Buông Ra! Ta Muốn Ngược Tra

Chương 1: Thế giới I - Giáo chủ Ma Giáo mỹ nị (1)




Edit: Kỳ Vân
Ngoại ô Lục Bắc có một quán trà nhỏ, thông thường nhân sĩ giang hồ vào thành Lục Bắc thì đều nghỉ chân ở quán trà này.
Hôm nay trong quán trà, có một nam nhân kỳ quái đi vào, mở miệng nói, “Một hồ trà.” Giống cậu ta trầm thấp, rất dễ nghe.
Lúc ông chủ quán nhìn trộm cậu ta một cái, cũng vừa lúc chạm mắt với cậu ta, bị người này liếc mắt nhìn như vậy, thân thể ông chủ run lên, trên mặt xuất hiện một vệt đỏ khả nghi.
Hắn nhanh chóng để ấm trà xuống, chưa nói một câu đã xoay người chạy đi, bóng dáng vô cùng chật vật.
“Ký chủ, cậu có thể không cần tao như vậy không? Ai cũng có thể phóng điện!”
Một giọng nói mềm mại của nam đồng vang lên trong đầu nam nhân kỳ quái.
Nam nhân duỗi tay rót một chén trà, đang muốn uống một ngụm. Sau khi nghe được giọng nói trong đầu thì dừng lại, cậu nhướng mày, ngón tay gõ lên mặt bàn, “Có sao?” Giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Nói xong thì nhìn ông chủ, nhưng không nghĩ tới ông chủ quán cũng đang nhìn ngược lại cậu, trùng hợp bị cậu bắt được, thân thể lập tức run lên.
“Vì sao ta lại cảm thấy hắn đang sợ ta?”
Giọng nói trong đầu nghe cậu nói như vậy, có chút khẩn trương hỏi lại:
“Cậu vẫn khống chế không được sao?”
Nam nhân không thèm để ý trả lời:
“Vẫn còn tốt!”
Còn tốt? Tốt cái rắm, lệ khí nặng trên người đã ảnh hưởng đến người khác, còn cư nhiên không biết xấu hổ nói còn tốt?
Lệ khí trên người ký chủ vô cùng nặng, hơn nữa là được sinh ra từ trong lòng ký chủ, chứ không phải là lệ khí của người khác lây đến người ký chủ. Vậy vấn đề nằm ở đâu? Vì sao ký chủ lại có lệ khí nặng như vậy? Là vì cả nhà ký chủ bị giết?
Lúc trước, khi lựa chọn ký chủ, trên tư liệu có viết ký chủ là cô nhi, gia đình nhận nuôi đối xử rất tốt với ký chủ, cuộc sống trôi qua rất yên bình.
Được rồi, nếu ký chủ không muốn nói, nó cũng không có biện pháp, ít nhất vẫn còn tốt vì ký chủ có thể khống chế lệ khí ở trong lòng, không đến mức ảnh hưởng đến người khác.
Làm một hệ thống, nó rất cao lãnh, nên đương nhiên sẽ không để ký chủ biết nó đang phun tào ở trong lòng, ngoài mặt vẫn nhàn nhạt nói:
“Lệ khí trên người của cậu rất nặng, cậu thật sự không muốn nói vì lý do gì sao? Cậu đã trải qua những gì sao?”
Giọng nói mềm mại của hệ thống vang lên, nhưng tất nhiên hệ thống cho rằng, giọng nói của nó là nam thần cao lãnh.
“Trải qua những gì?” Nam nhân nhẹ nhàng nói ra lời này. Trong giọng nói lộ ra một vẻ lạnh lẽo, nhưng làm cho người khác thấy quỷ dị là, khóe miệng nam nhân chậm rãi nhếch lên, giống như đang mỉm cười, nhưng nụ cười này lộ ra một chút quỷ dị, tà khí.
Hệ thống không dám nói tiếp nữa, ký chủ của nó đôi khi sẽ có chút tố chất thần kinh, làm nó không chống đỡ nổi.
Nam nhân không nói gì, chỉ chậm rãi uống trà, tươi cười ở khóe miệng dần lớn hơn, tà khí tàn sát bừa bãi.
Trải qua những chuyện gì?
Cậu muốn nói, cậu đã chết rất nhiều lần, mỗi một lần đều chết không được tử tế.
Mà lúc này cậu đã trọng sinh.
Thật buồn cười!
Nam nhân thật sự nở nụ cười, uống xong chén trà, lại rót thêm một chén.
Khi nam nhân đang giao lưu với giọng nói ở trong đầu, thì ông chủ quán cũng đang nhìn chằm chằm vào người nam nhân. Hắn cảm giác được người nam nhân này rất nguy hiểm, nhưng lại nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút.
Mỗi ánh mắt của nam nhân đều lộ ra một vẻ tà khí, mỗi khi cười đều làm cho người khác cảm thấy ái muội.
Ông chủ kết luận đối với người nam nhân: Người này, vừa nhìn thấy đã không phải thứ gì tốt, còn vô cùng yêu nghiệt.
Tuy rằng kết luận như vậy, nhưng mắt hắn lại không có cách nào rời khỏi người nam nhân, rõ ràng người nam nhân này làm cho người khác có cảm giác vô cùng nguy hiểm, nhưng trên người cậu ta lại có một cổ khí chất mâu thuẫn với bản thân —— là bình thản.
Giống như là ở địa ngục, đã từng thống khổ giãy giụa, đã mài giũa ra một chút bình thản, càng thống khổ thì càng bình thản.
Khí chất bình thản này, bị hơi thở quỷ dị trên người cậu ta che lấp, phải rất cẩn thận mới có thể phát hiện, một khi đã phát hiện, thì sẽ bị hấp dẫn, đôi mắt rất khó dời đi.
Mỗi khi cậu nhìn xuống, lông mi dài sẽ che khuất đôi mắt này lại, một cổ khí chất bình thản vờn xung quanh cậu, giống như nếu ở bên cạnh cậu thì tất cả mọi thứ đều sẽ an tĩnh trở lại.
“Tới rồi.”
Khi giọng nói mềm mại vang lên trong đầu, đồng thời nam nhân cũng nâng đôi mắt lên, nhìn thẳng về phía trước, sắc bén lại vô cùng mê người.
“Ký chủ, nhân vật mục tiêu đã tới.”
“Khoảng bao lâu thì mục tiêu sẽ tới đây?”
“Hai mươi phút nữa.” Giọng nói nam đồng trả lời.
Khóe miệng nam nhân chậm rãi nhếch lên, thời gian đến vừa đúng, kế hoạch của cậu có thể lập tức thực thi.
Nhưng lúc này nên lấy vẻ mặt gì để gặp hắn đây?
Trong lòng cậu nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài vẫn chậm rì ngồi tại chỗ uống trà.
A Thất thấy phản ứng của cậu, không khỏi hỏi: “Ký chủ, cậu chuẩn bị công lược nhân vật mục tiêu như thế nào?”
Khóe miệng nam nhân hơi cong lên.
Công lược như thế nào?
Lúc quyết định tiếp thu nhiệm vụ, cậu đã có kế hoạch.
Đời trước, người này làm lần chiến đấu đầu tiên của cậu thất bại, cũng làm cho nhiệm vụ về sau của cậu liên tiếp thất bại, bị chết một lần so với một lần còn thảm hơn, cho nên cậu đã chuẩn bị kế hoạch dự phòng khi cần thiết nhất.
Cho dù thế giới này có sụp đổ, cậu cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ, phải công lược được người này.
Nên công lược như thế nào?
Tay nam nhân gõ lên mặt bàn, hình như là tự hỏi gì đó?
Đúng lúc này, một người nam nhân khác đột nhiên xuất hiện, múa may đao chém tới trên người nam nhân, trong miệng còn hô:
“Ma đầu, chịu chết đi!”
Sau khi tên nam nhân này xuất hiện, phía sau hắn xuất hiện một đám người, bao vây người nam nhân đang uống trà ở giữa.
Thanh đao trong tay bọn họ sáng bóng, tùy thời đều có thể giết chết nam nhân.
Thời gian đến vừa vặn, không khác mấy với tình hình đã tính trong kế hoạch.
Cậu điều động nội tức, đem nội lực tập trung ở trên tay. Chén trà trong tay đột nhiên ném tới một người đang vây quanh cậu, tốc độ cực nhanh, làm cho tất cả mọi người không kịp phản ứng. Chén trà trực tiếp bay đến trên mặt người nọ, máu bắn tung tóe, làm những người vây quanh cậu đỏ mắt.
“A! A! A! Ta muốn giết ngươi!”
Một đám người la lớn, đao kiếm chạm nhau tóe lửa, đao quang kiếm ảnh làm đôi mắt người khác hoa lên.
Bị nhiều người vây sát như vậy, nam nhân lại không hoảng sợ, một chưởng cậu đánh ra, trúng vào người đang ở gần cậu nhất, vài người bị cậu đẩy xa mấy mét.
Những người đó ngã trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi, đôi mắt trợn to, rõ ràng rất chật vật, nhưng trong mắt lại mang theo ánh sáng hưng phấn.
“Di sơn hải đảo chưởng pháp! Thật đúng là di sơn hải đảo chưởng pháp.”
Một đám người đột nhiên bắt đầu công kích cậu.
Bị nhiều người vây sát, nên cậu phản kích dần yếu dần, vẫn cố hết sức, cuối cùng cũng thắng lợi.
Cậu thở phì phò, vừa định nghỉ ngơi trong chốc lát, phía sau lưng đột nhiên đau xót, quay đầu nhìn lại, thế nhưng lại là ông chủ quán trà.
Trong lòng cười lạnh, quả nhiên không ngoài dự liệu!
Cậu một chưởng đánh vào đầu ông chủ quán, ông chủ quán trợn tròn mắt ngã trên mặt đất, dĩ nhiên là không cam lòng.
Bị người khác đánh lén như vậy, cậu đã có chút không duy trì được.
Phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không cậu sẽ càng bị nhiều người đuổi giết.
Nói đến cũng buồn cười, cậu bị hệ thống trói định, xuyên qua nhiều thế giới. Bây giờ đang ngốc ở một thế giới, là một thế giới võ hiệp, nơi có tám phái chính đạo, có chính đạo thì sẽ có Ma giáo.
Mà cậu chính là Bạch Ninh - giáo chủ Ma giáo, cũng là Bạch Ninh làm nhiệm vụ thất bại bị mạt sát.
Người lần này tới giết cậu, chính là nhân vật trong tám môn phái chính đạo, Bạch Ninh và bọn họ có quan hệ sâu xa, chưa được làm rõ.
Che miệng vết thương lại, nhanh chóng rời khỏi quán trà, đi theo một con đường nhỏ.
Miệng vết thương trên eo còn đang chảy máu, quần áo màu xám trắng đã sớm bị nhuộm hồng, nhìn không ra màu sắc vốn dĩ của nó.
Sắc mặt cậu tái nhợt, bước đi tập tễnh, nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Cậu khẽ cắn môi, làm cho mình thanh tỉnh thêm một chút.
“Ký chủ, cậu không sao chứ?”
Hệ thống vô cùng lo lắng, ký chủ bị thương rất nghiêm trọng? Nhưng nó đã kiểm tra, tất cả cơ năng trên người ký chủ đều nằm trong phạm vi khống chế, không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?
Chân mày Bạch Ninh nhăn lại, “Thân thể ta thế nào?”
Hệ thống nói đúng sự thật: “Hệ thống kiểm tra thân thể của cậu không có vấn đề gì lớn, vết thương của cậu từ bảy ngày đến mười ngày thì sẽ khỏi hẳn.”
Không được, còn chưa đủ nghiêm trọng!
“A Thất, tăng thêm vết thương trên thân thể của ta, làm cho ta nửa tháng mới khỏi hẳn.”
A Thất là tên của hệ thống, là Bạch Ninh lấy tên cho A Thất.
A Thất đưa ra nghi vấn: “Vì sao?”
Bạch Ninh nhíu mày: “Ta tự có đạo lý của ta, ngươi cứ làm theo đi.”
A Thất là hệ thống có trí thông minh, tất nhiên đã minh bạch ý tứ của cậu, “Được.”
Khi nó trả lời, đồng thời cũng phát huy năng lực của hệ thống, tăng thêm vết thương trên người Bạch Ninh.
“Ưm.” Vết thương trên thân thể đột nhiên tăng thêm, đến cùng lúc là đau đớn kịch liệt. Bạch Ninh hừ một tiếng, duỗi tay che lại nơi bị thương, phát hiện miệng vết thương chảy nhiều máu hơn, sắc mặt cậu tái nhợt, từng đợt chóng mặt truyền vào trong đầu.
Khóe miệng cậu hơi cong lên, miệng vết thương càng đau, cậu càng lý trí.
Quả nhiên thống khổ có thể làm cậu lý trí hơn so với bình thường!
Như vậy kế tiếp nên làm gì đây?
Bạch Ninh thu liễm lại nụ cười quỷ dị trên mặt, vẻ mặt bởi vì thống khổ mà thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, cậu cất bước đi về phía trước, nhưng bước chân lại hỗn độn, tùy thời đều có khả năng ngã xuống.
Miệng vết thương trên người còn đang chảy máu, nếu trị liệu trễ, cậu rất có khả năng sẽ bị mất nhiều máu mà chết.
Cậu không khỏi nghĩ, nếu như cứ chết như vậy, không phải là rất tốt sao? Lúc cậu đang tự hỏi, trong tầm mắt xuất hiện một người đang tới gần cậu.
Khi thấy người này là ai, cậu cười tự giễu, được rồi, lúc này muốn chết cũng không chết được!
“Ầm.” Rốt cuộc cậu cũng không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống mặt đất, đúng lúc ngã vào người ở trước mặt, cậu ngẩng đầu, suy yếu nói:
“Cứu ta.”
Dáng vẻ thoi thóp của cậu, làm người tới sửng sốt, chờ người nọ phục hồi tinh thần lại, Bạch Ninh đã nhắm mắt, giống như là mất đi ý thức.
Trên thực tế, Bạch Ninh không có mất đi ý thức, chỉ nói với hệ thống:
“A Thất, giúp ta che chắn cảm giác ngũ quan lại, tốt nhất là một ngày sau mới được mở ra.”
A Thất hỏi:
“Vì sao lại che chắn cảm giác?”
Bạch Ninh kiên nhẫn trả lời:
“Người này rất thông minh, nếu không che chắn cảm giác ngũ quan lại, sẽ rất khó gạt được hắn.”
A Thất lại hỏi lần nữa:
“Thật sự muốn che chắn sao? Nếu người kia là người xấu thì phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói lần này của Bạch Ninh có chút lạnh nhạt, “Không, hắn là người tốt, vẫn là người tốt.”
Nhưng cái danh người tốt này, cũng không thay đổi được hắn là tra công, đã làm cậu thất bại, cũng làm cậu vô cùng thống khổ.
Cũng tốt! Như vậy cậu sẽ không nương tay.
Lúc mất đi ý thức, môi Bạch Ninh giật giật, hình như là đang nói gì đó.
Trừ bỏ chính Bạch Ninh cậu, không có người nào biết cậu đang nói gì!
Lại gặp mặt rồi Hư Trần!
2/6/2019
Ngại quá, lúc nãy Dân đăng thiếu:v phiền những ai đọc rồi thì hãy đọc lại:vv

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.