Bụi Xưa

Chương 69: Phù văn trên nhẫn




“Làm sao có thể chứ!” Ta ngắt lời hắn, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy chuyện này cũng có thể xảy ra, trong lòng vừa sốc vừa đau, nói: “Cho dù ngươi thật sự quên đi chăng nữa, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết!”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, “Không, nếu như ta quên thật, ngươi cứ xem như là…” Hắn phất phất tay, “Cùng ta bắt đầu lại lần nữa, không cần nhắc tới, khi nào ta hỏi thì ngươi cứ nói, ngươi mới vừa nhặt được ta mấy ngày trước.”
“À… Tại sao?”
Hắn kéo ra một nụ cười, đáp: “Vì phiền phức,” hai mắt hắn càng đỏ ngầu, hốc mắt hơi ửng đỏ, “Ta còn muốn ngươi tiếp tục giải thích.”
Tuy ta không đồng ý với lời đề nghị kỳ lạ của hắn, nhưng hiện giờ hắn vẫn yếu nên ta chiều hắn và nói: “Vậy thì coi như cùng ngươi tương phùng”.
Ta sẽ không để hắn quên mất.
Thấy vẻ mặt hắn không đúng, nên ta bèn giật giật ống tay áo hắn: “Sao đột nhiên ngươi lại nói vậy?”
Hắn liếc nhìn ta, “Ta nghĩ là ta sắp…” Hắn dừng một chút, nhếch miệng cười, nói: “Ta chỉ nghĩ, có lẽ một ngày nào đó đột nhiên ta tỉnh lại, ta sẽ nhớ ra hết thảy.”
Ta nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng và đầy sự gượng ép trước đây của hắn, trong lòng bỗng có chút lo lắng: “Nếu ngươi nhớ lại, ngươi sẽ nghĩ về ta như thế nào?”
Hắn rũ mắt, nói: “Ta cũng không biết…”
Lại là những lời này, hắn không có làm gì sai, sao cứ nói trách hay không trách chứ…
“Ngươi có lỗi gì?”
Hắn hé miệng thở dốc, nhưng không phát ra bất kỳ chữ nào, thật lâu sau mới nói: “Trách ta ốm đau vướng chân ngươi, làm phiền ngươi phải đút thuốc cho ta…”
“Sao vậy?” Ta vòng tay ôm lấy hắn, “Ngươi vì ta mà bị thương mà.”
Hô hấp của hắn hơi hỗn loạn, ta thấy lo lắng nên tiếp tục hỏi: “Ngươi còn đau ở chỗ nào không?”
“Không có.”
“Thật không?” Ta nhìn hắn, “Nếu như đau thì nói cho ta biết, ta sẽ không cười ngươi.”
Hắn khẽ kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Tim ta rất đau.”
Ta vội vàng thò tay vào trong áo hắn, thấy mạch đập ở ngực hắn vẫn bình thường thù ta liền biết hắn định hù ta, nên ta cười nói: “Vậy ta xoa cho ngươi nhé…” Ta vừa nói vừa dùng linh lực của mình đẩy nhanh tác dụng của đan dược còn sót lại trong cơ thể hắn.
Trái tim trong lồng ngực của hắn đập mạnh và đều nhịp tim không còn hỗn loạn hay yếu ớt, khiến lòng bàn tay ta hơi ngứa ngáy, càng chạm vào ta càng cảm thấy hạnh phúc, cuối cùng thì hắn sẽ không phải chịu đau khổ nữa, sau này cũng vậy.
Nằm trong ổ chăn thật ấm áp, hơi nóng từ cơ thể hắn truyền sang ta, khi ta chạm vào làm mặt ta nóng lên.
Đột nhiên một trận gió mát thổi tới, khiến ánh nến khẽ lay động, ta hơi dựa vào người hắn, thoáng thu lực vì không dám đè lên hắn.
Ta tựa đầu vào cổ hắn đột nhiên hắn cầm bàn tay của ta, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, dịu dàng nói: “Nếu có thể, sau này ngươi đừng tháo chiếc nhẫn này ra nữa.”
Ta cũng trân trọng mà sờ sờ, “Đương nhiên không sẽ không tháo ra vì nó là do ngươi đưa cho ta.”
“Nhưng mà,” ta ngồi thẳng dậy, nghĩ đến chiếc nhẫn trữ vật do chính mình chọn, hỏi: “Vậy chiếc nhẫn lúc trước ngươi đưa cho ta, sau này ngươi tự đeo hay ta đeo?”
Vẻ mặt hắn cứng đờnhư bị một tảng băng làm đông cứng, hắn run giọng nói: “Ngươi… đưa cho hắn… chiếc nhẫn của ta?”
“Trước đó ta có đưa cho ngươi một cái nhẫn trữ vật, nhưng ngươi không muốn, cuối cùng là ngươi tự mình đeo vào cho ta…”
Hắn khẽ khịt mũi một tiếng, rồi lại cười, giống như cười vì giận, lại giống như vô cùng đau lòng, ta không biết nên làm thế nào, hắn cất giọng gần như nhỏ đến mức ta không thể nghe được. Cơ hồ khàn khàn không nói ra được: “Đích thân đeo cho ngươi?”
Khí thế toàn thân của hắn kịch liệt thay đổi, hắn đang ủ rũ nhưng bỗng nhiên trở nên đáng sợ.
“Ngươi sao vậy?” Tiếng rống hỗn loạn ngày đó hiện lên trước mắt ta, trong lòng ta cảm thấy rụt rè, không khỏi sợ hãi rút tay về.
Hắn thấy ta lui về phía sau một chút, bỗng nhiên ra tay giữ chặt ta, phảng phất hắn muốn nắm lại, cười nói: “Xin lỗi.”
Hắn cười mà như sắp khóc nhưng vẻ gượng gạo đỏ chỉ diễn ra trong giây lát, sau đó hai tay hắn run run, vẻ mặt cố kìm nén giống như vừa rồi hết thảy đều là ảo giác của ta, hắn nói: “Ta chỉ không ngờ… ngươi sẽ cho ta một chiếc nhẫn.”
Hắn đỏ mắt cúi người đến gần ta, thấy ta không trốn, tâm trạng hắn mới buông lỏng một chút, nhẹ giọng nói: “Có thể cho ta xem chiếc nhẫn kia được không?”

Ta gọi nhẫn trữ vật ra, xấu hổ nói: “Lúc đó ta đưa cho ngươi, ngươi không thích nên nhất quyết đeo nó lại cho ta, nhưng sau đó ta lại tìm được đan dược trong chiếc nhẫn này, nhất định là ngươi đã để lại nó cho ta, trong đó còn có một khúc gỗ, là kiếm Tu Âm của ngươi, nhưng ta không thấy Thương Mặc ở đó… Có lẽ là nó ở trong ngọc bội của ngươi…”
Hắn yên lặng lắng nghe, nhưng dường như không có nghe ta nói, ngồi im không nhúc nhích cũng không nói chuyện với ta, chỉ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn nhỏ trong lòng bàn tay ta.
Hắn đột nhiên mở miệng nói một câu kỳ quái: “Ngươi phải nhớ kỹ, ta là Giang Mặc.”
“Đương nhiên là ta nhớ,” ta cười nhạo hắn chuyện cũ mà nhớ dai, nhớ tới lúc trước mình lỡ quên mất tên của hắn, “Ngươi tên là Giang Mặc, tự lấy nhu danh là chồng, ta sẽ không bao giờ quên tên ngươi nữa.”
Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Sau này đừng gọi ta bằng nhũ danh, sau khi nhớ lại ta sẽ lấy một nhũ danh khác.”
“Tại sao?”
“Kêu nghe sao ấy, để ta đổi sang một tên khác.”
Thì ra hắn cũng biết sao…
Nhưng ta vẫn an ủi hán: “Thật ra nghe quen rồi cũng không đến nỗi nào”.
Ta chợt nghĩ ra một ý hay, ta đưa chiếc nhẫn cho hắn và bảo hắn đeo nó cho tốa: “Ngươi đã đeo nó mười năm, thì ta cũng sẽ đeo nó trong mười năm, sau này cứ cách mười năm rồi chúng thay nhau đeo nó là được.”
Hắn dùng ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn của ta, trầm mặc một lúc mới nhỏ giọng gọi ta: “Lâm Trần.”
“Ừm!” Ta đáp, và trong lòng cảm thấy thật rạo rực giống như năm đó ta vui sướng vì tặng quà cho hắn, lòng ta tràn đầy mong chờ nhìn rồi nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay hắn.
Hắn nhìn ta, cảm xúc trong mắt như lửa cháy cũng như oán hận, lại như kiên định, hắn đan năm ngón tay vào và nắm lấy tay ta, rầu rĩ nói: “Lâm Trần, thật ra ta không phải—” Đột nhiên hắn ngừng nói.
“Không phải là gì?” Ta nghe không rõ.
Môi hắn hơi mấp máy, tay khẽ run, cuối cùng hắn đột nhiên nở nụ cười, xoay chiếc nhẫn trong tay ta, nói: “Không có gì.”
Hắn buông tay ta ra, giống như tự nói với mình: “Quên đi, không cần nữa…” Hắn chạm vào chiếc nhẫn lần nữa, nói: “Cất cái này đi.”
“Được.” Ta hơi thất vọng, rút ​​tay về, đang định nhận lại chiếc nhẫn.
Lúc này, hắn đang cầm chiếc nhẫn trên tay thì ánh mắt đột nhiên cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, có thể nói là kinh ngạc, phảng phất nhìn thấy cái gì vật quỷ dị, hắn dùng đầu ngón tay xoa xoa phù văn bên trong chiếc nhẫn, hỏi: “Bên trong… Là do ngươi khắc sao?”
Ta lắc đầu: “Hẳn là do ngươi khắc, những phù văn này ngay cả ta cũng không nhận ra, ngươi nhìn xem.ddax gặp qua loại này chưa?”
Ta nửa lo nửa mừng: “Hay là ngươi nhớ ra chuyện gì?”.
Trên mặt hắn lộ ra thần sắc kỳ quái, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trong tay, sau đó tựa như nhớ tới điều gì, ánh mắt hắn lóe lên, nhạy bén hỏi ta: “Bản mạng kiếm của ngươi tên là Thương Mặc, là ta đặt tên cho nó sao?”
“Ừm!” Ta gật đầu, trả lời: “Ngươi đã đặt tên nó là Thương Mặc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.