Vệ Sóc vốn sinh ra đã cao lớn hơn nam tử bình thường, thân hình như thể miếng ngọc đứng, tự nhiên mà thẳng tắp như tùng bách, Diêm Vũ gắng gượng lắm, cũng chỉ đến vai hắn. Vì thế, cho dù lúc này ở phía sau, hắn cũng có thể dễ dàng nhìn trọn toàn thân nàng.
Khi con dấu hạ xuống, chỉ thấy vai nàng khẽ run, đôi nhũ hoa tròn trịa kia cũng theo đó lắc lư, trắng nõn nà đặc biệt chói mắt, rơi vào đồng tử Vệ Sóc, lập tức gợi lên bao sóng gió.
Diêm Vũ không quay người, cảm nhận được một bóng đen lớn ép xuống, như Ngọc Sơn sắp sụp đổ, sau lưng nóng bỏng, cả người bị hắn giam cầm trong lòng, theo cánh tay hắn ngày càng siết chặt, khó mà thoát ra.
Bốn chữ "Hoàng Thái Tử Ấn" khắc lên xương bả vai nàng, như bướm chấp chới sắp bay.
"Đóng lên ấn thái tử, thì đã là người của bổn cung rồi." Vệ Sóc vùi mặt vào cổ nàng, hít nhẹ hương thơm ngào ngạt, chỉ cảm thấy cả người như muốn tan chảy trong chốn ôn nhu này, giọng nói cũng dịu dàng hơn ngày thường không ít, hai tay không biết từ khi nào đã phủ lên đôi gò nhũ, xoa nắn từ từ.
Chỉ chốc lát, đầu v* non vốn như hạt đậu đỏ, đã sưng tấy sung huyết, to bằng hạt sen.
Diêm Vũ vẫn không nói gì, nhưng nghe tiếng thở dốc đã loạn, Vệ Sóc cong khóe miệng, chóp mũi lạnh lẽo cọ vào vai tuyết cổ thơm, cũng càng thêm dịu dàng, thịt vú mềm mại óng ả tràn ra từ kẽ tay, cả bàn tay đều nhiễm mùi hương của nàng: "Lớn quá, mềm quá... trước kia sao không phát hiện ra? Hửm?? Nói đi..."
Trong đầu nàng nghĩ lung tung rất nhiều chuyện, năm năm trong thâm cung đếm không hết nỗi chua xót, thuở nhỏ quấn quýt bên gối cha mẹ tự tại vô ưu, cuối cùng dừng lại ở--
Đêm đó ở chùa Bát Nhã, Vệ Sóc đã vứt bỏ thiên lý, pháp chế, luân thường ra sau đầu, cưỡng ép hoan lạc với nàng trước phật, muốn cùng nàng rơi vào vực sâu Vô Gian.
Điều may mắn duy nhất còn lại là, nàng chưa bao giờ định gả chồng, trinh tiết với nàng vốn là vật ngoài thân.
Nhưng sự thân mật như vậy vẫn khiến Diêm Vũ cảm thấy không thoải mái.
Thấy nàng ngay lúc này cũng có thể phân tâm, Vệ Sóc bất mãn cắn lên vành tai trái của nàng, ngậm lấy thịt mềm mại trắng nõn của dái tai mà trêu đùa trên đầu lưỡi: "...A, ta biết rồi!"
Hắn mút mạnh rồi đột nhiên buông miệng, ôm ngang người lên, đặt lên án thư, cả người áp sát tới trước, chen vào giữa hai chân nàng, thần sắc mang theo nụ cười đoán ra đáp án: "Trước kia nàng buộc ngực."
Không mảnh vải che thân, lại ngồi tư thế này, hai chân Diêm Vũ khó mà khép lại, nàng vốn còn giãy dụa muốn khép chặt, nhưng nghe thấy một tiếng khàn khàn "Chặt quá" sau đó, đột nhiên hai chân mềm nhũn buông thõng, không dùng sức được nữa.
"A..."
Vệ Sóc đem một ngón tay tiến vào, lòng bàn tay nâng huyệt hoa nàng, Diêm Vũ có thể cảm nhận rõ ràng, hai cánh bào non mềm mại bên dưới bắt đầu sung huyết sưng tấy, lúc này đang run rẩy lắc lư, khi ngón tay dài của hắn ra vào, lại mang ra rất nhiều dịch trong suốt.
Bị kích thích đến chỗ nhạy cảm, khóe mắt nàng ứa ra lệ hoa, ưỡn eo hạ vai, cho rằng như vậy sẽ thoải mái hơn một chút, nào ngờ lại càng nuốt sâu ngón tay hắn, đầu ngón tay vuốt qua tâm hoa sâu thẳm tới viên hạt nhỏ kia, đã cắm đến tận cùng.
"Còn chưa làm mà, sao đã ướt rồi?"
Diêm Vũ không nhịn được nữa, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay hắn, rên rỉ một tiếng: "...Đừng chạm vào."
Ánh mắt nhìn hắn, cũng là lệ quang lấp lánh, yếu ớt yêu kiều.
Trong ấn tượng của hắn, đây là lần đầu tiên thấy nàng lộ ra dáng vẻ nũng nịu của nữ tử, Vệ Sóc dừng tay: "Vậy nàng trả lời ta, trước kia vì sao phải buộc ngực, Đông Cung chỉ có mình ta là nam nhân, là để phòng ta sao?"
Diêm Vũ sợ không trả lời, hắn lại muốn đâm vào trong, cứng đờ người không dám cử động loạn, đáp nhỏ: "Không phải."
"Vậy là vì sao?" Vệ Sóc nhớ lại trước kia, thỉnh thoảng đau đầu phát tác dữ dội, thần trí không tỉnh táo muốn hủy thiên diệt địa, chỉ có thể gối lên đùi nàng, ôm lấy cái eo mềm bụng mềm kia mới có thể chợp mắt, cho đến sáng.
Tuy ý thức mơ hồ, nhưng cũng nhớ bầu ngực của nàng không mềm mại đầy đặn như thế này.
Nơi này là thư phòng, nếu gây ra động tĩnh khiến người ngoài đi đến thì dù Vệ Sóc đồng ý, quy củ trong cung cũng không thể cho phép nàng tiếp tục giữ thân phận tự do.
Diêm Vũ nhíu chặt mày, miễn cưỡng nói: "Không buộc lại, làm việc không tiện, đến tối... cọ, cọ sưng cả lên."
Nói xong nàng thở dài thật sâu, cắn chặt môi.
Vệ Sóc cúi mắt nhìn đôi vú đầy đặn kia, lại nhìn gương mặt thanh tú đoan trang của nàng.
Rượu không say người tự say, cái gọi là tuyệt sắc giai nhân, đại khái là như vậy.
Hắn giật dây lưng ngọc của mình, tùy tay ném bên mép án, lộ ra dương v*t cương cứng.
Đỉnh thì như trứng ngỗng, thân côn th*t màu hồng nhạt quấn quanh những đường gân xanh, hung dữ to lớn, có phần dọa người.
Vệ Sóc trước tiên dùng ngón cái ấn lên đầu nụ hoa xoay mấy vòng, mới xoa mấy cái đã khiến tiểu huyệt tự mở miệng, sau đó hắn nâng đỉnh cọ lên, giọng điệu ra lệnh: "Tự banh huyệt ra."
"Cái gì?" Diêm Vũ khó mà tin được, cho dù muốn làm việc luân thường, sao có thể làm ra hành vi phóng túng như vậy?
dương v*t dính đầy dịch hoa thơm nhờn, Vệ Sóc cũng trở nên nóng nảy, hai ngón tay ghép thành một, thẳng tắp mà đâm vào lỗ nhỏ.
Mặc dù cơn đau rát ban đầu đã qua, thay vào đó là cảm giác sưng tấy, nóng bỏng và tê dại, Diêm Vũ vẫn rên rỉ: "...Ư, căng quá."
Từng nếp thịt non mềm bao bọc lấy hai ngón tay, như một cái miệng nhỏ đang mút mát, Vệ Sóc cảm thấy sảng khoái đến tê dại da đầu, giọng nói cũng trở nên khàn khàn quyến rũ: "Hai ngón tay còn nuốt không nổi, lát nữa làm sao ăn hết của bổn cung đây?"
"Ai muốn... ăn ngài chứ!" Cảm giác đau nhói từng cơn trong bụng khiến Diêm Vũ cũng mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn hắn.
Trước kia phần lớn thời gian là nàng lạnh nhạt, là nàng trốn tránh, chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt như vậy với hắn, Vệ Sóc bị ánh mắt ấy làm mê mẩn, như cảm giác ngứa ngáy khi lông vũ lướt qua lập tức lan tỏa.
Hắn không nhịn được nâng một bầu vú non, há miệng lớn hôn mút, cho đến khi in xuống một chuỗi dấu đỏ, mới nhả ra đầu v* sưng tấy: "Khanh khanh nghe lời, ta làm không nặng không nhẹ, nàng sợ đau như vậy, chi bằng tự banh ra chút đi."
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko