Bướm Trắng

Chương 16:




Tôi phải hỏi cho ra lai lịch con bé Cyndi. Hình như tôi có linh tính chính hắn đã giết chết nàng không ai khác.
Rời khỏi nơi này phủi tay. Sở cảnh sát cùng với Quinten đã nhắm đúng đối tượng tôi đưa ra. Nghi can số một trong vụ này chính là tên Negro để hàm râu xồm xoàm. Còn tôi trở lại cuộc sống của một phó thường dân.
Vừa đặt chân bước lên cầu thang tôi đã nghe tiếng Mofass húng hắn ho. Tôi vào trong căn phòng hắn vẫn còn ôm ngực thở hổn hển.
Hắn ngước lên đưa cặp mắt vàng khè nhìn tôi, môi miệng nhăn nhúm. Hai ngón tay trái đang kẹp điếu xì gà.
“Lại ốm nữa rồi”, gã thều thào.
Mofass ngồi dựa ra sau như con sư tử biển bị trúng thương, môi miệng tái mét không thở ra được chỉ khò khè. Gã đưa mắt nhìn chăm chăm ra bên ngoài.
Tôi đã từng biết qua người ốm sắp chết còn khỏe mạnh.
“Thôi ta đi mời bác sĩ cho xong”, tôi nói và đưa ta nhấc máy điện thoại.
“Gọi làm gì?”
Gã thở được một hơi, mở choàng mắt nhìn trân trân. Gã cố dằn cơn ho, khởi động hai lá phổi một hồi mới mở miệng ra được “đợi một lát nữa, tớ sẽ khỏe lại”.
“Cậu mời bác sĩ tới đi!”.
“Tớ còn lo trả tiền nhà, lo trước cho xong”.
Gã đứng dựa người vô bàn cố sức đứng dậy, một tay vịn ghế một tay chống vô tường. Gã bước vào buồng toilet chật hẹp, tôi nghĩ bụng không chừng gã té chết trong đó luôn.
Con kiến đen gặm nhắm mấy mẩu bánh vụn, tôi chỉ tay chặn lại, nó chui vô kẽ mấy ngón tay. Tôi nhìn theo vì tưởng tượng có một vị thần khổng lồ đang làm công việc như tôi đây. Tôi muốn bóp nát con vật bé nhỏ này, vừa lúc đó Mofass trở ra.
Mặt mũi sạch sẽ hai mắt nhìn có hồn trở lại. Hắn bước đi lảo đảo không thèm vịn vào đâu hết.
“Ta đi đâu đây?”, gã hỏi tôi.

• •
Nơi bọn tôi tìm tới là một tòa nhà cao tầng tên là Dorado cách xa thành phố Culver City. Vách tường trát vôi vữa xây thêm lớp ván gỗ. Lối đi vô cổng chính hai bên dựng lên những chậu gốm sứ trồng dây leo. Bên ngoài đề bảng “Phó giám đốc DeCampo”
Ngay lối cửa ra vô kê chiếc bàn tròn do một người phụ nữ Nhật phụ trách, người mập mạp tươi mát và điềm nhiên, bà đưa mắt nhìn Mofass rồi đến tôi.
“Chào bà Narotaki”, Mofass lên tiếng.
Bà tươi cười nhìn gã như đang dò hỏi.
“Có mặt đông đủ cả chứ?”, Mofass nhìn vô cánh cửa rộng phía sau lưng bà hỏi.
Bà Narotaki nói: “Mời các ông ngồi, tôi báo lại ngay”.
Bên ngoài cửa kê mấy chiếc ghế bọc nhung, tôi kéo Mofass ngồi xuống bàn kế bên.
Trên chiếc bàn nhỏ gần bên bày một bình bông tulip trắng. Trần nhà cao vút trang trí mô phỏng kiểu thời Phục Hưng.
“Cậu phải theo dõi sát mọi hoạt động ở đây, Mofass nói nhỏ vừa đủ nghe.
“Ông khỏi lo, ông Rawlins, tôi sẽ liệu. Ông nên nhớ bọn người ở đây chỉ bàn về chuyện tiền bạc, chả có ai đếm xỉa tới mấy chuyện vặt vãnh.
“Cụ thể là?”.
“Nhà Bontemps”
Nhà Bontemps là hai vợ chồng già hiện đang ở trong khu chung cư do tôi làm chủ, khu Magnolia Street Apartments. Hai ông bà đã ngoài tám mươi có một đứa con trai duy nhất nhưng đã chết. Tôi lấy rất ít tiền, còn lại bao nhiêu họ giúp việc trừ. Với người cao tuổi cuộc sống vậy là ổn định. Lão Henry làm cỏ dọn dẹp trước cửa, bà Crystal theo dõi người ở thuê không trả tiền nhà nửa đêm bỏ trốn đi. Bà ít ngủ, nghe động là bà tụt xuống giường bước ra nhìn.
“Tôi thì chịu thua, Mofass, nếu để cho một tên bỏ đi, đó là ý tôi muốn, tớ làm vì cậu”.
Gã nuốt giận
“Dù sao tớ nhớ cậu nói lại ta đồng ý trên nguyên tắc, OK”.
“Dạ, tôi nghe rõ”.
Nghe nói tới tiền Mofass không còn phân biệt phải trái. Gã coi tiền là tất cả, hơn cả thần thánh.
Bà Naratoki ngước nhìn tươi cười nói “Mời quý vị vào”.
Khung cảnh đập vô mắt tôi, trước tiên là khu vườn rộng rãi. Những khung cửa sổ cao chót vót bên kia bức tường trông ra khu vườn rộng mênh mông giữa là một bể bơi tiêu chuẩn Olympic. Hai con thiên nga quây quần giữa mặt hồ rỉa lông.
Khung kính màu phản chiếu màu trời xanh thẳm. Hàng liễu rũ buông cành xuống nền đất, con thỏ ngẩng đầu, vểnh tai nhìn vô cửa.
Bên trong gian phòng rộng rãi sáng sủa, trên tường treo đầy tranh vẽ, những bức tranh của giới quí tộc Âu Châu phô trương cuộc sống giàu sang. Toàn cảnh một cuộc săn bắt treo ngược gắn trên vách. Bên dưới bầy chim và thỏ rừng là con chó săn chực rình mồi, phía sau là cây súng săn dựa vô vách.
Tranh người hầu kêu gợi, tay bưng một bình sữa miệng cười duyên đặt bên cạnh bức tranh người hầu da trắng đứng trong căn phòng xinh xắn lạ mắt.
Dọc theo tường đặt dãy ghế nệm cùng một kiểu kê ngoài cửa lúc mới bước vô. Chiếc bàn dài gỗ trần bì là vật nổi bật giữa căn phòng xung quanh bày sáu chiếc ghế gỗ, đã có bốn người ngồi trước.
“Ngài Wharton!”, một người ngồi trong bàn vừa lên tiếng. Ông ngồi gần cửa ra vô đứng dậy bắt tay Mofass. Dáng ông thấp, mặc đơn giản chiếc áo jacket màu vàng, màu nâu sậm, bên trong là chiếc áo pull ba nút trước ngực.
Mofass nhếch mép cười, gật đầu. “Thưa ngài Vie. Tôi mong ông sẽ được gặp ông Erekel Rawlins, ông ta là một cộng tác viên. Ông ta có phần hùn khiêm nhường trong cơ sở này”.
Mofass huých tôi gã tự dàn cảnh câu chuyện để ông kia chìa tay ra bắt.
Ông ta có đôi mắt màu xanh xám, ẩn chứa niềm vui, được gặp nhau tại đây và có thể hợp tác làm ăn.
“Rất hân hạnh được gặp ông, ông Rawlins”, ông ta nói.
Tôi được mời ngồi vô chỗ giữa Mofass với ngài Vie, được giới thiệu với những người trong bàn, tôi đứng dậy nghiêng người bắt tay.
Kia là Fargobaer, người to béo trong bộ đồ nâu sang trọng, râu tóc một màu đỏ hoe. Giữa đỉnh đầu tóc hớt ngắn, hai bên vành tai tóc dựng ngược như mấy cọng giá cả trên lưng bàn tay.
Kế bên Fargo là Benard Seavers, người gầy nhom, cặp mắt gian xảo, nước da nâu nhờn nhợt. Mái tóc dày cộm như chụp mũ lên đầu.
Người ngồi đầu bàn là Jack DeCampo, nhân vật chủ chốt, có nước da màu ô liu trơn bóng, còn đôi mắt không thể đoán ra là màu gì.
Gã đặt hai bàn tay chụm lại dựng ngược lên nhìn về phía Mofass một hồi.
Chợt gã liếc nhìn tôi “Rất hân hạnh được gặp ông”. Tôi gật đầu đáp lại một cách dè dặt khiêm tốn. Tôi chợt liên tưởng tới cùng một cung cách khi cần lo lắng chạy chọt cho viên chức người da trắng ở Miền Nam.
“Chúng tôi đại diện cho tập đoàn đầu tư bất động sản”
Tất cả bọn họ và cả Mofass háo hức như loài chim sẻ vừa sà xuống bãi cỏ non mới nảy mầm.
“Ông Rawlins chỉ sở hữu được năm phần trăm toàn bộ tài sản. Kể từ ngày hợp tác với công ty ông sẵn sàng đón nhận mọi ý kiến đề xuất”. Tôi không ngờ Mofass cũng có thể ăn nói lưu loát như bất kỳ một tên da trắng nào.
DeCampo nhìn qua tôi, gã tươi cười.
“Rất hân hạnh được đón ông về đây”
Tôi cười đáp lại rất hăng hái như mình có thể tưởng tượng ra được.
“Chúng tôi thiết nghĩ có thể hợp tác được, ông Wharton”, Benard Seavers vừa nói.
Tôi cảm thấy không còn có thể tập trung tư tưởng vì mình đâu có giá bằng những người kia. Năm phần trăm thì thấm tháp vào đâu, cho dù Mofass có muốn đưa tay lên chẳng có ai để ý.
Chúng tôi muốn tạo cơ hội để quý vị kiếm ra tiền” Ngài Vie nói nhỏ vừa đủ nghe.
“Ông bỏ lỗi cho nếu tôi không tin vào điều ông vừa phát biểu”, Mofass nói, gã hiểu ý tôi, biết cách nào để moi tiền.
“Tôi lấy làm lạ, ông Wharton. Xét cho cùng quyền lợi chúng ta đều ngang nhau”, DeCampo nói.
“Ông muốn nhắc lại số tài sản của tôi ở Willoughtby”.
“Ông có đất, chúng tôi có vốn”. Gã chập hai tay lại.
“Ông còn thu lợi được những gì?. Thu lợi từ khoản tiền cho vay”.
Gã cười châm chích, “Ồ, có thể lời cao hơn vậy nữa”
“Là bao nhiêu?”
“Chúng tôi sở hữu bảy mươi lăm phần trăm của công ty. Ông cứ ngồi một chỗ tiền sẽ vô như nước”.
“Bảy mươi lăm phần trăm ư?”.
“Đúng thế, ngài Wharton”, ngài Vie nói xen vô.
“Chúng tôi huy động vốn, truy cập thông tin có lợi cho công việc đầu tư”.
Tôi nhìn ra ngoài bầy thiên nga đang vờn nhau trên mặt hồ, tung tóe nước cho mát mẻ ngay giữa trưa hè.
“Thông tin về khoản nào?”
Ngài DeCampo nhếch mép cười “Hội đồng thị xã đang lập kế hoạch mở đường ở Willoughtby cho năm làn xe chạy. Chín mẫu đất của ta không nằm trong quy hoạch sau khi mở đường xong”.
“Vậy là ta sẽ được dịp tăng giá?”, Mofass hỏi.
Hỏi xong gã hiểu ý tôi, vì sao tôi không bán miếng đất đó.
“Để mười năm giá còn tăng cao hơn gấp mấy lần ta ngồi đây tính toán. Ta đang bàn tới kế hoạch xây siêu thị và cửa hàng thương mại đó, ngài Wharton xây cao ốc văn phòng cũng có lời. Có ai biết ta sẽ gì nữa không?”.
“Ta còn phải chờ, tài sản lúc đó được quy ra tiền đem thế chấp”, Mofass nghĩ thật đơn giản.
Mọi người nhốn nháo, tình thế căng thẳng.
“Tôi muốn nói là”, Mofass chưa nói hết ý… “Vì sao chúng ta lao vô cuộc mặc cả này thay vì ai cũng làm chủ phần của mình?”.
“Nói thật ra thì, chúng ta đã cho phổ biến thông tin từ ngày thành lập. Đất đai đã được giải tỏa. Ngay lúc các nhà thiết kế khởi công xây dựng, lúc đó hội đồng sẽ chỉ định việc nào cần làm ngay, tức là ông có thể thúc đẩy công việc tiến triển theo quy định và phải chịu tốn kém”, Rargo Baer phát biểu.
Và, Bernard nói xen vào: “Và phải thông báo với ngân hàng chi tiết những kế hoạch có thể ảnh hưởng tới các dự án đang thi công. Ta đang xây dựng một khu trung tâm thương mại phục vụ cho địa phương mình”.
“Vậy là quý vị không để cho chúng tôi phổ biến nội dung cuộc họp ngày hôm nay?”,Mofass nói.
“Cổ đông không muốn nghe mấy chuyện này”, DeCampo tâm đắc phát biểu.
“Ai nêu ra ý kiến đó?”.
Gã xì ra một tiếng chua chát và nói thêm: “Bất kỳ ai cũng muốn về giá đất đai và phóng đường, không ai muốn thấy mình bị lường gạt”.
Nắm được thông tin này cũng là một thủ đoạn lường gạt để thu lợi cho riêng mình, có phải không? Nhờ tôi đóng góp thuế mới làm được con đường này”.
Trong vòng năm năm cổ phần hai mươi lăm phần trăm sẽ lên tới một triệu đôla”, DeCampo nói.
Mofass lại thở khò khè.
Tôi ngồi liên tưởng tới hình ảnh hai mẹ con Regina đang chạy giữa bãi cỏ chọc ghẹo hai con thiên nga. Tôi lo sợ rủi có một con ngổng cổ chỉa vào người con bé.
“Vậy ông nghĩ là tôi sẽ nhường lại ba phần tư cổ phần, tôi hiện có?”
“Đấy là một cách giải quyết. Thôi thì nói trắng ra chúng tôi chịu tăng giá trị cổ phần ông lên gấp hai mươi lần”, DeCampo rùng mình.
Bầu không khí tĩnh lặng bàng bạc khắp gian phòng. Trong chốc lát chỉ nghe thấy được tiếng Mofass thở khò khè.
Đã có lúc tôi cho là người kinh doanh cũng có một phần nào danh dự hay phẩm chất riêng. Tôi không còn nghĩ đến cái ý tưởng đó trước khi tới gặp DeCampo và những người cộng sự. Có lẽ một vài điều khúc mắc nào đó tôi phải nhờ Mofass đề nghị có một buổi họp để bàn cho ra lẽ. Kế đến dành một thời gian xem xét những ý kiến thắc mắc.
Mofass đằng hắng.
“Vâng, thưa quý vị” tôi với gã cùng đứng dậy “vấn đề này tôi sẽ bàn lại với ban quản trị”.
“Sao?”, ngài Vie hỏi.
“Tôi thay mặt cho công đoàn do tôi sáng lập, thưa ông. Ông Rawlins đây là một thành viên có vốn đóng góp khiêm nhường và một số vị khác, những doanh nhân cùng một cộng đồng”.
“Ông có ý định cho chúng tôi hay hiện đang sở hữu số tài sản đó?” Fargo đặt câu hỏi như một lời cảnh báo.
“Tôi sẽ hối hận nếu là người giả danh. Quý vị hiểu cho các cổ đông không muốn công khai ra đây”.
“Bao lâu nữa ông dành cho chúng tôi câu trả lời, ông Wharton?” DeCampo hỏi, hàm răng khít lại.
“Hai ngày là cùng, có thể đến chiều nay tôi mới biết” Đến đây tôi với Mofass cùng nhau ra về.
DeCampo tiễn chúng tôi, gã tươi cười bắt tay vẫn nhìn tôi với một nụ cười lạ lùng rồi quay sang nắm tay Mofass hồi lâu.
Thông tin này hoàn toàn đáng tin cậy, ông Wharton không được phổ biến cho những ai không liên quan.
Tôi bước ra cửa không thèm nói một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.