Dịch giả: Moringa
Ninh Thư thật sự không muốn nghĩ tới chuyện mình đã chạy khỏi huyệt mộ rồi còn phải đánh đấm cùng Hạn Bạt lần nữa, sau này nàng nhất định phải thêm nhiều giá trị may mắn hơn.
Ninh Thư thấy vận mệnh của bản thân thật nhấp nhô, lắm chông gai, trên đời này người đen đủi như nàng đúng là có một không hai, nhất định, nhất định phải thêm thật nhiều giá trị may mắn. ಥ◡ಥ
Hạn Bạt kêu khục khục trong cổ họng, nhìn Ninh Thư chằm chằm, vẫn chẳng hiểu nó muốn nói cái quái gì nữa.
Ánh trăng chiếu trên người Hạn Bạt, nó dần hấp thu tinh hoa mặt trăng.
Quốc sư thật sự đã chết, còn Hạn Bạt trước mắt đây, chỉ là giống loài khác mà nơi dưỡng thi tạo ra, một sinh vật không có trí tuệ, hành động chỉ dựa theo bản năng.
Cơ mặt Ninh Thư run lên nói với nó: “Ngươi cứ hút máu tiếp đi, ta không quấy rầy ngươi.”
Ninh Thư điều động khí kình, co giò lên biến nhanh như một cơn gió.
Hạn Bạt cũng chạy đuổi theo Ninh Thư.
Ninh Thư quay đầu liền nhìn thấy Hạn Bạt đang chạy song song với mình.
Ninh Thư:…
Rốt cuộc mày muốn gì đây.
Ninh Thư dừng bước, nhìn chằm chằm Hạn Bạt, đúng là đánh không chết bỏ chạy cũng chẳng xong.
Hạn Bạt đi về phía Ninh Thư, nàng vội vàng giơ lá bùa lên, Hạn Bạt vươn móng vuốt đen nhánh về phía Ninh Thư.
Cháy nhà mới ra mặt chuột hả?.
Ninh Thư vội vàng lùi về phía sau, bóp pháp quyết, giơ bùa lên.
Ninh Thư thầm run trong lòng, nàng có cảm giác hiện tại Hạn Bạt mạnh hơn nhiều so với lúc trước.
Cướp đoạt ánh sáng nhật nguyệt, hấp thu tinh hoa đất trời rừng núi, giống như một loại bản năng vậy.
Hạn Bạt có vẻ cũng không sợ lá bùa trong tay Ninh Thư nữa, móng vuốt đen khẽ chạm vào lá bùa, nó dần bị đốt thành tro tàn.
Ninh Thư vội vàng ném lá bùa xuống, trợn mắt há hốc mồm.
Bùa hộ mệnh đã không còn, có phải nàng sắp bị Hạn Bạt hút máu không, mẹ ơi.
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Hạn Bạt vẫn đuổi theo Ninh Thư.
Thế này chắc bị nhồi máu cơ tim quá!
Muốn giết muốn xẻo hay gì, cho một lời rõ ràng đi.
Ninh Thư quay đầu thấy Hạn Bạt nhìn chằm chằm mình, nhìn nó có vẻ không giống như muốn ăn thịt mình, Ninh Thư dừng bước.
Ninh Thư dừng lại, Hạn Bạt cũng dừng theo, lại dòm Ninh Thư chằm chặp.
Chẳng lẽ là tình “iu” của chim non à, nhưng lúc Hạn Bạt ra ngoài có nhiều người lắm nha.
Ninh Thư chậm rãi đi hai bước về phía Hạn Bạt, trong cổ họng Hạn Bạt phát ra thanh âm huyên thuyên không rõ nghĩa, nhìn Ninh Thư, nhưng lại không có hành động tấn công nào.
Ninh Thư to gan lại bước tiếp hai bước, Hạn Bạt không có phản ứng gì, Ninh Thư lại tới gần hai bước, Hạn Bạt cũng không công kích.
Ninh Thư vươn tay sờ Hạn Bạt, sờ lên tay nó, trong cổ họng Hạn Bạt phát ra tiếng khục khục.
Thấy Hạn Bạt không làm gì mình, Ninh Thư thở dài một hơi trong lòng, tuy rằng không biết Hạn Bạt sao không giết mình, nhưng giờ giữ được cái mạng vẫn hơn, không cần cứ đề phòng con quái này từng giờ từng phút nữa, A di đà phật.
Ninh Thư rút tay về, Hạn Bạt lại tóm được tay nàng.
Ninh Thư:…
Chẳng lẽ bản thân mình thật ra cũng mang ánh sáng của nữ chủ, có thể mê hoặc được cả cương thi?.
Nhưng vì cái gì không phải kẻ đẹp trai tuấn tú chút, mà lại là cái thể loại xấu ma chê quỷ hờn thế này.
Mấu chốt không phải giống loài, mà quan trọng là giá trị nhan sắc a.
Tay Hạn Bạt lạnh lẽo như băng, Ninh Thư bị nó tóm, giống như bị ngâm trong thùng nước đá, hơn nữa âm khí còn tràn từng đợt vào cơ thể nàng.
Ninh Thư vội vàng rút tay ra, Hạn Bạt nhìn Ninh Thư, Ninh Thư dùng tay quệt nước mũi, như thể chứng minh mình chỉ muốn rút tay lại lau mũi mà thôi.
Tuy rằng đã không có nỗi lo tính mạng, nhưng hiện tại có cái đuôi con chồng trước tò tò đi theo, phải làm sao đâyyyyy.
Bộ dáng như Hạn Bạt mà đi ra ngoài, sẽ bị dân chúng coi là yêu quái đòi đánh đòi giết, lại còn liên lụy tới nàng, nàng đi cùng yêu quái, không phải yêu quái thì là cái gì.
Mệt tim quá, không buồn nghĩ nữa.
Ninh Thư về trước cửa huyệt mộ, người thợ săn bị ngất vẫn chưa tỉnh lại.
Nàng khiêng thợ săn đi, chốn này hiện giờ vẫn chưa thể để người khác phát hiện ra được.
Ninh Thư ném người đó ở nơi xa huyệt mộ, lột quần áo của thợ săn, sau đó ấn vào huyệt nhân trung của anh ta, thấy người đó ú ớ sắp tỉnh, Ninh Thư cầm lấy quần áo vận Tuyệt Thế Võ Công, dẫm lên nhánh cây rồi bay đi.
Hạn Bạt nhìn Ninh Thư, thấy Ninh Thư chạy, hắn chạy theo phía sau, mỗi bước đi như lướt trong núi rừng.
Về tới cửa mộ, Ninh Thư cùng Hạn Bạt mắt to trừng mắt nhỏ.
Ninh Thư lấy quần bảo Hạn Bạt mặc vào, cứ để chim xổ ngoài lồng như vậy, Ninh Thư sợ mình sẽ bị đau mắt hột.
Hạn Bạt cầm quần, không biết mặc như thế nào.
Ninh Thư cầm lấy quần, “Nâng chân lên.”
Trong họng Hạn Bạt kêu khục khục.
“Ngồi xuống.” Ninh Thư làm mẫu ngồi xuống trước, Hạn Bạt cũng ngồi xuống, Ninh Thư đem quần tròng vào chân nó.
Qua một lúc bận rộn, cuối cùng cũng mặc xong quần áo, có cái che thân là tốt rồi.
Hạn Bạt giơ tay muốn nắm tay Ninh Thư, Ninh Thư nhanh rút tay lại để sau lưng, bị Hạn Bạt tóm được, sẽ bị âm khí nhập thể.
Hạn Bạt phát ra tiếng khùng khục, dường như có chút khó chịu, móng vuốt đen nhánh mọc dài ra.
Ninh Thư:…
Ninh Thư vươn tay, vỗ vỗ đầu Hạn Bạt, ngoan nha!.
Hạn Bạt cũng vươn tay vỗ vỗ đầu Ninh Thư, khiến Ninh Thư đầu váng mắt hoa một trận.
Chấn động não ạ!
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên mặt đất, Hạn Bạt cũng học theo.
Quả nhiên là tình kết chim non!
Có cảm giác Hạn Bạt coi mình trở thành...Mẹ.
Hay là bảo mẫu nhỉ?.
Ninh Thư nói với Hạn Bạt: “Hiện giờ ngươi không cần hút máu nữa, hãy hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt.”
Hạn Bạt nhìn chằm chằm Ninh Thư, Ninh Thư liền biết nó chả hiểu gì cả.
“Ngươi xem đây…” Ninh Thư bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, hấp thu linh khí.
Tu luyện một lúc, Ninh Thư mở mắt, quay đầu nhìn thấy Hạn Bạt phun ra nuốt vào tinh hoa ánh trăng, ánh sáng hình thành từng chùm tia chiếu trên người hắn.
Ninh Thư:…
Khụ… Đây là ưu thế của chủng tộc, không thể so sánh được.
Ninh Thư lại một lần nữa xác định, phù chú lúc trước thật sự dùng để trấn áp Hạn Bạt, tránh cho nó xuất thế trước, nếu là cương thi bình thường, bị người ta đốt một lần là tiêu.
Hiện tại Hạn Bạt quá cường đại.
Hạn Bạt nhìn Ninh Thư, như đang dò hỏi nó làm có đúng hay không.
Ninh Thư không biết lúc nào mới có thể rời khỏi nơi này, không biết Phương gia giờ thế nào rồi.
Nàng đi đâu, Hạn Bạt như cái đuôi theo đó, ra ngoài chỉ tổ gây đại loạn.
Ninh Thư nhìn Hạn Bạt bên cạnh, trợn mắt, phải ngẫm biện pháp vứt bỏ nó.
Ninh Thư cảm thấy phiền toái, ở chung với loại sinh vật trí lực thấp này, giống như đang dạy trẻ con thật.
Tính nàng thì dễ nổi nóng, nếu không phải đánh không lại, Ninh Thư thật lòng muốn đấm chết hắn.
Bị cái tên âm tà này hố thảm mấy ngày nay.
Thời gian cả đêm trôi qua bằng việc tu luyện, đến khi trời sáng, ánh mặt trời chiếu trên người Hạn Bạt.
Cương thi sợ nắng, không biết Hạn Bạt có sợ không.
Bị ánh mặt trời chiếu thẳng khiến Hạn Bạt hơi không thoải mái, nhưng vẫn chịu đựng được, sau đó nó bắt đầu hấp thu tinh hoa ánh nắng.
Ninh Thư:…
Cạn cmn lời @@.
Ninh Thư lấy ít lương khô từ trong túi ra ăn, nhìn chằm chằm Hạn Bạt tu luyện.
Không cần bất kỳ bí tịch tu luyện gì, mà lại có thể nuốt được tinh hoa nhật nguyệt, thật ghen ghét!
Có lẽ là tới cực hạn của thân thể, Hạn Bạt dừng việc hấp thu, rồi nhìn lương khô trong tay Ninh Thư.
Ninh Thư chia cho Hạn Bạt một ít lương khô, Hạn Bạt nhìn chăm chăm thứ trong lòng bàn tay, học Ninh Thư nhét thức ăn vào trong miệng.
Ăn xong rồi vẫn nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cầm chút lương khô cuối cùng trong tay cho nó, vỗ vỗ tay đứng lên, chuẩn bị đi chung quanh nhìn xem có gì ăn được không.