Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1007: Triệu hoán nữ vương (9)




Đoàn người đi đến đây, tất cả công lao đều là nhờ ông Lý và đám thị vệ.
Mặc dù binh lính có nhiều kinh nghiệm, nhưng thực lực lại yếu, kinh nghiệm cũng không sánh lại được, càng đi sâu vào bên trong thì ma thú càng mạnh.
Trên đường ra về cũng sẽ bị ma thú giết chết, bây giờ cũng chỉ còn cách kiên trì xông tới phía trước mà thôi. 
Ninh Thư càng khẳng định chắc nịch mấy người nhà Mục gia có mưu đồ gì đó.
Cơ bản thì Mục gia đang bảo vệ cho đám binh lính.
Ninh Thư không nhịn được xoa xoa cánh tay, cảm giác có thứ gì đó lạnh lẽo táp vào mặt. 
“Sắp đến đầm Bích Ba Hàn rồi.” Mục tiểu thư trước giờ vẫn im lặng đột nhiên nói rất phấn khích.
Mọi người bước nhanh hơn, cảnh sắc trước mắt biến đổi, trước mắt họ là một hồ nước trong xanh tuyệt đẹp.
Ở giữa hồ có một bông sen, có còn có thêm ba đài sen. 
“Ông Lý, ở đây có ba đài sen.” Mục tiểu thư nói với chất giọng vang cao.
Một đài sen có chín hạt sen, vậy mà ở đây lại có hai mươi hạt sen, một hạt sen đã đáng giá ngàn vàng, chứ đừng nói đến hai mươi hạt sen.
Ninh Thư cảm giác xung quanh có những ánh mắt vô cùng nguy hiểm đang nhìn chằm chằm vào họ, khiến người ta sợ dựng cả tóc gáy. 
Nơi này sẽ có những ma thú vô cùng mạnh.
Ninh Thư cũng không tin rằng hồ nước này sẽ không có gì nguy hiểm.
Mục tiểu thư dẫn đầu đoàn bước đến phía hồ, cô gọi triệu hoán thú của mình xuất hiện, triệu hoán thú của cô là một con chim khổng lồ rất đẹp. 
Con chim này trông giống như con khổng tước được phóng to lên.
Cô nhảy lên lưng con chim, trong tay cầm một con dao găm rất tinh xảo, con dao sáng lấp lánh, cô định lấy hạt sen từ trên không.
Mục tiểu thư vừa bay đến bên hồ, hồ nước đột nhiên sôi sùng sục, từng con cá toàn thân màu xanh, có hàm răng sắc nhọn và dài phóng về phía Mục tiểu thư. 
Mục tiểu thư cầm dao găm, giết chết con cá đang hướng về phía mình, con cá chết rơi xuống hồ nước, mấy con cá còn lại tranh nhau ăn thi thể con cá chết, hồ nước toàn một màu đỏ tươi.
“Ông Lý.” Mục tiểu thư ngồi trên lưng chim, hét lên với ông Lý ở trên bờ.
Ông Lý gọi triệu hoán thú của mình, con rắn bơi vào trong hồ nước, phun ra những thi thể mà nó đã nuốt, những thi thể này chính là xác của những binh lính đã chết trước đó. 
Con rắn vừa nôn xác người ra, đàn cá quái dị trong hồ dường như vẫn chưa ăn no, ồ ạt xông tới vây quanh mấy cái xác, dưới con mắt của bao nhiêu người xung quanh, từng cái xác bị chúng cắn đến mức chỉ còn lại máu và xương.
Thật là quá tàn bạo.
Chỉ là mấy con cá nhỏ thôi mà đã lợi hại đến vậy, tiếp theo sẽ là những con ma thú nào xuất hiện đây. 
Nguy cơ đến từ tứ phía.
Ninh Thư cũng không biết dựa vào thực lực của mình có thể chạy thoát được không.
Mấy con cá tranh nhau gặm thi thể khiến cho dòng nước trong hồ dâng lên cuồn cuộn, một lúc sau phơi bụng trắng nằm chết cả loạt. 
Chết dễ dàng như vậy sao?
Ninh Thư sửng sốt một lúc, liếc mắt nhìn con rắn, rắn độc!
Không còn sự quấy rầy của đàn cá trong hồ nữa, Mục tiểu thư dùng dao găm cắt ba đài sen. 
Khi Mục tiểu thư vừa tách được một hạt sen, thì lập tức có ma thú xuất hiện.
Một con gấu, còn có một con nhền nhện khát máu, thân thể to lớn, phần nhìn thấy rõ nhất đó là phần bụng khổng lồ của nó, trong bụng toàn là tơ nhện, lại còn là tơ độc, mấy cái chân đều phủ đầy lông, trông vô cùng đáng sợ.
Con nhền nhện này vừa xuất hiện thì có một mùi hôi thối bốc ra rất khó chịu. 
Còn có một con bò tót mình sắt.
Ninh Thư: Trời ơi…
Làm sao mà đánh thắng được? 
Ninh Thư chầm chậm lui lại.
Trước tình hình này phải bỏ chạy thôi.
Còn hạt sen, Ninh Thư ngước nhìn lên con khổng tước đang bay trên bầu trời, Mục tiểu thư đứng trên lưng con khổng tước, nhìn xuống có vẻ không mấy hy vọng. 
“Ông Lý, chúng ta mau đi thôi.” Mục tiểu thư hét lên với ông Lý, đồng thời vứt hai hạt sen cho ông Lý.
Ông Lý nhận lấy hai hạt sen, nhìn con ma thú đang chuẩn bị sẵn sàng hành động, rồi lại nhìn sang những binh lính đang đứng nhìn, sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, sau đó triệu hoán thú của ông ta tiến rất nhanh về phía đám binh lính, cắn chết từng người một.
Đám binh lính bị cắn trúng lập tức kêu gào thảm thiết, ông Lý nhét hạt sen vào miệng một tên binh lính. 
Ninh Thư lập tức nhận thức được tình huống, chỉ muốn bỏ trốn.
Con rắn này có kịch độc.
Ninh Thư nhìn thấy tên binh lính mặt sẹo, kéo hắn cùng bỏ chạy. 
Ông Lý nhìn thấy Ninh Thư bỏ chạy, gương mặt có chút khó coi, nhét hai hạt sen vào trong miệng hai tên binh lính, sau đó ra lệnh cho triệu hoán thú quấn lấy hắn rồi bỏ chạy mất dạng.
Ông Lý đã giải quyết mọi chuyện một cách rất nhanh chóng.
Những binh lính bị con rắn cắn miệng sùi bọt mép. 
Đừng tưởng ma thú ngốc nghếch, tu luyện lâu rồi đương nhiên sẽ có linh trí, sống lâu cũng sẽ có được một chút trí lực.
Ba con ma thú cường đại bắt lấy mấy tên binh lính bị bắt nuốt hạt sen, rõ ràng chúng muốn lấy lại hạt sen.
Ông Lý làm như vậy là vì muốn ma thú nuốt mấy tên binh lính có độc trong người này. 
Thế nhưng ba con ma thú mà chỉ có hai hạt sen.
Phải chia như thế nào?
Một khi loài người vạch ra kế hoạch thì chưa chắc mấy con ma thú này có thể tránh được. 
Ba con ma thú trở nên khẩn trương.
Có được một hạt sen thì có thể tăng sức mạnh của mình lên bội phần.
Ninh Thư kéo tên binh lính chạy một đoạn rồi dừng lại, cô không dám chạy quá sâu trong rừng. 
Chốn này bốn bề đều nguy hiểm.
Ninh Thư thở hổn hển, tên binh lính mặt sẹo cũng ngồi xuống thở dốc.
Quả nhiên là đem theo đám binh lính để làm lá chắn, chỉ tổn thất có hai hạt sen, đúng là khiến người ta khó chịu. 
“Cảm ơn cô đã cứu ta.” Tên mặt sẹo thở dốc nói với Ninh Thư.
“Không có gì.” Ninh Thư phẩy tay, trước đây hắn đưa cho cô bình thuốc nước, có thể cứu được thì cứu thôi.
“Hiện giờ chỉ còn hai chúng ta sống sót.” Ninh Thư nói: “Chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài.” 
Nói đến chuyện này, tên mặt sẹo sắc mặt tối sầm: “Chúng ta không thể thoát ra được, có quá nhiều ma thú mạnh xung quanh.”
Nơi này không phải là trung tâm của Viên Mệnh Sơn, nên tỷ lệ sống sót của họ là rất thấp.
“Đi được đến đâu hay đến đó.” Ninh Thư suy nghĩ một lúc: “Nếu không chúng ta trở lại hồ nước.” 
“Trở về làm gì, mấy con ma thú mạnh như vậy, chúng ta trở lại chỉ có chết thôi.” Tên mặt sẹo không đồng ý.
“Ùm ò ò…”
Ninh Thư mơ hồ nghe thấy có tiếng bò kêu vang vọng đâu đây, đoán chừng là tiếng kêu của con bò tót da sắt. 
Tiếng kêu vang lên hai tiếng rồi ngừng hẳn, đàn chim trong rừng sợ hãi bay đi.
“Con bò tót đã chết ư?” Ninh Thư có chút không chắc chắn.
“Con nhền nhện biết phun tơ, bị nó bắt được thì khó mà bỏ trốn, nhưng cơ thể của nó thì yếu.” Tên binh lính nói: “Bây giờ cũng không biết tình hình thế nào.” 
Ninh Thư cảm giác dưới chân có chút run run, tiếng động này chắc chắn là của con gấu.
Mẹ nó, cách xa như vậy mà còn nghe được động tĩnh, con ma thú này đúng là đại sát khí, so sánh với con người thì thua xa nó.
“Hãy bôi thứ này lên người, đây là mùi mà ma thú ghét nhất, là thuốc từ thực vật mà thầy chế thuốc luyện ra đấy.” Tên mặt sẹo rút ra một cái bình, đổ ra tay thứ nước màu xanh rồi bôi lên da của mình, sau đó đưa cho Ninh Thư. 
Ninh Thư nhận cái chai, ngửi thử, mùi thật khó chịu, mùi này thật khó mà dùng từ nào tả được.
Ninh Thư đổ nước ra rồi bôi lên khắp người, bây giờ toàn thân là một thứ mùi hôi thối kỳ lạ, chẳng cần nói đến ma thú, đến bản thân cô cũng không ngửi nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.