Thanh kiếm gỗ đặt trước mắt ta giống như một vật thể chết, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Có thể làm mộc kiếm chết chỉ có thể là Cố Khinh, về sau nghe được sư huynh đã khôi phục ký ức cùng tu vi, cũng chỉ cười gượng một tiếng: “Ta ở Thương Hành đợi Lâm… Tiểu sư thúc nửa tháng có thừa nhưng chờ hoài mà người vẫn không đến, ta gửi hạc giấy bay tới cũng không thấy được đáp lại, nên ta sợ xảy ra chuyện gì rồi nên mới tới cửa…”
Ta nổi da gà khắp người khi bị Cố Khinh gọi là tiểu sư thúc, còn chưa kịp hoàn hồn, ta lại nghe từ trong miệng hắn nói hạc giấy đã đến được nửa tháng, tuy rằng trên mặt ta rất bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
A… Hóa ra đã lâu như vậy, tính đi tính lại cũng đã một tháng, ở trong căn phòng này bọn ta mặc kệ trời đất sáng tối, chỉ biết hoan dâm ân ái suốt mấy chục ngày, thậm chí chưa từng bước ra ngoài cửa, có lẽ bên ngoài kết giới hạc giấy đã rơi xuống đầy đất rồi…
Nhìn thấy sư huynh, có lẽ Cố Khinh cảm thấy rất ngượng ngùng xấu hổ nên hắn không nói nhiều, tính sư huynh vốn trầm mặc ít nói nên chỉ còn lại một mình ta, trong lòng ta đã buông bỏ rất nhiều chuyện, nhìn thấy ba người chúng ta tụ tập cùng một chỗ, trong lòng ta có chút vui sướng, không khỏi líu ríu, kể rất nhiều về chuyện hồn phách của sư huynh lưu lạc ở thượng giới, kể cả việc ta tìm hồn và nhìn thấy ký ức, sau đó lại không nhịn được mà cảm thán về sự kỳ lạ của cấm chế.
Trong ba người, chỉ có mỗi ta nói năng hùng hồn, nói không ngớt lời, sư huynh thì im lặng, còn Cố Khinh chỉ đáp lại vài câu khô khan, thỉnh thoảng thì gật đầu, cho dù hắn đã đội mũ che mặt nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được rằng tâm trí hắn đang lang thang ở chốn nào rồi, tất nhiên hắn không quan tâm đến lời nói của ta, cũng không để ý, bàn tay trên bàn thỉnh thoảng chạm vào thanh kiếm gỗ, rồi rút về.
“Sầm Hòe sao không đi ra?” Ta hỏi hắn.
“Ta đã phong ấn hắn, hắn tạm thời không thể đi ra.”
Ta giả vờ không biết tại sao hắn lại đến, nhưng bây giờ ta phải nói ra, ta thuyết phục hắn: “Ngươi đã là phong ấn hắn lại thì cũng biết là hắn không muốn cùng ngươi tách ra, cớ sao phải làm như thế…” Ta vừa nói vừa nhìn hắn, “Không đúng, thân thể ngươi đang suy yếu, tuy tu vi đã phục hồi như cũ, nhưng nó cũng vơi hơn phân nửa, bản thân lại mới chặt đứt bản mạng, sao còn phong ấn hắn vào đấy?”
Hắn trầm mặc trong chốc lát: “Ta… Lừa hắn đi vào.”
Ta không phải kiếm linh, cũng không biết ở trong kiếm hay là ở bên ngoài thoải mái, nhưng vẫn là thẳng thắn nói: “Ngươi lừa hắn, sợ là khi hắn thoát ra được sẽ trách ngươi.”
“Hắn cũng lừa ta một lần, cứ như vậy mà hòa đi. Tính ta rất hiếu chiến, chỉ sở Sầm Hòe sẽ bị thương khi ở trong tay của ta. Tốt hơn hết là nên ở bên cạnh ngươi, cho dù ngươi không thể tích máu,” Cố Khinh vừa di chuyển vừa nói. mộc kiếm hướng về phía trước đẩy một cái, “Nhưng ngươi cứ xem đây là vật về đúng chủ.”
Ta khiếp sợ bởi câu vật về đúng chủ trong miệng hắn, không khỏi hoảng hốt mà đứng lên: “Đây là ý gì? Ta, ta…” Ta nhìn về phía sư huynh.
Sư huynh mở miệng: “Cố Khinh, ngươi vẫn luôn cho rằng ta vì tìm kiếm cho Lâm Trần, mới đưa mộc kiếm bị phong ấn ở sau núi?”
“Không phải sao?” Giọng của Cố Khinh nhỏ đến mức khó nghe.
“Ngươi nghĩ sai rồi,” sư huynh nhẹ giọng nói, “Lâm Trần có huyết mạch Ma tộc thì dùng linh kiếm cũng không thể tích máu, ta làm sao có thể tìm mộc kiếm linh như vậy cho y?”
Cố Khinh bỗng nhiên quay đầu: “Khi đó sư tôn đã biết Lâm Trần…”
Sư huynh gật đầu: “Ta đã sớm biết.”
“Vậy tại sao sư tôn lại giấu Sầm Hòe ở sau núi? Ta chính mắt thấy ngươi lấy lại thanh kiếm gỗ ra nhưng lại giấu nó ở sau núi, lúc đó ta chuẩn bị tham gia lễ bội kiếm, ta luôn nghĩ cái đó của ta, nhưng sau đó cũng là sư tôn lại đưa nó xuống núi…”
Sư huynh nói: “Ngươi và hắn gặp nhau là định mệnh, kết cục đã định sẵn là không có đường lui, ta muốn ngươi tránh đi một kiếp nạn cho nên ta đem hắn giấu ở trong cấm địa sau núi.”
Cố Khinh nghe vậy, cũng không có phản ứng gì nhiều, xuyên qua tấm màn che màu đen nhìn không rõ mặt của hắn, trông hắn như đang mê man, dáng ngồi cứng đờ, qua hồi lâu cũng không nói chuyện, rồi hắn tự lẩm bẩm một mình: “Thì ra từ đầu đến cuối, chính mình là người tự chuốc lấy phiền toái lẫn đau khổ.”
Ta đứng sang một bên, không biết nên phản ứng thế nào, sư huynh đột nhiên kéo ta ngồi xuống, nhưng lại tự mình đứng dậy: “Ta không biết là trong lòng ngươi có gút mắc hiểu lầm, tuy ta đã cố gắng dạy dỗ để không thiên vị ai, nhưng thật sự trong lòng ta vẫn có chút ích kỷ nên bỏ sót một số chuyện, làm ngươi không hài lòng, sinh ra ghen ghét, quả nhiên là ta sơ suất.”
“Sư tôn, ta…” Cố Khinh muốn nói cái gì, lại nghẹn lại như ngầm đồng ý lời hắn nói.
Sư huynh triệu hồi Hưu Ẩn từ mặt dây chuyền nhẫn của mình “Ngươi và Sầm Hòe đã chặt đứt bản mạng cũng tốt, cũng xem là có tình, ngươi không thể lợi dụng hắn để chống địch trừ yêu, ngược lại sẽ làm ngươi lo lắng, hắn tuy cường mạnh để sau lưng ngươi dựa, nhưng thân mộc quá yếu, dễ gây thương tích, nói không chừng đã sớm kéo chân ngươi lại.”
Ta sửng sốt nghe sư huynh nói, thì ra là thế… Lẽ ra ta nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn, nếu Cố Khinh thật sự không thích thanh kiếm gỗ này, thì tại sao hắn không dùng trảm thiên để cắt đứt bản mạng ngu xuẩn này, rõ ràng là hắn muốn như vậy, nhưng hắn lại nghĩ nó là của ta, bản tính vốn kiêu ngạo không muốn chấp nhận, cho rằng sư huynh đang thiên vị ta, càng làm cho ta thêm uất ức.
Cố Khinh nghẹn ngào: “Năm đó sư tôn không phải nói như vậy.”
Sư huynh rũ mắt: “Khi đó ta tự phụ, còn tự nghĩ là may mắn, cho rằng mình có thể thay đổi vận mệnh, vạn vật có thể diệt, không muốn ngươi cùng Sầm Hòe cắt đứt, cuối cùng lại khiến tu vi của ngươi mất trắng.”
“Lời sư tôn nói là thật sao?”
“Mỗi câu đều là sự thật.” Sư huynh cầm kiếm lên, vỗ một cái lên thân kiếm Hưu Ẩn, ánh sáng nhàn nhạt mang lóe lên, kim ngân mỏng như sợi tơ từ thân kiếm mọc ra, cùng mộc kiếm như dây leo quấn lấy, tiến vào mộc kiếm.
“Đây là nguyên thần của Sầm Hòe, ta đã trả lại cho hắn rồi, thỉnh thoảng ngươi cũng có thể uống Phục Nguyên đan, về chuyện này ngươi cũng đừng làm mấy chuyện chuộc tội nữa, còn nữa…” Sư huynh thở dài, “Linh lực có được tu vi tăng lên, đừng uống đan dược nữa vì nó cực kỳ lợi hại, tổn thương chính mình cũng không đáng.”
Cố Khinh duỗi tay, cứng đờ mà tiếp nhận mộc kiếm, “À” một tiếng, lại run giọng hỏi: “Vậy kiếp số của ta và hắn…”
“Đã kết thúc.”
“Ta đi sai đường gây ra lỗi lớn, sư phụ sao không trách ta?”
Sư huynh ngữ khí thâm thúy, mỉm cười an ủi hắn: “Ta không trách ngươi, chuyện này cũng không thể trách ngươi, vạn vật luân hồi ngươi đều đã trả giá rồi.”
Cố Khinh lẩm bẩm những gì sư huynh nói, siết chặt và nới lỏng bàn tay đang cầm thanh kiếm gỗ, rồi từ biệt bọn ta.
Hắn mặc dù có tu vi, nhưng hiện tại thân thể suy yếu, ta ở chỗ này bố trí vài kết giới, hắn muốn ra khỏi vách núi cũng khó, muốn ra khỏi chỗ này cực kỳ khó khăn, ta muốn đưa hắn ra khỏi núi, sư huynh dường như muốn đi cùng nhau nhưng hắn chỉ nhìn ta và không nói gì.
Ta càng đưa càng đi xa, ta luôn cảm thấy trong lòng có điều gì đó muốn nói nhưng lại không mở miệng nói ra được, cũng không biết nên nói gì nên ta và Cố Khinh đều không nói nên lời. Trên đường đi, cuối cùng cũng đến thị trấn có người qua kẻ lại nhộn nhịp, cũng không tiện tiễn hắn nữa, trước khi rời đi, Cố Khinh do dự nói: “Tiểu sư ——”
Ta vội vàng nói: “Gọi danh xưng, tên là được…”
Hắn dừng một chút: “Lâm Trần, ngươi thật sự muốn ở cùng sư tôn sao?”
“Đúng vậy…” Nói chuyện này với hắn thật sự rất xấu hổ và hơi kỳ quái, ta cười khan, nói tiếp: “Đúng rồi, hiện tại sư huynh đã đổi tên rồi, hắn không còn tên là Sở Huyền Quyết nữa, bây giờ gọi hắn là Giang Mặc, cái tên này đọc thuận miệng hơn.”
“Giang Mặc…” Hắn lẩm bẩm nói, sửng sốt một hồi, sau đó nhẹ nhõm cười: “Tên này dường như thích hợp sư tôn hơn, cái tên Sở Huyền Quyết này nghe quá mức sát phạt vô tình.”
Hóa ra ta không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy! Ta cũng gật đầu đồng ý: “Ta cũng cảm thấy cái tên trước kia không xứng với hắn, nên ta chưa bao giờ gọi hắn là Sở sư huynh.”
Ta đem túi trữ vật hắn cho ta nhét vào trên tay hắn: “Còn có cái này, thật sự quá nhiều, ta cũng không cần dùng, thật ra ngươi mới là người cần.”
Cố Khinh siết chặt túi trữ vật: “Ngươi thật có lòng, thật sự không trách ta sao?”
Không hiểu sao ta lại không ghét những lời nói kỳ lạ của hắn, vì vậy ta ngẩng đầu chắp tay sau lưng, giả vờ nói: “Ta vẫn có chút oán trách, cơ mà mọi chuyện đã qua rồi, người tu đạo xem vạn vật tựa phù du, xem nhẹ việc yêu hận.”
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nếu thật sự coi nhẹ, vậy tại sao ngươi lại vì việc này mà nhập ma?”
Nếu ta không biết rõ về hắn, biết hắn đang nói ta miệng cứng lòng mềm, chứ không phải chế nhạo tính không nhất quán của ta thì ta đã cãi nhau với hắn từ lâu rồi, ta khịt mũi: “Đừng nói ta, ngươi vẫn nên ngẫm lại sau khi Sầm Hòe tỉnh lại, ngươi sẽ ăn nói như thế nào với hắn đi.”
Quả nhiên, hắn vừa nghe lời này liền sửng sốt, hai tay run lên, đáng tiếc bị tấm màn đen che lại, cho nên ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.
Hắn thu hồi túi trữ vật, nói thẳng: “Lừa cũng đã lừa rồi, hắn có thể làm khó dễ được ta sao?”
Nhìn dáng vẻ nhạt nhẽo của hắn mà cảm thấy bất bình thay Sầm Hòe: “Hắn tin ngươi nên mới bị ngươi lừa!”
Cố Khinh “A” một tiếng: “Cái gì mà tin ta, đó là do ta đáp ứng hắn làm gấp đôi chuyện song tu——” hắn lập tức dừng lại, nôn nóng mà quay đầu sang chỗ khác, cứng rắn nói một câu: “Không nói nữa, ta đi đây.”
Hắn nhấc chân định rời đi thì dừng lại, quay đầu nhìn ta: “Ngày sau có khả năng là ta lại đến tìm ngươi?”
“Tất nhiên, sư huynh nấu cơm ăn rất ngon, nhưng có đôi khi sư huynh sẽ cùng ta ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nếu ngươi sợ không gặp được người, thì cứ gửi hạc giấy tới hỏi trước.”
“Cũng không gấp lắm, nếu như có chuyện…” Cố Khinh đại khái biết mười ngày này ta và sư huynh đã làm cái gì, hắn do dự một chút, “Ta sợ ngươi và sư tôn đang…”
Ta nhớ đến những con hạc giấy rơi trên mặt đất bên ngoài kết giới, nên khuôn mặt ta đỏ bừng: “Cũng không có…”
Ta suy nghĩ một chút, vội vàng xoay người chỉ mộc kiếm nói: “Đường xá xa xôi, sao ngươi không thả hắn đi?”
“Ta, ta không thể thả hắn ra…” Giọng điệu Cố Khinh hơi quẫn bách, nên hắn nói, “Ta thật sự không biết giải thích như thế nào.”
“Ngươi không giữ hắn trong thanh kiếm trước đây, phải không!”
Cố Khinh vội vàng nói: “Từ trước đến nay chưa từng có! Chỉ có lần này! Hắn không thích ở trong kiếm nên nay đã hóa hình rồi, nhưng người khác nhìn không thấy, ngươi làm như vậy là ta sỉ nhục hắn.”
Lại là một thứ mà ta không nhìn thấy “Người”… Vì sao ta nhìn không thấy nhiều thứ như vậy.
Ta có chút do dự, nhưng nhìn thấy tu vi của hắn đang yếu, ta hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói với hắn: “Ngươi cùng Sầm Hòe song tu thì tu vi sẽ tăng nhanh…”
Hắn cảm thấy không thoải mái, bàn tay đang vuốt vào thanh kiếm gỗ lại rụt về, thẹn thùng giận dữ nói: “Ta, ta lại không phải vì tham linh lực hắn nên mới cùng hắn…”
“Nhưng ngươi đã cho hắn tất cả tu vi của mình, cho nên bây giờ ngươi lại một ít từ việc song tu cũng là chuyện dễ hiểu…” Nhìn thấy hắn như vậy, ta cũng không khỏi xấu hổ, nhưng mang tâm lý của người từng trải, vì vậy ta đưa cho hắn một vài cuốn sách nhỏ ghi chép về chuyện song tu, “Ta không cần mấy cái này nữa, ngươi trở về từ từ mà xem.”
Có lẽ hắn cảm thấy rằng chuyện này quá phô trương trên đường phố, vì vậy hắn nhanh chóng nhận nó và phàn nàn với ta: “Ngươi thật là…” Hắn nói không nên lời nữa rồi.
Trong lòng ta vẫn còn cây gai, thấy bộ dáng hắn đã khá hơn, còn có thể pha trò nên ta áy náy nói: “Còn có…Việc nào ra việc đó, tuy sau này ngươi gạt ta, chuyện ngoài ý muốn làm ta tẩu hỏa nhập ma, nhưng mà lúc trước ta cũng nói, nói… Chuyện của ngươi, là ta không đúng.”
Hắn cúi đầu: “Không sao, mọi chuyện đều đã qua, sau tất cả là ta thiếu ngươi mới đúng.”
“Khó mà nói rõ là ai nợ ai…”
Hắn nhất thời im lặng, lại bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi ta: “Lâm Trần, chúng ta là bằng hữu đúng không?”
Xung quanh quá ồn ào, suýt nữa ta không nghe thấy còn tưởng rằng mình nghe lầm, bởi vì Cố Khinh sẽ không hỏi ta câu nào như vậy nên ta sửng sốt, nhìn bàn tay phải hơi nắm chặt của hắn: “Đúng vậy, chúng ta là bằng hữu.”
Hắn cười rất nhẹ: “Đa tạ.”
Ta theo bản năng nói: “Là ta đa tạ ngươi mới đúng.”
“Cảm tạ ta?” Hắn nghi hoặc nói, “Cảm tạ ta làm gì?”
“Ta cũng không biết…” Nhưng ta rất nhanh liền nghĩ tới câu nói, “Đã là bằng hữu, cần gì phải nói cảm ơn? Câu này là trả lại cho ngươi.”
Hắn cũng không chối từ, khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo như trước đây: “Vậy được rồi, không cho đa tạ thì không cảm tạ nữa.”
“Ta đi đây.” Ngữ khí hắn hiếm khi khẩn trương mà nói, nói xong liền xoay người rời đi, hòa lẫn vào trong đám người náo nhiệt.
Bầu trời u ám, khoảnh khắc một tia sáng vàng xuyên qua những đám mây mờ trong tích tắc, ánh hoàng hôn đỏ cam và vàng ánh của hoàng hôn phản chiếu những bóng người đang chuyển động xung quanh ta. Ta đứng đó, thẫn thờ nhìn bóng lưng của người nọ đã biến mất từ lâu. Ta luôn luôn cảm thấy khung cảnh này có vẻ quen thuộc, làm trái tim ta rung động không thôi.
Trong lòng ta như trút được một tảng đá lớn, vừa buồn vừa nhẹ nhõm nhưng phần lớn là niềm vui.
Tính tình Cố Khinh vẫn như cũ, toàn thân đều như nhím xù gai, nhưng đó là gai mềm, cũng không sao, tuy hắn mất kiếm, nhưng đổi lại hắn có người đồng hành… bảng mạng kiếm, sau này hắn chỉ cần tìm một thanh kiếm tốt hơn là được.
Ta bất giác mỉm cười nhìn khu chợ náo nhiệt, hai tay bắt đầu ngứa ngáy, trong lòng vẫn còn xúc động khiến ta bỏ qua cảm giác khó chịu giữa hai chân, nên ta đi mua sắm mua rất nhiều thứ – chăn đệm, linh thảo và rau củ, đủ thứ linh tinh và thức ăn.
Ta vừa đi vừa ăn những lát táo gai, và tìm thấy một cửa hàng mà ta đã từng vào, ta đứng bên ngoài một lúc lâu, nhưng rồi ta vẫn đỏ mặt bước vào, và mua một vài món để “dùng” mà ta đã đọc được từ trong sách.
Ta bỏ chúng vào túi trữ vật, mang đủ loại đồ trở về, tuy chưa đến gần túp lều nhưng đã thấy sư huynh đứng trước cửa, hắn vẫn mặc bộ áo xanh kia, ngẩng đầu nhìn lên nhìn ta, gương mặt mang theo ý cười, giống như nụ cười mà ta đã từng thấy khi ta đi săn được quái vật yêu thích về.
Ta chợt nhận ra rằng hắn luôn ăn mặc như vậy khi ta gặp hắn lần đầu tiên và khi ta nhặt được hắn.
Áo xanh đã bạc màu ở tay áo, bên hông đeo vòng ngọc, nhưng một người vị tiên quân khiến ta sợ hãi nhưng không khỏi ghen tị, lại còn một người người bê bết máu khiến ta vừa hận vừa yêu.
Khi ta nhìn hắn trong lòng ta bỗng trào dâng đủ loại chua xót xen lẫn dịu dàng, ta gọi hắn bằng biệt danh và tươi cười lao về phía hắn.
Hắn vòng tay ôm lấy ta, đột nhiên nói: “Nghe nói nhân gian có ba ngàn thế giới, tương lai chúng ta sẽ lịch kiếp phi thân, khám phá vạn vật. Biết đâu sẽ gặp được những phàm nhân khác. Ngưoi có muốn đi xem không?”
Sao hắn lại nói những điều này? Phi thăng… Còn lâu lắm! Dựa theo tu vi hiện tại của ta mà nói, sau này sẽ càng ngày càng khó khăn, phải hơn sáu trăm năm thậm chí còn có thể lâu hơn, đến lúc đó đừng nói có thể tu luyện hay không hay là đã chết già rồi… Hơn nữa, ba ngàn thế giới… Cũng có khả năng. Nhưng đó là một việc viển vông, cũng không dễ dàng trải qua kiếp nạn, phi thăng xong có lẽ đã chết mất rồi.
“Có chứ,” Cơ mà ngẫm lại cũng là tốt, ta lập tức đồng ý nói, “Chúng ta có cần phải dùng tới song tu không?”
“Không cần,” hắn nói, “Ngươi thích nơi này sao?”
“Ta thích chứ.” So với Thương Hành thì tta càng thích túp lều ở chốn này, cùng sư huynh quên hết thảy những chuyện nhỏ nhoi.
Trước kia thật là chịu đựng hơn phân nửa khổ ải nhưng hơi có chút ngọt.
Ta nhìn ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói: “Nhưng nà ta không thích Thương Hành cho lắm…”
Hắn cười cười, lại thở dài: “Ta cũng không thích, nơi đó quá ngột ngạt.”
“Ta cũng thấy vậy!”
Sư huynh lúc đó hay lạnh lùng thờ ơ với ta, sau khi hắn mất trí nhớ thì đối xử với ta dịu dàng, hồi còn ở Thương Hành ăn gì cũng phải lặng lẽ để khỏi phạm quy, nhưng từ ngày ở trong lều thì có thể vui vẻ ăn uống mà không lo!
“Chồng ơi… Ngươi nói xem sau này thành tiên rồi mình có thể ăn uống không?”
Hắn cũng bồi ta, nghĩ: “Ừm, có thể. Có lẽ là mình sẽ ăn ngon hơn.”
“Có ngon đến mấy cũng không ngon bằng món ngươi nấu.”
“Thật vậy à?”
Ta dừng một chút: “Vậy ta đợi ăn xong rồi mới quyết định.”
Hắn nghe vậy nở nụ cười, ta cũng cười, trong lòng không còn nghĩ đến chuyện phi thăng nữa mà chỉ nhớ đến đồ ăn.
Hắn nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Ngươi ăn cho ngon là được, ta có thể nấu cho ngươi ăn rất nhiều món.”
Ta cảm thấy trong lòng đau nhói, nhưng rồi lại dịu đi, giống như có gì đó trong lòng bị mũi gai băng đâm vào, lại tan ra trong lòng, tuy nó lạnh lẽo nhưng không mấy khó chịu, ta chưa bao giờ cảm thấy thư thái như vậy, mà cũng hơi lạ vì cảm giác này.
Ta ngơ ngác nói: “Được!”
————————-
Tối nay sẽ lại làm tiếp một chương kiếp trước ( có thể nhưng tôi không chắc có thể viết xong không), áng văn này đến đây đã hoàn toàn kết thúc.
Tiểu kịch trường cuối cùng:
Giang Mặc: ( nấu đồ ăn) ( dọn dẹp nhà cửa) ( đả tọa tu luyện)
Giang Mặc ( lầm bầm lầu bầu): Sao mà lâu như vậy? ( thật ra cũng không lâu)
Giang Mặc ( bỗng nhiên nghe được động tĩnh): ( mở cửa ra mỉm cười)
Một lúc sau…
Lâm Trần ( bay trở về): ⁽⁽ଘ( ˙˘˙)ଓ⁾⁾ Chồng ơi! Ta đã về rồi!
Lâm Trần: ( bay tới)
Giang Mặc: ( ôm lấy)
Giang Mặc ( nghĩ thầm): Ầy, thật sự béo rồi…