Bụi Xưa

Chương 68: Khiển trách vi diệu




Ta nghe giọng hắn nghẹn ngào, trong lòng càng là áy náy và khó chịu.
Hắn tiếp tục nói: “Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện nên ta không kịp tiếp thu, với cả trong người ta cảm thấy hơi mệt, ngươi đừng trách ta…”
Nghe hắn nói như thế, ta càng cảm thấy khó chịu nên ta rướn người đến hôn hắn, nói: “Là ta nên nói xin lỗi ngươi mới phải, ta không nên ép buộc ngươi gần gũi ta…”
Có vẻ hắn bị câu nói của ta chọc cười, trong mắt hắn thoáng lên thần thái, hỏi: “Ngươi ép ta sao?”
Ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, chứ ta không muốn dùng sức nên đành bịa chuyện hù dọa hắn: “Trước tiên là lừa ngươi ăn dược, sau đó ta đợi ngươi hôn mê bất tỉnh, ta liền cởi quần ngươi ra, đè chặt ngươi xuống giường và không cho ngươi cử động, sau đó hôn… Ừm … Thấy ngươi như vậy… Nên ta liền…” Ta kể qua loa phần mấy bước cuối, hắn càng nghe càng không nhịn được mà bật cười.
“Nếu như ta không chịu thì sao?”
Ta đã làm tới nước này rồi hắn còn từ chối! Ta cảm thấy bối rối nên thử hỏi: “Ngươi thật sự không thích sao?”
Hắn hơi rũ mắt, ngượng ngùng mở miệng: “Ta cảm thấy…” Hắn há miệng thở dốc, nhưng có mấy chữ không bật ra tiếng làm ta không nghe rõ.
“Gì cơ?”
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, cười nói: “Lỡ như ta không kiềm được muốn đánh chỗ đó của ngươi thì sao.”
Ta nhớ tới chuyện xấu hổ và việc tự mình đa tình vào sáng nay, bẽn lẽn: “Nhưng ta đã nói ngươi có thể…”
Hắn không lên tiếng mà cười, thần sắc hình như hơi thay đổi một chút, chuyển đề tài: “Sư huynh của ngươi…” Hắn dừng một chút, nói: “Ý ta là… Trước khi mất trí nhớ, ta có đối xử tốt với ngươi không?”
“Đương nhiên là có!”
“Vậy nếu như trước kia ngươi làm sai chuyện gì…” Hắn hỏi: “Thì ta sẽ phạt ngươi sao?”
“Tất nhiên là có… Có đôi khi ta không hiểu bài, ngươi sẽ quở trách ta một trận, Cố Khinh cũng không thích đi, ta và hắn luôn bị phạt.”
Hắn trầm mặc một hồi, giọng vừa buồn vừa trầm: “Ngươi không làm bài thì ta liền đánh ngươi?”
“Là bài tập tăng cường, mỗi ngày ta đều gánh nước rèn luyện cơ thể,” ta sửa câu nói của hắn lại cho đúng, cũng như giải vây cho hắn, nói: “Nhưng phạt cũng không phải nặng, cùng lắm thì ta chỉ bị đánh vài cái vào lòng bàn tay, huống chi vốn là ta làm sai.”
Ta nghĩ và nhớ lại một sự kiện, nói: “Nhưng mà có một lần ngươi rất tức giận, lần đó là ta muốn trộm lấy kính vạn sinh của Lăng Vân Phong trưởng lão, nhưng lại bị ngươi phát hiện…”
Hắn nhướng mày, tựa như hắn nghe được từ trộm từ miệng ta nên khá bất ngờ: “Sao ngươi không mượn mà phải đi trộm?”
Ta căm giận nói: “Bởi vì kính vạn sinh kia căn bản không phải là của trưởng lão, nó là bảo vật của một đệ tử trong tông tộc của lão, bằng cách nào đó lão đã dùng thủ đoạn mờ ám đoạt đi, lại còn giá họa và trách mắng sư đệ không có phẩm chất đạo đức nên phế đi tu vi của hắn, cuối cùng thì đuổi người ra khỏi Thương Hành… Huống chi lão là người hay tỏ vẻ đạo mạo, nhưng lại cực kỳ keo kiệt, ngoài mặt thì tươi cười đón chào đón nhưng trong lòng đang ngầm tính kế chèn ép ngươi, nếu lão có được cách mở kính vạn sinh thì toàn bộ Thương Hành sau này sẽ do lão nắm giữ, tôn chỉ của Thương Hành vốn lấy việc bảo vệ chúng sinh làm trọng, nguyên tắc đầu tiên là phải đúng tình hợp lý, nhưng sau đó lại bị thanh danh bại hoại của Lăng Vân Phong trưởng lão luyên lụy, quả thực khiến người buồn nôn, ta nhìn hoài càng thấy ngứa mắt chịu không nổi, nên ta nghĩ đến việc trộm nó rồi đem đến trả cho sư đệ kia…”
Hắn nghe xong, lắc đầu nói: “Nếu như ngươi cầm nó thật, ngược lại sẽ đem lại tai họa cho sư đệ kia.”
Ta rũ mắt, chột dạ nói: “Ngươi khi đó cũng nói như thế, nói ta đã quá lỗ mãng, không hề nghĩ đến hậu quả, sư đệ kia vốn đã bị chặt đứt đạo tiên, chúng ta làm như vậy chẳng khác gì dẫn lửa đến người hắn, nói không chừng còn làm hại đến người nhà của hắn, khi đó ta không phục, còn chống đối ngươi rất gay gắt, sau này ngẫm nghĩ kỹ nghững gì ngươi nói thì đúng là có lý…”
Hắn lại hỏi: “Khi đó làm sao ta biết được chuyện kia?”
“Nghĩ lại những điều đó, ta vẫn còn cảm thấy ân hận và sợ hãi không thôi, bởi vì thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ của mình mà ta đã suýt giết chết một gia đình vô tội…”
“Lúc ấy, ta cũng biết thân thế của Cố Khinh, cả một tông môn nhà họ vì vướng họa mà diệt môn, Ma tộc thật đáng sợ, nhưng thật ra lòng dạ của một số người so với yêu ma còn đáng sợ hơn…”
Khi đó sắc mặt của sư huynh lạnh đến đáng sợ, hắn giận đến mức bỏ đi chứ không còn đánh vào lòng bàn tay như mọi khi, ta tự giác giơ cao thước rồi ngay ngắn quỳ để chịu phạt, Cố Khinh đứng ở bên cạnh ta, bình tĩnh kể lại chuyện xưa nhuộm đầy máu thù trông hắn chẳng vướng bận gì mà rời đi, chỉ còn lại một mình ta không ngừng hối hận và tự trách bản thân.
“Ngươi khi đó nói... Tâm ta có ý tốt, ta muốn làm chuyện gì cũng sẽ thành, nhưng tốt thôi thì chưa hẳn đã được, chưa chắc có thể làm cho tất cả mọi người hài lòng…”
Điều mà ta hối hận không phải ý nghĩ trả thù cho sư đệ kia, mà điều ta hối hận là bản thân đã quá bốc đồng và hành động theo ý muốn của bản thân. Nếu không phải Cố Khinh ngăn cản kịp thời, chỉ sợ ta sẽ bị lão kia gọi là phản đồ, và bị trục xuất Thương Hành vì hủy hoại thanh danh của Phá Hiểu Phong.
Giang Mặc có vẻ không hài lòng với kết quả từ miệng ta, trầm giọng hỏi ta: “Sau đó vị trưởng lão đó vẫn ung dung tự tại? Sư huynh ngươi… Ý là ta chỉ biết nhắm mắt làm ngơ thôi sao?”
“Lần trước, Cố Thanh đã nói chuyện xảy ra bên vách núi ở động vô nhai, ngươi đã dùng kiếm giết trưởng lão đó, Tiêu Nguyên sư phụ phạt ngươi chỉ để che mắt thiên hạ…”
Vẻ mặt hắn hơi sửng sốt, tựa hồ hắn không có dự đoán được kết cục này, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm: “Ồ…”
Ta hơi xúc động: “Có một chuyện mà ta không biết là kính vạn sinh đã rơi vào tay ai, cũng không biết nó có trở về tay cố chủ hay chưa…”
Hắn thản nhiên hỏi: “Cái gương kia dùng để làm gì? Dùng để chiếu yêu sao?”
Ta hào hứng nói: “Ta nghe nói nó có thể phản chiếu vô số hình ảnh của chúng sinh. Vô cùng thần kỳ! Tu vi của ngươi càng thâm hậu thì ngươi sẽ dễ dàng nhìn thấy nhiều thứ hơn. Nếu ngươi sử dụng bằng tâm tức mình, ngươi có thể nhìn xa hàng ngàn dặm, nhưng chuyện đó phải mất rất nhiều linh lực.”
Hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thấy hắn không tò mò, ta còn tưởng rằng hắn không hiểu, liền giơ tay múa chân hình dung cho hắn hiểu: “Kính vạn sinh! Vạn vật trên đời này đều được chứa trong một cái gương nhỏ đó!”
Vẻ mặt hắn vẫn còn nhàn nhạt không nói gì, cũng không biểu hiện gì là bất ngờ như ta mong đợi, ta thấy hắn triều mến nhìn ta đột nhiên mỉm cười, sau đó đưa tay về eo ta rồi cúi xuống hôn ta.
“Đột nhiên ta rất muốn cùng ngươi ngắm nhìn tràng điện…” Những lời cuối chưa kịp nói đã bị nụ hôn này nuốt xuống, ta ngồi thẳng dậy, rướn người về phía hắn, im lặng hôn hắn thật lâu cho đến khi hắn thở hổn hển thì ta mới dừng lại, ta cảm thấy rất hài lòng mà chui vào ổ chăn, dựa vào người hắn rồi nhỏ giọng nói.
“Chuyện bị phạt, đó là do ta chủ động yêu cầu chịu phạt, nếu không thì ta thật sự chịu không nổi.”
Hắn cười nói: “Ngươi còn muốn bị đánh sao?” Vừa dứt lời, hắn sửng sốt một chút.
Ta phảng phất quay về với cảm giác tội lỗi và sự bối rối của bản thân khi đó, ta ngơ ngác nhìn hắn: “Vừa rồi ngươi cũng nói như vậy, một chữ cũng không thiếu…”

Hắn không đáp lại lời của ta, chỉ nói: “Sau này ngươi còn muốn bị đánh nữa không?”
Ta đỏ bừng mặt, xấu hổ nói: “Ngươi… Không phải ngươi muốn phạt ta, ta liền xòe tay thì đột nhiên ngươi đánh vào chỗ đó của ta…”
Hắn nghe vậy sửng sốt, sau đó đột nhiên nhíu mày, sắc mặt nặng nề tràn đầy bất mãn, hỏi: “Vỗ… mông?”
Đúng vậy!
Ta run lẩy bẩy, chịu từng ấy cây roi quất vào mông, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, mặc dù đã mặc quần áo đầy đủ vậy mà thứ ta cảm nhận là cây roi giống như bị đánh xuyên qua lớp vải, nhưng ta rất sợ đau, thế là ta vừa quỳ vừa khóc thút thít nức nở, khóe mắt ta rưng rưng nước, ​​mặt và cổ đỏ bừng vì xấu hổ.
Sư huynh đánh mười mấy cái xong liền quăng thước xuống đất thật mạnh, xoay người đi vào phòng trong, ta biết thế là xong rồi nên cố nén cơn đau, giọng nức nở ráng mở miệng gọi sư huynh vài lần, chưa chờ hắn đáp lại thì ta đã cảm thấy quá mất mặt nên đạp môn xông ra ngoài chạy trối chết.
Đau quá, đau quá! Còn đau hơn cả việc bị hắn khẽ vào tay!
Ta nơm nớp sợ sau này vẫn bị hắn phạt như vậy, nhưng từ đó về sau sư huynh không bao giờ dùng tới cách này nữa, ngay cả khi ta có nhân cơ hội tranh công hiếu thắng đến nỗi trọng thương, thì ta cũng không bị đánh một roi nào vào mông nữa.
Khi hắn nghe ta kể rằng trước đây hắn đã trừng phạt như vậy, vẻ mặt của hắn trông rất khó coi, nói: “Trước đây chúng ta không giống như huynh đệ hay bằng hữu, mà giống như thầy trò nhỉ…”
Ta gật đầu: “Sư tôn bế quan quanh năm, việc dạy dỗ ta xác thực là trách nhiệm của ngươi.”
Nét mặt hắn càng kỳ lạ hơn.
Ta nhớ lại chuyện xưa, chậm rãi nói: “Ta kế thừa hết thảy kiếm pháp cùng tâm huyết đều do ngươi dạy dỗ, ngươi dạy ta từng bước tĩnh tâm, luyện tập cách hít thở, tất cả đều là ngươi chỉ dạy ta từng bước, có lẽ là ngươi biết ta thường xuyên gặp ác mộng nên kiếm khúc sinh mộc để làm giường, mặc cho là quần áo hay thức ăn, đan dược và trân châu bảo vậy, ngươi chưa từng tính toán với ta…”
Hắn làm tròn bổn phận sư huynh và đối xử với ta rất tốt đến nỗi không thể nói hết, Cố Khinh luôn nói ta khờ, nhưng thật ra ta cũng biết mình khờ thật, tuy đạo lý về việc đối nhân xử thế ta luôn kém nhưng ta cũng không ngốc đến mức này, mặc dù Cố Khinh chỉ nói mấy câu, liền khiến cho ta nghi ngờ về việc quan tâm yêu quý của sư huynh, chôn vùi mối hận của ta.
“… Lúc xuống núi rèn luyện ta bị thương, ngươi đã dầm mưa tới cứu ta cũng không phạt ta, khi biết được thân phận Ma tộc của ta cũng chưa bao giờ hoài nghi về ta, ngay cả bản mạng kiếm Thương Mặc của ta chỉ sợ là… cũng…”
Ta biết rằng khi nói ra những chuyện này, hắn như người đang lạc trong đám sương mù khi đột nhiên đề cập đến những điều này, vừa vặn ta cũng cảm thấy không thoải mái khi nói về vấn đề này, vì vậy ta đã dừng lại.
Hắn quay trở lại vấn đề, giống như đang tự nói với mình: “Có thể chờ ngươi suốt mười năm, vì ngươi mà chịu phạt, chắc hẳn sẽ không bạc đãi ngươi…”
“Ngươi nói…” Hắn khụ một tiếng, như nói không nên lời nên ta nghe không được rõ, “Sau này ta nhớ lại hết mọi chuyện rồi, ngược lại có khi nào ta sẽ quên hết những gì đã xảy ra trong một năm…”
——————–
Tiểu kịch trường-Hiện đại:
Xem phim bằng máy chiếu ở tại nhà…
Lâm Trần ( nhìn sang bên trái): (´∇`)
Lâm Trần ( nhìn sang bên phải): (σ′▽‵)
Giang Mặc ( đặt đồ ăn vặt lên bàn): Hôm nay em muốn xem phim gì?
Lâm Trần ( háo hức mở lịch sử trò chuyện) ( vui vẻ): Bạn cùng lớp của em bảo phim này hay lắm! ( 。ò ∀ ó。)
Giang Mặc ( nhìn thoáng qua) ( nhướng mày): Được…
Hết phim…
Lâm Trần ( ôm bắp rang) ( nghẹn ngào): Vì sao… Chết rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.