Bụi Xưa

Chương 63: Thanh kiếm máu thịt




Trong lòng ta dâng lên cảm giác lo lắng, “Ngươi … Ngươi đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy… một thanh kiếm như vậy làm sao có thể được coi là một thanh kiếm?”
Hắn cười nhạt một tiếng, “Đương nhiên không phải kiếm, luyện ra từ linh khí cũng chẳng ra cái quái gì, lại dễ dàng biến mất, thân làm từ máu thịt vốn không có linh lực, chỉ là phàm thể, loại kiếm như vậy làm sao có thể coi là kiếm chứ?”
“Đó là pháp bảo,” vẻ mặt hắn lộ rõ nét kinh ngạc nói, “Sau khi được tích huyết, nó sẽ hóa thần nay lại được che chở bởi người có tu vi cao thâm, ai có thể đả thương người cầm kiếm đo? Thứ này tốt hơn cả thiên kiếm, nó là pháp khí hộ thân tốt nhất!”
Trong đầu ta vang lên tiếng “ầm ầm”, nói: “Ta chưa bao giờ nghe nói về chuyện này…”
“Ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ là đoán mò…” Hắn miễn cưỡng cười trừ, “Dù sao trên đời chỉ có hai ba vị tu sĩ mới đạt đến cảnh giới Hóa Thần, ai cũng biết tu vi của sư tôn đã đạt tới Phân Thần, còn Tiêu Nguyên sư tổ thì năm mươi năm trước nàng đã đột phá cảnh giới Hóa Thần, bây giờ nàng đã không quan tâm chuyện chốn tiên, nên nàng không có lý do gì để rèn kiếm, huống hồ có người nào dám hy sinh nửa tu vi và mạng của mình để rèn một thanh kiếm không thuộc về mình?”
“Ừ…” Ta lẩm bẩm một mình.
Ai là người làm được điều đó? Khi ta đang suy nghĩ theo chiều hướng này thì những lời của sư huynh nhiên vang lên trong đầu ta…
Khi đó Cố Khinh lẻn vào cấm địa sau núi, không ngờ tích máu đầu tim với một thanh kiếm gỗ không rõ lai lịch, sư huynh có vẻ lo lắng nên đành phải đưa thanh kiếm tìm được cho trưởng lão của Hiểu Phong. Có kiếm rồi, nhưng không có đệ tử nào xứng với thanh linh kiếm đó nên nó được đặt trên đài cao của Khiếm Các để người khác chiêm ngưỡng, nhưng không một ai có thể chạm vào độ sắc bén của thanh kiếm này.
Ta nhìn lướt qua thanh kiếm sắc bén của Cố Khinh, trong lòng ta tràn đầy sự khao khát và ghen tị.
Sư huynh từng nói: “Sau này ngươi cũng sẽ có.”
“Sư huynh tự đi tìm sao?”
“Ừm,” hắn gật đầu nhìn ta, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt hình như có một tia u sầu, nói: “Ngươi sẽ có thứ tốt nhất.”
Ta sẽ có thứ tốt nhất… nhưng tại sao hắn không để lại cho ta thanh kiếm đó?
Cố Khinh thấy ta mất tập trung, khẽ đẩy ta một cái, ta đã định thần lại nhưng hai mắt vẫn vô hồn, run giọng hỏi hắn: “Sao… nó lại biến mất dễ dàng như vậy?”
Cố Khinh nói: “Dù sao cũng không phải là một kiếm thanh kiếm chân chính, tuy là nó tốt thật nhưng khi không có người cung cấp máu thì theo lẽ tự nhiên sẽ bị mục nát…” Hắn vẻ mặt âm trầm, thấp giọng nói: “Nếu như vậy thì Thương Mặc của ngươi cũng không còn…”
Ta vô cùng sợ hãi trước sự phỏng đoán trong lòng và những ẩn ý mơ hồ trong câu nói của hắn, nói: “Thương Mặc của ta sao có thể biến mất được!”
Vẻ mặt hắn không thay đổi, hắn không quan tâm đến việc ta suy sụp: “… ngươi và Sầm Hòe cùng dùng máu.”
“Ngươi nói linh tinh gì vậy!” Mặt ta biến sắc, “Ngươi đang nghĩ gì thế! Ngươi đã dùng hết máu đầu tim cho Sầm Hòe rồi mà!”
“Sao có thể như thế nào?” Cố Khinh thần sắc lạnh nhạt, rũ mắt nói, “Trở về Thương Hành dùng thiên trảm chặt đứt thì có thể lấy lấy lại giọt máu năm đó.”
Ta bị suy nghĩ liều lĩnh của hắn làm cho kinh sợ, đồng thời ta cũng giận run cả người: “Ngươi nói nghe thật dễ, ngươi cho rằng với bộ dạng hiện tại của mình sẽ chống đỡ được nhát chém trời giáng đó sao! Ngươi và hắn…” Không phải hai người đang yêu nhau sao?
Vẻ mặt hắn càng lạnh hơn, hắn ngắt lời ta: “Đó là do tình thế cấp thiết nên nhất thời ta hồ đồ, nhưng là hắn dụ ta trước.”
“Ta sẽ không nhận nó đâu! Hắn là bản mạng kiếm của ngươi!”
“Mặc kệ ngươi có nhận hay không, ta cũng phải cắt đứt quan hệ với hắn.”
“Ngươi bây giờ không có linh lực, không biết sau khi chặt đứt nó sẽ khiến bản thân rơi vào tình huống gì!” Ta vội vàng khuyên nhủ hắn, “Ngươi đừng hành động theo cảm tính nữa…”
Sắc mặt Cố Khinh cứng ngắc trông thật khó coi, dường như ta bị sự uy hiếp trong mắt hắn ép đến khó thở, mặt hắn không chút thay đổi nói: “Hắn không muốn làm bảng mạng kiếm của ta, hắn chỉ mong mau thoát khỏi ta cho xong việc.”
“Hắn vốn dĩ không nên là thuộc về ta.” Hắn nhìn ta đột nhiên nói: “Ngươi biết vì sao năm đó đột nhiên ta đi về phía sau núi không?”
Môi hắn run run, hắn mới mở miệng định nói thì ánh mắt hắn chạm vào người phía sau ta, rồi hắn mắt rũ xuống ngậm miệng lại.
Sau lưng truyền đến một giọng cười nhạo, khiến ta sởn tóc gáy: “Cố Khinh, sao nãy giờ ngươi lại nói không ngừng vậy?”
Sầm Hòe lướt qua ta đi về phía Cố Khinh, nói: “Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Cố Khinh lạnh mặt nói: “Cũng chưa đến trưa thì sao mà chậm được?”
Sầm Hòe dường như lường trước được Cố Khinh sẽ hỏi như vậy, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không có tu vi nên đi lại cũng phải tốn gấp đôi thời gian,”
Cố Khinh nghe xong ngẩn mặt ra, ta giữ chặt cổ tay Cố Khinh, đối diện Sầm Hòe nói: “Bây giờ Cố Khinh không nên vội đi, hắn còn chưa nghỉ ngơi đủ, không bằng ở lại đây cùng ta thêm mấy ngày nữa rồi hẳn đi.”
“Lâm tiên quân không thể dẫn theo người không có linh lực?” Sầm Hòe cười nói, “Nếu vậy thì quá vất vả.”
Ta vội vàng lắc đầu, nói: “Không vất vả.”
Cố Khinh muốn buông tay ta ra, nhưng ta không buông ra mà bắt lấy, chính là ta muốn cùng hắn phân cao thấp, hiện giờ hắn thật sự rất yếu nên đến ta không nỡ dùng sức, sắc mặt hắn trắng bệch, cách tay hắn yếu ớt như thể sẽ dễ bị gãy bất cứ lúc nào.
Sầm Hòe nhìn hai người bọn ta kéo tới kéo lui, tay Cố Khinh càng lúc càng run, nhưng hắn vẫn không chịu ở lại, nhìn thái độ kiên quyết của hắn khiến ta không khỏi giật mình, ta biết hắn không muốn tiết lộ những một số chuyện ra bên ngoài, bên ta hỏi lại hắn một lần nữa: “Ngươi thật sự muốn đi sao?”
Cố Khinh cúi đầu trầm mặc một lúc, sau đó ậm ừ, ta thở dài trong lòng, bàn tay đang nắm cổ tay hắn nới lỏng rồi siết chặt, nắm chặt lại thả lỏng, cuối cùng ta cũng bất lực buông ra.
Sầm Hòe đưa tay nắm lấy cổ tay Cố Khinh, vuốt ve vài cái rồi gật đầu chào bọn ta, sau đó phất tay áo lên rồi một làn khói trắng ùn ra, cùng Cố Khinh biến mất ngay tại đó.
Có lẽ Cố Khinh không thích Sầm Hòe, Còn Sầm Hòe… Có thể là hắn không thích Cố Khinh cho lắm, nhưng nếu hắn không quan tâm thì tại sao lại nhất quyết phải chặt đứt bản mạng kiếm vào lúc này? Chẳng lẽ mấy chuyện thân mật giữa bọn họ chỉ là ảo tưởng của ta?

Ta đứng trước kết giới, ngước mắt nhìn bầu trời không nói lời nào, trời trong xanh như gột rửa, ngàn dặm mây bay, ta chợt nhớ đến ngày đó ta đã cứu sư huynh, lúc ấy hắn đã quên tất cả mọi thứ và ta kéo hắn lên bờ sông, ta đã chế nhạo hắn rằng nếu ta không cứu thì hắn đã bị dã thú ăn thịt rồi, hắn nên báo đáp lòng tốt của ta bằng việc ta nói gì thì phải nghe đó.
Hắn không nói hay phản đối gì, chỉ nói nói mãi một câu hắn không muốn sống, ta còn tưởng rằng hắn vẫn còn giận ta, ta chưa bao giờ dễ dãi, ta nhìn bóng lưng hắn, trong lòng tràn đầy ác ý. Là hắn nợ ta, cả đời này hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, càng đừng nghĩ đến việc rời xa ta.
Nhưng nếu bản mạng kiếm của ta đúng thật được rèn từ máu thị đầu timcủa sư huynh, thì nên noai là ta nợ hắn… Tại sao hắn phải trả lại cho ta?
Lúc đó ta hận hắn vô cùng, hận hắn vô cùng… tình cảm trong lòng ta đối với hắn là loại yêu hận không thể chia cắt, nhưng may mắn thay… Ta không ra tay.
“Mọi người đã đi hết rồi.”
Cổ tay ta bị đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào, ta liền theo bản năng nắm lấy nó, phủ hơi ấm lên tay hắn, “Sao tay ngươi lại lạnh vậy?”
“Là tại người ngươi quá nóng,” hắn kéo ta trở về lều tranh, hắn quay lưng đi về phía trước, “Ngươi thật sự muốn trở về Thương Hành sao?”
Muốn? Ta thực sự không muốn quay lại nơi đó, nhưng thận chế của hắn nên sớm ngày được hóa giải.
Ta nắm lấy tay hắn, tiến lên vài bước, có chút khó khăn mở lời: “Ta chỉ là…”
“Chỉ là muốn ta song tu cùng ngươi?”
Ta dừng bước, ngơ ngác nhìn hắn xoay người, “Ngày đó không phải ngươi quên pháp quyết, mà là ngươi phát hiện ta căn bản không thể tu luyện đúng không?”
Hắn nghe được rồi sao…
“Ta lại lừa người,” ta cẩn thận hỏi hắn: “Ngươi không trách ta chứ?”
Hắn chưa kịp nói thì ta đã cắt lời hắn: “Chỉ là ta không muốn ngươi buồn, ta cũng không có ý lừa dối ngươi…”
“Ta biết.” Hắn nắm tay ta, xoay người tiếp tục đi vào lều tranh.
Hắn quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng cô đơn hỏi ta: “Nếu như… sau này ta nhớ lại mọi chuyện, ngươi sẽ gọi ta là Giang Mặc hay là sư huynh?”
“Ngươi còn giận sao?” Ta nghe vậy liền có chút lo lắng, nhưng sau khi nghĩ lại thì ta không cần phải gọi hắn bằng tên!
Gọi bằng nhũ danh cũng được, vừa đẹp vừa gần gũi làm sao!
Vì vậy ta dịu giọng, nhỏ giọng ám chỉ với hắn: “Ta có thể như lúc trước đây vẫn gọi ngươi bằng nhũ danh được không?”
——————–
Tiểu kịch trường:
Lâm Trần ( lạch cạch đánh chữ Trung): ‖__, (•̀ω•́)
Giang Mặc ( làm xong cơm): Em đang viết gì thế?
Lâm Trần ( tự tin khoe đồ): 《 Lý luận về lợi ích của việc gọi bạn đời là chồng và làm cách cách nào để duy trì mối quan hệ vợ chồng 》………………
Giang Mặc: Em viết luận án này sao?!
Lâm Trần: A… Không được sao?,,Ծ^Ծ,,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.