Đương nhiên, ta chỉ nói vậy thôi, chắc là hắn không đánh ta thật đâu, vì ta biết hắn không nỡ đánh ta, lần trước đã không đánh ta rồi, nhưng hôm nay ta chỉ muốn nói mấy câu tình thú thôi.
Rõ ràng là hắn cũng được lợi, hô hấp hắn trong nháy mắt trở nên gấp gáp, nhưng lời nói ra lại trái ngược với dục vọng trong mắt hắn: “Không phải ngươi sợ đau sao…” Sau đó hắn kiềm chế dục vọng bèn vỗ nhẹ vào eo ta, sau đó đứng dậy thay quần áo.
Ta không biết phải làm sao: “Ngươi… đánh nhẹ một chút là được…”
Hắn cười nói: “Vậy thì đó không phải là đánh.”
“Ngươi muốn ăn gì?” Hắn hỏi ta: “Thịt nạc cuộn, mì sợi hay là cháo?”
“… Cháo đi,” ta trở mình nằm sấp nói, “Ta ngủ thêm một tí.”
Hắn đứng bên cạnh giường hồi lâu, cúi người lật ta nằm ngửa rồi cúi xuống hôn lên mặt ta, hỏi: “Ngươi còn muốn ăn thêm gì không?”
“Không muốn…” Ta lại lật người nằm sấp xuống, mặc cho hắn hỏi lại ta cũng chỉ ậm “Ừ” vài tiếng.
Ta chôn mặt vào gối mềm, cảm thấy thật ngột ngạt, nhưng lại không ngột ngạt bằng phiền muộn chồng chất trong lòng.
Cuối cùng thì hắn bị sao vậy? Đã nhiều ngày qua hắn luôn lạnh lùng với ta, có phải hắn cảm thấy mỗi khi gần gũi với ta không được thoải mái, hay mùi vị tình yêu đã không còn như trước? Từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta chủ động đắm say, còn hắn thì đứng ngoài cuộc, không hề chủ động…
Ta ngồi dậy, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, vuốt ve rồi xoay xoay nó mấy vòng, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng, ta liền cảm thấy thật mất mặt, cũng cảm thấy tủi thân và đau lòng.
Ta thừa dịp hắn đang nấu cơm bèn chạy ra ngoài, ngồi trong bãi cỏ khô không trở về.
Sau đó ta đổi ý, ta đi vào rừng bắt vài con yêu thú, quái vật nhỏ, bọn chúng ẩn nấp rất giỏi còn biết bay, vì vậy rất khó bắt nhưng bù lại thịt chúng rất thơm, hầm canh cũng rất ngon! Cả ta và hắn đều thích ăn!
Chờ hắn uống xong canh này, chắc là sẽ cảm động, khôg chừng sẽ nói cho ta biết lý do tại sao…
Nếu như không muốn đối mặt thì sẽ lấy cớ để né tránh, tuy rằng ta săn chúng là vì hắn, nhưng trong lòng ta vẫn còn tức giận nên cố ý kéo dài thời gian, cho đến khi mặt trời khuất núi, ta vẫn ngồi ngốc một hồi lâu, mới kéo theo hai con thú nhỏ trở về lều tranh.
Ta đi lâu như vậy mà chưa trở về, huống chi khi ta đi, chưa kịp nói với hắn một tiếng thì đã biến mất không thấy bóng dáng, tự nhiên ta thấy hơi chột dạ, chờ đến khi ta nhìn thấy bóng người đen thui đưa lưng về trước ánh nến đang đứng trước cửa, trong lòng ta thêm càng hoảng, vừa hối hận vừa hoảng hốt, rất mâu thuẫn nhưng lại bướng bỉnh thấy mình không sai.
Hắn không cầm đèn mà đứng ở trước cửa chờ ta, hắn hỏi: “Sao ngươi về trễ vậy?” Hắn đến gần ta hơn một chút, e là hắn đã ngửi được mùi máu tươi trên người ta, hỏi dồn dập: “Ngươi bị thương sao?”
“Không có, ta chỉ bắt được hai con yêu thú…”
Hắn nhìn về phía tay ta, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Bắt hai con gà mà lâu như vậy à?”
“Nó nhỏ lắm, nó là chim Vô Ứng…” Ta nhỏ giọng phân bày, “Không phải là mấy con gà bán trên trấn đâu…”
Ta đưa lên cho hắn nhìn: “Này… Ta đã nhổ sạch lông rồi, mới mang về cho ngươi đấy…”
Hắn không nói gì, hình như là hắn vẫn còn giận ta, hay là hắn không còn lời nào để nói, ta cũng giận, đem hai con chim Vô Ứng nhét vào túi trữ vật, đứng đối mặt với hắn.
“Có phải ngươi… vẫn còn giận đúng không!”
Ta rống với hắn xong, đang chờ hắn nổi cáu thì lại thấy trong bóng tối thấy hắn nâng tay, ta liền rụt cổ lại, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, ta sợ phát khiếp, khí thế cũng giảm hơn phân nửa, ngay cả eo cũng cứng đờ.
Hắn thấy ta như vậy, vẻ mặt liền biến đổi, vội vàng rụt tay lại, “Ta không có…”
“Ngươi gạt ta!”
Tuy ngoài miệng hắn nói không tức giận, nhưng hắn đối xử với ta lúc nóng lúc lạnh, không nói một lời, càng không thích ta đụng vào hắn, cũng không thèm uống đan dược, còn tự giận bản thân mình. Thậm chí ta còn không biết mình đã sai ở chỗ nào nên hắn mới đối xử với ta như vậy.
Ta biết hắn thích vuốt ve eo và hông ta nhưng ta lại sợ đau, nhưng vì hắn nên ta đã mở lời, nói hắn có thể đánh ta vài cái, nhưng hắn nhất quyết không đánh.
Ta vừa giận vừa hối hận, nếu sớm biết vậy thì ta đã không nói dối hắn, nói không chừng hắn sẽ không giận, nhưng nếu ta nói ra ngay lúc đó làm sao hắn có thể tin được…
“Ta không muốn làm ngươi đau…” Giọng của hắn hơi run run, hắn nhấc chân định đi về phía ta, nhưng rồi dừng lại, “Ta không nhéo ngươi, đừng sợ…”
Ta sợ gì cơ? Nếu ta tức giận thật thì hắn có thể bị ta đánh cho hộc máu, nhưng ta luôn nhường hắn, săn sóc hắn khi hắn suy nhược.
Nhưng đổi lại thì ta nhận được gì? Cùng lắm hắn chỉ cảm thấy ta lừa gạt hắn, nói không chừng hắn đang khó chịu vì ta luôn làm phiền hắn. Ta càng nghĩ càng giận, trong lòng vừa ức chế vừa tức giận: “Ta không sợ! Ta chỉ buồn… Ngươi rõ ràng nói không giận nhưng rõ là đang trách móc ta. Ngươi nói muốn nhìn mặt ta, cuối cùng sẹo trên mặt ta đã mờ hơn rất nhanh rồi, nhưng ngươi vẫn không thèm để ý…”
Càng nói, ta càng nói loạn cả lên, giọng cũng trở nên khàn khàn: “Ta không biết ngươi có chuyện gì… Uống đan dược đối với ngươi rất có lợi chứ không có hại gì, nhưng ngươi lại nhất định không chịu uống, nếu ngươi vẫn còn giận, hoặc là chán ghét ta thì nói đi, cùng ta cãi nhau một trận cũng tốt, sao ngươi lại bỏ mặc ta…”
Hắn nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, giống như thể hắn còn buồn hơn cả ta, hắn hơi mở miệng đang muốn nói thì đột nhiên “Khụ” một tiếng rồi phun ra một búng máu, ta như mất hồ lạc phách, nước mắt chưa kịp rơi xuống đã bị hắn dọa đến chạy ngược vào, ta vội vàng tiến lên xoa ngực hắn.
Hắn run rẩt không ngừng, nắm chặt tay của ta, trong miệng nhắc mãi: “Ngươi đừng trách ta… Đừng trách ta…”
Ta không biết hắn đang nói cái gì nữa, nên ta vội vàng gọi đan được mà hắn thường uống, nhưng ta lại nghĩ nhân lúc hắn đang đau đớn cho hắn uống Phục Nguyên Đan, cùng lắm là chỉ đau một lần thôi.
Ta triệu hồi viên Phục Nguyên Đan: “Ta cho ngươi uống loại này, được không?” Ta nài nỉ, nói: “Tuy là nó sẽ đau, nhưng sau khi xong xuôi có lẽ cơn đau ngực của ngươi sẽ không còn nữa… Khi ngươi tỉnh lại, chúng ta sẽ đi Thương Hành giải trừ cấm chế cho ngươi…”
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, chua xót nói: “Được…” Ngón tay hắn lạnh ngắt, hắn nắm lấy tay ta sau đó dắt tay ta đi đến bên giường ngồi đợi.
Tác dụng của đan dược rất dữ dội, ta vừa ngồi xuống với hắn thì hắn liền nhíu mày, nhưng vẫn cố hết sức mở miệng: “Ta… ta muốn ở lại với ngươi thêm mấy ngày nữa…”
Ta gật đầu nói phải: “Ta cũng luyến tiếc túp lều này, chờ ngươi tỉnh lại, chúng ta ở lại thêm một hai ngày rồi mới đi, không cần phải vội…”
Vừa an ủi hắn, ta vừa cố hết sức ổn định tinh thần để hắn xoay người lại uống đan dược để khống chế đau đớn, nhưng ta đã từng thử qua, lại kinh ngạc phát hiện mình có thể khai thác linh lực nên chuyện cấm chế sau lưng hắn cũng khiến ta thả lỏng hơn.
Nhưng đó chỉ là một số ít, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Lông mày của hắn hơi thả lỏng, thần sắc đã thoải mái hơn, hòa cùng với vẻ mặt thống khổ của hắn tạo nên chút chút kỳ quái, “Được… Vài ngày nữa chúng ta sẽ đi…”
Hai mắt hắn sắp mở ra, gân xanh trên trán nổi lên, sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên hắn ngẩng cổ lên, gân xanh trên cổ tỏa ra ánh sáng vàng, đây là lúc Phục Nguyên Đan đang thanh tẩy tạp chất trong cơ thể của hắn và đả thông các kinh mạch.
Cho dù ta có truyền cho hắn bao nhiêu linh lực đi chăng nữa, thì cũng chỉ có một số ít dung nhập vào trong cơ thể hắn… Ta thấy cơ thể hắn gầy yếu đang co rút, vậy mà chỉ có thể cho hắn một ít tu vi mỏng manh làm chỗ dựa cuối cùng.
Ngày thường sắc mặt hắn vốn bình tĩnh, nhưng nay hắn đang nằm cuộn tròn trên giường vì cơn đau do đan dược gây ra, hắn cố gắng ngồi dậy dựa rồi dựa vào đầu giường nhìn ta, trên trán đã rịn mồ hôi.
Ta bắt lấy cánh tay hắn, đau lòng nói: “Ai bảo ngươi luyện ra loại đan dược bá đạo như vậy… đau như vậy…”
Không biết hắn có nghe thấy hay không mà thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng, chẳng mấy chốc mồ hôi đã làm ướt sũng hơn nửa xiêm y, nhìn thấy hắn như vậy, ta cũng không nỡ nói nặng lời nữa, vì vậy ta vội vàng nói tiếp: “Lát nữa sẽ không đau… Sẽ không đau nữa…”
Đã qua một lúc lâu nhưng thuốc của hắn hình như có tác dụng lâu hơn của ta, toàn thân hắn run lên rồi lấy tay phải che đầu, đột nhiên hắn cúi xuống vịn vào thành giường, phun ra một ngụm máu đen.
Linh khí của trời đất không ngừng rót vào trong cơ thể hắn, vẻ mặt hắn đau đớn vặn vẹo, hắn ôm ngực không ngừng thổ huyết, ta kinh hoàng lập tức kiểm tra cấm chế trong cơ thể hắn thì phát hiện nó đã được nới lỏng, nhưng kinh mạch vẫn bị khóa chặt không thông.
Ta vội vàng lột xiêm y của hắn ra, thì thấy một linh lực cuồng bạo dâng trào trong ngực hắn, chúng hồi phục nhanh đến mức ta không nhìn rõ.
Hóa ra là tới trái tim rồi…
Vậy thì tốt rồi, tốt rồi… Đan dược này bảo hộ tâm mạch của hắn, hạn chế sau này việc cấm chế sẽ không thể khóa chặt tâm mạch của hắn, ít nhất sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng, về sau ngực hắn sẽ không còn bị đau.
Tác dụng của thuốc dần dần mất đi, ta lau vết máu quanh miệng hắn, mang nước cho hắn súc miệng, cả người hắn đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn vào liền biết hắn đã mệt lả rồi, mặt mày đều có vẻ suy sụp mệt mỏi.
Hắn nhắm mắt lại một hồi, ta lập tức cởi hết xiêm y của hắn, chuyên tâm lau mồ hôi và lau khắp người hắn, bình thường ta chưa từng sờ kỹ như vậy, nhưng tóc hắn vẫn là chỗ khó xử lý nhất, ta lại không muốn đánh thức hắn dậy nên làm qua loa.
Hắn thở hồng hộc, nhắm mắt chưa được bao lâu thì lại đau đến tỉnh, hai mắt hắn mê man trong giây lát, thấy ta cầm khăn lau, hắn khẽ nói: “Sao ngươi không sử dụng pháp thuật…”
Thanh âm của hắn quá thấp, nếu như không phải thính giác của ta tốt hơn người bình thường, chỉ sợ là không nghe được hắn nói gì.
Nước mắt giàn giụa chảy trên mặt, ta lấy khăn tay nóng lau lên rãnh ngực như tượng tạc của hắn: “Ta muốn tự mình lau cho ngươi…”
Hắn khép hờ mắt, như đang cười: “Ngươi đang khóc à?”
“Không có,” Ta lau nước mắt, nói: “Mặc dù cấm chế trên người ngươi đã được nới lỏng… nhưng nó vẫn còn đó… e rằng còn phải đi tìm Cố Khinh để lấy viên còn lại.”
Trông hắn hơi thất vọng, ánh mắt như chết lặng, nhưng hắn không nói gì, chỉ nhếch khóe miệng lên cười một chút như muốn an ủi ta.
Ta nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn nên hỏi: “Sao ngươi không ngủ?”
Hắn lắc đầu, không chớp mắt mà nhìn ta: “Ta không buồn ngủ.”
Ta mặc kệ hắn, nhìn nửa người hắn trần như nhộng, ta sợ hắn cảm lạnh, liền bảo hắn mặc quần áo rồi đắp chăn cho hắn, quả thật hắn rất yếu, sau khi cố gắng mặc quần áo hắn liền dựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn ta không nói lời nào.
Ta hỏi hắn: “Còn đau không?”
“Không đau nữa.”
“Vậy thì tốt rồi, vết thương này dù sao cũng đã lành, về sau sẽ ngươi sẽ không bị tổn thương nhiều nữa.”
Hắn “ừm” một tiếng và nói cũng tốt. Nhất thời ta hỏi đủ thứ, nhưng hắn vẫn trả lời tất cả chúng mà không có hề tỏ ra khó chịu. Ta cảm thấy nhẹ nhõm, lòng hơi lung lay nên ta đưa tay vào trong ổ chăn.
Hắn cười rồi đưa tay ta đặt lên bụng hắn: “Ta đã thành bộ dáng này rồi, ngươi còn muốn sao?”
“Ta chỉ muốn sờ để yên tâm thôi…” Tay của ta có chút lạnh, chỉ chạm vào một chút liền muốn rụt lại, ta hỏi: “Ngươi có đói bụng không? Ta đi nấu bánh trôi cho ngươi ăn nhé.”
Hắn bắt lấy tay của ta, nói: “Ta không đói.”
“Còn vài miếng sơn trà, ngươi có muốn ăn không?”
Hắn lắc đầu, buông tay ra, lại nói: “Nếu ngươi muốn ăn thì lấy ra ăn đi.”
Ta cũng không muốn ăn, nên ta lại cầm tay hắn.
Ánh mắt hắn không biết rơi vào nơi nào, bàn tay dưới chăn ôm chặt lấy ta, dáng vẻ hắn trông như có chuyện gì vậy, nhưng có lẽ hắn đã quá mệt mỏi nên không muốn nói chuyện.
Ta nơm nớp lo sợ vì mới cãi nhau với hắn nên không dám nói nữa, sợ phá hỏng sự ấm áp hiếm hoi mấy ngày gần đây, ta đang do dự thì hắn đột nhiên lên tiếng: “Ta xin lỗi.”
——————–
Tiểu kịch trường:
Lâm Trần ( lau mình cho Giang Mặc) ( đau lòng): Chồng ơi…
Lâm Trần ( cởi quần lót Giang Mặc xuống) ( đỏ mặt): Chồng ơi…
Lâm Trần ( nhắm mắt) ( sờ soạng mấy múi cơ bụng)
Lâm Trần ( mặc xong quần áo cho Giang Mặc) ( phát ngốc): Chồng ơi…