Tuy rằng ta hơi mệt, mông vẫn còn hơi đau, nhưng trong lòng ta lại tràn đầy niềm thỏa mãn không thể đầy hơn, không dễ gì mà ta ôm sư huynh ngủ mà có được một giấc ngủ yên bình đến vậy, ta đã có một giấc mộng dài nó rất kỳ quái, nhưng vừa mở mắt tỉnh lại thì trong đầu lại quên hết, nhưng nhớ cũng không phải chuyện tốt.
Ta đờ đẫn nằm trên giường, cảm thấy hơi kỳ lạ, trong lòng có gì đó khó hiểu, mắt mờ đi, nhưng ta có cảm giác như mình đang ở trong mộng.
Mùi thức ăn thoang thoảng từ trong không khí tràn vào mũi ta và tiếng chiên xào từ trong bếp truyền ra, mũi ta động đậy, ta lăn qua lộn lại.
A —— Chồng mình làm đang làm món mới!
Ta cuộn chăn quấn quanh người, lấy áo choàng ra, đưa chân xuống xỏ tất và mang giày, rồi lặng lẽ chạy ra xem hắn đang làm gì.
Một thân hình cao lớn đứng trong bếp, hắn mặc bộ xiêm y màu xanh lục, đai lưng hững hờ cột trên eo, tướng mạo hắn như tiên hạ phàn nhưng đang xắn tay áo đứng trước chảo rán, cầm đũa không ngừng đảo để tránh bị cháy, dầu nóng vàng ruộm bao bọc những miếng thịt dậy mùi thơm béo.
Ta ôm hắn từ phía sau, úp mặt vào gáy hắn, ngửi thấy mùi dầu ăn mùi khói đặc trưng của phòng bếp, trong lòng không khỏi thầm cười, nhưng lại cảm khái chuyện phàm tục này, “Chồng ơi…” Đôi mắt ta đã dính vào cái nồi mà hắn nấu, hỏi: “Đây là món gì vậy?”
Hắn mỉm cười: “Thịt heo chiên giòn, muốn ăn không?”
Thịt heo chiên giòn… Tên này nghe hay thật…
Ta dường như đã nếm được hương vị giòn tan của thịt, nên ta không thể không nhịn được mà nuốt nước bọt, trong lòng rất mong chờ được ăn.
“Muốn ăn…”
Nói xong, ta lại sờ sờ vòng eo và cơ bụng săn chắc của hắn giấu trong lớp áo, trong đầu nhớ lại cảnh hoan ái mà không khỏi đỏ mặt, đêm qua ta ngồi ở đây, chịu đựng từng cử động nhịp nhàng của hắn, dùng bé chim của mình cọ lên chỗ này, gần như phóng đàn mà tận hưởng.
Hắn rất thích eo và mông của ta, tại sao ta lại không thể thích eo và bụng của hắn được, thật ra ta, ta vẫn luôn muốn…
“Mặt của ngươi nóng quá.” Hắn thu đan lửa lại rồi dùng rây vớt thịt heo chiên giòn bỏ vào một cái bát lớn bên cạnh, dầu từ thịt nhỏ giọt xuống, mùi đồ ăn càng thơm càng nồng nặc, chui vào trong khoang mũi và chạm vào lưỡi, làm ta ứa nước miếng.
Sư huynh quay người lại, mày kiếm mắt tinh, khuôn mặt vẫn tuấn tú nghiêm túc như xưa, nhưng khí chất như được thoát thai hoán cốt, khiến ta vừa hâm mộ vừa run sợ, nhưng thần sắc hắn lại thoải mái, không có dâng vẻ căng thẳng như trước đó, cũng không còn biểu hiện cau mày giống mấy ngày trước.
Ta nuốt nước bọt, ngây người nhìn hắn, tay ta vẫn đặt ở bên hông hắn vô thức mà xoa xoa, hắn nắm lấy cổ tay đang sờ soạng vẽ bậy lên eo hắn, sau đó di chuyển xuống nó dưới một chút, chỉ cách vật đó tầm vài phân thì hắn cúi đầu cười, nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn ăn cái nào?”
Ta định nói ra, nhưng lại nuốt lời đó xuống.
Có vẻ như ăn nhiều quá, ta đã nếm thử cái đó vào tối qua rồi, nhưng mùi vị cũng không ngon lắm nên ta thấy không thoải mái khi làm điều đó… Từ giờ ta và hắn sẽ ngừng làm những việc liếm láp kia, ta thấy không có gì vui khi làm chuyện đó.
Thấy ta không trả lời, hắn mới mỉm cười cúi xuống hôn lên má ta, “Sao mới ngủ dậy mà mặt đã ửng đỏ hết vậy…” hắn vỗ mông tôi, xoa bóp mấy lần, ta bị hắn nựng đến hứng tình. Toàn thân ta run lên rồi hắn miễn cưỡng buông ta ra: “Ăn cơm trước.”
Đậu hủ chiên, sườn non chua ngọt, bánh bao, giò heo giòn…
Món ăn rất nhiều nhưng đồ ăn trong dĩa không nhiều, không biết có phải là ta gặp ảo giác hay không mà cảm thấy tay nghề nấu nướng của sư huynh hình như tinh xảo hơn trước, cả hương vị lẫn màu sắc đều ngon và bắt mắt. Dù là món đậu hũ vàng, bên ngoài vỏ thì giòn còn bên trong thì mềm, và món sườn non chua ngọt rắc vừng rang, hay là món bánh bao hấp mềm mềm dai dau, thậm chí đến món thịt heo giòn rụm lần đầu tiên ta được ăn… Tất cả món ăn trên bàn đều làm cho ta chảy nước miếng, lưu lại hương vị trong môi lưỡi ta.
Ta vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi tài nghệ nấu nướng của hắn, dường như hắn rất thích điều đó, ta thấy hắn rũ mi xuống và cũng ăn rất nhiều.
Đĩa thịt heo chiên giòn đúng như tên gọi, nó thật sự giòn giòn, béo béo mà không ngấy, vừa mềm vừa mặn mặn, thỉnh thoảng ta nhai trúng miếng xương sụn đã được chiên giòn, ta còn nghe tiếng răng rắc trong đầu, miếng thịt giòn ngập môi, cắn miếng thịt xong lại cắn thêm một miếng bánh bao nhỏ là ngon nhất.
Ta cảm thấy rất hài lòng nên ăn đến miếng thịt cuối cùng, đút cho sư huynh một cái bánh bao, sư huynh cúi người thì thầm gì đó với ta, ta lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn nhấc chân ngồi lên đùi sư huynh rồi ậm ừ vài tiếng sau đó ngồi cho thoải mái, bắt đầu há miệng ăn thịt.
Những ngày như thế này kéo dài vô tận, ta và hắn đều là tu sĩ, mệt thì có thể đi ngủ, tỉnh lại thì làm tiếp, đầu ta mê man mệt mỏi, nhưng cơ thể lại tràn đầy linh khí, sau khi hết sưng và dứt cơn đau thì ta muốn cùng hắn làm thêm mấy lần. Sư huynh trông vẫn khỏe khoắn hơn còn ta chỉ cảm thấy hơi mệt.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, ta bồng bềnh chìm nổi giữa dục vọng xuân sắc, đến nỗi không biết hôm nay là ngày nào.
“Chồng ơi… Sư huynh… A…”
“Bộp bộp” âm thanh như rung lên bên tai ta, toàn thân ta run lên lẩy bẩy, dính đầy chất lỏng đục ngầu và mồ hôi nhễ nhại, mông ta hằn những vết đỏ do bị hắn tác động, trên đó còn có vài dấu răng, cuối cùng ta cũng không chịu nỗi nữa, không ngừng thút thít van xin hắn tha cho mình, hắn ngừng tét mông ta, xoa xoa ta hết một lúc mới lau sạch thuốc mỡ cho ta.
Ta ôm chiếc gối mềm, cả người trần như nhộng nằm trên giường, chỉ hờ hững che nửa thân trên bằng một chiếc chăn bông mỏng, còn từ eo trở xuống trần như nhộng. Hắn nắm lấy mắt cá chân của ta rồi tách hai chân ta ra và nhét một viên tiên đan khác vào đó để dưỡng.
Hắn, hắn luyện chế đan dược này từ khi nào!
Ta ôm gối mềm, cả người trần trụi mà ghé vào trên giường, chỉ thượng thân cái một chăn mỏng, phần eo dưới đều là trơn bóng. Hắn bắt lấy ta mắt cá chân, tách ra hai chân, lại tắc một viên đan dược đi vào bảo dưỡng.
Hắn, hắn luyện chế đan dược này từ khi nào!
“Sư huynh lấy linh thảo từ đâu vậy?”
“Trong túi trữ vật mà Cố Khinh để lại cho ngươi, có rất nhiều loại kỳ trân dị thảo.” Hắn đem túi đến cho ta xem.
Ta cầm lấy túi và nhìn chăm chú, gần như ta bị lóa mắt bởi ánh sáng như ngọc trai ở bên trong túi.
Được rồi, nhiều bảo vật như vậy, xem như Cố Khinh cho ta những bảo vật này trong mấy năm gần đây đi!
Lòng ta cảm thấy phức tạp, cầm túi trữ vật trong tay tưởng như nhẹ nhưng thật nặng, ta sửng sốt một hồi.
Sư huynh hỏi ta: “Ngươi có hận hắn không?”
“Ta hơi hận hắn,” ta nhẹ giọng nói, “nhưng hình như ta không thể hận hắn được.”
Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng Cố Khinh là nguyên nhân chính của mọi chuyện, cho dù hắn không cố ý, nhưng nếu khi đó không phải hắn mật báo khiến thân phận ta bị bại lộ và chọc tức ta, thì ta và sư huynh đã không phải chia lìa suốt mười năm, nhưng hiện tại trong lòng ta lại không có một chút oán trách, cũng không thấy đau khổ, sau này nhìn thấy hắn khoét mặt chuộc tội, ta càng thấy kinh ngạc, mà không cảm thấy hả hê.
Có phải vì ta cũng đã xé toạc vết sẹo khó nói nhất của hắn không? Hay tại ta quá mềm lòng? Mối quan hệ giữa ta và Cố Khinh không tốt lắm, sao ta có thể dễ dàng tha thứ như vậy? Ngược lại, lòng căm thù của ta đối với sư huynh vốn bùng lên mãnh liệt đến mười năm không thể dập tắt.
“Còn sư huynh thì sao?”
Sư huynh và ta là huynh đệ đồng môn đồng lứa, Cố Khinh cũng là đệ tử duy nhất của hắn nhưng hắn bị kẹt ở giữa, nên ta rất khó mà đánh giá.
“Ta không thể trách hắn.” Hắn nói vừa giống vừa giống giả, nhưng ta không cảm nhận rõ, tầm mắt hắn vừa di chuyển liền nhìn về phía hai mông ta khiến ta không nhịn được mà đỏ mặt, lỗ nhỏ cảm nhận được đan dược hòa tan, chảy ra một ít cảm giác mát lạnh.
Hắn lắc đầu nói: “Trong lúc này vội vàng luyện đan cũng không được vì dược hiệu bị mất một ít.”
Ta vùi mặt vào cánh tay, không nói câu nào.
Hắn cho rằng ta tức giận, “Là ta quá mạnh tay…” Hắn dùng linh lực kích phát tác dụng của thuốc, cúi người ghé vào tai ta thì thầm: “A Trần… Có thể tha thứ cho sư huynh được không?”
Nhưng mà trong lòng ta không phải là tức giận mà là xấu hổ, không khỏi nhớ lại vừa rồi mới kết thúc mây mưa với hắn, dường như hắn đã nghiện việc tát mông ta, hắn không vuốt ve hay hôn ta mà chỉ nắm chặt eo ta, sau đó cầm lấy dương v*t mìn đánh lên mông ta, khiến dương v*t ta không thể kiềm được mà bắn tinh.
Chẳng phải ta ghét đau nhất sao! Nhưng làm sao bây giờ lại thành ra thế này!
Ta khó có thể lý giải: “Sư huynh sao ngươi làm như vậy… là sở thích sao…”
Hắn lấy một chiếc chăn mỏng khác đắp lên chân ta sau đó leo lên giường, nằm nghiêng người đưa tay lên kê đầu, ôn nhu hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không có sở thích gì sao?”
Nghe xong, ta liếc nhìn sư huynh, thấy hắn thần sắc bình đạm, tựa hồ chỉ là hắn tùy tiện hỏi một câu, ta nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Ta không có.” Ta hơi tự ti, trầm giọng nói, “Ta không có sở thích gì.”
Hắn đưa tay chọc vào hông ta, “Thật không?”
Ta co người lại và nói với giọng run run: “Đương nhiên, thật đấy…”
Hắn chống tay tựa đầu nhìn ta, khuôn mặt tuấn tú, tư thế điềm đạm, tóc mây đen tuyền hơi buông xõa, tựa như thác tóc đen xõa ra, màu mắt ánh lên màu xanh lá cây cọ, nhìn ta bằng ánh mắt ôn nhu tình ý mà ta chưa bao giờ gặp ở Thương Hành.
Ta nhìn hắn một lúc, từ cổ đến mang tai dần dần đỏ bừng, ta nhỏ giọng gọi: “Chồng ơi, ta…”
Hắn “Hửm” một tiếng, chồm qua cắn ta một chút.
Ánh mắt ta né tránh, nhưng vẫn không nhịn được nán lại trên eo hắn, “Ta nghĩ…” Ta sửa lại lời nói, “Ta muốn nhìn linh sủng của ngươi một chút …”
“Ngươi không thể nhìn thấy nó được vì nó vô hình vô dạng.”
Lúc này ta thực sự tò mò: “Là gió sao?”
Hắn gật đầu: “Cứ xem như đi, ta cũng nói thể không rõ.”
Nơi nào mà không có gió?
Ta nhìn trái nhìn phải, cảm thấy đâu đâu cũng có ánh mắt đang dõi theo mình, nên ta kéo chăn che ngang eo “Ở chỗ này? Chẳng lẽ cũng có thể thấy được ta sao? Thấy được chúng ta…”
Hắn kéo đệm chăn xuống, lại sờ soạng một phen, cười nói: “Không có việc gì, hắn không thể xem những chuyện đó vì đó là quy tắt rồi…” Hắn dừng một chút, “Không quan trọng, sau này ngươi sẽ hiểu,khi đó ta sẽ nói với ngươi sau, được không?”
Thật ra ta cũng không có nửa phần hứng thú gì, ta chỉ muốn xem linh sủng của sư huynh ra sao, nhưng nếu nó vô hình thì ta không xem nữa.
“Ngươi vẫn chưa nói,” hắn xoa bóp eo ta, “Ngươi có sở thích gì?”
Ta giả ngu: “Ta không có…”
Hắn nhàn nhạt nói: “Thật sự không có sao? Không phải lúc trước mỗi ngày ngươi đều thích sờ sao?”
Hắn hỏi như vậy, chẳng lẽ là đã đoán được? Nhưng thật sự thì ta rất thích sờ eo hắn.
Mặt ta nóng bừng, nhưng trong lòng lại không tự giải vây cho mình.
Đó không phải là sở thích của ta, cùng lắm chỉ là một loại nghiện, chưa kể ta chỉ thỉnh thoảng nghĩ đến nó, thỉnh thoảng lại lặng lẽ cọ xát với nó, hắn cũng đã quen với những thứ này, không giống như hắn đối với ta, không thể thay đổi được việc hay tát mông ta. Gần như hắn không thể dừng lại, nên bây giờ làm cho mông ta bỏng rát…
Thấy vẻ mặt ta tựa hồ cảm động, hắn bèn nắm lấy tay ta xoa bóp, ôn nhu dỗ dành: “Chẳng lẽ A Trần không muốn thử sao?”
Nhưng mông với lưng ta vẫn đau, thắt lưng cũng còn đau, làm sao thử lại chứ?
Ta đang giằng co giữa việc vì sắc đẹp hay cơn đau thì bỗng nhiên hắn nghiêm mặt: “Có người tới, hẳn là Cố Khinh.”
Ta lắng tai nghe kỹ, quả nhiên phát hiện tiếng bước chân từ rất xa truyền đến. Nhưng nhịp bước chân khá đứt quãng, hình như vừa đi một quãng thì dừng.
Ta đang nói xấu Cố Khinh thì đã có người khác đến.
Ta không quan tâm đến mảng thuốc mỡ còn dính trên mông và nước thuốc còn sót lại trong cơ thể, vì vậy ta cố chịu đựng cảm giác ngứa ran mà mặc quần áo vào.
Ta mặc quần áo chỉnh tề, trước khi có người đến, ta đã xem xét kỹ lưỡng đàng hoàng xem có sơ sót hay không trước khi dựng cửa sổ lên để nhìn ra ngoài.
Một người đội mũ che mặt, tay cầm mộc kiếm, đứng ở phía xa, sương mù bao phủ cả người hắn, khiến hắn mờ nhạt cơ hồ ta nhìn không rõ. Hắn hơi hoảng hốt, như thể hắn đã nhìn thấy bọn ta, hắn đứng đó quan sát một lúc rồi bay tới, chỉ vào kết giới trước mặt rồi lấy ngón tay gõ nhẹ thanh kiếm trong tay.
Ta giải kết giới, sư huynh ở ta phía sau thở dài: “Cố Khinh và mộc kiếm đã chặt đứt quan hệ.”