Dịch: Bunnycrusher
“Vị tẩu tử này, cảm ơn ngươi đã bênh vực cho chính nghĩa.” Đại Tư Tế chắp tay cảm tạ Ninh Thư.
Ninh Thư yên lặng, “Thật ra ta còn chưa tới mười lăm.”
Đại Tư Tế trầm mặc một lúc, “Ngươi sinh hài tử khá sớm.”
“Tướng quân…” Vô Hựu nhìn Hiên Viên Hạo, “Bây giờ nên làm gì đây?”
“Phương pháp đơn giản nhất là giết hết toàn bộ.” Hiên Viên Hạo nói.
Vô Hựu gật đầu đồng ý.
Hiên Viên Hạo lúc này mới lấy ra bản lĩnh chân thật, một chưởng chụp chết một người.
“A Tứ!”
“Hiên Viên Hạo!” Đại Tư Tế nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo, “Ngươi dám giết tộc nhân của ta!”
Hai bên nổ ra tranh chấp, liều mạng đánh nhau, Ninh Thư trực tiếp bắt cóc Vô Hựu.
Vô Hựu có chút công phu cũng không bằng được Ninh Thư.
“Giao đồ ra đây, nếu không ta sẽ bóp chết nàng ta.” Ninh Thư bóp cổ Vô Hựu.
“Mau buông Vô Hựu ra.” Hiên Viên Hạo khẩn trương hô lên.
“Ngươi đưa đồ cho ta, ta lập tức buông nàng ra.” Ninh Thư nâng cằm.
“Tướng quân, đừng quan tâm tới ta, ngàn vạn không thể đưa linh thạch cho ả ta.” Vô Hựu bi tình hô lớn, “Đừng quan tâm tới ta, linh thạch là quan trọng nhất.”
Ninh Thư: …. ಠ~ಠ
Cái tình huống này rất giống nữ phụ ác độc chia rẽ tình yêu chân chính.
“Ngươi buông Vô Hựu ra, ta sẽ đưa đồ cho ngươi.” Hiên Viên Hạo lấy một khối đá to bằng bàn tay ra.
Khối đá này trông khá nặng, toàn thân một màu đen nhánh.
Khối này còn không lớn bằng bài vị của Lý Tam Lang đâu.
“Tướng quân, đừng như vậy, chúng ta trăm cay ngàn đắng mới có thể tìm được nó, đừng chỉ vì ta mà dễ dàng giao cho ả.”
Vô Hựu sốt ruột nói, trong lòng lại ẩn ẩn cảm động.
Tướng quân vì nàng, giao linh thạch ra.
“Ngươi đưa linh thạch cho hắn.” Ninh Thư nâng cằm chỉ Đại Tư Tế.
Hiên Viên Hạo dứt khoát ném cục đá cho Đại Tư Tế, Đại Tư Tế vội vàng giơ tay nhận lấy.
“Đại Tư Tế, đây có phải là thật không?”
“Là thật, là thật!” Đại Tư Tế đem cục đá vào trong lòng mà nâng niu, thở một hơi nhẹ nhõm thật dài.
“Thật tốt quá, tìm được linh thạch rồi.”
Mặt Hiên Viên Hạo căng đến xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Thư: “Giờ có thể buông Vô Hựu ra chưa.”
Ninh Thư bóp cổ Vô Hựu lùi về phía sau, nhìn Đại Tư Tế: “Đi mau đi.”
“Đại tẩu tử, cảm ơn ngươi rất nhiều.” Đại Tư Tế có được đồ vật lập tức mang người chạy nhanh.
Ninh Thư: Để lại cho ta một khối vớiiiiiiiiii ….(༎ຶ⌑༎ຶ)
“Ả thôn phụ ánh mắt thiển cận này! Ngươi có biết ở biên quan chết bao nhiêu người mỗi ngày không? Bao nhiêu tướng sĩ chôn cốt tại biên quan, bao nhiêu mẫu thân thê tử chờ đợi nhi tử trượng phu trở về, ngươi có biết ngươi đang làm gì không hả?”
“Có linh thạch là có thể cứu thêm nhiều sinh mệnh hơn, tồn vong của quốc gia đều dựa vào sự bảo vệ của những người lính này!” Giọng Vô Hựu vang lên đầy bén nhọn.
“Binh lính bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của họ, trò chơi chiến tranh chính là dã tâm của những kẻ bên trên, đừng nói như thể các ngươi cao thượng lắm vậy.” Ninh Thư nhàn nhạt trả lời.
Lĩnh quân vang, ở vị trí nào phải hoàn thành đúng chức trách của vị trí đó.
“Ngươi thật máu lạnh.” Vô Hựu buồn bực nói.
“Ta máu lạnh vậy đấy.” Ninh Thư không biết xấu hổ thừa nhận.
“Tiểu cô nương, ngươi là thiên kim tiểu thư của nhà nào vậy?” Ninh Thư bóp chiếc cổ thanh mảnh của tiểu binh, “Người nhà của ngươi có biết ngươi nhập ngũ không?”
Chẳng lẽ nữ tử ở thế giới này có thể nhập ngũ?
“Ta không biết ngươi đang nói gì, mắt ngươi có mù hay không hả, luôn miệng nói ta là nữ tử.” Vô Hựu tức giận nói, nhìn Hiên Viên Hạo, “Tướng quân, người đừng nghe nàng ta nói bừa, ta không phải là nữ tử, ta là nam tử, ta ở cùng người mỗi ngày như vậy lẽ nào người không rõ ràng?”
Ninh Thư ngoại trừ trợn mắt chỉ có thể trợn trắng mắt.
Ninh Thư thấy thời gian trôi qua cũng lâu rồi, quyết định đẩy Vô Hựu qua cho Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo nhanh chóng ôm lấy Vô Hựu, đánh một chưởng về phía Ninh Thư, chưởng kình một đường xông thẳng tới Trăn Trăn nằm sau lưng Ninh Thư.
Ninh Thư xoay người lại, phóng xuất ra khí kình hình rồng, khí kình hình rồng đập phải chưởng kình phát ra thanh âm cực lớn.
Ninh Thư ôm Trăn Trăn vào trong ngực, lập tức lần theo dấu vết của đoàn người Đại Tư Tế.
Đại Tư Tế quay đầu lại nhìn Ninh Thư, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta đã đắc tội Hiên Viên Hạo, không chạy trốn thì làm gì.” Ninh Thư oán lại.
Đại Tư Tế gật đầu, “Cũng đúng, lần này cũng may nhờ có ngươi, nếu không có ngươi, chúng ta đã không thể lấy linh thạch về.”
“Ngươi không sợ ta đoạt linh thạch của ngươi à?” Ninh Thư cười tủm tỉm nói.
Đại Tư Tế vội vàng ôm ngực, cảnh giác nhìn Ninh Thư: “Ngươi cũng vì linh thạch mà tới sao?”
Ninh Thư kéo khóe miệng, cảm thấy mấy người này thật dễ lừa.
“Giờ ta không còn nơi ăn chốn ở, nên ta chỉ có thể đi theo các ngươi, một quả phụ mang thêm hài tử thực sự sống không dễ dàng.” Ninh Thư nhìn Đại Tư Tế, “Ngươi có thể thu lưu ta không?”
Đại Tư Tế không chút do dự gật đầu, “Được, lần này đa tạ ngươi giúp chúng ta lấy được linh thạch, bằng không thôn chúng ta không còn sống được bao lâu.”
Ninh Thư trở lại thôn, vào trong phòng cầm lấy y thư đã biên soạn xong, lại vào chuồng trâu mang con trâu cái ra.
“Chúng ta mau đi thôi, nếu không Hiên Viên Hạo sẽ đuổi kịp, song mang theo một con trâu theo sẽ hơn chậm nhiều đấy.” Đại Tư Tế nhìn con trâu cái rũ bầu ngực dày nặng, lòng hơi lo lắng.
Ninh Thư đánh nhẹ lên người trâu cái, “Chạy đi.”
Trâu cái kêu lên một tiếng, vui vẻ chạy nhanh.
Đại Tư Tế: … (´-`)ノ
Đoàn người nhanh chóng lên đường.
Dọc đường đi, cùng những người này tiếp xúc, Ninh Thư phát hiện họ thực sự đơn thuần, có lẽ do rất ít tiếp xúc với bên ngoài nên phá lệ mà thuần phác.
Thuần phác đến mức Ninh Thư không dám nói đùa, sợ nói giỡn xong họ lại xem là thật.
Trên đường đi, Ninh Thư sẽ ngẫu nhiên dừng lại nấu sữa cho Trăn Trăn uống.
Những người này không rửa mặt tới mấy ngày, Đại Tư Tế giải thích thảo dược bôi trên mặt có thể chống đỡ được thương tổn của ánh mặt trời.
Tộc nhân của bọn họ một lần phơi nắng liền tổn thương tới thân thể.
Chứng bệnh này Ninh Thư quả thật chưa từng nghe qua, Ninh Thư vươn tay bắt mạch cho Đại Tư Tế xem thử thân thể này rốt cuộc có khuyết tật gì.
Ninh Thư bắt mạch xong chỉ cảm thấy thân thể ông khỏe mạnh bình thường.
Tổng cảm thấy những người này bị tác dụng về tâm lý.
Là thể loại tâm lý kiểu, ài, ta không thể phơi nắng, phơi nắng xong cảm thấy thân thể đau đớn, đau muốn chết luôn á.
Thân thể tự nhiên hình thành một phản xạ có điều kiện.
“Không có bệnh tật gì mà.” Ninh Thư thu hồi tay.
Đại Tư Tế lắc đầu, “Hài tử phơi nắng, sau mấy ngày sẽ chết.”
Ninh Thư: A ha??!!
“Giao châu kia là cái gì?” Ninh Thử hỏi, hẳn là nội đan của giao nhân.
Thế giới này rốt cuộc còn có quỷ, có đại xà, có giao nhân, Ninh Thư thể hiện bản thân không giật mình, thật sự, thật sự, …
“Là nội đan của một loài cá biển, gọi là hải yêu.” Đại Tư Tế nói.
Ninh Thư gật đầu, “Linh thạch này có mấy khối?”
“Cục đá này vốn là một khối đá to, sau đó bị người ta làm vỡ mất, còn bị trộm mất một khối, giờ chỉ còn dư lại một khối nhỏ như vậy.” Đại Tư Tế có gì nói đó, “Vẫn là người trong thôn, aiz….”
Nhìn cái dáng vẻ này, có vẻ khối bài vị của Lý Tam Lang là từ trong tay những người này tuồn ra ngoài.
Cõ lẽ có người bán cho Lý gia, Ninh Thư ngây người trong Lý gia một thời gian cũng không phát hiện ra Lý gia có cao thủ thâm hậu ẩn tàng.
Ninh Thư đút sữa được ủ nóng cho Trăn Trăn, Trăn Trăn ăn uống no nê liền tò mò nhìn đoàn người kỳ lạ.
Ninh Thư thật ra tò mò thuật chế cổ của Đại Tư Tế hơn, làm thế nào để có thể chế cổ.
Ninh Thư thỉnh giáo Đại Tư Tế, Đại Tư Tế cũng không che giấu chút gì, cứ thế một mạch chỉ dẫn cho Ninh Thư cách chế tác cổ trùng.