Kẻ trộm cướp bị giết, kẻ cướp nước làm chư hầu.
Từ khi trở về từ chùa Bát Nhã, mười một chữ này cứ lởn vởn trong lòng Vệ Sóc, hắn suy nghĩ mãi thần thái của Diêm Vũ hôm đó rốt cuộc giống ai, đến mức lúc này đặt câu nói đó lên giấy cũng hoàn toàn không nhận ra.
Thấy Thái tử điện hạ như đang thần du, Tạ Quân tiến lên, lấy tờ giấy trước án, giũ giũ trải phẳng: "Mười một chữ này của điện hạ nét bút nặng quá, sát khí quá đậm."
Vệ Sóc hiếm khi lộ vẻ không tự nhiên trên mặt, ném bút đi: "Săn thu sắp tới, bổn cung muốn đoạt giải nhất, lúc đó xin Quân phụ ban thưởng, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung không thể lơ là, thái phó từ mai không cần đến nữa."
Tạ Quân không nói gì, vẫn nhìn chăm chú vào hàng chữ đó: "Thơ từ văn chương điện hạ viết không hợp với chữ của Cố công, giờ đến cả văn thư cũng đối phó, thần là môn hạ của ông ấy, hôm nay liều chết cũng phải khuyên can, điện hạ hãy đổi tập chữ người khác đi!"
Nghe chàng nói một hồi, Vệ Sóc như được khai sáng, đột nhiên phản ứng lại!
Đúng là giống Cố Chính Hi, dáng vẻ điềm tĩnh ngẩng đầu bất khuất của nàng, đôi mày, thần thái đó, gần như giống hệt Cố Chính Hi đã xả thân trước cửa Chu Tước!
"Bổn cung không ngờ, bên cạnh lại còn có một bậc đại nho." Vệ Sóc không để lời Tạ Quân vào tai, nghĩ đến dáng vẻ của Diêm Vũ, tự mình lạnh lùng cười nhạo, "Cố Chính Hi ngay cả tính mạng của mình và gia đình cũng không trân trọng, kẻ ngu trung như vậy, chết không đáng tiếc, Đại Tề ta không cần loại trung thần ngu ngốc ấy cũng được."
Tạ Quân vốn tôn sư trọng đạo, nghe thấy ân sư của mình bị người ta hạ thấp như vậy, lập tức nhíu mày, cũng không quan tâm người này có địa vị tôn quý thế nào: "Vậy sao thái tử điện hạ còn muốn tập chữ của ông ấy?"
"Hồi nhỏ mẫu hậu dạy, đợi tập đến khi thành thục rồi, mới biết là chữ của Cố Chính Hi." Vệ Sóc nhớ đến mẫu thân, sát khí trên mặt mới thu lại đôi chút, hắn không xưng tôn hiệu của hoàng hậu, chỉ gọi mẫu hậu, ánh mắt cũng dịu dàng, như một thiếu niên lang bình thường.
"Bà thường nói, trong đám quan lại triều đình, chỉ có Cố công là chính nhân quân tử thật sự', chữ như người, nếu tập theo thiếp của kẻ phẩm hạnh không đứng đắn, sợ ta cũng vô hình chung bị ảnh hưởng tà khí. Mẫu hậu kính trọng Cố Chính Hi, khi mới bắt đầu đi học, đã muốn ta bái vào môn hạ của ông ấy, tiếc rằng năm đó ông ấy lại xin bệnh về hưu, sau này bà lại muốn gọi ta... A, chỉ tiếc là vẫn luôn không có duyên gặp gỡ."
Chuyện hôn ước chưa thành không nhắc cũng được.
Hắn đứng dậy bước đến bên cửa sổ, hai tay chống lên khung: "Đúng là Cố Chính Hi phẩm hạnh tốt, có thể gọi là đại nho, nhưng nói đến làm quan lại hơi ngu ngốc. Lệ Đế hoa mắt ù tai dâm loạn, phủ Tề Quốc Công của ta dám đi đầu thiên hạ, phạt vô đạo, tru bạo quân. Lòng dân quy thuận, ông ta có gì mà không thể quy phục?! Tự mình tìm chết, còn liên lụy đến nữ nhi vô tội sa vào Giáo Phường Tư, chẳng lẽ đạo ông ta tu là khổ hạnh, chuyên lấy tự trừng phạt để độ người trần thế?"
Tạ Quân tuy không biết vì sao hắn đột nhiên trở nên nóng nảy bất nhẫn, nhưng cũng nhìn ra, lời này có lẽ là lấy cớ mà bộc phát, vừa khéo lúc này, Diêm Vũ bưng trà điểm vào, ánh mắt hắn lập tức dừng lại trên đôi mắt tĩnh lặng kia.
Chàng vốn định nói một tràng, lời đến miệng lại thay đổi ý: "Huyết mạch duy nhất trên đời của ân sư, đã qua đời ba năm trước rồi, điện hạ... người chết là hết, xin ngài đừng nói nữa."
Chết rồi?! Nữ nhi nhà họ Cố sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày với hắn?
"Tạ thái phó, mời dùng trà."
Vệ Sóc kinh ngạc quay người lại, lại thấy Diêm Vũ đi vào, đang rót trà cho Tạ Quân, cúi đầu không thèm liếc mình, dáng vẻ lạnh nhạt, khiến lòng hắn càng thêm bức bối.
Hắn đi qua đi lại trong phòng, lời nói lại hướng về phía Diêm Vũ: "Vào không báo trước, còn có quy củ không? Có phải cảm thấy bổn cung ngày thường quá nuông chiều nàng nên có thể kiêu ngạo rồi?"
Thái tử quản giáo nội nhân, Tạ Quân không tiện xen vào, tuy trong lòng lo lắng cho Diêm Vũ, lúc này cũng không thể biểu hiện ra mặt, chỉ đành cảm tạ, cầm chén trà nhấp nhẹ, ánh mắt đảo qua Vệ Sóc và nàng.
Dừng lại một lúc, Tạ Vân cuối cùng cũng hiểu ý đứng dậy cáo lui: "Điện hạ, thần xin cáo lui trước."
Tạ Quân vừa đi, Vệ Sóc liền lộ ra bản chất, đến gần bên nàng: "Nghe được bao nhiêu rồi?"
"Không bàn việc thì không cần báo trước. Là điện hạ tự định ra quy củ." Diêm Vũ không nhanh không chậm, trước tiên trả lời lời hắn vừa rồi, sau đó lại nói: "Khi thiếp vào, vừa nghe điện hạ đang nói về khổ hạnh đạo."
Sắc mặt Vệ Sóc lại lạnh thêm chút, kéo theo cả việc liên hệ Cố Chính Hi với Diêm Vũ trước mặt lại với nhau, hắn không biết họ cứng đầu giữ lấy rốt cuộc là cái gì, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm nàng: "Nếu nàng có người cha như Cố Chính Hi, thì sẽ thế nào?"
Thân hình xinh đẹp, mảnh mai ở ngay trước mắt, mơ hồ vẫn có thể ngửi thấy mùi hương bạch đàn quen thuộc trên người nàng.
Hắn từng bẻ gãy bông hoa lạnh lùng kiêu ngạo này, mỗi lần nghĩ đến khoảnh khắc đó, bụng dưới Vệ Sóc luôn không kiềm được mà căng cứng, dục vọng trỗi dậy mãnh liệt.
Huyệt hoa của nàng rất chặt, ẩm ướt nhiều nước, khi hoàn toàn nhét vào, nơi giao hợp khít khao không chừa một kẽ hở.
Tất cả chi tiết hiện lên trong đầu, Vệ Sóc thậm chí còn có thể nhớ lại, cảm giác tuyệt đỉnh khi từ từ đẩy dương v*t vào lỗ trinh nữ, hắn hung hăng xuyên qua nàng, rồi phá vỡ trinh tiết của nàng.
Khoảnh khắc đó, dù có chết, cũng đáng. Đó là tiếng nói duy nhất trong lòng hắn.
Diêm Vũ không biết mình trong tâm trí hắn, đã là dáng vẻ cởi sạch xiêm y, uyển chuyển đón nhận.
Câu hỏi này khiến lòng nàng thắt lại, không hiểu sao lại dâng lên chút chua xót: "Hiếu đễ trung tín, lễ nghĩa liêm sỉ, tám đức này là gốc rễ làm người của Nho gia, Cố Thượng thư đều giữ được. Thiếp không có phúc có thể có duyên cha con với Cố Thượng thư, nhưng, nhưng nếu là thiếp, có lẽ sẽ không hối hận."
Vệ Sóc nắm vai nàng, ấn người nàng xoay lại quay lưng về phía mình.
"Vì một tên quân vô đạo, tự mình chết cũng được, lại đưa cả nữ nhi vào Giáo Phường Tư, đó là đức nào dạy ông ta?" Hắn đưa tay từng chút một lột bỏ xiêm y của nàng, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lấy thịt mềm trên vai, "Không ngờ người tán thành đạo này, lại đông đảo như vậy! Tuyên Triều sụp đổ quả thực không oan, không chỉ là lỗi của Lệ Đế."
Lạnh lẽo, nhớp nháp, trơn ướt, tất cả cảm giác khó chịu và ký ức không vui vào lúc này ùa về trong lòng.
Diêm Vũ nhíu mày.
Vệ Sóc biết, nàng rất biết nhịn, hôm đó rõ ràng đau đến cực độ vẫn cứng rắn không hề kêu một tiếng.
"Trên người nàng buộc đồ, bổn cung thay nàng nới lỏng chút."
Nói xong, hắn đưa tay giật mạnh, kéo xiêm y của nàng xuống tận chân.
Trong thư phòng, nàng cứ thế mà cả người khỏa thân, tuy quay lưng lại, nhưng cũng khó mà chịu đựng.
Ngón tay hắn lướt qua sau lưng, ký ức của cơ thể đang hồi sinh, bụng dưới nhạy cảm căng lên, kéo theo hoa huy*t cũng âm ỉ đau, sắc mặt Diêm Vũ khó coi vô cùng, "Lễ suy nhạc bại, cương thường quét sạch*, không ngờ, Thái tử một nước lại thất đức đến thế!"
"Buộc nàng, chính là lễ tà và nhạc phế. Chi bằng để bổn cung thay nàng cởi ra đi!"
(* Câu gốc "礼崩乐坏,纲常尽扫" (Lễ băng nhạc hoại, cương thường tận tảo) là một thành ngữ trong tiếng Hán, mô tả một xã hội đang trong tình trạng hỗn loạn, lễ nghi, phép tắc bị sụp đổ, âm nhạc trở nên suy đồi, các mối quan hệ đạo đức cơ bản bị phá vỡ.)
Vệ Sóc cười, tùy tay cầm lên con dấu rùa trên mặt bàn, thổi một hơi, ấn lên xương bả vai nàng.
Quy chế triều này, ấn tín Thái tử là góc rùa đúc bằng vàng, hắn hài lòng nhìn dấu đỏ in trên lưng nàng--
"Nếu phụ thân nàng biết mình được rể rùa vàng, dưới chín suối cũng có thể mỉm cười rồi."
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko