Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1115: Bạn trai tôi là gay (18)




Edit: Bunny Crusher
Việc bốn người họ phát hiện ra bản thân nhiễm bệnh AIDS, thật đúng là ác mộng, cơ thể như lạc vào mây mù, dù đã qua một lúc lâu, tinh thần cũng không phục hồi lại được.
Bệnh AIDS không giống cảm cúm thông thường, chỉ cần uống thuốc cảm với chút nước là có thể tốt lên được, một khi mắc phải loại virus này trong thời gian dài, càng gây tổn hại với cơ thể.
Bởi vì những virus này công kích thẳng vào hệ thống miễn dịch của người bệnh, chỉ cần người đó nhiễm cảm cúm vặt vãnh, cũng sẽ không được hệ thống miễn dịch bảo vệ, lập tức có nguy cơ khiến cho các loại bệnh đó phát triển nghiêm trọng, ví dụ như các loại u ác tính, dễ dàng mắc bệnh ung thư, cuối cùng suy kiệt mà chết.
Này cũng không phải điều quan trọng, điều quan trọng nhất đó là có một vài vi khuẩn hay virus gây bệnh sẽ xâm lấn vào hệ thống thần kinh với não, nghiêm trọng mà nói, một người khỏe mạnh vậy mà lại có khả năng trở thành si ngốc.
Mấu chốt là bệnh AIDS còn không có thuốc chữa.
Lại còn dễ lây bệnh cho người khác, một khi bị người khác biết bọn họ có bệnh AIDS trên người, người chung quanh đều tránh còn không kịp, so với yêu quái còn khủng bố hơn.
Tô Kỳ ngồi ở ghế trên, vuốt mặt, vẻ mặt có chút dại ra. “Bây giờ phải làm sao đây?”
Tô Kỳ còn có vị hôn thê, hơn nữa Tô Kỳ là con trai độc nhất của Tô gia, nếu kết hôn sinh con, con cháu Tô gia đều sẽ nhiễm bệnh AIDS.
“Có phải cậu hay không, tôi từng nghe nói cậu đã để mấy tên nghệ sĩ nam hầu hạ dưới thân, cho nên không phải do cậu nhiễm bệnh AIDS trước rồi lây bệnh cho chúng tôi chứ?” Tô Kỳ nhìn chằm chằm Tư Nam, đôi mắt đỏ bừng.
Tư Nam sắc mặt tái nhợt, “Tôi đúng thật là có tìm mấy nghệ sĩ nam tới, nhưng tôi chưa hề chạm vào bọn họ, chỉ là xem bọn họ biểu diễn *** mà thôi.”
Tư Nam gắt gao cau mày, “Không thể nào là do tôi được.”
“Chẳng lẽ trước đó cậu chưa từng lăn lộn với tên nào khác, tôi dám thề trước kia chưa từng lăn lộn với tên đàn ông nào cả.” Tô Kỳ nói.
“Giao hợp với phụ nữ cũng có nguy cơ nhiễm AIDS.” Tư Nam lạnh lùng nói, “Đừng quên AIDS có thời kỳ ủ bệnh, nói không chừng cậu cũng đã sớm nhiễm AIDS.”
“Douma, giờ là lúc thảo luận ai nhiễm bệnh trước sao, vấn đề bây giờ là, cả bốn người chúng ta đều nhiễm bệnh rồi, chẳng lẽ giờ chỉ còn cách ngồi chờ chết?” Kỷ Bắc Dã nhìn hai tên này tranh cãi, tức khắc rít gào nói.
Tư Nam cực kỳ bực bội, gắt gao nhấp môi.
“Người bệnh đã tỉnh lại, các anh có thể vào thăm.” Y tá ra nhìn ba người nói, lúc đi ngang qua ba người bọn họ, theo bản năng đi vòng qua.
Tư Nam gắt gao nhấp môi, vẻ mặt lạnh lẽo như lệ quỷ.
Ba người đi vào trong phòng bệnh, nhìn tới Cát Thu trên giường, đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì mất quá nhiều máu, cho nên mặt Cát Thu tái nhợt gần như trong suốt, cả người tiều tụy không dậy được.
“Cát Thu, vì sao em lại muốn tự sát?” Tư Nam vươn tay kéo chăn đắp lên người Cát Thu.
Cát Thu quay đầu, “Em không muốn liên lụy các anh nữa.”
Ba người nhìn nhau liếc mắt một cái, Tô Kỳ nói: “Liên lụy gì chứ, bỏ đi, chuyện này bọn anh sẽ xử lý cho thật tốt.”
“Em không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa, em không muốn tổn thương các anh thêm nữa.” Cát Thu chảy nước mắt.
Ngay sau đó dùng tay lau sạch, “Em vốn là đàn ông, vì sao khi ở bên các anh, em lại có thể thích khóc tới vậy, thật chẳng ra thể thống gì cả.”
“Chờ tới lúc em xuất viện, bọn anh sẽ đưa em đi nước ngoài.” Tư Nam nói.
Cát Thu cười cười, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không một ai trong ba người nói cho Cát Thu biết hắn đã nhiễm bệnh AIDS, ra khỏi phòng bệnh, Tư Nam dẫn đầu nói: “Để Cát Thu sang nước ngoài trước, sau đó chúng ta cần phải chuẩn bị kế hoạch thật tốt.”
“Việc chúng ta nhiễm AIDS cũng đừng nói ra ngoài, khụ khụ…” Tư Nam che miệng ho khan một tiếng.
Tô Kỳ gật gật đầu.
Nhất thời phóng túng sẽ không nghĩ tới được hậu quả tàn khốc như thế nào.
Kỷ Bắc Dã vò vò tóc, “Sao ông đây lại gặp phải chuyện này cơ chứ.”
“Đã như vậy rồi, việc chúng ta cần làm bây giờ chính là phong tỏa tin tức, tích cực trị liệu.” Tư Nam lạnh giọng nói.
“Chuyện này tôi nhất định phải điều tra rõ ràng.” Tư Nam lạnh giọng nói.
Tô Kỳ lắc đầu, “Không thể tra, một khi tra sẽ lộ ra manh mối, các đổng sự công ty tôi chẳng khác gì hổ rình mồi, thời khắc đều nhăm nhe quyền kinh doanh công ty trong tay tôi, nếu tin tức nhiễm bệnh truyền ra ngoài, đối với chúng ta, ai ai cũng đều bất lợi.”
“Có phải Cát Thu nhiễm AIDS trước không?” Kỷ Bắc Dã nói.
“Cát Thu không phải loại người ấy, hơn nữa trước đây em ấy còn có một người bạn gái.” Tô Kỳ nói, hắn hoài nghi Tư Nam cũng sẽ không hoài nghi Cát Thu.
Nếu Cát Thu có bệnh AIDS, như vậy cô bạn gái của Cát Thu cũng có thể có bệnh AIDS.
“Đỗ Băng.” Tư Nam trong miệng nỉ non, ngay sau đó nói: “Tôi có việc, mọi việc ở chỗ này giao cho mấy người xử lý.”
“Cậu muốn đi đâu?” Tô Kỳ bắt lấy Tư Nam, “Bây giờ cậu muốn gì, hiện tại chúng ta đã bước chân lên cùng một con thuyền rồi.”
“Nói thật, tôi cũng không tin tưởng cậu.”
Tư Nam hất tay Tô Kỳ ra, “Chuyện này tôi cứ có cảm giác nó không đơn giản như vậy, trực giác nói cho tôi biết, Đỗ Băng này nhất định có vấn đề, tôi phải đi điều tra cô ta trước đã.”
“Bệnh AIDS này sao lại có thể chạy lên người chúng ta, cũng không phải không biết được đâu.” Tư Nam lạnh lùng nói, lau một phen mồ hôi lạnh trên đầu.
“Đỗ Băng đã rời khỏi thành phố này, cậu cho rằng chuyện này do cô ta làm?” Tô Kỳ lắc đầu, “Tôi đã từng phái người đi theo giám sát cô gái này rồi, cô ta không có bản lĩnh làm ra chuyện như vậy đâu, cũng không có lá gan dám làm chuyện lớn như vậy.”
Trong giọng nói Tô Kỳ tràn ngập vẻ khinh miệt, loại nữ sinh viên như cô ta, không có bản lĩnh làm ra chuyện như vậy.
“Các cậu chưa từng tiếp xúc với cô ta, cho nên sẽ không hiểu được, tôi cảm giác cô ta không đơn giản như vậy.” Tư Nam lạnh giọng nói: “Dám tính kế tôi, vậy tôi sẽ khiến cho cô rơi xuống mười tám tầng địa ngục.”
Tư Nam lấy điện thoại ra, nói: “Điều tra cho tôi biết gần đây Đỗ Băng đi về thế nào, tra cho tôi Đỗ Băng dạo này có điều gì bất thường không.”
Tư Nam không tự mình đi điều tra Đỗ Băng, mà phái thủ hạ đi.
Vì phải truyền máu, nên cơ thể Cát Thu sốt nhẹ, bác sĩ dùng thuốc hạ sốt, nhìn ba người Tư Nam nói: “Người bệnh hiện tại thân thể rất dễ nhiễm bệnh.”
Tô Kỳ nói: “Bất kể thế nào cũng phải chữa trị Cát Thu cho tốt, thuận tiện kê cho bọn tôi ít thuốc.”
Ở trong tình huống này, bọn họ cũng muốn uống thuốc.
AIDS là một loại bệnh mãn tính, thông qua trị liệu cũng có thể sống thời gian dài, chỉ cần sống thêm một năm thì sẽ có khả năng có thuốc mới được nghiên cứu ra, dù sao đây vẫn là thời kỳ khoa học kỹ thuật tiến bộ.
Nhưng lại khiến cho người nhiễm bệnh chịu không ít khổ sở.
Mắc phải loại bệnh này, càng ngày càng nhiều chuyện phiền toái chồng chất ở trước mặt bọn họ, đi kèm theo đó là bao nhiêu đau khổ, tuyệt vọng.
Bởi vì AIDS đã phá hủy một số lượng lớn tế bào miễn dịch, cho nên chỉ cần một ít virus bình thường cũng có thể khiến bọn họ sinh bệnh.
Từ khi xét nghiệm ra bọn họ bị nhiễm AIDS tới giờ, ai trong bọn họ cũng ở trong trạng thái mờ mịt, trong lòng không thể nào tin nổi.
Loại vận rủi như vậy sao có thể rơi xuống đầu họ được.
Cát Thu ở viện nửa tháng mới xuất viện, mà Cát Thu vẫn không biết bản thân có bệnh AIDS, ba người kia không nói việc hắn nhiễm bệnh AIDS nói ra.
Bởi vì quan hệ của bọn họ đã bị phơi bày ánh sáng, nên áp lực tâm lý của Cát Thu đã rất lớn.
Cát Thu chỉ là một người đàn ông bình thường, chưa trải qua sóng to gió lớn gì cả, vậy nên không thể so được với bọn họ, những kẻ đã tung hoành ngang dọc trên thương trường như bọn họ.
Không có tâm lý vững chắc, nếu nói cho hắn biết, sẽ chỉ khiến hắn tan vỡ mà thôi.
Bốn người cũng không còn hứng thú xôn xao này nọ gì nữa cả, hơn nữa một khi xôn xao, nhỡ chẳng may nhiễm vi khuẩn gì đấy thì sao.
Dù sao cũng là cúc hoa mà.
P/s: Nói thật phần này tác giả dìm ác quá. Mà phần nào bả chả dìm ác.
He he. xin phéo mai đăng chương tiếp sau nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.