Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường

Chương 6: Có một vị sư phó




Đến nha môn rồi, vị lão quan kia coi khinh ta là tiểu hài tử, muốn lật lọng. Hắn cũng không chịu suy nghĩ một chút, vì sao một đám đạo tặc như vậy đều bị ta bắt được, ta liệu có đơn giản hay không ? Ta xắn tay áo định mở mắt cho hắn một chút, Trình Dục Chi đã đi trước một bước, lấy ra một phong thư, quơ quơ trước mắt lão già kia, lão quan kia lập tức trở nên cung kính dị thường, ngoan ngoãn đem bạc giao ra. Ta lại bắt hắn trả tiền cho cả mấy tên lâu la kia, hắn cũng nhất nhất làm theo.
Sau khi ta cất kỹ ngân phiếu bảy trăm lạng rồi, lão quan kia cúi đầu khom lưng đưa tiễn chúng ta rời đi, mấy tên đạo tặc bị trói ở bên cạnh vô cùng sốt ruột, vội vã kêu lên : "Ngài còn chưa đưa giải dược cho chúng ta mà ?"
Ta vừa phất tay áo tính nói, Trình Dục Chi đã đi trước một bước, mỉm cười nói : " Không cần sợ, các ngươi chỉ ăn phải thuốc dưỡng thai thôi"
Mấy tên đạo tặc mặt xám xịt như cái giẻ lau, đỉnh đầu bốc khói xanh, lại biết không thể trêu vào ta, giận mà không dám nói gì.
Ta không thèm để ý đến mấy người bọn họ, chỉ kiễng chân giữ chặt lấy gương mặt của Trình Dục Chi nói : " Ngươi lặp lại cái kiểu cười vừa nãy cho ta xem nào ?"
Hắn cười tủm tỉm một chút, đẩy tay ta ra nói " Kiểu cười đó có cái gì đặc biệt sao ?"
Ta lắc đầu " Không giống, vừa rồi ngươi cười giống như kiểu vui mừng khi thấy người khác gặp tai họa, hiện giờ không phải "
A Quý ở bên cạnh liền kêu lên : " Tên tiểu vô lại nhà ngươi nói bậy bạ gì thế ? Công tử nhà ta đâu giống ngươi, sao có thể cười giống thế được ?"
Theo lý thuyết là như thế, chẳng lẽ ta bị hoa mắt ? Thôi quên đi, đừng dùng đầu óc vào những việc vô ích cho phí hoài, ta còn có việc khác quan trọng hơn muốn hỏi hắn.
Ta liền giơ tay ra " Đưa lá thư ngươi vừa giơ ra trước mặt lão quan kia cho ta xem coi "
Trình Dục Chi cười yếu ớt : " Lên xe rồi hãy xem, đã mất nhiều thời gian lắm rồi"
Lên trên xe rồi, ta gối đầu lên đùi Trịnh Dục Chi, ngẩng đầu đọc thư, đại loại có một người tên là Chu Đống viết gửi cho Trình tiên sinh, Trình tiên sinh này hẳn là chỉ Trình Dục Chi, hình như hắn là một đại phu rất giỏi, họ Chu vội vàng thỉnh hắn tới để chữa trị cho cái chân đau của tên cẩu nhi tử Chu Cao nhà hắn.
Xem xong thư ta càng hồ đồ, hỏi Trình Dục Chi : " Phong thư này có gì đáng sợ sao ? Vì sao cái lão quan kia vừa nhìn thấy đã phải thay đổi sắc mặt ?"
Trình Dục Chi liền giải thích : " Thư này cũng chẳng có nội dung gì đáng sợ, cái đáng sợ là cái người viết thư"
" Ồ, Chu Đống này rất lợi hại sao ?"
" Chu Đống hả ? Khụ khụ, là Chu Lệ, hắn chính là Yến Vương" Trình Dục Chi cười khẽ.
" À, không trách được, tên Yến Vương này cũng thực hay ho, lại đặt cả tên cho chó nữa chứ"
" Chó ? Trong thư này có chỗ nào nhắc tới chó đâu ?"
" Ô, không phải người này viết khuyển tử Chu Cao Chỉ Thế sao, thật hay, chó con cũng cùng họ với hắn" ( >_
Cái đùi ta đang gối lên đột nhiên rung lên, ta lười biếng ngước mắt lên, thật kỳ lạ, Trình Dục Chi đang phá lên cười. Ta liền ngồi dậy, hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn quan sát cảnh tượng này một cách cẩn thận.
Hắn gạt tay ta ra, hít sâu mấy cái rồi mới khẽ mỉm cười : " Khuyển tử là cách nói khiêm tốn, chỉ con cái của mình, tên cũng phải đọc là Chu Cao Sí ( mạnh mẽ), chứ không phải Chu Cao Chỉ Có. Ngươi có đọc qua sách vở bao giờ không ?"
Không thấy dáng vẻ cười to khoái trá của hắn nữa, ta tiếc nuối lại nằm xuống gối đầu lên đùi hắn, nói "Có đọc rồi"
" Vậy ngươi đọc thử lá thư này ta nghe thử xem"
Hôm nay rốt cuộc ta có thể thấy được biểu tình khác lạ của Trình Dục Chi, không khỏi khoái trá, liền ngoan ngoãn đọc thư. Ta mới đọc vài câu, Trình Dục Chi lập tức ngăn lại : " Thôi đi, đừng đọc nữa, chính xác là ngươi biết được bao nhiêu chữ ?"
Ta bắt đầu giơ tay lên đếm từng ngón : " Trên ngân phiếu có bao nhiêu chữ ta cũng đều biết hết, khế ước bán nhà ta cũng đọc được, lại có thể viết được tên mình, rồi vàng này, bạc này, ngọc phỉ thúy này, đá quý này, cái gì đáng giá ta đều biết hết, lại nữa, ta cũng đọc qua nửa cuốn Luận ngữ, thêm bảy bảy tám tám chữ nữa, ôi tính ra phải tới hai ba trăm chữ đấy chứ, ai da, không thể tin nổi là ta có thể biết nhiều chữ đến như vậy"
Nụ cười của Trình Dục Chi cứng ngắc, sau đó hắn liền lôi ta dậy : "Ngươi biết quá ít chữ, ngươi cần học thêm nữa"
Người ta vẫn trượt nằm xuống mềm nhũn : " Không cần, ta biết nhiều chữ như thế làm gì. Ta chỉ cần tính toán được sổ sách là được rồi"
Trình Dục Chi lại kéo ta ngồi dậy : " Lúc buôn bán cần có hợp đồng ký kết gì gì đó giữa hai bên, nếu có người động thủ động cước trong câu chữ, có khả năng cướp sạch tiền của ngươi"
Ta liền giơ nắm đấm lên " Hắn dám. Lão tử một quyền đánh chết hắn luôn"
Hắn liền giảng giải lý lẽ cho ta : " Người ta nói mãnh hổ nan địch quần hổ, nếu hắn có hợp đồng trong tay, có thể đi báo quan bắt ngươi, dù võ công của ngươi có cao tới đâu, cũng không thể chống trả lại nhiều người một lúc, đến lúc đó, dù ngươi thoát được cũng phải trốn chui trốn lủi, thế thì còn phát tài thế nào được ?"
Tuy không ở cùng một chỗ, nhưng chỉ vài ngày hắn đã hoàn toàn nắm được tính cách ta, nói một chút đã thuyết phục được ta. Ta quyết định theo hắn học hành, tuy nhiên ta cũng không thể học không, ta có điều kiện kèm theo.
" Vậy thì về sau ngươi phải giúp ta giặt quần áo, giặt sao cho nó có cái mùi giống trên người ngươi á"
Trình Dục Chi ngạc nhiên hỏi : " Vì sao ta phải giúp ngươi giặt quần áo ?"
Ta đáp một cách hùng hồn : " Ta phải học bài, lại còn phải bảo vệ ngươi, không có thời gian á"
Từ đó về sau quần áo của ta đều do Trình Dục Chi giặt, có điều vẫn không thể sinh ra cái mùi kia, cho nên ta vẫn thích dựa vào hắn.
Sau này đầu ta cũng do hắn gội, từ lúc mới gặp hắn, nếu không phải tình huống của ta hơi đặc thù, khéo ta cũng chuẩn bị để hắn giúp ta tắm rửa luôn ( >_
Từ lúc Trình Dục Chi tiếp nhận công tác rửa mặt chải đầu cho ta, trông ta chỉnh tể hơn một chút. Có một ngày, ta lôi cái gương ra soi thử, phát hiện ra trông mình cũng khá ưa nhìn, sau đó ta lập tức đòi Trình Dục Chi trả tiền công cho ta, lý do rất đơn giản, trông ta ưa nhìn như vậy lúc bảo tiêu cũng có thể cấp thêm mặt mũi cho hắn. Vì thế ta lại lấy thêm được năm trăm lượng.
Cứ như vậy, được một bước ta lân một trượng, nếu như nói trước kia ta chỉ vô lại tầm ba phần, hiện tại đã tới chín phần.
Đương nhiên A Quý lại tiếp tục tỏ vẻ bất mãn như trước : " Tiểu vô lại, sao càng ngày ngươi càng không coi ai ra gì vậy ?"
" Ngươi biết cái gì ? Ban đầu lão tử ăn không của người ta, đương nhiên phải tỏ vẻ thành thật một chút. Bây giờ ta làm công ăn lương, dựa vào sức mình mà có cơm ăn, việc gì lão tử phải lấy lòng các ngươi ?" Haizz, tên này thật đáng coi thường, chẳng hiểu biết gì cả, chẳng trách lớn thế rồi mà cũng chỉ có thể là một tên đánh xe.
" Hả ?" A Quý cứng họng đứng im "Cái dáng vẻ lúc ban đầu đó của ngươi là lấy lòng bọn ta đó hả ?"
Trên đường đi không phát sinh vấn đề gì cả, qua vài ngày đã tới Bắc Bình. Ta vẫn do dự không biết có nên tiếp tục ở chung với Trình Dục hay không, thật sự có hắn hầu hạ ta cũng thấy dễ chịu, hơn nữa ta còn chưa làm cho hắn nổi giận được. Ta nghĩ kỹ càng thấy cứ lấy ngắn nuôi dài, trước ở bên cạnh hắn, chờ ta tìm được cách kiếm tiền phát tài rồi sẽ bỏ lại hắn sau. Cho nên ta cũng đi theo vào Yến Vương phủ, thiên hạ đệ nhất phú gia.
Yến Vương tự mình tiếp đãi hắn, sau đó ta mới biết, trên giang hồ Trình Dục Chi vốn nổi danh là " Diêm vương sầu"
Nói đến cái danh tự " Diêm vương sầu" này, cũng là một cái danh tiếng lừng lẫy, thanh danh còn hơn cả Mộ Dung thế gia nhà ta. Diêm Vương sầu thực ra chỉ là một gia tộc thần y, chỉ vì y thuật của bọn họ quá lợi hại, đế nỗi diêm vương cũng không bắt quỷ nổi phải phát sầu, nên giang hồ đều tôn xưng họ là " Diêm Vương Sầu"
Gia tộc này cũng có thêm một danh xưng khác là " Ông vua không ngai". Ngươi thử nghĩ là xem, dù là đế vương cũng không trốn nổi sinh lão bệnh tử, trước mặt Diêm Vương ai cũng như ai, mà gia tộc thần y này có thể cướp người từ tay của Diêm Vương, đương nhiên ai nấy đền tôn sùng. Cho nên vô luận là hắc đạo, bạch đạo, quan đạo, dân đạo, thấy Diêm Vương Sầu đều phải ngoan ngoãn giữ lễ.
Mà gia tộc này cũng thập phần dễ chịu hiền hòa, đều là người khiêm tốn, toàn tâm toàn ý cứu người, chưa bao giờ lợi dụng y thuật để cướp đoạt người khác, cho nên các nhân sĩ đều kính phục Diêm Vương Sầu từ tận đáy lòng.
Gia tộc này có một loại dược liệu nổi danh là " Tốc hiệu cứu tâm hoàn", chỉ cần còn một hơi thở, dùng nó có thể từ quỷ môn quan trở về. Loại dược này trên giang hồ có thể bán được với giá một vạn lượng, mà vẫn khó có thể tìm thấy. Nhà hắn lại còn rất nhiều phương thuốc bí truyền, bán được rất nhiều tiền.
Trình Dục Chi đúng là Diêm Vương Sầu thế hệ này. Ta cũng không nhìn tới hắn, mà chỉ nhìn thấy tiền bạc châu báu như hồng thủy rầm rập chạy tới chỗ ta.
"Trịnh Hòa, ngươi làm sao vậy ? Sao lại chảy nước bọt nhiều thế ?" Trình Dục Chi lay lay ta, không biết chúng ta đã gặp xong Yến Vương rồi đi vào trong đình từ lúc nào, mấy nô bộc trong phủ Yến Vương đều trợn mắt nhìn ta.
" A, không có gì đâu" Ta nuốt vội nước bọt, nhiều quá, không nuốt vào nổi, ta liền cọ luôn vào vạt áo Trình Dục Chi, quay sang hắn cười nịnh nọt : " Trình đại ca, ta quyết định, sẽ tiếp tục làm bảo tiêu cho ngươi, sau dó ta còn muốn theo học y thuật của ngươi. Tiền công bảo tiêu một tháng là ba ngàn lượng, ta theo ngươi học y, hàng tháng sẽ trả tiền công thầy giáo là một trăm lượng. Từ nay về sau, mỗi tháng ngươi chỉ cần trả ta hai ngàn chín trăm lượng là được rồi. Cứ như vậy đi"
Đám người mắt suýt lọt tròng, mà nụ cười nhẹ trên mặt Trình Dục Chi cũng hơi héo một chút. Ta liền nắm chặt tay đợi, ai dám phản đối, ta liền giúp hắn chăm sóc đôi con mắt một chút. Dù sao đi chăng nữa, là trộm hay cướp là lừa hay đoạt, ta cũng dứt khoát phải đoạt cho được bí phương của Diêm Vương Sầu vào tay.
Trình Dục Chi để ý thấy nắm đấm của ta, lập tức ngăn cản kháng nghị của A Quý mà đồng ý luôn. Tròng mắt của đám người đó đảo một vòng đầy lưu luyến rồi mới trở về trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.