Dịch: Bunnycrusher
Hắc động đi đến đâu, hút đồ hút vật tới đó.
Ninh Thư cào tường, nếu để thứ này tùy tiện quanh quẩn ở đây, có khi cả vị diện sẽ bị phá hủy.
Đến lúc đó, đừng nói là khen thưởng nhiệm vụ, mạt sát cô mười lần cũng không đủ mà trả.
Ninh Thư không phải chủ của Linh Hồn Châu, cũng không có cách khống chế nó.
Ninh Thư đuổi theo Linh Hồn Châu vào một núi giả, trong núi giả có một thông đạo.
Ninh Thư đi theo vào.
Bất ngờ phát hiện dưới núi giả có một từ đường, bài vị tổ tiên của Lý gia được đặt ngay trên giá.
Hắc động trực tiếp nuốt bài vị vào, cái giá cũng bị liên lụy hút vào theo.
Sau đó hắc động chậm rãi biến mất, không còn tung tích.
Ninh Thư thở dài một hơi, lau một phen mồ hôi lạnh trên đầu.
“Móa, nó nuốt luôn Kết Giới Thạch rồi.” 2333 kêu rên ra tiếng.
“Mẹ nó, bảo sao không khống chế được nó, hóa ra vì nó muốn nuốt Kết Giới Thạch, đệch đệch đệch!”, 2333 tức tới hộc máu.
Ninh Thư tức khắc minh bạch vì sao lúc trước hắc động bay như điên tới đây, muốn bắt cũng không kịp, hóa ra là vì muốn ăn, ăn xong ngay tức khắc thành thật trở lại.
Kết Giới Thạch vậy mà lại bị người ta làm thành bài vị.
Ninh Thư còn không ảo não vì Kết Giới Thạch bị nuốt, 2333 kích động làm gì?
“Có mấy khối Kết Giới Thạch?” Ninh Thư hỏi.
“Kết Giới Thạch không phải là rau cải trắng ngoài đường, mấy khối gì chứ, chỉ có một khối thôi.”
Có lẽ bài vị của Lý Tam Lang được đúc từ Kết Giới Thạch, vì vậy nên được lực lượng của Kết Giới Thạch nuôi dưỡng.
“Ngươi muốn Kết Giới Thạch?” Ninh Thư hỏi.
2333 hơi bực bội nói, “Đây là thứ tốt, ta vốn muốn dùng Kết Giới Thạch để bảo vệ năng lượng và số liệu của mình, lãng phí nhiều năng lượng như thế, thành ra đi may áo cưới cho nó cả.”
Ninh Thư trợn trắng mắt, bảo sao 2333 lại đột nhiên nhảy ra đưa cho cô chủ ý.
Hóa ra cũng vì nhòm ngó Kết Giới Thạch.
Quả nhiên không có lợi thì không hăng hái, bây giờ vừa mất phu nhân lại thiệt quân.
Trong lòng Ninh Thư cực kì không phúc hậu cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại cực kì thành ý: “Có khi lần sau sẽ gặp lại được.”
“Khó lắm.” 2333 trầm trầm nói.
“Lúc cấu tạo thế giới, nếu có Kết Giới Thạch sẽ tăng cường độ bảo vệ của thế giới, thương tổn thế giới gặp phải sẽ nhỏ hơn nhiều.”
Vị diện không trường tồn được mãi mãi, lỡ gặp phải thứ gì đó làm bị thương mà không thể chữa lành, vị diện cũng sẽ bị hủy diệt, sinh linh trong đó cũng tan thành mây khói.
Ninh Thư: …
Giờ đến lượt Ninh Thư đau lòng, tâm can tì phổi chỗ nào cũng đau, ôi đau quá!
Ninh Thư thật sự muốn bò vào hắc động tìm Kết Giới Thạch về, đến hình dạng thế nào cô còn chưa được ngó qua.
Ninh Thư hút một ngụm khí lạnh: “Chẳng lẽ Linh Hồn Châu muốn dung hợp với Kết Giới Thạch?”
“Chắc là vậy.”
Ninh Thư hít sâu một hơi, ghê thật, Linh Hồn Châu muốn trời cao rồi hả, lúc trước thì dung hợp một viên hạt châu, giờ lại muốn dung hợp Kết Giới Thạch?!
Ninh Thư không thể tưởng tượng được đến cuối cùng, Linh Hồn Châu sẽ trở thành cái hầm bà lằng gì.
“Hai hạt châu này muốn dung hợp còn phải thêm một thời gian dài nữa, hao phí quá nhiều năng lượng của ta rồi.”
2333 suy sút thở dài, trong giọng nói tràn đầy cảm xúc tuyệt vọng tiêu cực.
Ninh Thư cũng tuyệt vọng, Kết Giới Thạch này mà dung hợp với Tuyệt Thế Võ Công có phải sẽ tuyệt biết bao nhiêu không…
2333 không lên tiếng, chắc là đang khóc.
“Ngươi, ngươi, …” Lý lão gia đuổi theo thấy không còn bài vị gia tộc nữa, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lên, chỉ vào mặt Ninh Thư.
“Bài vị đâu?”
Ninh Thư trợn trắng mắt, “Ông có ngốc không đó, dĩ nhiên là bị hút đi rồi.”
“Con yêu nữ này, yêu nữ, …” Lý lão gia tức giận tới ôm ngực.
Ninh Thư trực tiếp đẩy những người này ra, chạy khỏi núi giả, bị lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt chắn đường trước cửa núi giả.
Giả trang bức tốt đấy.
“Giao bài vị Lý gia ra đây, sao ngươi có thể lấy bài vị tổ tiên ra đùa giỡn được.” Lão đạo sĩ nói.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Bài vị là vật chết, ta chỉ lấy vật chết ra đùa giỡn, còn các ngươi lấy cả người sống ra chơi đùa kìa.”
“Nhân gian đau khổ đang chờ đạo trưởng tới cứu, vì cái gì đạo trưởng lại chỉ muốn xen vào chuyện này.”
“Ta và ngươi cũng không có mối liên hệ nhân quả, ngươi lại muốn đẩy ta vào tử địa, ý của ngươi là gì.” Ninh Thư hỏi.
Lão đạo sĩ đảo phất trần, “Lấy tiền tài, giúp tiêu tai mà thôi.”
“Vậy ta trả tiền cho ngươi, ngươi làm Lý gia đoạn tử tuyệt tôn, làm không?” Ninh Thư nghiêng đầu hỏi.
Lý lão gia vừa bước ra khỏi núi giả, nghe được lời của Ninh Thư, cực kì phẫn nộ: “Ngươi ả độc phụ này, độc phụ.”
Lão đạo sĩ nói: “Ngươi quá ngoan độc.”
Ninh Thư xuy một tiếng, “Cái đức hạnh gì vậy, mấy người các ngươi bắt nạt cướp của kẻ yếu, còn muốn thiêu chết một người sống sờ sờ như ta đây, nói về độ ngoan độc, ta đây phải ngả nón bái phục các ngươi mới đúng.”
Không dưng bị gắn vào cái danh oan uổng.
Chỉ bởi vì cô là nữ nhân.
Những tên mặt người dạ thú này mượn danh cao thượng để làm việc ti tiện.
Ninh Thư nhảy lên núi giả, bắt lấy cổ áo của lão đạo sĩ, dùng sức nâng lão lên.
Lão đạo sĩ kinh hoảng, Ninh Thư ném lão ra ngoài.
Ninh Thư phủi bụi trên tay, quay đầu nhìn người Lý gia.
Ánh mắt Ninh Thư ngừng trên người Vương thị đang nằm trên cáng, người đàn bà này chính là kẻ mang nguyên chủ trầm đường.
Vương thị là người kiên định với tư tưởng nam tôn nữ ti, nam nhân không xen vào chuyện của hậu viện, giống Vương thị kiên định và quán triệt tư tưởng này.
Nam nhân xem thường nữ nhân, nữ nhân cũng xem thường nữ nhân.
Vì vậy, cuộc sống mà cô muốn, là thứ xúc phạm tới những người này.
Muốn ngươi sống thì phải sống, muốn ngươi chết thì phải chết.
Vương thị bị Ninh Thư nhìn chằm chằm, sắc mặt trở nên trắng bệch, lúc này mới nhớ ra chân mình bị cô đánh gãy.
Cuối cùng Lý gia đã không còn vây khốn được Ninh Thư.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, nhảy qua tường vây bỏ đi, trên đường phố đầy tiếng ồn ào cãi cọ khiến Ninh Thư không thích ứng kịp.
Ninh Thư lấy một tấm vải rách làm bảng, bắt đầu hành trình làm bà mụ đỡ đẻ.
Nhưng mãi vẫn không có cơ hội ra tay, tới tận khi có một phụ nhân bị khó sinh, bà mụ chưa tới kịp.
Trượng phu gấp không chờ nổi, nhìn thấy chiêu bài rách nát của Ninh Thư, đành coi như ngựa chết chữa thành ngựa sống mời tới chạy chữa.
Ninh Thư yêu cầu nam tử đó mua cho mình một bộ ngân châm làm tiền công.
Lúc này Ninh Thư một đồng lẻ cũng không có, vô sản cmnr.
Nam tử: ….
Chưa thấy qua một đại phu không đáng tin như vậy, nếu không phải thấy nàng là nữ tử hắn cũng không nhờ tới.
Nam tủ lập tức chạy tới dược đường mua bộ châm bạc cho Ninh Thư.
Nhận được ngân châm, Ninh Thư thực sự cao hứng, công cụ hành tẩu giang hồ cuối cùng cũng vào tay.
Ninh Thư đi theo nam tử vào nhà, vừa đặt chân đến trước cửa đã nghe thấy tiếng kêu khóc khổ sở của phụ nhân.
Từng chậu máu loãng liên tục được mang ra khiến lòng người run sợ.
Ninh Thư đặt tấm bảng rách ở cửa, cầm ngân châm đi vào phòng.
Trên giường, phụ nhân đã đau đến không còn sức chống đỡ, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Ninh Thư ghim ngân châm lên tay phụ nhân, vuốt bụng của nàng, sau đó bắt đầu thuận thai vị.
Ninh Thư vừa thuận thai vị, vừa an ủi phu nhân, cổ vũ nàng cố gắng.
Phụ nhân đau rên hừ hừ, đặc biệt lúc Ninh Thư thuận thai vị, càng đau đến run rẩy cả người.
Chờ khi thai vị thuận rồi, việc sinh nở cũng dễ dàng hơn.
“Có thể dùng sức được rồi, thai vị đã thuận, cố lên, hít sâu một cái rồi đẩy ra.” Ninh Thư vừa động viên vừa đưa một tia linh khí vào thân thể của phụ nhân.