Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1072: Thương nhân chi nữ (11)




Dịch giả: Moringa
“Nhất định phải đi sao? Vậy ngươi đi chỗ nào?” Ninh Thư một vừa hỏi vừa cân nhắc trong lòng, cảm thấy Cố Duệ tốt nhất nên lăn càng xa càng đẹp.
Nhưng như vậy, có phải đồ Cố Duệ muốn lấy, đã lấy được rồi sao?
Không có lý nào mà đồ chưa tới tay đã phải đi.
“Ta chuẩn bị đi du lịch thiên hạ, nhìn ngắm mỗi nơi một chút.” Cố Duệ ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Vạt áo lay động trong gió, phong thái như tiên, dường như muốn theo gió bay đi.
Ninh Thư: →_→
Du lịch thiên hạ cơ? Có cái củ cải mà nàng tin nhé.
Chém gió phần phật như thế mà không sợ bay mất đầu lưỡi sao?
“Ngươi cũng không cần lo, trước lúc đi ta sẽ bàn giao công việc với các chưởng quầy, mỗi tháng ngươi tự kiểm toán được chứ?” Cố Duệ nói.
Nàng thật lòng cảm thấy muốn mặc kệ tất cả, cấp dưới gần như không biết ai, làm việc ra sao? biển thủ tiền riêng hay không cũng chưa biết đâu.. Hơn nữa, họ cũng có thể còn bắt nạt cô gái bụ bẫm đáng yêu là nàng.
Cố Duệ thấy Ninh Thư không có vẻ không ý kiến gì, liền bổ sung thêm: ”Nếu ngươi thấy không yên tâm người dưới, có thể kén một chàng rể, thay ngươi quản lý sản nghiệp của Phương gia.”
Ninh Thư:....
Ậu oá, hai trong số ba tên được đề cử làm phu quân bay mất, còn một tên Mạc Tuyệt Trần kia thì có cũng như không.
“So với việc di du lịch thiên hạ, còn không bằng ở lại tại Phương gia” Ninh Thư nói, “Ta đối với việc buôn bán dốt dặc cán mai.”
“Vậy ta chờ đến lúc ngươi quen tay hay việc rồi đi.” Cố Duệ nói.
Ninh Thư ừ một tiếng, ôm dược liệu về phòng.
“Tiểu thư, Cố đại thiếu đi rồi người làm sao bây giờ?” Hỷ Đào lo lắng hỏi.
Ninh Thư đang tự mình xử lý đống thuốc, nói bâng quơ:” Nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.”
Cố Duệ tìm được đồ chưa? Đây mới chính là điều khiến nàng đang bận tâm lúc này, chứ không phải việc đi hay ở của hắn.
Ngủ đông ở Phương gia lâu như vậy, chưa đạt được mục đích sao đã rời đi.
Ninh Thư cảm thấy Cố Duệ là đang thử mình.
“Tiểu thư à, nếu Cố đại thiếu đi rồi, Phương gia không có nam nhân chống đỡ gia nghiệp, tiểu thư người sẽ khó mà đảm đương nổi.” Hỷ Đào vô cùng lo lắng nói.
“Tiểu thư, hay người và Cố đại thiếu thành thân đi, lão gia trước đây đã nói, tiểu thư thích ai có thể lấy người đó.” Hỷ Đào cho Ninh Thư một ý kiến.
“Chuyện đó nói sau.” Ninh Thư không để ý lắm nói, tay vẫn đang bận bào chế độc, đã lâu chưa làm nên cũng hơi ngượng tay.
“Tiểu thư, người không lo lắng chút nào sao?” Hỷ Đào đã sắp nôn nóng muốn chết.
“Trong lòng ta có chủ ý riêng, đừng ồn ào nữa.” Ninh Thư nói.
Hỷ Đào thở dài một hơi ”Tiểu thư đã có chủ ý thì tốt rồi.”
Ninh Thư giữ bột độc trong cái chai nhỏ, để vào túi tiền, nếu Mạc Tuyệt Trần còn dám nửa đêm xông vào phòng nàng, lần này sẽ cho hắn ăn đủ.
Ninh thư đang nhủ thầm trong lòng phải cho Mạc Tuyệt Trần một trận, giây tiếp theo hắn đã nhảy từ cửa sổ vào phòng.
Ninh Thư thật muốn lọt tròng mắt, cửa to lù lù không đi, bày đặt nhảy cửa sổ, muốn thể hiện cái gì?
Bàn tay béo của Ninh thư sờ lên hông, chuẩn bị nhìn coi kỹ năng chế tạo độc của mình đã thụt lùi hay chưa.
“Mập mạp, giao đồ ra mau.” Mạc Tuyệt Trần giơ tay về phía Ninh Thư.
Ngón tay thon dài, không tồi, có xúc động muốn cầm lấy vuốt ve một cái quá…
“Thứ gì? đòi đồ từ ta, cũng phải nói là đòi cái quỷ gì chứ?” Ninh Thư cũng muốn biết rốt cuộc là thứ gì mà khiến cho Cố Duệ và Mạc Tuyệt Trần khắc khoải trong lòng, nhớ mãi không quên.
“Đừng có giả ngơ nữa, mập mạp chết tiệt, có tin bổn tọa sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết không? Hừ, không phải ngươi muốn gầy sao, bổn tọa đảm bảo ngươi xuống cân ngay lập tức.” Mạc Tuyệt Trần nheo mắt liếc Ninh Thư.
“Đậu xanh, lão nương thực sự không biết.” Ninh Thư rít lên.
“Ngươi thật sự không biết?” Mạc Tuyệt Trần nhíu mày, lại lầm bầm ” Lão già chết toi ấy giấu đồ chỗ nào chứ?”
“Ta nên biết cái gì ư?” Ninh Thư trợn mắt ” Cái gì ta cũng không biết, ngươi đi mà hỏi Cố Duệ ấy, đúng rồi, hắn sắp rời khỏi Phương gia, ngươi gặp hắn mà thắc mắc.”
“Cố Duệ sắp đi?” Mạc Tuyệt Trần nhướng mày, có vẻ rất kinh ngạc, rồi chạy đi như một cơn gió.
Tuy nhiên, không lâu sau, cơn gió Mạc Tuyệt Trần lại cuốn trở về, nhìn Ninh Thư chằm chằm,” mập mạp đáng chết kia, dám chơi bổn tọa.”
“Ta chơi ngươi cái gì, Cố Duệ không đi à?” Ninh Thư nhìn chòng chọc khuôn mặt yêu nghiệt của Mạc Tuyệt Trần, thật lòng muốn xem lúc thuốc rải lên mặt hắn rồi mọc ra cả đống nốt.
Nghĩ trong lòng thôi cũng thấy kích động.
“Tốt nhất giao đồ ra đây, ta cũng không tin cha ngươi không đem thứ đó cho ngươi giữ.” Mạc Tuyệt Trần hơi nghiêng đầu, động tác này khiến hắn trông có chút hồn nhiên ” Ngoan ngoãn, giao - đồ - ra.”
Ninh Thư thật sự cảm thấy muốn hộc máu, rốt cuộc là cái quỷ quái gì.
“Mẹ nó, dù sao cũng phải cho ta biết đó là cái gì chứ.” Ninh Thư lật bàn.
Mạc Tuyệt Trần nhìn cái bàn bị lật nghiêng, liếc nhìn Ninh Thư,” Ngươi có bệnh à?”
“Cha ngươi thật sự không đưa đồ cho ngươi?”
“Không...”
“Ngươi thật không biết đó là gì?”
“Không biết....”
“Ngươi có tích sự gì?”
“Cha ta thương ta, không muốn ta phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì.”
“Thương thành đầu bã đậu.”
“Mạc Tuyệt Trần, đỡ một chưởng của lão nương.”
“Đồ ngu.”
Ninh Thư thịch thịch chạy về phía Mạc Tuyệt Trần, Mạc Tuyệt Trần linh hoạt né tránh.
“Dám xem thường ta, ta là mập mạp nhanh nhẹn.” Ninh Thư rải thuốc bột vào khuôn mặt nửa đực nửa cái của Mạc Tuyệt Trần, rồi nhanh chóng che khăn tay bịt mũi lùi lại sau.
Mạc Tuyệt Trần vội dùng tay lau thuốc bột, rồi chạy nhanh như chuột.
Ninh Thư chống tay bên hông, cười sướng không còn gì để nói.
Cho cái mặt xinh đẹp của ngươi mọc vài cái hố bom ahihi.
Lúc dùng cơm tối, Ninh Thư nhìn Mạc Tuyệt Trần ngồi đối diện, làn da như ngọc hơi ửng đỏ lên, có vài chỗ mọc mụn.
Trong lòng nàng sướng rơn, nhưng mặt lại không biểu hiện gì.
Mạc Tuyệt Trần một lúc lại đưa tay lên gãi mặt, Ninh Thư nghiêm túc ăn cơm.
“Bang.” Mạc Tuyệt Trần đột nhiên đứng lên, tay đập trên mặt bàn, khiến Ninh Thư giật mình, nghẹn họng.
“Khụ, khụ, khụ...” Ninh Thư đấm đấm ngực, cố gắng nuốt trôi đồ ăn đang mắc ở cổ.
“Làm gì đấy, dở à?” Ninh Thư tức điên.
Mạc Tuyệt Trần chỉ vào mặt mình,” Mập mạp chết tiệt, dám động vào mặt bổn tọa.”
“Mặt là của ngươi, ta động vào lúc nào?” Ninh Thư trợn mắt phủ nhận.
“Ngươi hạ độc mặt ta.” Mạc Tuyệt Trần nghiến răng nghiến lợi, mỗi khi kích động, máu nóng xông lên, cảm giác trên mặt lại càng ngứa.
“Giao thuốc giải ra mau.” Mạc Tuyệt Trần mang theo ánh mắt nguy hiểm, ” Đừng có làm ông đây nổi giận.”
Ninh Thư vội lắc đầu, mặt ngây thơ vô số tội ”Không phải hạ độc, ta định làm cao dưỡng da,s ao có độc được,c hắc da ngươi nhạy cảm yếu đuối quá đấy.”
“Mập - mạp - chết - tiệt.”
Thái độ Cố Duệ có vẻ bất đắc dĩ ” Được rồi, đợi lát nữa ta bắt mạch, nhìn xem có phải trúng độc không.”
Ninh Thư có chút kinh ngạc nhìn Cố Duệ ” Ngươi còn hiểu y thuật?”
“Biết chút kỹ năng xem bệnh bốc thuốc, hiểu sơ sơ mà thôi.” Cố Duệ không để ý lắm nói.
Cố Duệ đúng là đa tài đa nghệ, biết việc buôn bán,l ại hiểu y thuật, còn biết gì nữa?
Ninh Thư cảm thấy Cố Duệ chắc chắn am hiểu đế vương thuật.
Học tập nhiều thứ như vậy, không có mục đích gì, chỉ đơn thuần tăng thêm kiến thức là không có khả năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.