Dịch: Phong Thanh
Vốn dĩ nơi đó của La Giang đã bị chó cắn đến biến dạng hoàn toàn mà giờ có thể khôi phục được như vậy, đã được gọi là kỳ tích.
Chỗ đó bị thương nay có vấn đề cũng là chuyện bình thường.
Nhưng La Giang lại đổ hết trách nhiệm lên trên người nữ bác sĩ khiến cô ấy cảm thấy tức giận.
Sao người này lại có thể vô lại tới vậy, làm loạn lên ở đây với cô là có ý gì.
Hơn nữa, tiền thuốc men, phí điều trị tất cả đều do cô chi trả.
Đến giờ vẫn chưa thấy trả lại cho cô đâu.
Lúc này, lại còn đẩy hết trách nhiệm lên đầu cô.
Làm như vậy có còn đạo lý hay không.
Nữ bác sĩ lơ đãng nói: “Lúc ấy anh bị chó cắn chỗ đó cũng sắp rớt, giờ hồi phục được thế này cũng quá ổn rồi còn gì.”
“Anh ra chuồng gà nhặt liêm sỉ lại hộ tôi với.”
La Giang nhìn gương mặt lạnh tanh của mỹ nữ, gãi đầu nói: “Anh cũng không phải là đang trách em, nhưng anh lúc này, là một người đàn ông đích thực ( =))), em cũng phải hiểu cho anh chứ.”
La Giang hơi hối hận khi đến tìm nữ bác sĩ, sớm biết thế này thà đi tìm bác sĩ khác còn hơn, tự dưng hấp tấp lại để cho nữ bác sĩ biết chuyện cái kia của hắn giờ không còn xài được.
Chẳng có nhẽ vì điều này mà cảm tình của cô dành cho hắn lập tức nhảy về không?
“Tôi hiểu mà, người bị bệnh như anh rất nhiều, cứ từ từ điều trị thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Nữ bác sĩ khách sáo nói.
La Giang buồn bực, hắn tự biết những lời hắn nói không phải là đổ lỗi cho nữ bác sĩ.
Tất cả đều do lỗi của hệ thống, rõ ràng đã đồng ý chữa trị cơ thể giúp hắn, cuối cùng lại có tật xấu chết người vậy, hàng họ không xài được.
Hệ thống tốn công vô ích.
La Giang giận tím người.
Nữ bác sĩ kê đơn thuốc cho La Giang, bảo hắn đến nhà thuốc lấy.
Mua thuốc xong, trên người hắn không còn một xu.
La Giang cảm thấy uống thuốc không có ích gì, nhưng có còn hơn không, trong lòng vẫn trông cậy vào việc hệ thống sẽ chữa trị cơ thể giúp hắn.
La Giang cầu xin hệ thống một lần nữa: “Một lần thôi, chỉ duy nhất lần này nữa thôi, cầu xin ngươi giúp ta lần cuối, không cần làm nó dũng mãnh, chỉ cần giống như lúc ban đầu là được.”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ nào, lại yêu cầu ta tiêu hao năng lượng sao?”
“Nhiệm vụ không phải sắp hoàn thành sao, nhưng ta hữu tâm vô lực. Nếu lúc ấy ta hành sự ổn thỏa, chắc chắn nhiệm vụ đã hoàn thành.” La Giang khép nép nói.
Hệ thống không nói chuyện, La Giang ủ rũ cụp đuôi quay về nhà.
Mẹ La nhìn thấy thuốc trên tay La Giang, vội vàng hỏi: “Thuốc gì thế con?”
La Giang giấu bọc thuốc sau lưng, nhàn nhạt nói: “Không có gì, thuốc trị cảm cúm, giải nhiệt thôi.”
La Giang cảm thấy ngượng ngùng khi nói chuyện bệnh tình với mẹ hắn, không thể nói ra việc bản thân hắn không lên được.
La Giang rót nước uống thuốc, sau đó nằm trên giường nhìn trần nhà.
Mặt La Giang dại ra, tại sao cuộc đời của hắn lại biến thành thế này, rõ ràng đã có hệ thống, vì sao lại càng lúc càng nghèo còn đèo bòng thêm đủ loại thất vọng, buồn bực thất bại cứ liên tiếp kéo đến.
Hắn cắn chặt răng, “Có điều kiện gì ngươi mới chịu chữa trị giúp ta?”
Bất kể là điều kiện gì, La Giang cũng có thể trả giá.
Chỉ có cơ thể hoàn hảo mới đủ sức lực để thành công.
Chỉ cần tán tỉnh phụ nữ, lên giường với phụ nữ, hành sự hoàn hảo mới thành công.
Hệ thống không thèm để ý tới La Giang, hắn đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt tay đấm lên giường, “Ngươi đã nói, chỉ cần ta có thể trả giá, ta có thể trao đổi cùng ngươi.”
Hệ thống đột nhiên cất lời: “Muốn mạng cả nhà ngươi, đồng ý sao?”
La Giang tức khắc nghẹn họng, khuôn mặt trở nên dữ tợn, “Ngươi muốn chơi ta?”
“Mạng không còn, lấy gì làm nhiệm vụ.” Hắn tức giận, thở hồng hộc, cả người run bần bật.
Hệ thống nói tiếp: “Ngươi vẫn sống, thứ ta muốn là mạng của ba mẹ ngươi thì sao?”
“Đừng nói nữa, đổi phương thức trao đổi khác đi.” Trán La Giang nhễ nhại mồ hôi.
“Linh hồn của con người là thứ tốt, thất tình lục dục, lực linh hồn, căn nguyên linh hồn đều là năng lượng cả.” Hệ thống cảm thán nói.
Mồ hôi La Giang chảy ra càng nhiều, quần áo phía sau lưng đều đã ướt đẫm.
La Giang nghiến răng ken két, gân xanh trên trán lộ rõ.
“Ngươi muốn mạng của ba mẹ ta?” La Giang run rẩy hỏi.
“Ngươi quả là ký chủ ngu ngốc, ta đã nói rồi, linh hồn con người là đồ tốt. Đương nhiên là ta muốn rồi, đặc biệt là linh hồn thuần khiết hoặc linh hồn cực kỳ tàn ác, đều ẩn chứa rất nhiều năng lượng.”
Giọng hệ thống mang theo ác ý không dễ phát hiện, “Linh hồn của ngươi cũng bắt đầu trở nên tàn ác rồi.”
“Đừng nói, đừng nói nữa.” La Giang che hai tai lại, ngã xuống giường, lấy chăn trùm kín cơ thể.
Hệ thống chèn thêm một câu: “Điều kiện này lúc nào cũng có hiệu lực.”
Cơ thể La Giang run lên từng đợt.
Suốt cả đêm, trong đầu La Giang cứ vang lên từng lời của hệ thống, giống như khắc sâu vào trong tâm khảm hắn vậy.
Trong lòng hắn, thậm chí có một âm thanh như thôi miên, ba mẹ đã lớn tuổi, sớm muốn gì cũng sẽ phải chết.
Cho dù có chết, cũng phải để họ chết có ý nghĩa.
Chờ khi hệ thống chữa khỏi cơ thể hắn, hắn có thể làm rạng danh tổ tông, giúp cha mẹ hắn dưới suối vàng nở mày nở mặt.
Nhưng La Giang lại không dám giết ba mẹ mình, cho dù không ra tay nhưng cũng xem như đưa ba mẹ đến đường cùng.
La Giang rối rắm trong lòng, cả đêm không ngủ, ngày hôm sau trưng ra bộ mặt tiều tụy.
Ba La nhìn thấy thằng con trai tính tình ương bướng thì lại tức giận trong lòng, không nhịn được quát lớn: “Mày có thể rửa mặt sạch sẽ không hả?”
Lúc trước làm nhân mô cẩu dạng, suốt ngày ăn không ngồi rồi không có việc làm, còn học đòi thói xấu, nhưng không nghĩ chỉ mấy ngày lại thành ra như vậy.
Lôi thôi lếch thếch, sắc mặt đờ đẫn, chắc cả đêm qua lại chơi game.
La Giang vốn định cãi lại nhưng không biết nghĩ đến cái gì, ngoan ngoãn đi rửa mặt đánh răng.
Ba La nhìn thấy La Giang ngoan ngoãn nghe lời thì có chút bất ngờ.
Chờ khi La Giang đến bàn ăn sáng, ba La tiếp tục ca cẩm bài ca muôn thuở: bắt La Giang đi tìm việc, hạ thấp cái tôi của mình xuống, dù có bị từ chối cũng phải nhẫn nhịn tìm việc mà làm.
Hắn vừa ăn vừa nghe dạy bảo, chỉ dạ dạ hai tiếng.
Ăn cơm xong, ba La phải đi làm. La Giang gọi ba La, rặn mãi mới được một câu: “Ba đi làm cẩn thận.”
Ba La kinh ngạc, ngẩn người hồi lâu mới gật đầu tươi cười đi làm.
La Giang ăn xong, chủ động giúp mẹ La thu dọn chén đũa, rửa chén quét nhà.
Mẹ La cũng giống như ba La, thấy không quen, chẳng lẽ La Giang đổi tính đổi nết, chỉ thầm khen trong lòng, con trai đã hiểu chuyện rồi.
Gần đây, La Giang toàn ở lì trong nhà, bộ dạng ngoan ngoãn.
Mẹ La còn nói với mẹ Hồ, con trai của bà đã hiểu chuyện, biết giúp việc nhà, biết đi mua đồ nấu ăn.
Mẹ Hồ ngạc nhiên trợn mắt, rất là hoài nghi, nghi ngờ có đúng là mẹ La đang nói con trai của bà ấy không.
Cảm giác như nói về người nào khác, chứ không phải La Giang.
Lúc ăn cơm, mẹ Hồ còn kể chuyện này cho ba Hồ và Ninh Thư nghe.
Ba Hồ cũng ngạc nhiên không kém, ngay sau đó nói: “Nó có thể hiểu chuyện là tốt, lão La cũng coi như khổ tận cam lai.”
Mẹ Hồ nói thầm, “Sao tôi thấy chuyện này không đáng tin chút nào?”
Ninh Thư cầm đũa, cô cũng cảm thấy giống như chuyện đùa. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
La Giang tự nhận hắn là người làm đại sự, muốn phát triển nghiệp lớn, đạt được thành công. Chắc chắn không thể làm việc nhà, huống chi giặt quần áo nấu cơm.
Chắc vài ba hôm, hắn lại đi ra ngoài tán gái chứ không ở nhà làm những việc này.
Ninh Thư thật muốn ngước mắt trông coi xem La Giang đang diễn trò khỉ gì.