Buổi Hẹn Cuối Cùng

Chương 27:




Eric Webster dừng ngay trước ngưỡng cửa phòng và liếc nhìn xác Peter. Sau đó không quay đầu về phía tôi, lão hỏi:.
- Chuyện gì xảy ra thế, Bowman?
- Hắn bắn tôi nhưng lại bị trượt, - tôi đáp và chỉ tay vào chiếc bình hoa bị vỡ.
- Thế còn anh?
- Còn tôi, tôi bắn hai phát và bắn trúng cả hai.
Webster đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Ánh mắt lão dừng lại trên người Miriam.
- Làm thế nào bà Cole lại ở tình trạng như thế này?
- Peter đấy. Hắn buộc bà Cole phải cho hắn trốn trong nhà bà, doạ sẽ giết nếu bà tố cáo hắn. Trong trường hợp như vậy, bà không còn cách lựa chọn nào khác.
- Sau đó thì sao nữa?
- Khi đến đây và kìm giữ hắn dưới họng súng của tôi, tôi báo cho Peter biết là tôi sẽ dẫn tới Nha Cảnh sát.
Vũ khí để trên bàn có phải là của anh không?
- Đúng thế.
- Thế lúc anh đến đây, Peter đang làm gì?
Ông biện lý bước lại gần chiếc bàn một chân dùng hai ngón tay quặp khẩu súng của tôi xem xét nó và đưa lên mũi ngửi.
- Bowman, tôi nghe anh nói đây…
- Đúng lúc tôi mở cửa phòng thì nghe Peter nói với bà Cole là hắn cần có tiền để chạy trốn. Hắn sợ ở đây quá lâu sợ làm cho các gia nhân nghi ngờ.
- Kể từ khi hắn trốn ở đây, hắn ngủ chỗ nào?
Tôi thấy Miriam cúi đầu có dáng xấu hổ.
- Peter không tỏ ra ba hoa lắm. Và tôi chỉ chú ý đến những gì liên quan đến tôi thôi, tôi không có thì giờ hỏi hắn về những chi tiết lặt vặt đó.
Eric Webster quay mặt nhìn Miriam hồi lâu.
- Bà ta làm gì mà lại mặc xống áo như thế này?
- Anh không thấy là bà ta có thể trả lời tốt hơn tôi sao!
- Tôi sẽ hỏi bà ta vào lúc thích hợp. Trong khi chờ đợi, người tôi cần hỏi chính là anh.
Và trong khi tôi kể cho anh nghe vụ này thì người phụ nữ đó đang ở tình trạng đau đớn. Anh nên gọi bác sĩ ngay. Bà ta cần được săn sóc.
- Tôi cũng sẽ làm việc đó vào thời gian thích hợp…
Giọng ông biện lý cao lên một bậc:
- Dầu sao chuyện đó không liên quan gì đến anh…
- A, anh tưởng thế - Tôi la to. - Và trước hết xin hỏi thái độ của anh có ý nghĩa gì? Không biết đã bao lâu, toàn bộ cảnh sát của tiểu bang được huy động suốt ngày đêm để tóm bắt một tên tội phạm có thành tích tới ba mà cũng có thể là bốn án giết người. Họ vẫn không làm được thế mà khi tôi đem đặt hắn lên mâm bạc để tặng anh thì thật bất công nếu tôi bị tố cáo là làm chứng gian.
Lão nhận xét một cách chua chát:
- Anh gọi là cái mâm bạc thì quá lời đấy. Chiếc xe chở xác mới là từ chính xác. Và đúng là chuyện tôi không hài lòng. Tuy không dám tự xưng là nhà luật gia lõi đời nhưng tôi vẫn cho là chính bồi thẩm đoàn mới có quyền quyết định xem các bị cáo có phạm tội hay không. Với hệ thống tổ chức như vậy.
Ít ra bọn tội phạm sẽ nói lên được. Còn với phương pháp của anh, nó đã loại trừ việc thẩm vấn đương sự chính. và như thế làm gây khó dễ cho thần công lý rất nhiều.
Thái độ của lão làm tôi tức giận. Đến lúc này tôi còn hơi hối hận vì đã nói dối lão và cứu Miriam Cole thoát khỏi sự trừng phạt của toà án mà bà đáng phải chịu. Nhưng bây giờ, lão giở trò nói bóng gió về những mối nghi ngờ của lão, bây giờ lão nghi ngờ tôi thì tôi không còn hối hận nữa, không còn ngượng ngập nữa, không còn gì hết. Tôi oán giận lão đến mức quên hẳn nỗi hổ thẹn của mình.
Tôi nói:
- Thôi được, bởi vì anh muốn biết tất cả, thì đây mọi diễn tiến như thế này. Khi đến đây nghĩa là tôi vừa bước vào tiền phòng thì nghe thấy Peter gõ cửa buồng ngủ của bà Cole. Hắn nói rằng không cần biết bà đã lên giường ngủ hay chưa, hắn sẽ phá cửa nếu bà không chịu xuống dưới nhà và không cho hắn số tiền hắn đòi hỏi. Tôi núp trong nhà bếp chờ cho hai người đi xuống phòng khách. Còn về sau thế nào thì anh biết rồi.
Từ lúc tới đây, viên trung uý Henderson không cử động, không mở miệng. Anh ta đứng dựa lưng vào tường, điếu thuốc vắt vẻo trên môi, lim dim đôi mắt. Khi tôi trình bày xong, anh ta bước lại gần Webster rỉ tai nói vài câu tôi không thể nghe được.
Ông biện lý gật đầu và quay sang Miriam.
Henderson bước ra ngoài và tôi thấy anh ta ra lệnh cho hai anh cớm mặc đồng phục đứng ở tiền phòng.
Ông biện lý nói với Miriam:
- Thưa bà, tôi nghĩ là bà có thể xác minh chứng lời khai của ông Bowman?
Bà xoa hai bàn tay với vẻ bứt rứt và ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt tôi và Miriam thoáng gặp nhau, tôi nháy mắt với bà một cách kín đáo khó ai nhận thấy.
Bà nói:
- Vâng, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn đúng như thế. Tôi không biết mình sẽ ra sao nếu ông Bowman không can thiệp.
Webster nhún vai và tôi có nhận xét thấy vẻ mặt lão dần dần giãn ra.
- Bà có nhìn thấy Peter bắn vào ông Bowman không?
Bà trả lời, mắt không rời tôi:
- Đúng thế, hắn xô người tôi về phía ông Bowman rồi hắn bắn luôn. Trong khi bắn, hắn hét toáng lên rằng hắn sẽ giết luôn tôi vì đã tiết lộ chỗ hắn trốn cho ông Bowman biết.
Webster thắc mắc hỏi:
- Thế chính bà đã báo cho ông Bowman biết sự có mặt của Peter trong nhà bà?
- Không và cho đến lúc này tôi vẫn hoàn toàn mù tịt không biết làm thế nào mà ông Bowman phát hiện được ra.
Cả hai người chăm chú nhìn tôi. Tôi giả đò như không nhận thấy. Bên ngoài lại có tiếng phanh xe hơi rít lên. Một chiếc xe thứ hai vừa tới. Một lúc sau chúng tôi nghe thấy có tiếng người nói ở ngoài tiền phòng.
Ông biện lý hỏi:
- Bowman, làm sao anh khám phá ra điều đó?
Sau này tôi sẽ cho anh biết. Đó là một trong những bí mật nghề nghiệp của tôi.
Cửa bật mở, Henderson mời một người thấp nhưng to ngang, hói trán, trên mũi vắt vẻo chiếc kính bước vào. Chỉ cần thoáng nhìn, người ta biết ngay ông này là bác sĩ. Ông ta cau mày khi nhận thấy Miriam, nhìn khắp lượt chúng tôi với ánh mắt giận dữ, sau đó bước lại gần Miriam dìu bà ra ngoài.
Sau đó, Webster cùng những người cộng sự vây quanh tôi và cuộc thẩm vấn lại bắt đầu tiếp tục. Tại sao tôi giết Peter? Tại sao tôi không thể giữ gã, giao mạng sống của gã vào tay cảnh sát? Tôi có khai thác ở gã được điều gì không? Có đúng là gã phạm những tội giết người mà người ta buộc tội cho gã? Với tiếng tăm bắn giỏi, gã làm thế nào mà lại bắn trượt tôi? Chỉ một ly ông cụ nữa là mấy anh cớm quàng cho tôi cái tội giết người..
Sau cùng và không phải là không gay go, mọi người đều nhất trí thừa nhận tôi làm đúng, và tôi đã giết một tên sát nhân chuyên nghiệp trong tình huống tự vệ chính đáng.
Lão biện lý hoàn toàn nhẹ mình, thậm chí còn mời tôi thuốc. Lão nói:
- Anh bạn ạ, tôi có cảm tưởng bây giờ anh có thể đòi hỏi được trả năm nghìn đô la lấy trong di sản của bác sĩ Cole rồi đấy. Và anh có chuyên tâm ngủ mà không cần khoá trái cửa.
- Tôi cho rằng…
- Tại sao anh lại thiếu phấn khởi? Không phải lúc nào người ta cũng có dịp kiếm được năm nghìn dô la đâu Bowman ạ.
- Rõ ràng như thế nhưng có thể nói rằng tôi kiếm số tiền năm nghìn đô la một cách khá gay cấn.
Lúc này tôi rất mệt mỏi và chỉ muốn vùi đầu nấp ở xó xỉnh nào đó trong khoảng từ sáu tháng đến một năm. Lẽ tất nhiên nếu điều này không bị chính quyền phản đối..
Lão biện lý mỉm cười một cách láu lỉnh.
- Tất nhiên về phía tôi thì không có gì phản đối. Tôi nghĩ đó là một ý kiến rất hay. Mỗi lần anh nhúng mũi vào một vụ nào thì cả thành phố lại nhộn nhạo ầm ĩ cả lên. Cảnh sát cũng muốn được xả hơi đôi chút. Một khi anh đã được nghe đọc và ký tên vào tờ khai của anh thì anh được tự do như mây trời cho đến khi cuộc điều tra chính thức bắt đầu. Và bởi vì nó không kéo dài quá một ngày nên anh sẽ thấy là không đến nỗi kinh khủng lắm. May mắn dễ sợ.
Tôi cau mày hỏi lão:
- Anh muốn nói thế?
- Cái này là một trong những bí mật nghề nghiệp của tôi.
Tôi thấy lạnh toát sống lưng. Lão đã đoán ra sự thật? Và lão biết cũng như tôi à?
Trên suốt quãng đường về, chúng tôi nói chuyện rất ít. Mưa đã tạnh nhưng con đường ẩm ướt và trơn trượt nên tài xế lái xe hết sức thận trọng để không gây ra tai nạn rủi ro. Còn tôi, một lần nữa tôi nhớ tới Helen Cole và tình yêu cô dành cho cha cô. Bây giờ khi đã biết toàn bộ sự thực, cô nghĩ thế nào?
Ở Nha cảnh sát, người ta bảo tôi ký vào một tờ khai dày như một quyển truyện ngắn rồi họ cho biết sẽ mời tôi đến vào ngày mở cuộc điều tra. Các anh cớm cũng báo cho tôi biết trong khi chờ đợi bản án, tạm thời họ buộc phải giữ khẩu 38 của tôi và thay vào đó, họ giao cho tôi một tờ biên nhận có đóng dấu mộc cẩn thận. Chỉ sau đó, họ mới để tôi đi. Tôi trở về nhà và ngủ thiếp ngay.
James Hadley Chase
Buổi hẹn cuối cùng
Dịch giả: Quang Huy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.