Ta ngơ ngác nhìn người nằm trong lòng ngực, miệng mở rồi đóng hết lần này đến lần khác nhưng dường như ta không thể nói nên lời, không hỏi được câu nào, ta cảm thấy bây giờ nói gì cũng không ổn.
Ta đã rất mong chờ ngày sư huynh khôi phục trí nhớ, nhưng khi ngày đó thực sự đến, ta lại khiếp sợ.
Hắn nắm lấy cánh tay ta và ngồi dậy hơi khó khăn.
Ta vòng tay ôm eo đỡ hắn đứng dậy, rõ ràng ta đã cùng hắn làm hết những chuyện thân mật hơn thế này, nhưng cảm giác đụng chạm này đột nhiên khiến lưng ta tê dại, ta gọi một tiếng: “Sư huynh…”
Hắn dừng lại, liếc nhìn ta, nói “hừm”, rồi hỏi: “Ngươi đang nấu món gì vậy?”
Ah! Lửa! Ta vẫn đang hâm nóng đồ ăn trong bếp!
“Ta, ta hâm nóng đồ ăn lại cho ngươi…” Ta ngửi thấy mùi khét, miệng lắp ba lắp bắp nói, ta vừa xấu hổ vừa lo lắng, không biết phải làm sao vì đang ôm hắn thì hắn đứng dậy định tiến vào nhà bếp, nhưng thân thể hắn vốn yếu ớt lâu ngày nên không chịu nổi linh lực mạnh mẽ hiện diện trong cơ thể cho nên hắn đi đứng hơi loạng choạng.
Thấy hắn đã tự đứng được, ta cuốn quýt để hắn đứng đó rồi vội chạy vào bếp, lấy cái nồi đất từ trên bếp đặt xuống đất.
Ta nghiêng người nhìn thì thấy khói đen bốc lên từ nồi đất, xửng hấp bằng tre bên trong cũng bị cháy đen thui, bốc khói nghi ngút, chứ đừng nói đến bánh bao và bánh hấp bên trong.
Nhìn đáy nồi cháy sém khiến lòng ta khó chịu, đây là cái nồi đầu tiên ta bán cho hắn, hắn thường dùng nó để hấp những món bánh hấp mà ta thích… Tuy không bị cháy đến hỏng nhưng nó cũng không thể dùng được nữa.
Hắn vén màn lên nhìn, ngón tay hơi cử động, mùi khói khó chịu liền biến mất và nồi đất cũng không còn bốc khói.
Ta biết mình đã làm sai nên trong lòng có chút luống cuống, thấy hắn đi tới, ta càng thêm cáu kỉnh, thấp giọng giải thích: “Ngày xưa ta sẽ không làm như vậy…”
Ta nấu đồ ăn cho hắn, khi hắn bị bệnh, thỉnh thoảng ta cũng xuống xuống bếp nấu, vô số lần chứ không phải mười lần, mặc dù mùi vị đồ ăn không bằng hắn nấu nhưng cuối cùng thì cũng đâu có chuyện gì xảy ra.
“Ta biết,” hắn liếc mắt nhìn ta, nói: “Ta sẽ không cười ngươi.”
Ta sững sờ một chút, tự nhiên biết hắn đang bắt chước giọng điệu của ta vào đêm qua, cảm giác cáu kỉnh trong lòng ta không hiểu sao bình tĩnh lại, ta nói: “Vừa rồi ta không biết trên người ngươi có thứ gì đó, đột nhiên mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, ta lo lắng… Nên mới rối hết cả lên mà lỡ làm hư một cái nồi.”
Hắn cúi đầu, “Ừm, ta đã tỉnh táo hơn rồi.”
Giọng điệu của hắn rất bình thản, nhưng lại khiến sự hoảng hốt vừa rồi của ta trở nên nực cười, trong lòng ta cảm thấy tủi thân, nhưng cũng mừng vì hắn không bị dọa đến hoảng sợ.
Phải rồi, người đang đứng trước mặt ta chính là thủ lĩnh của Thương Hành, hắn đã nhớ lại tất cả, làm sao bị một con dã quỷ dọa cho sợ được.
“Vừa rồi có làm ngươi sợ không?” Hắn hỏi, “Yêu quái khi nãy.”
Phải! Yêu quái đó đã nhập vào cơ thể của sư huynh, khoác dáng vẻ sư huynh mà lừa gạt ta!
“Ta suýt chút nữa bị hắn mê hoặc!” Ta vội vàng gật đầu, trong lòng có chút sợ hãi, hỏi: “Đó là thứ gì?”
Vốn là dò hỏi, nhưng ta nhìn khí chất hiện tại của hắn đã hoàn toàn khác, trong mắt bất giác hiện lên một chút chờ mong.
Ta nắm chặt ống tay áo, trong lòng không ngừng thầm nói, hãy đến ôm ta mau! Tới an ủi ta đi!
Hắn nhìn kỹ gương mặt ta, ánh mắt không giống thường ngày nhưng cũng như cũ, nhưng không có vẻ nặng nề cùng hoang mang của thường ngày, cũng không có vẻ u buồn cùng hờ hững của ngày xưa.
Ta không khỏi đỏ mặt, nhưng lại thấy xót xa khi nhìn thấy những vết đỏ in dấu bàn tay trên mặt hắn.
Ta đánh quá mạnh…
Hắn mặc một bộ quần áo đơn mỏng, nhưng ta biết hắn không thấy lạnh, bởi vì hắn đã phục hồi tu vi và linh lực, không còn sợ lạnh hay nóng như ta. Mặc dù tu vi của hắn đã giảm xuống rất nhiều, nhưng linh lực tuy mờ nhạt của hắn đã sớm lan tràn bốn phía.
Hắn tiến lên ôm lấy ta: “Chỉ là yêu quái thôi mà, ngươi đừng lo.”
Cuối cùng ta cũng cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay của hắn, hai mắt ta nóng lên, trong lòng dần bình tĩnh trở lại, hắn chưa từng ôm ta như thế này, hắn đối xử với ta như vậy chính là muốn ta quên đi tất cả về hắn, chính là Giang Mặc.
Ta ôm chặt hắn, rụt rè cọ mặt vào lòng hắn, ta nghĩ rằng mình thật ngu ngốc khi nhầm lẫn sư huynh vẫn là Giang Mặc, vì dù sao họ cũng là một người, đều là chồng của ta.
Hắn khẽ quay đầu lại, hình như muốn buông ta ra nhưng vô tình áp môi vào má ta, hắn nhìn ta rồi đưa tay lên chạm vào mặt ta.
Ta tưởng hắn muốn hỏi gì, nên ta lắc đầu nói: “Không đau nữa rồi”.
Ta nhớ tới cái tát hơi quá tay đó, ta muốn chạm vào mặt hắn nhưng thấy vẻ uy nghiêm lạnh lùng của hắn, làm ta không đưa tay ra, bèn nhẹ giọng hỏi hắn: “Vậy ngươi có đau không?”
“Tại sao hỏi ta có đau không?”
Ta nhìn vết đỏ trên mặt hắn, áy náy nói: “Yêu quái đó trốn vào người ngươi muốn cắn ta, cho nên ta đã tát ngươi một cái…”
Vẻ mặt hắn trầm xuống, hơi nghiêng đầu nhìn cổ ta, quần áo cũng nới lỏng hơn một chút, hỏi: “Đúng rồi, ta có cắn ngươi không?”
“Không có, ta né kịp lúc.”
Sắc mặt hắn vẫn khó coi, có chút khó chịu, thấy vậy ta chuyển đề tài: “Sư huynh… ta vừa nhìn thấy ký ức của ngươi.”
“Nhìn thấy ký ức của ta sao?”
Ta gật đầu, “Vì tình thế cấp bách nên ta mới nhập vào cơ thể ngươi, tưởng là sẽ thăm dò đến hồn phách, lỡ gặp may sẽ thấy được ngươi.”
Hắn nhìn ta, bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt xuất hiện tia lưu luyến, “Thì ra đúng là ngươi.” Hắn nói xong vơi vét nét cười, “Ngươi đã nhìn thấy mười năm?”
“Đúng vậy.”
Hắn mày nhíu lại, hỏi: “Ngươi ở đó suốt mười năm? Vậy hồn của ngươi phách ở đâu?”
“Thì ở trong thân thể ngươi, ta làm thế nào cũng ra thoát không được,” ta cố ý chọc chọc ngực hắn, nhích lại gần hắn hơn một chút, thấy hắn không kháng cự mới thuận tay chỉnh lớp vải xộc xệch cho bằng thẳng, sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt lơ đãng mà sờ sờ, “Tuy là mười năm, nhưng rất là kỳ quái, Không nghĩ tới mười năm lại dài như vậy, nhưng mọi thứ trôi qua thật nhanh, mới mười lăm phút mà thôi.”
Khóe miệng hắn khẽ nhếch: “Vậy thì tốt.”
Ta lại hỏi: “Cho nên sư huynh đã hứa với chuyện kia… Ừm… trưởng lão dùng Vạn sinh kính mà kéo người tới bao vây ta, có phải do trên tay hắn có vạn sinh kính, nên ngươi mới có thể tìm được ta.”
“Đúng vậy, ta vốn đi tìm ngươi.” Hắn không nói nữa, ta cũng biết những chuyện đã phát sinh với hắn, hắn tận mắt nhìn thấy ra nhập ma rạch mặt, cho nên không nói nữa.
Ta thận trọng hỏi hắn: “Còn Thương Mặc của ta thì sao? Khi ta nhìn vào ký ức của ngươi thì ngươi vẫn giữ nó.”
Hắn hơi sửng sốt, lắc đầu: “Đã không còn, sau này ta sẽ tìm cho ngươi một số vật bảo hộ khác.”
Dù đã đoán được phần nào, nhưng ta vẫn không khỏi chạnh lòng khi tận tai nghe câu trả lời của sư huynh: “Tại sao, tại sao, vậy sau này em sẽ không có bản mạng kiếm sao…”
Ánh mắt của hắn phức tạp, “Thanh kiếm kia không được xem là kiếm, Lâm Trần, ngươi có huyết thống của Ma tộc, dùng linh kiếm căn bản không thể tích máu đầu tâm, cũng không cách nào nối kết với tim. “
Kiếm không tích được máu, không lẽ dùng máu thịt làm pháp khí được sao?
Trong lòng ta đau khổ, “Cho nên Thương Mặc, thật sự là do máu thịt đầu tim và tu vi của ngươi đúc ra sao?”
Biểu tình hắn hơi kinh ngạc, phảng phất ngạc nhiên vì không biết tại sao ta biết được, nhưng hắn vẫn đáp: “Đúng vậy.” hắn hơi suy tư, “Là Cố Khinh sao? Hắn đã đoán được và nói cho ngươi à?”
“Cứ xem là vậy đi…” Ta đã từng đề cập đến chuyện này, nhưng nay không muốn nhắc lại nữa.
“Cho nên ngươi thường xuyên hay cảm thấy đau ngực, bởi vì tim ngươi vốn thiếu một mảnh…” Hốc mắt ta hơi đau, “Sư huynh vì sao ngươi lại tự sát? Có hiểu lầm gì thì cứ nói rõ là được, làm gì phải…”
“Đây là kiếp số, ta đã sớm tính qua, ta còn cho rằng ngươi và ta sẽ trốn thoát nhưng không thành,” hắn rũ mắt nói, “Khi đó ta suy nghĩ quá cực đoan, nếu cứ trơ nhìn thấy dáng vẻ của ngươi bị thù hận dày vò, ta thà kết thúc đời mình còn tốt hơn.”
Ta nhớ tới Tiêu Nguyên sư tôn từng nói: “Trải qua khổ ải đời người trong mười năm, kiếp nạn này xem như đã độ…”
Thì ra sư huynh đã sớm biết được kiếp số này.
Nước mắt ta giàn giụa chảy, giọng nghẹn ngào: “Sư huynh, kiếp nạn… Đã qua rồi sao?”
“Qua rồi,” hắn vuốt ve khóe mắt ta, nói, “Thương Mặc là bản mạng kiếm của ngươi, nhưng coi như là ngươi, cũng coi như là nó đã chết ở trên tay ngươi, nhưng nó là máu thịt trong người ta đúc ra, thế nên nó sẽ dung nhập vào cơ thể, ta sẽ giữ lại nó…”
“Khi đó ngươi đối với ta chỉ có căm hận thấu xương, nhưng lại mềm lòng ra tay cứu ta. Trong thân thể ta có cấm chế, máu huyết cũng không lưu thông, cho nên thỉnh thoảng sẽ đau đớn, thân thể vốn định sẵn sẽ chậm rãi suy yếu. Ta giữ lại đan dược phục hồi kinh mạch, vốn là muốn để lại cho ngươi, nhưng ngươi lại đưa cho ta ăn một viên.”
Hắn cười nói: “Rất nhiều sự trùng hợp, nếu như lệch một bước đó là âm dương lưỡng cách, A Trần, kiếp nạn này đã độ quá gian nan, sau này mọi chuyện ắt sẽ thuận lợi.”
Lòng ta cảm thấy nhẹ nhõm, “Chuyện kia… Nếu ngươi đã biết ta không thể tích máu cho linh kiếm, vì ta có huyết mạch Ma tộc, những chuyện này ngươi đều biết hết sao?”
“Ta đã sớm biết.” Hắn thấy vẻ mặt ta khẩn trương quẫn bách, lập tức nói: “Ta không để ý đến chuyện huyết mạch, ở trong mắt ta, ngươi không khác gì thường nhân.”
“Vậy sao ngươi còn nói ta…” Ta nuốt mấy chữ cuối vào miệng.
Hắn không nghe rõ, cúi người lại gần ta, hỏi: “Nói gì?”
“Chính là chuyện kia…” Ta nhớ kỹ thù xưa, lẩm bẩm nhắc lại chuyện cũ, “Nói ta… Ghê tởm…”
“Xin lỗi,” ánh mắt hắn có chút tối sầm lại, sau đó cúi đầu xuống hôn một cái lên khóe miệng ta, “Ngươi không ghê tởm, là ta đã nặng lời…”
Hơi thở ấm áp của hắn phả lên má ta, khiến ta cũng cảm thấy cả người nóng bừng, không ngờ hắn lại hôn ta thật tự nhiên như vậy, ta hơi kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, thấy ta như vậy, hắn hơi nhích người ra một chút.
“Có lẽ khi đó ngươi cảm thấy ta ——”
“Ta chưa từng nghĩ như vậy,” Vẻ hắn nghiêm túc, trong câu từ mang theo sự áy náy, nói: “Ta nói rồi, ma quỷ không phải là do huyết mạch, là do tâm sinh ra.”
Hắn nhìn ta chăm chú, lời nói vẫn kiên định như trước, nhưng ta biết thân phận của mình khi đó, tâm tư ta rối bời, đạo tâm bất ổn, ngoài cửa sổ mưa lớn thành giông, làm tan nát lòng cầu đạo vốn kiên định của ta, hắn nói mười câu thì ta chỉ được năm câu.
Rồi cái câu nói “ghê tởm” ấy nhẹ như gió thoảng đã xé toạc trái tim ta.
Hắn thấy ta ngơ ngác không nói gì, thần sắc tựa bi ai, nói: “Có phải ngươi không buông xuống được đúng không? Hay là ngươi nói như vậy với ta.”
“Ta…” Ta ánh mắt mơ hồ, “Ngươi thật là ghê tởm…”
“Ừm.” Vẻ mặt hắn không thay đổi, nói: “Đã nguôi giận chưa?”
Lòng ta vẫn còn trĩu nặng, ta lắc đầu.
Hắn lại hôn lên khóe miệng ta, dùng ánh mắt bảo ta lặp lại lần nữa.
Ta cứng cả người, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, ta thật sự không thể nói ra từ ghê tởm nên không khỏi ấp a ấp úng, không chút để tâm mà nói, “Ừm… Đồ ác độc, đồ ghê tởm…”
Hắn thật sự muốn ta buông bỏ hai chữ này, có lẽ là hắn cảm thấy ta chưa chưa đã, liền hỏi nữa: “Ngươi phải nói mạnh miệng hơn, ngươi ngẫm lại xem, cảm thấy ta có điểm nào không tốt, hay có chỗ nào thấy ghê tởm?”
Ghê tởm ở chỗ nào…
Hắn tốt như vậy, ta làm sao nghĩ ra được chỗ nào ghê tởm? Ta đang thẫn thờ còn bị hắn lôi kéo với chủ đề này, phải vắt hết óc suy nghĩ.
Ah! Nghĩ ra rồi! Ta khẽ nhíu mày, có chút do dự…
Nếu ta nói hắn như vậy, liệu hắn có đau lòng lắm không?
Đây là chuyện hắn trước kia thích làm, nhưng hiện tại hắn đã nhớ lại, khó tránh khỏi sẽ thay đổi tâm tính, có lẽ hắn sẽ không đánh ta nữa… Không, ta muốn nói trước, chính là lợi dụng lúc này để về sau hắn không thể nhắc tới, cũng không đánh ta nữa!
Ta lấy hết can đảm, mặt ửng hồng nói: “Ngươi thích đánh mông ta, ghê tởm…”
Tiểu kịch trường:
Sau này bọn họ nói chuyện kiểu: …
Giang Mặc ( lễ phép dò hỏi): Hôm nay chúng ta có thể ghê tởm một chút được không? ( vừa cương vừa nhu) ( cọ cọ)
Lâm Trần ( mặt đỏ) ( cọ): Có, có thể… Nhưng nhẹ chút nha…
Một lát sau…
Lâm Trần ( PP hồng lên) ( nức nở): _(ノω・`o)⌒)_ Chồng ơi…
•PS: Khi sử dụng lửa thì không bỏ đi, không cần thiết thì khôgn nên dùng lửa! Nếu đã dùng lửa thì phải đảm bảo an toàn, mỗi người phải có trách nhiệm! Lâm Trần sử dụng lửa quá nguy hiểm! Mọi người lấy đó xem như lời cảnh báo!
Tấm gương hư viết bảng kiểm điểm, Lâm Trần: __________φ(・ω・`)