Dịch: Gin
Ninh Thư nằm rạp xuống đất, lọt vào tai chỉ có tiếng gió mỏng manh.
Tiến vào giữa đám sương mù như thể tiến vào thế giới khác, hoàn toàn bị ngăn cách, chỉ nghe được tiếng gió thoáng qua, chứng tỏ đây là trận pháp.
“Giờ phải làm sao?” Nữ tử gắt gao cau mày, “Đám người Âm Dương Tông này thật ghê tởm.”
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Nếu không đi ra được vậy thì bay ra thôi.
Ninh Thư gọi rồng nước ra, nói với mọi người: “Ngồi lên đi, chúng ta bay lên trời.”
Mọi người nhìn khối nước giống như con rồng, cẩn thận dẫm lên, lại thấy mềm mại ngoài sức tưởng tượng, rồng nước cứ thế nâng mọi người lên.
Rồng nước không ngừng bay lên, càng ngày càng cao, sương mù cũng càng lúc càng loãng, bất chợt rồng nước đụng phải một lá chắn.
Ninh Thư đoán chắc là kết giới, nếu có thể đánh vỡ kết giới, bọn họ có thể đi ra ngoài.
Trên đầu có một trận pháp phức tạp, Ninh Thư chăm chú nhìn trận pháp, nghiên cứu trận pháp.
Mà tông chủ Âm Dương Tông và năm sư huynh của Tiểu Nhu đã đuổi tới đây, còn thêm một thái thượng trưởng lão hạc phát đồng nhan.
Giờ phút này đang lững lờ ở đối diện bọn họ.
Tông chủ đen mặt, nhìn chằm chằm Tiểu Nhu đang nằm ngủ trên lưng Ôn Lương, mặt lạnh như tiền, “Giao Tiểu Nhu lại đây.”
“Nằm mơ.” Ôn Lương giữ chặt muội muội trên lưng.
Ninh Thư chăm chú nhìn vào đỉnh trận pháp, trận pháp rất phức tạp, làm thiếu nữ chỉ hiểu tí ti thuật trận pháp như Ninh Thư xem tới hoa mày chóng mặt.
Ôn Lương phóng ra một đầu kỳ lân, kỳ lân uy phong lẫm liệt bốn chân đạp không vọt về phía đối phương.
Suy cho cùng Ôn Lương tu luyện kỳ lân cũng không mạnh được bằng rồng của Ninh Thư, chỉ qua mấy hiệp đã bị người đánh tan.
Ôn Lương tiếp tục xuất linh khí trong cơ thể ra, thêm một đầu kỳ lân nữa xuất hiện.
Ôn Lương vỗ vỗ ngực, thả máu ở tim lên người kỳ lân, thân thể kỳ lân bỗng chốc ngưng đọng thật nhiều.
Có kỳ lân kéo dài, thời gian nghiên cứu trận pháp của Ninh Thư được tăng lên, trong đầu một lần lại thêm một lần biểu thị trận pháp.
Song cuối cùng, kỳ lân vẫn đánh không lại được đối thủ, cứ thế tiêu tán dần.
Ôn Lương cắn chặt răng, móc Huyết Hồn Kỳ ra, Huyết Hồn Kỳ mới vừa được lôi ra, đã phóng ra khói đen che trời, chung quanh lập tức nên âm trầm khủng bố.
Ninh Thư sửng sốt, cô không đồng ý để Ôn Lương dùng Huyết Hồn Kỳ.
Nhưng tình huống hiện giờ lại cực kỳ khẩn cấp.
Chờ tới khi ra được bên ngoài, cô nhất định phải nhanh chóng siêu độ linh hồn trong Huyết Hồn Kỳ, không thể để cho Ôn Lương có lần thứ hai sử dụng Huyết Hồn Kỳ.
“Ngươi là ma tu?” Nữ đệ tử của Thanh Hồng Môn kinh ngạc nhìn Ôn Lương, mấy nữ tử khác nhìn Ôn Lương với thần sắc cảnh giác.
Ôn Lương không nói gì.
Ninh Thư nhắm hai mắt lại, ở trong lòng biểu thị trận pháp, cuối cùng cũng tìm được cách phá trận.
Rồng nước bay tới góc phải trận pháp đâm vào, đuôi quất đi quất lại rất nhiều lần, thế nhưng vẫn chưa thể phá được trận pháp.
Những người đứng trên lưng rồng nước ngã trái ngã phải, nỗ lực ổn định thân thể của mình.
“Mau sửa trận hình, bọn họ muốn phá trận.” Tông chủ la lớn, hắn vừa dứt lời, liền "ầm" vang một tiếng, kết giới đã bị phá vỡ.
Ôn Lương nhanh chóng thu hồi Huyết Hồn Kỳ, nữ đệ tử của Thanh Hồng Môn trực tiếp giết đệ tử Âm Dương Tông bị bắt làm con tin, đẩy hắn ngã xuống khỏi lưng rồng.
“Ngồi chắc.” Giọng Ninh Thư mang theo ý cười, cưỡi rồng nước với tốc độ cực nhanh, rẽ mây xuyên qua, khi quay đầu lại, Thiên Khê Cốc đã trở thành một đốm đen nho nhỏ.
Tất cả mọi người thở phào một hơi.
Chờ chạy thêm một lúc lâu, rồng nước mới dừng lại, chậm rãi bay thấp xuống.
Mọi người nhảy ra khỏi rồng nước, Ninh Thư thu hồi rồng nước vào trong thân thể.
“Lần này đa tạ hai người.” Nữ đệ tử của Thanh Hồng Môn chắp tay nói.
Ninh Thư ừ một tiếng.
“Vậy thì cáo từ.” Đệ tử của Thanh Hồng Môn nghĩ nghĩ, lấy ra một khối ngọc bài đưa cho Ôn Lương.
“Về sau có chuyện gì, có thể tới Thanh Hồng Môn tìm ta, ta sẽ tận lực hỗ trợ.”
Ôn Lương tiếp nhận ngọc bài, “Đa tạ.”
“Còn có, ta xem ngươi không giống như ma tu, lá cờ kia tốt nhất đừng giữ lại bên người, bằng không rất có thể sẽ bị vài tông môn đuổi giết.” Nữ đệ tử nói với Ôn Lương.
Ôn Lương gật gật đầu.
Ngay sau đó này mấy nữ tử lập tức biến mất ở trong rừng.
“Ai ya, ta còn tưởng rằng không ra được cơ chứ.” Tiểu hồ ly đặt mông ngồi dưới đất, sợ hãi nói.
“Sớm biết nguy hiểm tới vậy ta đã không đi theo các ngươi rồi”
Ôn Lương thả Ôn Nhu trên lưng xuống, cởi quần áo trên người, cẩn thận đặt Ôn Nhu nằm xuống.
Ninh Thư đặt móng vuốt lên người Ôn Nhu, xem xem có ấn ký truy tung không.
“Nhóc nhìn xem trên y phục con bé có ấn ký gì không.” Ninh Thư nói với Ôn Lương.
Ôn Lương vội vàng kiểm tra y phục của Ôn Nhu, song y phục bên trong lại không dám kiểm tra.
Ninh Thư xem xét một phen, trong thân thể không có ấn ký, cũng không biết có trên quần áo không.
Ôn Lương kiểm tra áo ngoài của Ôn Nhu xong xuôi, nhưng y phục bên trong, mặc dù là muội muội ruột cũng không kiểm tra rõ ràng được.
“Để ta.” Ninh Thư nói.
Ôn Lương: (┬_┬)
“Ngươi không phải công hồ ly sao, nam nữ thụ thụ bất thân.” Ôn Lương nói.
Ninh Thư bởi vì dùng phúc ngữ, cho nên thanh âm phân không ra nam nữ, thật sự trầm thấp, càng thiên hướng nam tính.
Ninh Thư bình tĩnh nói: “Ở trong mắt ta, nam nữ chả có khác biệt gì hết.”
Ôn Lương bán tín bán nghi, cuối cùng xoay người sang chỗ khác, Ninh Thư tháo đai lưng của Ôn Nhu ra, kiểm tra kỹ càng.
Không có ấn ký nào cả, song Ôn Nhu vẫn khiến Ninh Thư kinh ngạc cảm thán một tiếng, đúng là một thân da thịt trắng nõn.
Ôn Nhu thật sự được Âm Dương Tông nuôi dưỡng cực tốt.
Không biết Ôn Nhu vẫn luôn được sủng ái tận trời có thể sống được cuộc sống bình thường có khi còn phải bôn ba được không.
“Xong rồi.” Ninh Thư nói.
Ôn Lương xoay người, buộc lại thắt lưng cho Ôn Nhu.
“Chúng ta đi thôi.” Ninh Thư thả rồng nước ra, Ôn Lương cõng Ôn Nhu trên lưng nhảy lên rồng nước.
Rồng nước bay nhanh xuyên qua làn mây, trên mặt đất có người trong lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn đến rồng bay xuyên qua mây, nháy mắt một cái đã không thấy tăm hơi.
Khiến người gặp được có cảm giác là ảo giác.
Rồng nước không biết mỏi mệt chạy một ngày một đêm, về tới núi non quen thuộc.
Một lần nữa chạm chân xuống mặt đất, Ôn Lương nở nụ cười, cậu nhóc cuối cùng cũng tìm được em gái rồi.
“Tiểu hồ ly, đi kiếm đồ ăn đi.” Ninh Thư nhìn Tiểu Hồng hồ ly nói.
“Chân ta giờ còn run lắm, ngươi để ta nghỉ một chút đã.” Tiểu hồ ly tức giận nói.
Ninh Thư quay sang nói với Ôn Lương: “Đưa Huyết Hồn Kỳ cho ta.”
Ôn Lương hơi do dự, nghĩ đến lúc trước Huyết Hồn Kỳ ngăn cản được người của Âm Dương Tông, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đây là một át chủ bài.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Đừng quên, cha mẹ nhóc còn ở bên trong, chẳng lẽ nhóc muốn cha mẹ nhóc vĩnh viễn ở trong Huyết Hồn Kỳ chịu khổ, không thể luân hồi sao?”
“Ầm” một tiếng, Ôn Lương cảm giác có một đạo sét đánh trong lòng, nghĩ đến khuôn mặt thống khổ của cha mẹ, tâm tư trong sáng ra được một chút.
“Tiểu Hắc, mình sai rồi.” Ôn Lương móc Huyết Hồn Kỳ ra, cậu nhóc chỉ thấy được sức mạnh của Huyết Hồn Kỳ, lại quên mất, cha mẹ nhóc còn ở bên trong.
Ninh Thư ngậm lấy Huyết Hồn Kỳ, sau đó đi sang một bên để độ hóa linh hồn bên trong.
Ninh Thư tạo một tụ dương trận đơn giản, ánh mặt trời bắn thẳng đến trên Huyết Hồn Kỳ, có nhiều làn khói đen toát ra ngoài.
Ninh Thư nhắm mắt lại niệm chú ngữ.
Hy vọng trước khi rời khỏi thế giới này, cô có thể độ hóa hết cho mấy linh hồn trong đây.