhìn vết sẹo mới khô mài trên mặt của hắn, rồi nhớ tới lời nói trầm thấp của hắn vừa rồi, bất đắc dĩ trên đời này có đủ loại nhân quả, thế quái nào ta không mở miệng được, ngược lại nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai, ấp úng mở miệng, cuối cùng ta chỉ nhảy ra mấy cái ngắn ngủi: “Ngươi, ngươi thật là…”
Ta không biết phải bác bỏ như thế nào và nên bắt đầu nói từ đâu, những gì hắn nói đều là suy đoán, và ta không thể nói nó đúng hay sai. Dù sao cũng không biết sư huynh có ý gì với ta hay không… Nếu như lúc này hắn tới hôn ta thì sao?
Thấy ta tức giận, Cố Khinh có chút bối rối, lắp bấp nói: “Ta không có ý như vậy…”
Nhưng ta đã bị cơn tức giận che mờ lý trí, máu điên dồn lên não, ta cố lấy dũng khí lập tức cắt ngang lời hắn: “Ngươi… với mộc kiếm linh kia, không phải, ngươi cũng là nam nhân sao! Sao ngươi… ngươi xấu tính vậy!”
Sau khi nói ra điều đó… ta liền cảm thấy nhẹ cả người và hả hê biết bao, nhưng ta lại tự nhắc nhở chính mình.
Tại sao ta phải tranh cãi với hắn thêm lần nữa…
Cố Khinh không ngờ ta lên tiếng, nghe xong sắc mặt hắn bỗng cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải linh lực của hắn đã cạn kiệt, ngay cả việc biến thành hình người cũng không được, tệ hơn nữa là hắn sắp bị tan biến, chuyện xảy ra quá nhanh nên ta mới cùng với… với thanh kiếm … làm theo cách đó…”
“A, ta… ” Không nghĩ tới Cố Khinh phản ứng kịch liệt như thế, giống như ta đã chọc thẳng vào tim hắn vậy, khiến hắn đỏ bừng mặt.
Trong mắt hắn thoáng lên tia xấu hổ và tức giận, lông mày cau lại, hắn tức giận đến run giọng, nghẹn mãi mới nói được một câu: “… Dáng vẻ hắn van xin ta trông rất đáng thương… Nếu không phải hắn đã cứu ta một mạng, với cả hắn là bản mạng kiếm của ta và cùng chung nhịp đập với tim ta, nếu không ta cũng chẳng muốn quan tâm đến hắn! Để hắn không tan biến thì ta đã phải trả giá bằng tất cả linh lực của mình! Nên ta mãi suy yếu đến giờ… Ngươi đừng nhìn hắn cười hiền lành như vậy mà lầm, trong bụng hắn toàn ý xấu, uổng cho thế gian này tươi đẹp đến nhường nào, sao có thể sinh ra một kẻ không biết xấu hổ như vậy…”
“Lâm Trần!” Sầm Hòe “xoạt” một cái vén rèm lên, cười nói: “Gọt khoai tây xong chưa? Bọn ta đang cần gấp.”
“Ừ, rồi rồi…”
Ta thu dọn đống khoai tây nằm lăn lóc trên bàn, lén lút ngước mắt nhìn Cố Khinh, nhưng thấy hắn đã cúi đầu tiếp tục bóc vỏ tỏi không thèm nhìn ta.
Thật là, ta so đo với hắn làm gì? Không phải ta không biết hắn độc mồm như vậy, ta tại sao phải tức giận với hắn…
Ta bước vào bếp với một rổ khoai tây đã gọt vỏ bị chất lộn xộn, nhưng lại nghe được một câu thờ ơ bảo rằng họ chưa cần dùng chúng.
Vậy là Sầm Hòe đã nói dối ta…
Ta ngồi trên băng ghế nhỏ trong bếp tiếp tục mài, liếc dao, chợt nghĩ đến lời Cố Khinh nói…
Ngay cả việc biến thành người cũng không thể… thì làm sao bọn họ song tu được?
Còn có cách nào khác à! Không thể nào…
Ta dùng dao gọt củ khoai, trong đầu nghĩ lung tung, từ chuyện Cố Khinh với mộc kiếm đến việc song tu và cấm chế quỷ dị, cuối cùng ta nghĩ đến sư huynh, ta nhớ lại vết máu chảy đầy đất…
Nếu như sư huynh tự sát thật, đại khái có lẽ là vì lời nói của ta năm đó, hắn nhớ kỹ chuyện đó suốt mười năm, cuối cùng cũng đến tìm ta, có thể là sợ ta bốc đồng hoặc là suốt mười năm qua hắn đã tuyệt vọng thật, hay là hắn đã chứng kiến dáng vẻ ta nhập ma… Nên làm ra chuyện đó với bản thân mình… Ta đã làm gì trong suốt quãng thời gian kia nhỉ? Đêm hôm trước khi nhặt sư huynh, ta đã uống quá say nên không nhớ rõ nhưng có lẽ là ta lại phát điên…
Không biết hắn có trông thấy ta điên không nữa…
Mặc kệ là sư huynh tự làm hại mình hay là bị hắn người khác hại, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là ta chỉ cần sư huynh bình an vô sự… Nếu như có thể, ta cũng muốn sư huynh nhớ lại hết thảy mọi chuyện!
Ta nhất định, nhất định phá được cấm chế trên người sư huynh này!
Ta nhìn dáng vẻ tất bật của hắn càng làm ta cảm thấy đau lòng, ta gọt củ khoai ngày càng nhanh và tàn nhẫn, vỏ khoai tây “sột soạt” rơi xuống đầy đất, cuối cùng bốn người bọn ta ăn hết một nồi khoai tây lớn.
Sau khi ăn xong Sầm Hòe nói hắn dọn chén đũa, ta đưa bát đũa qua cho hắn dọn, khi hắn đi ngang qua ta liền ngửi được mùi hành tỏi trên xiêm y của hắn…
Trăng sáng sao thưa, ánh trăng dìu dịu ướm lên mọi vật, ta nằm ở trên giường nắm tay hắn, lẳng lặng chờ hắn chìm vào giấc ngủ cho đến khi nhịp thở của hắn ổn định ta mới mở mắt ra.
Ta nhìn sườn mặt hắn, trong lòng đau âm ỉ. Ban ngày ta chưa ổn định tâm lý, trong lòng bồn chồn loạn hết cả lên, nên ta không dám khẳng định những suy đoán trong lòng, nếu trực tiếp đối diện với nỗi thống khổ này chỉ sợ ta lại không kiềm được cảm xúc sẽ làm mọi chuyện thêm khó xử.
Nhưng bây giờ đêm đã khuya, chung quanh mọi thứ yên tĩnh, bọn họ cũng đã chìm vào giấc ngủ…
Ta lồm cồm ngồi dậy, cẩn thận đắp chăn cho người bên cạnh, sau đó ta lần mò trong bóng tối bò đến cuối giường, ta đưa tay mò mẫm xuống dưới đất tìm tay quải đựng quần áo, lôi túi đựng đồ ra, âm thầm nhớ lại chiếc túi mình đã lấy của sư huynh, ta lôi nó ra rồi nhìn thật kỹ dưới ánh trăng, ta lập tức hoảng hốt và đôi mắt cảm thấy hơi xót, tim ta tựa đang rỉ máu.
Tại sao… Lúc đó ta không phát hiện ra…
Ta đeo nhẫn vào mà tay còn run run, ngón tay bị ma sát một chút, ta gỡ ra xem thì thấy bên trong có vài hoa văn ký tự lạ, nhưng ta không nhận dạng được nó, cũng không kịp nghĩ tới chuyện nó sẽ làm ta đau hay không. Ta từ từ đeo nó vào, nó khớp với chiếc nhẫn mà hắn đã đưa cho ta sau này, bỗng nhiên hai hình ảnh trước mặt ta chồng lên nhau…
Đeo chiếc nhẫn nhỏ này vào khiến ta ngỡ như đeo thứ gì đó nặng ngàn cân, nặng đến nỗi ta không thể giữ nổi, cổ họng ta nghẹn lại, ta dùng linh lực thăm dò, trong lòng niệm chú một chút, sau đó nhắm mắt lại hướng thẳng vào nhẫn trữ vật.
Ta mở mắt ra thì cảm thấy toàn thân run lên, rồi một luồng sáng trắng pha chút vàng xẹt qua. Ta bị choáng ngợp bởi sự va chạm quá mạnh với linh lực cường đại này. Ta nhanh chóng quay trở lại để nhập vào thể xác mình.
Mặc dù linh lực này nhẹ nhàng, linh lực của sư huynh không có ý đả thương người nào, nhưng ta vẫn bị sức ép kinh người kia làm chấn động, cả người ta toát mồ hôi lạnh, trên mặt vẫn còn vẻ sững sờ.
Bên trong không có Thương Mặc của ta… Chỉ có mỗi bản mạng kiếm Hưu Ẩn của sư huynh, và còn có một cái hộp, đó là một miếng gỗ nhìn sơ trông thật quái lạ.
Ta cầm cái hộp nhỏ trong tay mà âm thầm đánh giá.
Chiếc hộp có màu xanh nước biển, trên hộp được khắc hoa văn màu đen, nó được bao bọc bởi một màn sáng nhàn nhạt.
Đây là một trong ba món đồ duy nhất trong chiếc nhẫn trữ vật, ta vừa bước vào thì nó đã chủ động chui vào lòng bàn tay ta thế là ta mang theo nó ra ngoài.
Có phải là đồ sư huynh để lại cho ta không…
Khi ta chạm vào chiếc hộp nhỏ, tim ta đập càng lúc càng nhanh, ta phủi lớp bụi mịn trên mặt khóa linh.
Hào quang tỏa ra, ổ khoá tự nhiên rơi xuống.
Có tiếng lách cách đặc biệt chói tai vang lên trong màn đêm yên tĩnh khiến tim ta run lên, đầu ngón tay ta cũng theo đó mà vô thức run lên.
Ta từ từ mở hộp ra, mới mở được một chút thì mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, ta như ngừng thở ngay lúc đó, choáng váng một lúc mới bình tĩnh lại, tim ta đập loạn xạ, ta vừa hưng phấn vừa vui sướng, nhưng rồi bối rối và buồn bã.
Đột nhiên ta mở tung nắp hộp.
Thì trông thấy trong hộp có ba viên Phục Nguyên Đan nằm đó.
——————–
Tiểu kịch trường:
Mấy bé Phục Nguyên Đan ( duỗi người): A ~ đã nhiều năm như vậy ~ cuối cùng cũng bị ăn rồi!
Lâm Trần ( giơ bảng) ( nhẹ nhàng nhắc nhở):
【 vỗ nhẹ tỏi sẽ dễ lột chúng hơn! 】